Chương 36: Phán anh tội chết!
Trong phòng tắm của phòng tổng thống không ngừng truyền tới tiếng cười nói vui vẻ của Cố Thanh Uyên và Tâm Ngữ.
Dạ Minh ngồi trên sofa ở phòng khách, trong đôi mắt nhìn về phía phòng tắm đong đầy ngọt ngào.
Bỗng nhiên ánh mắt anh tối sầm lại, quét tới một nơi.
Bên ngoài cửa sổ sát đất có một người bọc chặt trong trang phục màu đen nhìn không rõ dung mạo đang lơ lửng trên không.
Tiếp đó ngón tay cái của người này nhẹ nhàng vẽ
vòng, tấm kính cường lực cực kỳ chắc chắc bỗng nhiên nứt toác.
“Rắc!" Ngay sau đó là một tiếng 'bụp trầm.
"Dạ Minh, tiếng gì vậy?"
Cố Thanh Uyên hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động cực lớn này, vội hỏi với ra.
"À, không sao, anh vừa làm vỡ một bình hoa thôi", Dạ Minh thản nhiên ứng phó.
"Đúng là, anh bất cẩn quá đó, tiện tay cầm một món đồ trong này có thứ nào rẻ tiền đâu? Không biết lại phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa đây".
Cố Thanh Uyên bất mãn lầu bầu.
"Đúng đó bố, bố cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng thứ gì nữa nhé", Tâm Ngữ cũng lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy giọng nói của hai mẹ con, ánh mắt Dạ Minh càng thêm rét lạnh.
Người này vậy mà tìm tới tận nơi đây, nếu chẳng may anh đi vắng, không phải Thanh Uyên và Tâm Ngữ sẽ gặp nguy hiểm sao.
Người mặc bộ đồ đen đi từng bước vào trong căn phòng, dâm lên mảnh kính vỡ phát ra từng trận "cạch cạch".
"Yên tâm, một trong những nguyên tắc của Hắc Viên tôi chính là không bao giờ lạm sát người vô tội", Hắc Viên tựa hồ nhìn thấu được ý nghĩ của Dạ Minh mà lên tiếng trước.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao? Vậy ý của anh là tôi rất đáng chết à?"
Hắc Viên chậm rãi tiến về phía trước mấy bước cho tới khi cách anh còn mười bước chân thì dừng lại, cười gắn: "Bảy năm trước anh cưỡng hiếp một vị thiên kim của nhà họ Cố, vài ngày trước lại giết chết cậu ấm của tập đoàn Hoằng Đạt, hai chuyện này đã đủ để phán tội chết rồi!".
Vừa nói tay phải của Hắc Viên vừa rút ra một thanh kiếm đen tuyền từ bên hông, kiểu dáng có vài phần tương đồng với đao Tru Thần..
"Trên đời này tôi căm hận nhất là những kẻ khốn kiếp làm nhục phụ nữ, Hắc Viên tôi bây giờ tuyên án, phán anh tử hình, lập tức chấp hành!"
Ngay sau đó chiến đao giơ cao quá đầu, chuẩn xác nhăm vào Dạ Minh mà hạ xuống một đường.
"Đinh!"
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, kèm theo. đó tia lửa bay tung tóe khắp nơi, Lữ Trung Nguyên tay nắm chiến đao như một tia chớp xẹt qua xuất n bên cạnh Dạ Minh.
Hai thanh đao tiếp xúc kịch liệt, chiến đao của Hắc Viên lập tức gãy vụn.
Chiến đao của Lữ Trung Nguyên há phải là hạng đao. gươm tầm thường có thể so sánh được, những thanh kiếm của người trong số năm vị tướng sứ đều được rèn từ thiên thạch, do đại sư đúc đao Mạc Tà trong điện thêm chân khí mà tạo thành, tên là đao Tru Thần.
Còn thanh đao chiến đấu của Dạ Minh đã tiêu tốn mất sáu năm tâm huyết ròng rã của Mạc Tà để chế tạo. ra thành phẩm.
Trong lưỡi dao đen tuyền ẩn chứa ánh sáng đỏ nhạt, cắt sắt như chém bùn không một tiếng động, một khi rời vỏ độ sắc bén lộ ra không ai đánh bại nổi.
Trên thân đao lấy một chữ 'Minh trong tên của Dạ Minh để khắc lên, và tên của nó là đao Minh Vương!
"To gan! Dám ám sát điện chủ, giết ngay tại chỗ!", Lữ Trung Nguyên vừa nói vừa vung đao hòng lấy cái đầu của Hắc Viên.
"Đao, đao Tru Thần!" Trái tim Hắc Viên thắt lại, bần thần thốt lên!
Đao Tru Thần đột nhiên dừng lại, Lữ Trung Nguyên sẵng giọng quát: "Anh là ai?"
Tại Tru Thần Điện tính thêm cả Điện chủ tổng cộng cũng chỉ có sáu thanh đao Tru Thần, có thể nhìn thấy đao này chỉ có người ngoại địa, hơn nữa tất cả đều đã xuống chầu Diêm Vương, kẻ này vậy mà có thể nhìn thoáng qua đã nhận ra đao Tru Thần?
“Phich!”
Hắc Viên bất thình lình quỳ sụp xuống đất: "Đại nhân tiểu nhân là Hắc Viên".
"Làm sao anh nhận ra được đây là đao Tru Thần?", Lữ Trung Nguyên ép tới gần một bước, mũi đao chĩa thẳng vào cổ hắn ta, sát khí trùng trùng.
"Thưa đại nhân vài năm trước tôi ở Nam Lĩnh làm cung phụng, khi cả nhà gia chủ ra ngoài dạo chơi thì hai vị thiên kim nhà họ bị một nhóm thế lực ngoại bang nhắm tới, lúc đó tuy tôi liều mạng bảo vệ nhưng đối phương người đông thế mạnh, gia chủ bị giết hại, mà hai vị thiên kim kia cũng bị chà đạp thê thảm... trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, là đại nhân Nam Cung Yến đã ra tay cứu giúp chúng tôi ", nói xong hai mắt Hắc Viên đã đỏ hoe, hiển nhiên hắn ta có tình cảm rất sâu đậm với vị gia chủ kia.
Dạ Minh ngồi trên sofa ở phòng khách, trong đôi mắt nhìn về phía phòng tắm đong đầy ngọt ngào.
Bỗng nhiên ánh mắt anh tối sầm lại, quét tới một nơi.
Bên ngoài cửa sổ sát đất có một người bọc chặt trong trang phục màu đen nhìn không rõ dung mạo đang lơ lửng trên không.
Tiếp đó ngón tay cái của người này nhẹ nhàng vẽ
vòng, tấm kính cường lực cực kỳ chắc chắc bỗng nhiên nứt toác.
“Rắc!" Ngay sau đó là một tiếng 'bụp trầm.
"Dạ Minh, tiếng gì vậy?"
Cố Thanh Uyên hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động cực lớn này, vội hỏi với ra.
"À, không sao, anh vừa làm vỡ một bình hoa thôi", Dạ Minh thản nhiên ứng phó.
"Đúng là, anh bất cẩn quá đó, tiện tay cầm một món đồ trong này có thứ nào rẻ tiền đâu? Không biết lại phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa đây".
Cố Thanh Uyên bất mãn lầu bầu.
"Đúng đó bố, bố cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng thứ gì nữa nhé", Tâm Ngữ cũng lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy giọng nói của hai mẹ con, ánh mắt Dạ Minh càng thêm rét lạnh.
Người này vậy mà tìm tới tận nơi đây, nếu chẳng may anh đi vắng, không phải Thanh Uyên và Tâm Ngữ sẽ gặp nguy hiểm sao.
Người mặc bộ đồ đen đi từng bước vào trong căn phòng, dâm lên mảnh kính vỡ phát ra từng trận "cạch cạch".
"Yên tâm, một trong những nguyên tắc của Hắc Viên tôi chính là không bao giờ lạm sát người vô tội", Hắc Viên tựa hồ nhìn thấu được ý nghĩ của Dạ Minh mà lên tiếng trước.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao? Vậy ý của anh là tôi rất đáng chết à?"
Hắc Viên chậm rãi tiến về phía trước mấy bước cho tới khi cách anh còn mười bước chân thì dừng lại, cười gắn: "Bảy năm trước anh cưỡng hiếp một vị thiên kim của nhà họ Cố, vài ngày trước lại giết chết cậu ấm của tập đoàn Hoằng Đạt, hai chuyện này đã đủ để phán tội chết rồi!".
Vừa nói tay phải của Hắc Viên vừa rút ra một thanh kiếm đen tuyền từ bên hông, kiểu dáng có vài phần tương đồng với đao Tru Thần..
"Trên đời này tôi căm hận nhất là những kẻ khốn kiếp làm nhục phụ nữ, Hắc Viên tôi bây giờ tuyên án, phán anh tử hình, lập tức chấp hành!"
Ngay sau đó chiến đao giơ cao quá đầu, chuẩn xác nhăm vào Dạ Minh mà hạ xuống một đường.
"Đinh!"
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, kèm theo. đó tia lửa bay tung tóe khắp nơi, Lữ Trung Nguyên tay nắm chiến đao như một tia chớp xẹt qua xuất n bên cạnh Dạ Minh.
Hai thanh đao tiếp xúc kịch liệt, chiến đao của Hắc Viên lập tức gãy vụn.
Chiến đao của Lữ Trung Nguyên há phải là hạng đao. gươm tầm thường có thể so sánh được, những thanh kiếm của người trong số năm vị tướng sứ đều được rèn từ thiên thạch, do đại sư đúc đao Mạc Tà trong điện thêm chân khí mà tạo thành, tên là đao Tru Thần.
Còn thanh đao chiến đấu của Dạ Minh đã tiêu tốn mất sáu năm tâm huyết ròng rã của Mạc Tà để chế tạo. ra thành phẩm.
Trong lưỡi dao đen tuyền ẩn chứa ánh sáng đỏ nhạt, cắt sắt như chém bùn không một tiếng động, một khi rời vỏ độ sắc bén lộ ra không ai đánh bại nổi.
Trên thân đao lấy một chữ 'Minh trong tên của Dạ Minh để khắc lên, và tên của nó là đao Minh Vương!
"To gan! Dám ám sát điện chủ, giết ngay tại chỗ!", Lữ Trung Nguyên vừa nói vừa vung đao hòng lấy cái đầu của Hắc Viên.
"Đao, đao Tru Thần!" Trái tim Hắc Viên thắt lại, bần thần thốt lên!
Đao Tru Thần đột nhiên dừng lại, Lữ Trung Nguyên sẵng giọng quát: "Anh là ai?"
Tại Tru Thần Điện tính thêm cả Điện chủ tổng cộng cũng chỉ có sáu thanh đao Tru Thần, có thể nhìn thấy đao này chỉ có người ngoại địa, hơn nữa tất cả đều đã xuống chầu Diêm Vương, kẻ này vậy mà có thể nhìn thoáng qua đã nhận ra đao Tru Thần?
“Phich!”
Hắc Viên bất thình lình quỳ sụp xuống đất: "Đại nhân tiểu nhân là Hắc Viên".
"Làm sao anh nhận ra được đây là đao Tru Thần?", Lữ Trung Nguyên ép tới gần một bước, mũi đao chĩa thẳng vào cổ hắn ta, sát khí trùng trùng.
"Thưa đại nhân vài năm trước tôi ở Nam Lĩnh làm cung phụng, khi cả nhà gia chủ ra ngoài dạo chơi thì hai vị thiên kim nhà họ bị một nhóm thế lực ngoại bang nhắm tới, lúc đó tuy tôi liều mạng bảo vệ nhưng đối phương người đông thế mạnh, gia chủ bị giết hại, mà hai vị thiên kim kia cũng bị chà đạp thê thảm... trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, là đại nhân Nam Cung Yến đã ra tay cứu giúp chúng tôi ", nói xong hai mắt Hắc Viên đã đỏ hoe, hiển nhiên hắn ta có tình cảm rất sâu đậm với vị gia chủ kia.