Chương : 27
Cảm khái là như vậy, tuy nhiên so với một đám ngụy quân tử danh môn chính phái người này, bọn hắn vẫn là rất tin tưởng vào thực lực của Ngô Chính, hiện tại Ngô Chính đã xuất hiện đồng thời còn có cả vị kia giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, tin chắc mười phần hôm nay chính là tử kỳ của danh môn chính phái đám người.
- Quy Lão Đầu, ngươi đến mang thi thể của các huynh đệ tử thương về đây, sau hôm nay thật tốt mai táng cho bọn họ, không thể để bọn hắn phơi thây tại nơi này.
Ngô Chính lúc này nhìn dưới mặt đất rải rác xen lẫn thi thể của một vài hắc y nhân, trong ánh mắt cũng khó giấu nổi vẻ bi thương, nhàn nhạt âm thanh giao phó nói ra.
- Vâng!
Một đám kỳ nhân dị sĩ nghe Ngô Chính lời nói trong lòng cũng là rất cảm động đồng thời cũng bi ai cho các huynh đệ xấu số của mình, cổ nhân thường nói “kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ” là như thế này đây, lời nói của Ngô Chính càng là gián tiếp đánh vào sâu bên trong tâm khảm của bọn hắn, điều này chính là nói Ngô Chính không xem bọn hắn như là một đám binh tốt mà vứt bỏ, ngược lại là dùng hai chữ “huynh đệ” để nói rõ chân tâm, một bên Nhật Nguyệt thần giáo đám người cũng là đồng cảm không thôi, hơn nữa càng là hâm mộ bọn hắn có thể tìm cho mình một tên “ân công” tốt.
Tuy nói Ngô Chính hành sự thường ngày luôn đặt cảm tính xuống đến mức áp chót, nhưng là có đôi khi lý trí quá mức tuy là an toàn nhưng lại không tạo được tính đột phá, ngược lại nếu quá tuân theo cảm tính lại tạo thành hàng đống rủi ro cùng phiền toái vượt ngoài ý muốn, hơn nữa không phải lúc nào cảm tính cùng lý trí cũng tạo thành hiệu quả trái ngược lẫn nhau, tương tự trường hợp của Ngô Chính lúc này, nếu có thể thì cứ tận tình giải phóng cảm xúc của mình không cần phải áp chế, chẳng những có thể tăng lên rất nhiều hảo cảm của hắc y nhân đám người, còn có thể tự giảm tải cho mình rất nhiều áp lực, phải biết kìm nén cảm xúc quá lâu cũng là một loại áp bức tiềm tàng trong vô hình.
Dứt lời hắc y nhân đám người lập tức hành động, cậm cụi mang về từng cái thi thể của những đồng bạn không may ngã xuống, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến đám người danh môn chính phái đang ngơ ngác chỉ biết đứng nhìn.
Mặc dù bị coi như là không khí, nhưng một đám danh môn chính phái chỉ giỏi về miệng lưỡi nào có một chút dũng khí đứng ra chống cự!? Chưa kể danh vọng chỉ số của Ngô Chính công dụng chấn nhiếp cũng không phải là để trưng diện ra đó, bất cứ lúc nào chỉ cần Ngô Chính còn đứng đó cũng chính là một cỗ áp lực vô hình đang không ngừng đè nén lên bọn hắn, đến hô hấp cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Rất nhanh, toàn bộ thi thể hắc y nhân đều được mang về bên này ngay ngắn xếp thành hàng, Ngô Chính thấy vậy cũng là tạm vừa lòng gật đầu, xong xuôi một chuyện tiếp đến vẫn là còn một chuyện cần giải quyết.
- Người mà ta muốn bảo vệ, các ngươi cũng dám truy sát? Là ai cho các ngươi lá gan to lớn như thế?
Ngô Chính bây giờ trong mắt đã trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết, một cỗ khí thế phát ra bên ngoài như là ngưng tụ thành thực thể hướng về phía danh môn chính phái đám người chất vấn.
- Nếu ta không nhầm lẫn, vị này chắc hẳn là Tiếu Diện Hiệp từ năm năm trước nổi danh trên giang hồ!? Dù sao chúng ta thường ngày đều là người hành hiệp trượng nghĩa chém giết tà ma ngoại đạo, hiện tại cũng không thể nào lại tự mình tổn thương hòa khí chém giết lẫn nhau a, trong này chắc chắn là có hiểu nhầm, Tiếu Diện công tử vẫn là nên suy xét.
Không thể nghi ngờ lần này vẫn là nhân nghĩa lẫm liệt trong lời nói, người có thể ngôn thoại như vậy trong mọi tình huống ngoại trừ Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần còn có thể là ai đây?
- Nhầm lẫn!? Ta trước đó đã giao phó Quỷ Đao Tử đến bảo vệ ba người nhà họ Lâm, cũng là đã cảnh cáo các ngươi một lần, các ngươi lại bỏ ngoài tai, lần này lại kéo đến đông như thế hại chết bao nhiêu người huynh đệ của ta, các ngươi là giải thích thế nào?
Đúng vậy, đây chính là lý do trước đó Ngô Chính chỉ phái một mình Quỷ Đao Tử đến bảo tiêu Lâm Chấn Nam ba người, cũng là tự tạo cho mình lý do chính đáng để tuyệt diệt đám người danh môn chính phái này, tuy là hiện tại Ngô Chính đã thay đổi kế hoạch, cũng không cần thiết phải đôi co với bọn hắn, nhưng là bố cục đã dựng xong xuôi, không diễn cho xong cũng thật là uổng phí một phen tiêu tốn công sức.
- Không thể nào, chúng ta chính là nghe được tin tức Lâm Chấn Nam tổng tiêu đầu cả nhà ba người gặp nạn mới dốc lòng muốn đến đây trợ giúp, cũng không hề hay biết Tiếu Diện công tử đã trước một bước phái người đến bảo hộ bọn hắn, chúng ta cũng là không có ác ý a.
“Chúng ta” hai chữ trong miệng Nhạc Bất Quần câu trên là nói Hoa Sơn kiếm phái đệ tử cùng Tiếu Diện Huyết Ma đám người đều cùng một loại người chuyên đi trảm gian trừ ác, câu dưới “chúng ta” lại là có hàm ý bao quát tất cả mọi người trong danh môn chính phái đang có mặt ở đây, đồng nghĩa với việc “có phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng chịu”.
Phải nói Nhạc Bất Quần là vô cùng khôn ngoan, câu trên khi bị Ngô Chính uy hiếp lại có thể vô liêm sỉ tự mình giơ tay đầu hàng quy phục Ngô Chính, ngay sau đó cảm thấy biện pháp của mình vô tác dụng, câu dưới lại càng thêm vô liêm sỉ kéo theo toàn bộ danh môn chính phái đám người cùng nhau nhúng chàm, cho dù là Ngô Chính cũng không khỏi khâm phục miệng lưỡi hoạt ngôn của hắn, “Quân Tử Kiếm” ba chữ cũng không phải tự nhiên mà có a.
- Không hổ là Quân Tử Kiếm, miệng lưỡi thật lợi hại a, Quỷ Đao Tử mang Lâm Chấn Nam ba người bọn hắn ra đây, trước mặt cùng nhau đối chất.
Quỷ Đao Tử nghe lệnh lập tức mang theo Lâm Chấn Nam ba người không biết là lẫn trốn ở nơi nào chen lấn bên trong hắc y nhân đám người đi ra.
Chỉ thấy ba người đồng phục hắc y che kín khuôn mặt cùng Quỷ Đao Tử đi ra phía trước, lúc này đã bỏ xuống vải đen che mặt, không thể không nhận ra, ba người này chính là Lâm Chấn Nam một nhà ba người lẫn lộn ẩn nấp bên trong hắc y nhân đám người từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ.
- Đa tạ ân công ơn cứu mạng, chúng ta một nhà ba người kiếp này dù là làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp cho ngài.
Lâm Chấn Nam ba người bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống mặt đất khấu đầu, trong giọng nói có thể nghe ra được mười phần thành khẩn biết ơn.
Cũng không còn cách nào khác, Lâm Chấn Nam một nhà ba người tận mắt chứng kiến hết thảy từ đầu chí cuối, còn có thể không hiểu nếu không có Ngô Chính cứu giúp bọn hắn hiện tại đã là chết cả ngàn vạn lần không đủ.
Ngay từ đầu chỉ có Quỷ Đao Tử cực khổ mang theo bọn hắn đào tẩu, cho đến khi đám người Mị Ảnh Nữ gia nhập trợ giúp một tay, sau đó đồng thời là mấy trăm huynh đệ hắc y nhân liều mình bỏ mặc sinh tử đến tương cứu, cũng chỉ vì bọn hắn tính mệnh ba người trong lúc vô tình đánh đổi không biết bao nhiêu cái mạng sống của đám người hắc y nhân không đáng phải chết oan uổng như vậy.
Hơn nữa lần lượt từng đợt từng đợt tiếp viện liên tiếp cũng cho thấy hắc y nhân đám người cũng không thể ngờ được tình huống có thể diễn biến đến mức độ này, đây hoàn toàn là bất đắc dĩ vượt ngoài khỏi tầm dự đoán, chưa kể đến lúc bọn hắn trông thấy thân ảnh Ngô Chính trên người còn lưu lại dấu vết chiến đấu đã vội vã chạy ngay đến nơi đây ngăn cản tình huống bất lợi, còn có cả lúc cậm cụi đau xót góp nhặt từng cái thi thể đám người huynh đệ hắc y nhân, từng cái từng cái khung ảnh như ngàn vạn lần lập đi lập lại trong đầu như một thước phim tua chậm, không thể không khiến bọn hắn cảm giác bi ai, áy náy sâu thẫm bên trong tâm can.
Chung quy tất cả những thứ đó bọn hắn đều là nhìn rõ trong mắt, trước đó Lâm Chấn Nam từng nghi hoặc về chuyện có người từng nói đến Ngô Chính danh tiếng như là: “chỉ cần là người lương thiện gặp phải tai ương, nếu là để Tiếu Diện Huyết Ma biết được, cho dù nơi đến có là âm ti địa phủ hắn cũng có thể không ngần ngại bất chấp đem ngươi cứu về”, hiện tại Lâm Chấn Nam ba người chính là được tận mắt kiến thức câu nói đó hết thảy, dù sao cũng là người được làm bằng thịt bằng da không phải sắt đá đồng thâu, một khi đã tự mình đã trải qua sự việc như vậy còn không thể chân chính chạm đáy đến chân tâm, trừ phi Lâm Chấn Nam ba người không phải là con người, mà là thực vật vô tri vô thức không thể hiểu được “ân tình” hai chữ.
- Quy Lão Đầu, ngươi đến mang thi thể của các huynh đệ tử thương về đây, sau hôm nay thật tốt mai táng cho bọn họ, không thể để bọn hắn phơi thây tại nơi này.
Ngô Chính lúc này nhìn dưới mặt đất rải rác xen lẫn thi thể của một vài hắc y nhân, trong ánh mắt cũng khó giấu nổi vẻ bi thương, nhàn nhạt âm thanh giao phó nói ra.
- Vâng!
Một đám kỳ nhân dị sĩ nghe Ngô Chính lời nói trong lòng cũng là rất cảm động đồng thời cũng bi ai cho các huynh đệ xấu số của mình, cổ nhân thường nói “kẻ sĩ nguyện chết vì người tri kỷ” là như thế này đây, lời nói của Ngô Chính càng là gián tiếp đánh vào sâu bên trong tâm khảm của bọn hắn, điều này chính là nói Ngô Chính không xem bọn hắn như là một đám binh tốt mà vứt bỏ, ngược lại là dùng hai chữ “huynh đệ” để nói rõ chân tâm, một bên Nhật Nguyệt thần giáo đám người cũng là đồng cảm không thôi, hơn nữa càng là hâm mộ bọn hắn có thể tìm cho mình một tên “ân công” tốt.
Tuy nói Ngô Chính hành sự thường ngày luôn đặt cảm tính xuống đến mức áp chót, nhưng là có đôi khi lý trí quá mức tuy là an toàn nhưng lại không tạo được tính đột phá, ngược lại nếu quá tuân theo cảm tính lại tạo thành hàng đống rủi ro cùng phiền toái vượt ngoài ý muốn, hơn nữa không phải lúc nào cảm tính cùng lý trí cũng tạo thành hiệu quả trái ngược lẫn nhau, tương tự trường hợp của Ngô Chính lúc này, nếu có thể thì cứ tận tình giải phóng cảm xúc của mình không cần phải áp chế, chẳng những có thể tăng lên rất nhiều hảo cảm của hắc y nhân đám người, còn có thể tự giảm tải cho mình rất nhiều áp lực, phải biết kìm nén cảm xúc quá lâu cũng là một loại áp bức tiềm tàng trong vô hình.
Dứt lời hắc y nhân đám người lập tức hành động, cậm cụi mang về từng cái thi thể của những đồng bạn không may ngã xuống, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến đám người danh môn chính phái đang ngơ ngác chỉ biết đứng nhìn.
Mặc dù bị coi như là không khí, nhưng một đám danh môn chính phái chỉ giỏi về miệng lưỡi nào có một chút dũng khí đứng ra chống cự!? Chưa kể danh vọng chỉ số của Ngô Chính công dụng chấn nhiếp cũng không phải là để trưng diện ra đó, bất cứ lúc nào chỉ cần Ngô Chính còn đứng đó cũng chính là một cỗ áp lực vô hình đang không ngừng đè nén lên bọn hắn, đến hô hấp cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Rất nhanh, toàn bộ thi thể hắc y nhân đều được mang về bên này ngay ngắn xếp thành hàng, Ngô Chính thấy vậy cũng là tạm vừa lòng gật đầu, xong xuôi một chuyện tiếp đến vẫn là còn một chuyện cần giải quyết.
- Người mà ta muốn bảo vệ, các ngươi cũng dám truy sát? Là ai cho các ngươi lá gan to lớn như thế?
Ngô Chính bây giờ trong mắt đã trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết, một cỗ khí thế phát ra bên ngoài như là ngưng tụ thành thực thể hướng về phía danh môn chính phái đám người chất vấn.
- Nếu ta không nhầm lẫn, vị này chắc hẳn là Tiếu Diện Hiệp từ năm năm trước nổi danh trên giang hồ!? Dù sao chúng ta thường ngày đều là người hành hiệp trượng nghĩa chém giết tà ma ngoại đạo, hiện tại cũng không thể nào lại tự mình tổn thương hòa khí chém giết lẫn nhau a, trong này chắc chắn là có hiểu nhầm, Tiếu Diện công tử vẫn là nên suy xét.
Không thể nghi ngờ lần này vẫn là nhân nghĩa lẫm liệt trong lời nói, người có thể ngôn thoại như vậy trong mọi tình huống ngoại trừ Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần còn có thể là ai đây?
- Nhầm lẫn!? Ta trước đó đã giao phó Quỷ Đao Tử đến bảo vệ ba người nhà họ Lâm, cũng là đã cảnh cáo các ngươi một lần, các ngươi lại bỏ ngoài tai, lần này lại kéo đến đông như thế hại chết bao nhiêu người huynh đệ của ta, các ngươi là giải thích thế nào?
Đúng vậy, đây chính là lý do trước đó Ngô Chính chỉ phái một mình Quỷ Đao Tử đến bảo tiêu Lâm Chấn Nam ba người, cũng là tự tạo cho mình lý do chính đáng để tuyệt diệt đám người danh môn chính phái này, tuy là hiện tại Ngô Chính đã thay đổi kế hoạch, cũng không cần thiết phải đôi co với bọn hắn, nhưng là bố cục đã dựng xong xuôi, không diễn cho xong cũng thật là uổng phí một phen tiêu tốn công sức.
- Không thể nào, chúng ta chính là nghe được tin tức Lâm Chấn Nam tổng tiêu đầu cả nhà ba người gặp nạn mới dốc lòng muốn đến đây trợ giúp, cũng không hề hay biết Tiếu Diện công tử đã trước một bước phái người đến bảo hộ bọn hắn, chúng ta cũng là không có ác ý a.
“Chúng ta” hai chữ trong miệng Nhạc Bất Quần câu trên là nói Hoa Sơn kiếm phái đệ tử cùng Tiếu Diện Huyết Ma đám người đều cùng một loại người chuyên đi trảm gian trừ ác, câu dưới “chúng ta” lại là có hàm ý bao quát tất cả mọi người trong danh môn chính phái đang có mặt ở đây, đồng nghĩa với việc “có phúc cùng hưởng, gặp nạn cùng chịu”.
Phải nói Nhạc Bất Quần là vô cùng khôn ngoan, câu trên khi bị Ngô Chính uy hiếp lại có thể vô liêm sỉ tự mình giơ tay đầu hàng quy phục Ngô Chính, ngay sau đó cảm thấy biện pháp của mình vô tác dụng, câu dưới lại càng thêm vô liêm sỉ kéo theo toàn bộ danh môn chính phái đám người cùng nhau nhúng chàm, cho dù là Ngô Chính cũng không khỏi khâm phục miệng lưỡi hoạt ngôn của hắn, “Quân Tử Kiếm” ba chữ cũng không phải tự nhiên mà có a.
- Không hổ là Quân Tử Kiếm, miệng lưỡi thật lợi hại a, Quỷ Đao Tử mang Lâm Chấn Nam ba người bọn hắn ra đây, trước mặt cùng nhau đối chất.
Quỷ Đao Tử nghe lệnh lập tức mang theo Lâm Chấn Nam ba người không biết là lẫn trốn ở nơi nào chen lấn bên trong hắc y nhân đám người đi ra.
Chỉ thấy ba người đồng phục hắc y che kín khuôn mặt cùng Quỷ Đao Tử đi ra phía trước, lúc này đã bỏ xuống vải đen che mặt, không thể không nhận ra, ba người này chính là Lâm Chấn Nam một nhà ba người lẫn lộn ẩn nấp bên trong hắc y nhân đám người từ khi bắt đầu chiến đấu đến bây giờ.
- Đa tạ ân công ơn cứu mạng, chúng ta một nhà ba người kiếp này dù là làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp cho ngài.
Lâm Chấn Nam ba người bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống mặt đất khấu đầu, trong giọng nói có thể nghe ra được mười phần thành khẩn biết ơn.
Cũng không còn cách nào khác, Lâm Chấn Nam một nhà ba người tận mắt chứng kiến hết thảy từ đầu chí cuối, còn có thể không hiểu nếu không có Ngô Chính cứu giúp bọn hắn hiện tại đã là chết cả ngàn vạn lần không đủ.
Ngay từ đầu chỉ có Quỷ Đao Tử cực khổ mang theo bọn hắn đào tẩu, cho đến khi đám người Mị Ảnh Nữ gia nhập trợ giúp một tay, sau đó đồng thời là mấy trăm huynh đệ hắc y nhân liều mình bỏ mặc sinh tử đến tương cứu, cũng chỉ vì bọn hắn tính mệnh ba người trong lúc vô tình đánh đổi không biết bao nhiêu cái mạng sống của đám người hắc y nhân không đáng phải chết oan uổng như vậy.
Hơn nữa lần lượt từng đợt từng đợt tiếp viện liên tiếp cũng cho thấy hắc y nhân đám người cũng không thể ngờ được tình huống có thể diễn biến đến mức độ này, đây hoàn toàn là bất đắc dĩ vượt ngoài khỏi tầm dự đoán, chưa kể đến lúc bọn hắn trông thấy thân ảnh Ngô Chính trên người còn lưu lại dấu vết chiến đấu đã vội vã chạy ngay đến nơi đây ngăn cản tình huống bất lợi, còn có cả lúc cậm cụi đau xót góp nhặt từng cái thi thể đám người huynh đệ hắc y nhân, từng cái từng cái khung ảnh như ngàn vạn lần lập đi lập lại trong đầu như một thước phim tua chậm, không thể không khiến bọn hắn cảm giác bi ai, áy náy sâu thẫm bên trong tâm can.
Chung quy tất cả những thứ đó bọn hắn đều là nhìn rõ trong mắt, trước đó Lâm Chấn Nam từng nghi hoặc về chuyện có người từng nói đến Ngô Chính danh tiếng như là: “chỉ cần là người lương thiện gặp phải tai ương, nếu là để Tiếu Diện Huyết Ma biết được, cho dù nơi đến có là âm ti địa phủ hắn cũng có thể không ngần ngại bất chấp đem ngươi cứu về”, hiện tại Lâm Chấn Nam ba người chính là được tận mắt kiến thức câu nói đó hết thảy, dù sao cũng là người được làm bằng thịt bằng da không phải sắt đá đồng thâu, một khi đã tự mình đã trải qua sự việc như vậy còn không thể chân chính chạm đáy đến chân tâm, trừ phi Lâm Chấn Nam ba người không phải là con người, mà là thực vật vô tri vô thức không thể hiểu được “ân tình” hai chữ.