Chương : 28
hiện tại sau khi một phen dàn xếp hoàn hảo, Ngô Chính cho dù là không cần dùng đến “hảo cảm” công dụng trong danh vọng chỉ số, cũng có thể khiến cho Lâm Chấn Nam ba người tình nguyện tự mình đi tìm chết chỉ trong một lời nói.
Không phải là Ngô Chính quá đa toan không tin tưởng vào Lâm Chấn Nam ba người bọn hắn, mà vốn dĩ Ngô Chính còn có ý định dùng bọn họ vào việc khác, bởi vậy mới từng bước đặt ra cục diện như hiện nay.
Hay nói chính xác hơn, Ngô Chính là nhìn trúng “tâm thù hận” của Lâm Bình Chi, một khi đã gieo lên sự thù hận trong lòng hắn cũng chính là đánh thức một con quái vật dám bất chấp tất cả thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích, hơn nữa Lâm Bình Chi tư chất cũng là vô cùng ưu tú, làm người tuy không trọng nghĩa nhưng lại trọng một chữ “tình”, rất thích hợp là người chống đỡ cục diện ở thế giới này sau khi hắn rời đi, nếu không phải là bất chợt thay đổi kế hoạch, Ngô Chính còn là muốn khiến cho Lâm Bình Chi tận mắt chứng kiến phụ mẫu cái chết a.
(“tình” ở đây không nhất định phải là máu mủ thân tình nhưng là nói về mối quan hệ “tình thân”, chứ không phải là loại kia “tình yêu” nam nữ)
- Các ngươi đứng lên đi, hiện tại có mặt đông đủ ở đây, mạnh dạn nói cho ta biết, bọn hắn có truy sát các ngươi hay là không? Nhớ kỹ, có ta ở đây không cần phải sợ hãi bọn hắn.
Ngô Chính Bạch Thiết Tiếu Diện che kín cả gương mặt, chỉ có thể thấy trong đôi mắt hắn lúc này có một loại kiên nhẫn chờ đợi, thật giống như là trời quang mây tạnh trước cơn giông tố đang sắp kéo tới.
- Ân công, bọn hắn tất cả đều có, tất cả bọn hắn đều là muốn có Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm chúng ta nên mới truy sát đến đây, cũng hại chết rất nhiều các huynh đệ bảo vệ cho chúng ta ba người.
Quả nhiên không ngoài phán đoán, kẻ đầu tiên lên tiếng chính là Lâm Bình Chi, từ thần sắc trên gương mặt của hắn khi nhìn về phía đám người danh môn chính phái có thể thấy một cỗ nồng đậm thù hận huyết tính khó có thể che giấu, đồng thời còn có một loại dã tính sôi sục trong ánh mắt.
- Đông Phương, nhờ ngươi!
- Ta biết.
Ngô Chính thương thế lúc này mặc dù đã khôi phục phần nào, thế nhưng chỉ có thể phát huy năm sáu thành công lực muốn đối phó một đám nhất nhị lưu cùng mấy cái đỉnh tiêm cao thủ vẫn là hơi quá sức, dù sao bàn về giết người Đông Phương Bất Bại vẫn là làm nhanh gọn hơn rất nhiều, giao cho nàng là được.
“Danh tính: Đông Phương Bạch, tu vi: tuyệt đỉnh hậu kỳ”
Trước đó trên đường đến đây Ngô Chính cũng đã dùng Thuật Thăm Dò tra xét tu vi Đông Phương Bất Bại, nhờ vậy cũng giải thích được tại sao nàng có thể trước mắt Ngô Chính vô thanh vô thức giết chết Đường Trần tên kia, câu trả lời lại vô cùng đơn giản, đó chính là Đông Phương Bất Bại đột phá cảnh giới, thực lực tăng cường.
Kể đến cũng phải nói có một phần là công lao của Ngô Chính, sau khi bị Ngô Chính cho vào lưới tình, lại biết được hắn kế hoạch vô cùng điên cuồng, đồng thời kẻ địch của hắn trong lời nói lại còn mạnh hơn Đông Phương Bất Bại, lấy tính cách kiêu ngạo không chịu thua của nàng sao có thể chấp nhận thấp hơn kẻ khác, hơn nữa cũng một lòng muốn đến trợ giúp Ngô Chính, hai cái nguyên do tạo thành mười phần động lực thúc đẩy, lại thêm tư chất của nàng xuất chúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đột phá bình cảnh, đặt chân đến tuyệt đỉnh hậu kỳ cảnh giới.
Lúc bấy giờ, lấy Đông Phương Bất Bại tuyệt đỉnh hậu kỳ tu vi đối phó một đám nhất lưu, đỉnh tiêm cao thủ, dù là không quá dụng tâm vẫn có thể hoàn toàn nghiền ép, rất nhanh mỗi người một kim châm, từng cái từng cái thân ảnh danh môn chính phái người ngã xuống.
- Tiếu Diện Huyết Ma, ngươi quá xem thường Hoa Sơn kiếm phái chúng ta, sau này chắc chắn sẽ có người báo thù cho ta, ta đợi ngươi dưới suối vàng...
Đó là âm thanh gào thét “chân tiểu nhân” hiếm hoi của ngụy quân tử Nhạc bất Quần, dù sao đi nữa khi nói về Nhạc Bất Quần, Ngô Chính vẫn là giữ cho hắn một chút kính trọng, đôi lời nhắc nhở của hắn Ngô Chính vẫn là nghe vào tai.
Đối với Ngô Chính, số phận của Nhạc Bất Quần trong nguyên tác cũng là một loại bi kịch không đáng có, lại nói Nhạc Bất Quần có cái gì không tốt!? Hắn vốn dĩ không phải là người e sợ cái chết, nhưng là hắn phải sống thật tốt để duy trì Hoa Sơn kiếm phái tiếp tục tồn tại, hơn nữa là đặt trên vai là trách nhiệm phục hưng Hoa Sơn kiếm phái, một môn phái suy tàn chỉ còn lại thoi thóp một hơi thở, ai có thể làm được tốt hơn hắn?
Chưa kể Nhạc Bất Quần làm một kẻ ngụy quân tử lại có thể được mọi người đặt cho cái danh Quân Tử Kiếm, đó chẳng phải là một loại bản lĩnh? Chỉ là lão thiên không biết coi trọng người tài, nếu có thể đặt Nhạc Bất Quần trong một môn phái khác, trong một hoàn cảnh khác hắn có thể đã làm được tốt hơn rất nhiều.
Về phần Ngô Chính đương nhiên sẽ không ngần ngại nếu có cơ hội diệt trừ đi một tên “đối thủ” tiềm tàng trong tình thế đã không thể đoán trước như thế này, “đồ vật” không thể dùng được thì cho dù có trân quý đến đâu, đối với Ngô Chính cũng chẳng khác gì là đồ bỏ đi, còn nếu không thể bỏ mặc vậy thì cứ trực tiếp hủy nó đi là được.
- Đáng tiếc, ngươi sẽ không đợi được...
Âm thanh nhàn nhạt trong giọng nói của Ngô Chính báo hiệu chiến đấu, hay nói đúng hơn là một trận tàn sát đơn phương đã đến hồi kết.
Thân ảnh cuối cùng dường như đã quên cách chống cự, uất ức không cam lòng chậm rãi ngã xuống, gần một ngàn cái mạng người bao gồm các loại môn phái tổ chức khác nhau trong vòng một đêm thi nhau chạy đua đến suối vàng, cũng phải nói Đông Phương Bất Bại hiệu suất làm việc vẫn là rất cao, nhất châm đoạt mệnh vô cùng gọn gàng linh hoạt, trong vòng nửa nén nhang đã giải quyết toàn bộ đám người.
............
- Đông Phương, lần này cực khổ cho ngươi.
- Không có.
Đông Phương Bất Bại trong mắt Ngô Chính so với lần đầu gặp mặt đã ít thú vị hơn rất nhiều, không còn đanh đá chua ngoa cùng dụ hoặc uy hiếp, ngược lại nàng lúc này tuy là rất kiệm lời nhưng hắn biết rất nhiều lời nói chỉ là nàng không thể tự mình mở miệng nói ra, dù vậy Đông Phương Bất Bại lúc này càng làm hắn cảm động khôn nguôi, Ngô Chính cũng không muốn phủ nhận, hay lại giả vờ không hay không biết.
Đông Phương Bất Bại mỗi hành động lúc này đều như là muốn gửi cho hắn một thông điệp: Ta có tác dụng đối với ngươi chứ? Đông Phương Bất Bại mỗi hành động lúc này đều như là muốn gửi cho hắn một thông điệp: Ta có tác dụng đối với ngươi chứ?
Chân thực chính là như thế!
Đông Phương Bất Bại là ai? Đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hùng bá một phương thế lực, trí tuệ có thể sẽ thua kém bất cứ ai sao? Có thể ngay từ đầu Đông Phương Bất Bại đã có thể nhận ra Ngô Chính chỉ muốn lợi dụng nàng, thậm chí cũng có thể nàng cũng muốn tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông, tuy nhiên biến cố trong đó có lẽ là lúc nàng nhận ra, bản thân đã không thể thoát khỏi bẫy hạ của Ngô Chính, đối với nàng mà nói đã không thể vùng vẫy thoát ra tại sao lại còn tự làm đau đớn bản thân để thoát? Chi bằng nguyện ý tự sa vào lưới, chí ít có thể thỏa mãn bản thân của nàng, còn kết cục như thế nào còn phải xem lão thiên định đoạt.
Còn về phía Ngô Chính, ban đầu chính là bị Đông Phương Bất Bại dung mạo câu dẫn đến không thể cưỡng lại, đồng thời vừa lúc cũng muốn lợi dụng nàng, “chiếm hữu” là hai chữ đầu tiên ngay lập tức xuất hiện trong đầu của hắn như là một phương thức tối ưu nhất lúc bấy giờ, lợi dụng ưu thế xuyên việt biết rõ từng cái ngõ ngách trong tính cách của Đông Phương Bất Bại, tuy là có gặp một vài tiểu tiết dở khóc dở cười nhưng chung quy vẫn là dễ dàng bắt được chân tâm, nhưng là Ngô Chính cũng không thể nào ngờ hắn cũng có ngày tự lọt vào hố do chính mình đào ra, chỉ là “không cố ý” ba chữ lại để hắn lâm vào tình huống khiến hắn sợ hãi phải đối mặt nhất, đó chính là... mâu thuẫn trong nội tâm của hắn.
Chuyện nam nữ tình cảm cái gì cũng tốt, duy chỉ khó giải quyết nhất chính là mâu thuẫn, khó hiểu, không hay biết, không nhận ra, không muốn tin, không muốn hiểu, hư vô mờ mịt không thể nắm bắt, không thể nắm bắt càng là không thể kiểm soát, cứ thế vấn đề càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghiêm trọng, thật may là Ngô Chính còn đủ dũng khí để đối diện chính mình chân tâm, bằng không hắn lúc này vẫn còn quay cuồng trong vòng xoáy đó không thể thoát ra.
Không phải là Ngô Chính quá đa toan không tin tưởng vào Lâm Chấn Nam ba người bọn hắn, mà vốn dĩ Ngô Chính còn có ý định dùng bọn họ vào việc khác, bởi vậy mới từng bước đặt ra cục diện như hiện nay.
Hay nói chính xác hơn, Ngô Chính là nhìn trúng “tâm thù hận” của Lâm Bình Chi, một khi đã gieo lên sự thù hận trong lòng hắn cũng chính là đánh thức một con quái vật dám bất chấp tất cả thủ đoạn chỉ để đạt được mục đích, hơn nữa Lâm Bình Chi tư chất cũng là vô cùng ưu tú, làm người tuy không trọng nghĩa nhưng lại trọng một chữ “tình”, rất thích hợp là người chống đỡ cục diện ở thế giới này sau khi hắn rời đi, nếu không phải là bất chợt thay đổi kế hoạch, Ngô Chính còn là muốn khiến cho Lâm Bình Chi tận mắt chứng kiến phụ mẫu cái chết a.
(“tình” ở đây không nhất định phải là máu mủ thân tình nhưng là nói về mối quan hệ “tình thân”, chứ không phải là loại kia “tình yêu” nam nữ)
- Các ngươi đứng lên đi, hiện tại có mặt đông đủ ở đây, mạnh dạn nói cho ta biết, bọn hắn có truy sát các ngươi hay là không? Nhớ kỹ, có ta ở đây không cần phải sợ hãi bọn hắn.
Ngô Chính Bạch Thiết Tiếu Diện che kín cả gương mặt, chỉ có thể thấy trong đôi mắt hắn lúc này có một loại kiên nhẫn chờ đợi, thật giống như là trời quang mây tạnh trước cơn giông tố đang sắp kéo tới.
- Ân công, bọn hắn tất cả đều có, tất cả bọn hắn đều là muốn có Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà họ Lâm chúng ta nên mới truy sát đến đây, cũng hại chết rất nhiều các huynh đệ bảo vệ cho chúng ta ba người.
Quả nhiên không ngoài phán đoán, kẻ đầu tiên lên tiếng chính là Lâm Bình Chi, từ thần sắc trên gương mặt của hắn khi nhìn về phía đám người danh môn chính phái có thể thấy một cỗ nồng đậm thù hận huyết tính khó có thể che giấu, đồng thời còn có một loại dã tính sôi sục trong ánh mắt.
- Đông Phương, nhờ ngươi!
- Ta biết.
Ngô Chính thương thế lúc này mặc dù đã khôi phục phần nào, thế nhưng chỉ có thể phát huy năm sáu thành công lực muốn đối phó một đám nhất nhị lưu cùng mấy cái đỉnh tiêm cao thủ vẫn là hơi quá sức, dù sao bàn về giết người Đông Phương Bất Bại vẫn là làm nhanh gọn hơn rất nhiều, giao cho nàng là được.
“Danh tính: Đông Phương Bạch, tu vi: tuyệt đỉnh hậu kỳ”
Trước đó trên đường đến đây Ngô Chính cũng đã dùng Thuật Thăm Dò tra xét tu vi Đông Phương Bất Bại, nhờ vậy cũng giải thích được tại sao nàng có thể trước mắt Ngô Chính vô thanh vô thức giết chết Đường Trần tên kia, câu trả lời lại vô cùng đơn giản, đó chính là Đông Phương Bất Bại đột phá cảnh giới, thực lực tăng cường.
Kể đến cũng phải nói có một phần là công lao của Ngô Chính, sau khi bị Ngô Chính cho vào lưới tình, lại biết được hắn kế hoạch vô cùng điên cuồng, đồng thời kẻ địch của hắn trong lời nói lại còn mạnh hơn Đông Phương Bất Bại, lấy tính cách kiêu ngạo không chịu thua của nàng sao có thể chấp nhận thấp hơn kẻ khác, hơn nữa cũng một lòng muốn đến trợ giúp Ngô Chính, hai cái nguyên do tạo thành mười phần động lực thúc đẩy, lại thêm tư chất của nàng xuất chúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đột phá bình cảnh, đặt chân đến tuyệt đỉnh hậu kỳ cảnh giới.
Lúc bấy giờ, lấy Đông Phương Bất Bại tuyệt đỉnh hậu kỳ tu vi đối phó một đám nhất lưu, đỉnh tiêm cao thủ, dù là không quá dụng tâm vẫn có thể hoàn toàn nghiền ép, rất nhanh mỗi người một kim châm, từng cái từng cái thân ảnh danh môn chính phái người ngã xuống.
- Tiếu Diện Huyết Ma, ngươi quá xem thường Hoa Sơn kiếm phái chúng ta, sau này chắc chắn sẽ có người báo thù cho ta, ta đợi ngươi dưới suối vàng...
Đó là âm thanh gào thét “chân tiểu nhân” hiếm hoi của ngụy quân tử Nhạc bất Quần, dù sao đi nữa khi nói về Nhạc Bất Quần, Ngô Chính vẫn là giữ cho hắn một chút kính trọng, đôi lời nhắc nhở của hắn Ngô Chính vẫn là nghe vào tai.
Đối với Ngô Chính, số phận của Nhạc Bất Quần trong nguyên tác cũng là một loại bi kịch không đáng có, lại nói Nhạc Bất Quần có cái gì không tốt!? Hắn vốn dĩ không phải là người e sợ cái chết, nhưng là hắn phải sống thật tốt để duy trì Hoa Sơn kiếm phái tiếp tục tồn tại, hơn nữa là đặt trên vai là trách nhiệm phục hưng Hoa Sơn kiếm phái, một môn phái suy tàn chỉ còn lại thoi thóp một hơi thở, ai có thể làm được tốt hơn hắn?
Chưa kể Nhạc Bất Quần làm một kẻ ngụy quân tử lại có thể được mọi người đặt cho cái danh Quân Tử Kiếm, đó chẳng phải là một loại bản lĩnh? Chỉ là lão thiên không biết coi trọng người tài, nếu có thể đặt Nhạc Bất Quần trong một môn phái khác, trong một hoàn cảnh khác hắn có thể đã làm được tốt hơn rất nhiều.
Về phần Ngô Chính đương nhiên sẽ không ngần ngại nếu có cơ hội diệt trừ đi một tên “đối thủ” tiềm tàng trong tình thế đã không thể đoán trước như thế này, “đồ vật” không thể dùng được thì cho dù có trân quý đến đâu, đối với Ngô Chính cũng chẳng khác gì là đồ bỏ đi, còn nếu không thể bỏ mặc vậy thì cứ trực tiếp hủy nó đi là được.
- Đáng tiếc, ngươi sẽ không đợi được...
Âm thanh nhàn nhạt trong giọng nói của Ngô Chính báo hiệu chiến đấu, hay nói đúng hơn là một trận tàn sát đơn phương đã đến hồi kết.
Thân ảnh cuối cùng dường như đã quên cách chống cự, uất ức không cam lòng chậm rãi ngã xuống, gần một ngàn cái mạng người bao gồm các loại môn phái tổ chức khác nhau trong vòng một đêm thi nhau chạy đua đến suối vàng, cũng phải nói Đông Phương Bất Bại hiệu suất làm việc vẫn là rất cao, nhất châm đoạt mệnh vô cùng gọn gàng linh hoạt, trong vòng nửa nén nhang đã giải quyết toàn bộ đám người.
............
- Đông Phương, lần này cực khổ cho ngươi.
- Không có.
Đông Phương Bất Bại trong mắt Ngô Chính so với lần đầu gặp mặt đã ít thú vị hơn rất nhiều, không còn đanh đá chua ngoa cùng dụ hoặc uy hiếp, ngược lại nàng lúc này tuy là rất kiệm lời nhưng hắn biết rất nhiều lời nói chỉ là nàng không thể tự mình mở miệng nói ra, dù vậy Đông Phương Bất Bại lúc này càng làm hắn cảm động khôn nguôi, Ngô Chính cũng không muốn phủ nhận, hay lại giả vờ không hay không biết.
Đông Phương Bất Bại mỗi hành động lúc này đều như là muốn gửi cho hắn một thông điệp: Ta có tác dụng đối với ngươi chứ? Đông Phương Bất Bại mỗi hành động lúc này đều như là muốn gửi cho hắn một thông điệp: Ta có tác dụng đối với ngươi chứ?
Chân thực chính là như thế!
Đông Phương Bất Bại là ai? Đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hùng bá một phương thế lực, trí tuệ có thể sẽ thua kém bất cứ ai sao? Có thể ngay từ đầu Đông Phương Bất Bại đã có thể nhận ra Ngô Chính chỉ muốn lợi dụng nàng, thậm chí cũng có thể nàng cũng muốn tương kế tựu kế gậy ông đập lưng ông, tuy nhiên biến cố trong đó có lẽ là lúc nàng nhận ra, bản thân đã không thể thoát khỏi bẫy hạ của Ngô Chính, đối với nàng mà nói đã không thể vùng vẫy thoát ra tại sao lại còn tự làm đau đớn bản thân để thoát? Chi bằng nguyện ý tự sa vào lưới, chí ít có thể thỏa mãn bản thân của nàng, còn kết cục như thế nào còn phải xem lão thiên định đoạt.
Còn về phía Ngô Chính, ban đầu chính là bị Đông Phương Bất Bại dung mạo câu dẫn đến không thể cưỡng lại, đồng thời vừa lúc cũng muốn lợi dụng nàng, “chiếm hữu” là hai chữ đầu tiên ngay lập tức xuất hiện trong đầu của hắn như là một phương thức tối ưu nhất lúc bấy giờ, lợi dụng ưu thế xuyên việt biết rõ từng cái ngõ ngách trong tính cách của Đông Phương Bất Bại, tuy là có gặp một vài tiểu tiết dở khóc dở cười nhưng chung quy vẫn là dễ dàng bắt được chân tâm, nhưng là Ngô Chính cũng không thể nào ngờ hắn cũng có ngày tự lọt vào hố do chính mình đào ra, chỉ là “không cố ý” ba chữ lại để hắn lâm vào tình huống khiến hắn sợ hãi phải đối mặt nhất, đó chính là... mâu thuẫn trong nội tâm của hắn.
Chuyện nam nữ tình cảm cái gì cũng tốt, duy chỉ khó giải quyết nhất chính là mâu thuẫn, khó hiểu, không hay biết, không nhận ra, không muốn tin, không muốn hiểu, hư vô mờ mịt không thể nắm bắt, không thể nắm bắt càng là không thể kiểm soát, cứ thế vấn đề càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghiêm trọng, thật may là Ngô Chính còn đủ dũng khí để đối diện chính mình chân tâm, bằng không hắn lúc này vẫn còn quay cuồng trong vòng xoáy đó không thể thoát ra.