Chương : 53
“Ta sao lại có thể mê luyến một người như ngươi, một nam nhân không hề mềm mại như luyến đồng, ta thật sự thành . . . . sắc lang mất rồi!” Không biết là do tự giận hay tự trách, Liễu Thành Thành tự nói rồi tự mình nghe, động tác trên tay không hề dừng lại, một tay chà chà hai khối tiểu châu trước ngực, tay kia mơn trớn vùng bụng săn chắc, không một tì vết của Niệm Nghiễn.
Thân thể phía dưới lại không hề có phản ứng. Hai mắt Niệm Nghiễn vô hồn, trợn to, nhìn thẳng về phía trước. Liễu Thành Thành chẳng thèm chú ý tới điều này, hắn đang chuyên chú kích thích cho khối nhan sắc tuyệt vời kia động dục – dù chỉ là theo bản năng.
Tay của Liễu Thành Thành đi “vòng vòng” một hồi, cuối cùng cũng chạm vào nơi bí mật giữa hai háng, Niệm Nghiễn phản ứng một chút, cả người càng run mạnh mẽ hơn, hơi thở phì phò – Liễu Thành Thành hưng trí, tách hai chân thon dài của đối phương ra, khiến cho nơi bí ẩn nhất của Niệm Nghiễn lộ diện hoàn toàn trước mắt mình.
Dương cụ của Niệm Nghiễn vẫn không hề thức tỉnh, dù Liễu Thành Thành cố tình dùng Liễu Thành Thành cố tình dùng kỹ xảo tuyệt vời mà đánh thức nó – nó vẫn xụi lơ, không có một chút sinh lực. Liễu Thành Thành có phần cụt hứng, không từ bỏ ý định, chuyển sang tấn công tiểu huyệt phía sau.
Một ngón tay của hắn thô lỗ sáp nhập huyệt sau của Niệm Nghiễn – liền cảm giác nơi khô ráo đó bỗng chốc nóng rực cả lên – huyệt nhỏ phản ứng, co rút, vô tình khiến ngón tay bị hút vào trong một chút. Tưởng tượng đến việc không lâu sau là có thể dục tiên dục tửu ra vào nơi mê hồn này, Liễu Thành Thành đột nhiên sinh tình – cảm thấy yêu hơn chủ nhân của tiểu cúc hoa đáng yêu này. Ngón tay tiếp tục tiến vào sâu hơn, Liễu Thành Thành ngẩng đầu lên hôn vào mặt Niệm Nghiễn lại tiếp xúc phải một thứ chất lỏng ướt át gì đó.
Nước mắt? Liễu Thành Thành thanh tỉnh một chút, kinh ngạc nhìn thấy trên khuôn mặt Niệm Nghiễn giờ phút này ngập tràn nước mắt, vẻ mặt chết lặng không có một tia sinh khí, ánh mắt trống rỗng – chỉ có nước mắt và nước mắt – thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Thế này. . . . . . có khác gì cưỡng gian một xác chết?
Lúc này, một tay còn đang vuốt ve trên ngực Niệm Nghiễn phát hiện một vùng da thịt gồ ghề. Nến đã bị thổi tắt, ánh trăng mờ mờ không nhìn rõ cái gì. Liễu Thành Thành xoay người châm nến một lần nữa, đem ngọn nến rọi lại gần mới phát hiện trên ngực trái Niệm Nghiễn là một chữ “Ân” rất lớn, chữ này khắc sau trên vùng da thịt bóng loáng, trắng hồng – vò thế trông nó có vẻ dữ tợn. Hiển nhiên là bị người dùng que sắt đốt nóng lên rồi khắc vào, giống như hình phạt chuyên dùng để tra tấn tù phạm vậy, trừ phi cắt bỏ vùng da thịt này, nếu không – chữ “Ân” kia sẽ không bao giờ biến mất.
Chữ “Ân” – có ý nghĩa gì?
Vuốt ve vùng da trắng trẻo vì lửa nóng mà thâm lại, Liễu Thành Thành lần lượt đưa ra những nghi vấn về ký tự này.
Ai khắc chữ này cho ngươi? Tại sao lại khắc?
Chẳng lẽ người khắc ký tự này muốn cho người khác biết ngươi chính là người của hắn ư?
Xem ra, về thân thế của người này, còn phải điều tra nhiều hơn nữa.
Toàn bộ hưng trí của Liễu Thành Thành đều tan thành mây khói “Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?” Hắn đem những phải ứng của Niệm Nghiễn lý giải thành chán ghét, Liễu Thành Thành không thể hình dung nổi Niệm Nghiễn lại bài xích chuyện hoan hảo đến nhường này.
Thở dài, kéo chăn đắp lên người, rồi lại với khăn lau nước mắt trên mặt cho Niệm Nghiễn, làm xong những chuyện này, Liễu Thành Thành sững người—— từ bao giờ mình lại nhân từ, dịu dàng như vậy? Không thể lý giải nổi thay đổi của bản thân, Liễu Thành Thành phẫn hận ném chiếc khăn xuống đất, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm ——
“Bẩm giáo chủ, mật tín của bệ hạ đã đến.”
“Đã biết, mau báo cho tứ đại hộ pháp tập hợp tại Dương Tâm đường.”
“Tuân lệnh”
Liễu Thành Thành bước ra cửa, quay lại thấy biểu hiện của Niệm Nghiễn vẫn như trước, chẳng có chút biến đổi gì – không khỏi thở dài. . . .
Không biết qua bao lâu, tâm trạng có chút bồn chồn, lo lắng, Niệm Nghiễn dần dần tỉnh táo trở lại.
Thân thể trong chăn nệm vẫn trần như nhộng, làn da trực tiếp cọ xát vào nhung gấm khiến Niệm Nghiễn cảm thấy không được tự nhiên. Niệm Nghiễn giật giật thân mình, đứng dậy chậm rãi đem y phục mặc vào, từng chút, từng chút một, động tác có vẻ rập khuôn, trong đầu không biết đang suy tính điều gì?
Quần áo đã chỉnh tề, Niệm Nghiễn ngẩn người ở đầu giường, thần chí bắt đầu ổn định.
Hai mươi bốn năm làm nam nhân trên đời, Niệm Nghiễn không biết vì sao bỗng dưng mình lại sinh ra dục vọng với nam nhân khác. Thôi Ân Trạch cố chấp mà yêu thương mình, thậm chí sẵn sàng từ bỏ tất cả, thậm chí cũng không dám hy vọng mình sẽ yêu hắn, chỉ mong muốn được làm cái bóng để bảo hộ mình. Còn tên Liễu Thành Thành kia, cũng là kẻ đứng trên vạn nhân, có thể thống trị cả một quốc gia, tại sao lại cũng bước vào con đường này? Cuộc đời ta đã bị tình yêu của phụ thân thân sinh ra mình hủy hoại, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao mà còn xuất hiện thêm Tiểu Tứ, giờ lại đến Liễu Thành Thành ?
Liễu Thành Thành hôm nay tuy rằng buông tha mình, không có nghĩa là sau này cũng thế, nhất là khi chỉ hai ngày nữa thôi, độc tính của loại dược kia sẽ lại bộc phát. . . . . . Trải qua việc hôm nay, chắc chắn hắn sẽ tăng cường phòng bị, cử thêm người giám sát mình, mình nhất định phải trốn khỏi nơi này, cảm giác vũ nhục khi bị nam nhân giam cầm mình chịu đủ rồi!
Xuống giường vận động gân cốt, Niệm Nghiễn bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo. Điều mà y muốn biết nhất bây giờ chính là tình huống bên ngoài diễn biến ra sao? Liễu Thành Thành muốn làm gì? Tại sao vẫn chưa thấy động tĩnh của Thôi Ân Trạch cùng Huyền Thiết môn?
Hôm sau, Liễu Thành Thành tiếp tục xuất hành ra khỏi sơn trang. Tất cả những người canh giữ Niệm Nghiễn trước đây đều bị thay đổi – những người mới này không những câm như hến mà biểu hiện còn cứng ngắc như tượng gỗ. Người đưa cơm không còn là tên hộ pháp áo xanh kia nữa mà là một nam tử mảnh khảnh, khuôn mặt không có gì đặc biệt – tuy chưa nói với nhau câu nào nhưng người này lại khiến cho Niệm Nghiễn có cảm giác quen thuộc.
Niệm Nghiễn có chút lo lắng, ngày mai chính là ngày mà dược tính phát tác, y phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng có điều trời đã tối rồi mà vẫn chư tìm được manh mối gì!
Buổi tối —— người đưa cơm đẩy cửa bước vào, đặt khay thức ăn trên bàn rồi nhanh chóng xoay người bước đi.
Niệm Nghiễn cũng hơi đói bụng, mở khay thức ăn ra, phát hiện hôm nay bọn họ cho mình ăn gà quay – gọi là chim trả kê. Ăn mấy miệng, Niệm Nghiễn cảm thấy khó hiểu – từ hôm tới nơi này, thức ăn đều là thức ăn của ngoại quốc nếu không ngọt như chè thì cũng cay như xé vải – không nghĩ rằng hôm nay lại được ăn chim trả kê – đặc sản của Giang Nam. Trong trí nhớ, chỉ có đại sư huynh mới có thể làm ra món gà quay ngon thế này. Đại sư huynh? Nói đến đây, Niệm Nghiễn mới sực nhớ ra dáng vẻ người đưa cơm này rất giống với đại sư huynh Phác Phong, chẳng trách mình lại có cảm giác thân quen với hắn như vậy.
“ Tước tước” – răng của Niệm Nghiễn nhai phải thứ gì đó. Lấy miếng thịt gà nhai nửa chừng ra, không ngờ là một cuộn giấy mỏng, giấu ở sâu trong con gà quay. Mở tờ giấy, mặt trên có viết bốn chữ “Giờ tý, đừng ngủ” – những chữ viết rất quen mắt, Niệm Nghiễn không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy —— là Đại sư huynh, đúng là Đại sư huynh!
Không có tâm trạng để suy nghĩ vì sao đại sư huynh lại có mặt ở đây, chỉ cần nghĩ tới việc có thể nhìn thấy đại sư huynh của mình thôi, Niệm Nghiễn hứng thú đến không thể kiềm chế được.
Thời gian trôi qua dường như rất chậm, chỉ có hai canh giờ ngắn ngủi mà tưởng như là hai ngày. Niệm Nghiễn nóng lòng chờ đợi tới giờ tý. Niệm Nghiễn có chút sợ hãi, sợ Phác Phong sẽ nhắc lại những chuyện trước kia nhưng chỉ cần sắp được gặp thân nhân của mình thì Niệm Nghiễn quên hết cả lo âu, vui mừng, hân hoan như một đứa trẻ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tình hình xung quanh không có gì thay đổi. Đại sư huynh muốn làm gì đây? Trải qua lần trốn chạy thất bại trước, Niệm Nghiễn không thể không lo lắng./
Thân thể phía dưới lại không hề có phản ứng. Hai mắt Niệm Nghiễn vô hồn, trợn to, nhìn thẳng về phía trước. Liễu Thành Thành chẳng thèm chú ý tới điều này, hắn đang chuyên chú kích thích cho khối nhan sắc tuyệt vời kia động dục – dù chỉ là theo bản năng.
Tay của Liễu Thành Thành đi “vòng vòng” một hồi, cuối cùng cũng chạm vào nơi bí mật giữa hai háng, Niệm Nghiễn phản ứng một chút, cả người càng run mạnh mẽ hơn, hơi thở phì phò – Liễu Thành Thành hưng trí, tách hai chân thon dài của đối phương ra, khiến cho nơi bí ẩn nhất của Niệm Nghiễn lộ diện hoàn toàn trước mắt mình.
Dương cụ của Niệm Nghiễn vẫn không hề thức tỉnh, dù Liễu Thành Thành cố tình dùng Liễu Thành Thành cố tình dùng kỹ xảo tuyệt vời mà đánh thức nó – nó vẫn xụi lơ, không có một chút sinh lực. Liễu Thành Thành có phần cụt hứng, không từ bỏ ý định, chuyển sang tấn công tiểu huyệt phía sau.
Một ngón tay của hắn thô lỗ sáp nhập huyệt sau của Niệm Nghiễn – liền cảm giác nơi khô ráo đó bỗng chốc nóng rực cả lên – huyệt nhỏ phản ứng, co rút, vô tình khiến ngón tay bị hút vào trong một chút. Tưởng tượng đến việc không lâu sau là có thể dục tiên dục tửu ra vào nơi mê hồn này, Liễu Thành Thành đột nhiên sinh tình – cảm thấy yêu hơn chủ nhân của tiểu cúc hoa đáng yêu này. Ngón tay tiếp tục tiến vào sâu hơn, Liễu Thành Thành ngẩng đầu lên hôn vào mặt Niệm Nghiễn lại tiếp xúc phải một thứ chất lỏng ướt át gì đó.
Nước mắt? Liễu Thành Thành thanh tỉnh một chút, kinh ngạc nhìn thấy trên khuôn mặt Niệm Nghiễn giờ phút này ngập tràn nước mắt, vẻ mặt chết lặng không có một tia sinh khí, ánh mắt trống rỗng – chỉ có nước mắt và nước mắt – thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Thế này. . . . . . có khác gì cưỡng gian một xác chết?
Lúc này, một tay còn đang vuốt ve trên ngực Niệm Nghiễn phát hiện một vùng da thịt gồ ghề. Nến đã bị thổi tắt, ánh trăng mờ mờ không nhìn rõ cái gì. Liễu Thành Thành xoay người châm nến một lần nữa, đem ngọn nến rọi lại gần mới phát hiện trên ngực trái Niệm Nghiễn là một chữ “Ân” rất lớn, chữ này khắc sau trên vùng da thịt bóng loáng, trắng hồng – vò thế trông nó có vẻ dữ tợn. Hiển nhiên là bị người dùng que sắt đốt nóng lên rồi khắc vào, giống như hình phạt chuyên dùng để tra tấn tù phạm vậy, trừ phi cắt bỏ vùng da thịt này, nếu không – chữ “Ân” kia sẽ không bao giờ biến mất.
Chữ “Ân” – có ý nghĩa gì?
Vuốt ve vùng da trắng trẻo vì lửa nóng mà thâm lại, Liễu Thành Thành lần lượt đưa ra những nghi vấn về ký tự này.
Ai khắc chữ này cho ngươi? Tại sao lại khắc?
Chẳng lẽ người khắc ký tự này muốn cho người khác biết ngươi chính là người của hắn ư?
Xem ra, về thân thế của người này, còn phải điều tra nhiều hơn nữa.
Toàn bộ hưng trí của Liễu Thành Thành đều tan thành mây khói “Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?” Hắn đem những phải ứng của Niệm Nghiễn lý giải thành chán ghét, Liễu Thành Thành không thể hình dung nổi Niệm Nghiễn lại bài xích chuyện hoan hảo đến nhường này.
Thở dài, kéo chăn đắp lên người, rồi lại với khăn lau nước mắt trên mặt cho Niệm Nghiễn, làm xong những chuyện này, Liễu Thành Thành sững người—— từ bao giờ mình lại nhân từ, dịu dàng như vậy? Không thể lý giải nổi thay đổi của bản thân, Liễu Thành Thành phẫn hận ném chiếc khăn xuống đất, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm ——
“Bẩm giáo chủ, mật tín của bệ hạ đã đến.”
“Đã biết, mau báo cho tứ đại hộ pháp tập hợp tại Dương Tâm đường.”
“Tuân lệnh”
Liễu Thành Thành bước ra cửa, quay lại thấy biểu hiện của Niệm Nghiễn vẫn như trước, chẳng có chút biến đổi gì – không khỏi thở dài. . . .
Không biết qua bao lâu, tâm trạng có chút bồn chồn, lo lắng, Niệm Nghiễn dần dần tỉnh táo trở lại.
Thân thể trong chăn nệm vẫn trần như nhộng, làn da trực tiếp cọ xát vào nhung gấm khiến Niệm Nghiễn cảm thấy không được tự nhiên. Niệm Nghiễn giật giật thân mình, đứng dậy chậm rãi đem y phục mặc vào, từng chút, từng chút một, động tác có vẻ rập khuôn, trong đầu không biết đang suy tính điều gì?
Quần áo đã chỉnh tề, Niệm Nghiễn ngẩn người ở đầu giường, thần chí bắt đầu ổn định.
Hai mươi bốn năm làm nam nhân trên đời, Niệm Nghiễn không biết vì sao bỗng dưng mình lại sinh ra dục vọng với nam nhân khác. Thôi Ân Trạch cố chấp mà yêu thương mình, thậm chí sẵn sàng từ bỏ tất cả, thậm chí cũng không dám hy vọng mình sẽ yêu hắn, chỉ mong muốn được làm cái bóng để bảo hộ mình. Còn tên Liễu Thành Thành kia, cũng là kẻ đứng trên vạn nhân, có thể thống trị cả một quốc gia, tại sao lại cũng bước vào con đường này? Cuộc đời ta đã bị tình yêu của phụ thân thân sinh ra mình hủy hoại, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao mà còn xuất hiện thêm Tiểu Tứ, giờ lại đến Liễu Thành Thành ?
Liễu Thành Thành hôm nay tuy rằng buông tha mình, không có nghĩa là sau này cũng thế, nhất là khi chỉ hai ngày nữa thôi, độc tính của loại dược kia sẽ lại bộc phát. . . . . . Trải qua việc hôm nay, chắc chắn hắn sẽ tăng cường phòng bị, cử thêm người giám sát mình, mình nhất định phải trốn khỏi nơi này, cảm giác vũ nhục khi bị nam nhân giam cầm mình chịu đủ rồi!
Xuống giường vận động gân cốt, Niệm Nghiễn bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo. Điều mà y muốn biết nhất bây giờ chính là tình huống bên ngoài diễn biến ra sao? Liễu Thành Thành muốn làm gì? Tại sao vẫn chưa thấy động tĩnh của Thôi Ân Trạch cùng Huyền Thiết môn?
Hôm sau, Liễu Thành Thành tiếp tục xuất hành ra khỏi sơn trang. Tất cả những người canh giữ Niệm Nghiễn trước đây đều bị thay đổi – những người mới này không những câm như hến mà biểu hiện còn cứng ngắc như tượng gỗ. Người đưa cơm không còn là tên hộ pháp áo xanh kia nữa mà là một nam tử mảnh khảnh, khuôn mặt không có gì đặc biệt – tuy chưa nói với nhau câu nào nhưng người này lại khiến cho Niệm Nghiễn có cảm giác quen thuộc.
Niệm Nghiễn có chút lo lắng, ngày mai chính là ngày mà dược tính phát tác, y phải nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng có điều trời đã tối rồi mà vẫn chư tìm được manh mối gì!
Buổi tối —— người đưa cơm đẩy cửa bước vào, đặt khay thức ăn trên bàn rồi nhanh chóng xoay người bước đi.
Niệm Nghiễn cũng hơi đói bụng, mở khay thức ăn ra, phát hiện hôm nay bọn họ cho mình ăn gà quay – gọi là chim trả kê. Ăn mấy miệng, Niệm Nghiễn cảm thấy khó hiểu – từ hôm tới nơi này, thức ăn đều là thức ăn của ngoại quốc nếu không ngọt như chè thì cũng cay như xé vải – không nghĩ rằng hôm nay lại được ăn chim trả kê – đặc sản của Giang Nam. Trong trí nhớ, chỉ có đại sư huynh mới có thể làm ra món gà quay ngon thế này. Đại sư huynh? Nói đến đây, Niệm Nghiễn mới sực nhớ ra dáng vẻ người đưa cơm này rất giống với đại sư huynh Phác Phong, chẳng trách mình lại có cảm giác thân quen với hắn như vậy.
“ Tước tước” – răng của Niệm Nghiễn nhai phải thứ gì đó. Lấy miếng thịt gà nhai nửa chừng ra, không ngờ là một cuộn giấy mỏng, giấu ở sâu trong con gà quay. Mở tờ giấy, mặt trên có viết bốn chữ “Giờ tý, đừng ngủ” – những chữ viết rất quen mắt, Niệm Nghiễn không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy —— là Đại sư huynh, đúng là Đại sư huynh!
Không có tâm trạng để suy nghĩ vì sao đại sư huynh lại có mặt ở đây, chỉ cần nghĩ tới việc có thể nhìn thấy đại sư huynh của mình thôi, Niệm Nghiễn hứng thú đến không thể kiềm chế được.
Thời gian trôi qua dường như rất chậm, chỉ có hai canh giờ ngắn ngủi mà tưởng như là hai ngày. Niệm Nghiễn nóng lòng chờ đợi tới giờ tý. Niệm Nghiễn có chút sợ hãi, sợ Phác Phong sẽ nhắc lại những chuyện trước kia nhưng chỉ cần sắp được gặp thân nhân của mình thì Niệm Nghiễn quên hết cả lo âu, vui mừng, hân hoan như một đứa trẻ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tình hình xung quanh không có gì thay đổi. Đại sư huynh muốn làm gì đây? Trải qua lần trốn chạy thất bại trước, Niệm Nghiễn không thể không lo lắng./