Chương : 54
Niệm Nghiễn nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ – lá cây lay động trong gió, thi thoảng che lấp mất ánh trăng lấp lánh. Đêm yên lặng, tâm trạng Niệm Nghiễn lại xao động, vừa vui sướng vì sắp được gặp lại người thân lại lo lắng sợ bọn họ vẫn hiểu lầm chuyện hai năm về trước.
Giờ tý đến, Niệm Nghiễn đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, tác phong trầm ổn thường ngày biến đâu mất. . . . . . .
Hắc y nhân cũng không nói gì, lẳng lặng đi tới, lấy đầu Niệm Nghiễn tựa vào ngực mình.
Đây đúng là mùi hương quen thuộc của đại sư huynh! Mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào cơ thể Niệm Nghiễn, cảm giác ấm áp ùa về, Niệm Nghiễn thả lỏng thần kinh đang căng như dây đàn.
“Tiểu tử, mấy năm nay ngươi phải chịu khổ rồi . . . . . .” Trong lòng ngực mình là một nam tử trưởng thành, thân thể rắn chắc, khỏe mạnh – nhưng Phác Phong hiểu rằng đằng sau vẻ kiên cường của Tứ sư đệ này là nội tâm đau xót, phải tự mình gánh lấy nhiều tổn thương.
“Sư. . . . . . Sư huynh. . . . . .” Niệm Nghiễn rất muốn khóc, cảm giác đoàn viên như xoáy sâu vào tâm trạng cô độc bấy lâu nay của y. Đại sư huynh của Niệm Nghiễn, lớn hơn y chín tuổi, khi còn ở Bích Nguyên sơn, sư phụ Dị nhân thường xuyên đi vắng – một tay đại sư huynh chăm sóc cho các sư đệ, sư muội. Đại sư huynh giặt giũ, nấu cơm giúp các sư đệ sư muội luyện võ, chế dược – giống như một vị mẫu thân tảo tần sớm hôm vì nhi tử. Tuy kiệm lời, nhưng Niệm Nghiễn luôn cảm nhận được tình yêu thương mà Phác Phong dành cho mình.
“Được rồi, có cái gì ra ngoài rồi hãy nói, nơi này không thể ở lâu được.” Phác Phong rất muốn an ủi tiểu sư đệ đáng thương, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp.
“Mấy tên ngoài cửa đã bị ta hạ mê dược, điểm huyệt đạo, bây giờ ta sẽ mang ngươi ra ngoài. Niệm Nghiễn, bỏ mặt nạ của ngươi đi, cứ đường hoàng mà bước ra ngoài.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Hiện tại không có thời gian để làm mặt nạ mới, những người thấy khuôn mặt thật của ngươi không nhiều – cứ lộ diện như vậy, xem ra lại là biện pháp an toàn nhất.”
“Được rồi.” Đại sư huynh nói rất đúng. . . . . .
“Đừng lo lắng, sư phụ ngươi sẽ tiếp ứng chúng ta.”
“Sư phụ?” Nhắc tới mới nhớ, hai người bọn họ luôn như hình với bóng, đại sư huynh ở đây tất nhiên sư phụ cũng sẽ có mặt để bảo vệ y.
Phác Phong lấy một bộ đồ màu đen – là giáo phục của Thánh Trì giáo đưa cho Niệm Nghiễn. Chờ mặc xong y phục, Niệm Nghiễn rửa qua mặt mũi, ngũ quan tinh tế lại tỏa sáng rực rỡ.
Phác Phong thực vừa lòng nhìn thấy Niệm Nghiễn như bây giờ, vừa ngây thơ, trẻ trung lại có vài phần sương gió, từng trải – Niệm Nghiễn đã cứng cỏi hơn nhiều rồi.
“Đi thôi.” Phác phong khoát tay.
“Được.”
Đi đến ngoài cửa, quả nhiên bảy tên thủ vệ đang đứng như trời trồng. Hai người thuận lợi chạy qua hậu viên, có vài tốp tuần tra – nhưng cả hai đều nhanh trí mà đánh lạc hướng bọn chúng. Phác Phong dẫn Niệm Nghiễn tới một bức tường, gõ vào tường.
Thùng, thùng. . . . . .
Ngoài cửa có người đáp lại, Niệm Nghiễn người đó chính là sư phụ .
Phác Phong dùng nội lực đẩy Niệm Nghiễn ra bên ngoài, bản thân mình cũng lập tức leo tường mà ra.
Ra khỏi trang viên, người đầu tiên mà Niệm Nghiễn nhìn thấy chính là nhị sư phụ —— Phong Vong Trần – vẫn ngạo khí ngút trời y như trong trí nhớ, cho dù đã hai năm không gặp nhị sư phụ vẫn không có gì thay đổi.
“Các ngươi là ai?” Ba người chuẩn bị rời đi thì bị phát hiện – thanh y hộ pháp không biết từ đâu chạy tới.
“Lão bà, ngươi mau mang Niệm Nghiễn đi trước.” Phong Vong Trần mặt không đổi sắc – đối với hắn mà nói, chiến đấu đã trở thành bản năng sinh tồn không thể thiếu – cho dù có thêm vài tên thủ vệ nữa cũng không thành vấn đề.
với hắn mà nói, ứng phó chính là một cái hộ pháp tự nhiên không nói chơi, cho dù bởi vậy đưa tới mặt khác thủ vệ cũng có thể toàn thân trở ra.
“Được, ngươi phải cẩn thận, Niệm Nghiễn, chúng ta đi.” Phác Phong phối hợp với Phong Vong Trần hết sức ăn ý, y rất tin tưởng vào năng lực của “lão công” – nhưng mà, ngươi dám gọi ta là “lão bà” trước mặt sư đệ, lúc trở về, để xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?
Trước khi đi Phác Phong còn trừng mắt nhìn người kia một cái, Phong Vong Trần đang quay lưng lại – không hiểu vì sao mà bỗng dưng lại cảm thấy lạnh cả người.
Tuy có chút lo lắng, nhưng nếu Đại sư huynh đã nói như vậy, Niệm Nghiễn cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người chạy nhanh ra khỏi địa phận trang viên, ngoảnh đầu nhìn lại, Niệm Nghiễn không thể ngờ rằng nơi mình bị giam giữ mấy ngày qua có tên là Kỳ Ngại sơn trang – tên thì chẳng lạ, mà lạ ở chỗ nó nằm ngay trong khu vực phồn hoa, đông đúc nhất Thành châu – “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” – quả là không nên xem thường Liễu Thành Thành, nhưng sau chuyện hôm nay, chắc chắn hắn sẽ lại chuyển sào huyệt tới một nơi khác.
Niệm Nghiễn không biết Phác Phong muốn dẫn mình đi đâu, chỉ biết thục mạng mà chạy, đến khi kịp trấn tĩnh thì Niệm Nghiễn há hốc cả miệng – đại sư huynh sao lại dẫn mình quay về khách *** nơi Thôi Ân Trạch đang trọ?
“Đại. . . . . . Đại sư huynh?” Niệm Nghiễn càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ như mình là người dạo chơi ngoài cuộc vậy, rồi thì tại sao đại sư huynh lại biết mình đang bị Liễu Thành Thành bắt nhốt – y cũng chưa thể nào lý giải được.
“Ai, ” Phác Phong thở dài, xoay người lại đối mặt Niệm Nghiễn, “Bây giờ ngươi phải lựa chọn con đường tương lai cho mình thôi!”
Không đợi Niệm Nghiễn mở miệng đặt câu hỏi, Phác Phong nói ngay: “Đây chính là chuyện mà chúng ta đã thỏa thuận cùng với Thôi Ân Trạch. Thật ra, lúc võ lâm đại hội tại Hồi An thành, ta và sư phụ của ngươi đã thấy ngươi rồi.” Bỏ đi mặt nạ, lộ ra khuôn mặt có vài phần giống nữ tử, giọng nói êm tai của Phác Phong tiếp tục vang lên.
“Lúc đó chúng ta biết ngươi vẫn còn nhiều khúc mắc, không muốn đi gặp chúng ta. Sư phụ ngươi – hắn không muốn ngươi khó xử cho nên ta và hắn mới không đi tìm ngươi. Sau đó, Phong Vong Trần mới phát hiện tên hỗn trướng hoàng đế kia chưa chết, lại còn bám riết lấy ngươi không tha. Ta tức giận lắm, muốn kéo đi tính sổ với cẩu hoàng đế cho hả giận. Sư phụ ngươi lại ngăn ta lại, hắn nói chuyện của các ngươi phải để các ngươi tự giải quyết. Hơn nữa, suốt hơn chục năm tranh đấu với nhau, hắn hiểu Thôi Ân Trạch là người có tham vọng và đam mê quyền lực như thế nào – vậy mà bây giờ lại có thể từ bỏ tất cả chỉ để đi tìm ngươi, xem ra cũng nên cho hắn một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.”
“Nhưng ta vẫn không yên tâm, nhất quyết kéo theo sư phụ ngươi – chúng ta âm thầm theo phía sau, Thôi Ân Trạch dường như cũng biết, hắn không những không phản ứng mà còn cố tình để lại dấu vết để chúng ta lần tới. Không biết chừng là hắn muốn chứng tỏ thành ý của mình.”
“Mấy hôm trước, hắn đột nhiên tới tìm Phong Vong Trần, nói ngươi đã bị Liễu Thành Thành bắt đi rồi, hắn muốn nhờ chúng ta giải cứu ngươi, ta rất giận liền hỏi ngay ‘Nếu ngươi yêu Niệm Nghiễn như thế hà cớ gì không xông pha mà cứu y?’ Ngươi biết hắn trả lời ra sao không?”
Phác Phong dừng lại, liếc nhìn Niệm Nghiễn, không biết tiểu sư đệ tội nghiệp của mình đã thất thần từ lúc nào.
“Hắn nói ‘Sao ta lại không muốn đi cứu y chứ? Ta chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đến cạnh y ngay lúc này. Nhưng ta muốn cho y một cơ hội để lựa chọn, tự mình quyết định cuộc sống của bản thân, không muốn y tiếp tục giày vò mình thêm nữa.’”
“Cơ hội để lựa chọn?”
“Đúng vậy, lựa chọn quá khứ hay là tương lai. Nếu ngươi muốn níu giữ những gì đã qua, vậy thì hãy đi theo chúng ta, coi như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh. Còn nếu muốn sống cho tương lai, thì hãy đi cùng với hắn, hắn sẽ cho ngươi một cuộc sống mới, hắn muốn hai người các ngươi sẽ cùng nhau vun vén một thế giới dành riêng cho chính mình.”
Hóa ra là. . . . . . như vậy, đúng là đồ hỗn trướng ma vương, tương lai với quá khứ cái gì? Ta có thể bỏ qua chuyện của Liễu Thành Thành rồi cùng đi với đại sư huynh sao? Huống chi, những chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đâu thể nói quên là quên được? Còn nữa, trên đời này có kẻ nào lại sống cho quá khứ mà không hướng tới tương lai?
Thôi¬——Ân——Trạch, tên hỗn đản, ngươi đúng là ép người quá đáng mà!
“Ta . . . ta lựa chọn tương lai, không, đó không chỉ là tương lai – đó còn là số phận của ta nữa, ta không muốn trốn tránh, càng không muốn suốt ngày như cái đuôi bám theo các ngươi?”
“Như vậy a, ” Phác Phong cảm thấy hơi hụt hẫng, so sánh với Niệm Nghiễn của lần gặp mặt hai năm trước, Phác Phong mỉm cười trong bụng “Ngươi không hề sợ tên hỗn trướng hoàng đế kia ư?”
“Sợ?” Có lẽ cũng còn một chút, nhưng chuyện này cũng chẳng đáng kể gì , “Tại sao lại phải sợ?”
Nói xong, Niệm Nghiễn cười sang sảng, quá khứ dường như theo tiếng cười đó mà khép lại, một trang mới trong cuộc đời của Niệm Nghiễn sắp bắt đầu mở ra
“Ha hả, vậy là tốt rồi!” Phác Phong cũng vui lây với Niệm Nghiễn, xem ra mấy hôm nay mình đã lo bò trắng răng mất rồi. Nhìn khuôn mặt tươi cười hiếm có của Niệm Nghiễn – tiểu tử, ngươi phải sống thật hạnh phúc vào nhé! Ngươi luôn xứng đáng được như vậy.
“Còn chuyện này, ” Phác Phong đột nhiên lớn giọng “Ta muốn mắng ngươi là đồ ngu ngốc.”
“A?” Trong ấn tượng, đại sư huynh âm trầm, kín đáo của Niệm Nghiễn chưa từng mắng chửi ai bao giờ.
“Ngươi cho rằng màn kịch vụng về hai năm trước của mình có thể lừa gạt được chúng ta ư? Nếu thật như vậy, sư phụ ngươi đã cho ngươi một đao rồi.”
“Vở kịch” mà Phác Phong đang đề cập cũng chính là nguyên nhân khiến Niệm Nghiễn mất ăn mất ngủ suốt hai năm qua, hiện giờ nhớ lại – bỗng chốc cảm thấy nhẹ tâng, thời gian đúng là thứ thuốc kì diệu, có thể xoa dịu đi mọi vết thương. . . . .
“Ta đi đây, ngươi hãy bảo trọng. Ta muốn ngươi hứa với ta một việc—— khi nào bình tâm trở lại, hãy tới Vong Trần sơn trang tìm chúng ta, nhi tử của ngươi cùng Tiểu Lưu – nó trắng trẻo, mập mạp, bụ bẫm lắm, dù gì ngươi cũng là phụ thân, cũng nên quan tâm tới hai mẹ con nàng——.”
“Tất nhiên rồi!” Đó cũng chính là nguyện vọng của ta.
Nhìn bóng dáng thật dài của Phác Phong khuất dần trong đêm tối, tâm tình của Niệm Nghiễn chẳng hiểu sao lại phấn chấn, hân hoan. Phủi đi lớp bụi đất trên người, ngẩng đầu ngó lên cửa sổ lầu trên, nghĩ tới tên kia giờ này chắc đang lo lắng như ngồi trên đống lửa—— ý cười trên khóe miệng Niệm Nghiễn càng đậm. . . . . .
Niệm Nghiễn đủng đỉnh đi lên lầu ——
Giờ tý đến, Niệm Nghiễn đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, tác phong trầm ổn thường ngày biến đâu mất. . . . . . .
Lúc này, một người y phục tối sầm bước vào. . . . . Niệm Nghiễn kinh ngạc đứng lên – đúng là .người đem cơm cho mình lúc tối
Hắc y nhân cũng không nói gì, lẳng lặng đi tới, lấy đầu Niệm Nghiễn tựa vào ngực mình.
Đây đúng là mùi hương quen thuộc của đại sư huynh! Mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào cơ thể Niệm Nghiễn, cảm giác ấm áp ùa về, Niệm Nghiễn thả lỏng thần kinh đang căng như dây đàn.
“Tiểu tử, mấy năm nay ngươi phải chịu khổ rồi . . . . . .” Trong lòng ngực mình là một nam tử trưởng thành, thân thể rắn chắc, khỏe mạnh – nhưng Phác Phong hiểu rằng đằng sau vẻ kiên cường của Tứ sư đệ này là nội tâm đau xót, phải tự mình gánh lấy nhiều tổn thương.
“Sư. . . . . . Sư huynh. . . . . .” Niệm Nghiễn rất muốn khóc, cảm giác đoàn viên như xoáy sâu vào tâm trạng cô độc bấy lâu nay của y. Đại sư huynh của Niệm Nghiễn, lớn hơn y chín tuổi, khi còn ở Bích Nguyên sơn, sư phụ Dị nhân thường xuyên đi vắng – một tay đại sư huynh chăm sóc cho các sư đệ, sư muội. Đại sư huynh giặt giũ, nấu cơm giúp các sư đệ sư muội luyện võ, chế dược – giống như một vị mẫu thân tảo tần sớm hôm vì nhi tử. Tuy kiệm lời, nhưng Niệm Nghiễn luôn cảm nhận được tình yêu thương mà Phác Phong dành cho mình.
“Được rồi, có cái gì ra ngoài rồi hãy nói, nơi này không thể ở lâu được.” Phác Phong rất muốn an ủi tiểu sư đệ đáng thương, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp.
“Mấy tên ngoài cửa đã bị ta hạ mê dược, điểm huyệt đạo, bây giờ ta sẽ mang ngươi ra ngoài. Niệm Nghiễn, bỏ mặt nạ của ngươi đi, cứ đường hoàng mà bước ra ngoài.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Hiện tại không có thời gian để làm mặt nạ mới, những người thấy khuôn mặt thật của ngươi không nhiều – cứ lộ diện như vậy, xem ra lại là biện pháp an toàn nhất.”
“Được rồi.” Đại sư huynh nói rất đúng. . . . . .
“Đừng lo lắng, sư phụ ngươi sẽ tiếp ứng chúng ta.”
“Sư phụ?” Nhắc tới mới nhớ, hai người bọn họ luôn như hình với bóng, đại sư huynh ở đây tất nhiên sư phụ cũng sẽ có mặt để bảo vệ y.
Phác Phong lấy một bộ đồ màu đen – là giáo phục của Thánh Trì giáo đưa cho Niệm Nghiễn. Chờ mặc xong y phục, Niệm Nghiễn rửa qua mặt mũi, ngũ quan tinh tế lại tỏa sáng rực rỡ.
Phác Phong thực vừa lòng nhìn thấy Niệm Nghiễn như bây giờ, vừa ngây thơ, trẻ trung lại có vài phần sương gió, từng trải – Niệm Nghiễn đã cứng cỏi hơn nhiều rồi.
“Đi thôi.” Phác phong khoát tay.
“Được.”
Đi đến ngoài cửa, quả nhiên bảy tên thủ vệ đang đứng như trời trồng. Hai người thuận lợi chạy qua hậu viên, có vài tốp tuần tra – nhưng cả hai đều nhanh trí mà đánh lạc hướng bọn chúng. Phác Phong dẫn Niệm Nghiễn tới một bức tường, gõ vào tường.
Thùng, thùng. . . . . .
Ngoài cửa có người đáp lại, Niệm Nghiễn người đó chính là sư phụ .
Phác Phong dùng nội lực đẩy Niệm Nghiễn ra bên ngoài, bản thân mình cũng lập tức leo tường mà ra.
Ra khỏi trang viên, người đầu tiên mà Niệm Nghiễn nhìn thấy chính là nhị sư phụ —— Phong Vong Trần – vẫn ngạo khí ngút trời y như trong trí nhớ, cho dù đã hai năm không gặp nhị sư phụ vẫn không có gì thay đổi.
“Các ngươi là ai?” Ba người chuẩn bị rời đi thì bị phát hiện – thanh y hộ pháp không biết từ đâu chạy tới.
“Lão bà, ngươi mau mang Niệm Nghiễn đi trước.” Phong Vong Trần mặt không đổi sắc – đối với hắn mà nói, chiến đấu đã trở thành bản năng sinh tồn không thể thiếu – cho dù có thêm vài tên thủ vệ nữa cũng không thành vấn đề.
với hắn mà nói, ứng phó chính là một cái hộ pháp tự nhiên không nói chơi, cho dù bởi vậy đưa tới mặt khác thủ vệ cũng có thể toàn thân trở ra.
“Được, ngươi phải cẩn thận, Niệm Nghiễn, chúng ta đi.” Phác Phong phối hợp với Phong Vong Trần hết sức ăn ý, y rất tin tưởng vào năng lực của “lão công” – nhưng mà, ngươi dám gọi ta là “lão bà” trước mặt sư đệ, lúc trở về, để xem ta sẽ xử lý ngươi thế nào?
Trước khi đi Phác Phong còn trừng mắt nhìn người kia một cái, Phong Vong Trần đang quay lưng lại – không hiểu vì sao mà bỗng dưng lại cảm thấy lạnh cả người.
Tuy có chút lo lắng, nhưng nếu Đại sư huynh đã nói như vậy, Niệm Nghiễn cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người chạy nhanh ra khỏi địa phận trang viên, ngoảnh đầu nhìn lại, Niệm Nghiễn không thể ngờ rằng nơi mình bị giam giữ mấy ngày qua có tên là Kỳ Ngại sơn trang – tên thì chẳng lạ, mà lạ ở chỗ nó nằm ngay trong khu vực phồn hoa, đông đúc nhất Thành châu – “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất” – quả là không nên xem thường Liễu Thành Thành, nhưng sau chuyện hôm nay, chắc chắn hắn sẽ lại chuyển sào huyệt tới một nơi khác.
Niệm Nghiễn không biết Phác Phong muốn dẫn mình đi đâu, chỉ biết thục mạng mà chạy, đến khi kịp trấn tĩnh thì Niệm Nghiễn há hốc cả miệng – đại sư huynh sao lại dẫn mình quay về khách *** nơi Thôi Ân Trạch đang trọ?
“Đại. . . . . . Đại sư huynh?” Niệm Nghiễn càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ như mình là người dạo chơi ngoài cuộc vậy, rồi thì tại sao đại sư huynh lại biết mình đang bị Liễu Thành Thành bắt nhốt – y cũng chưa thể nào lý giải được.
“Ai, ” Phác Phong thở dài, xoay người lại đối mặt Niệm Nghiễn, “Bây giờ ngươi phải lựa chọn con đường tương lai cho mình thôi!”
Không đợi Niệm Nghiễn mở miệng đặt câu hỏi, Phác Phong nói ngay: “Đây chính là chuyện mà chúng ta đã thỏa thuận cùng với Thôi Ân Trạch. Thật ra, lúc võ lâm đại hội tại Hồi An thành, ta và sư phụ của ngươi đã thấy ngươi rồi.” Bỏ đi mặt nạ, lộ ra khuôn mặt có vài phần giống nữ tử, giọng nói êm tai của Phác Phong tiếp tục vang lên.
“Lúc đó chúng ta biết ngươi vẫn còn nhiều khúc mắc, không muốn đi gặp chúng ta. Sư phụ ngươi – hắn không muốn ngươi khó xử cho nên ta và hắn mới không đi tìm ngươi. Sau đó, Phong Vong Trần mới phát hiện tên hỗn trướng hoàng đế kia chưa chết, lại còn bám riết lấy ngươi không tha. Ta tức giận lắm, muốn kéo đi tính sổ với cẩu hoàng đế cho hả giận. Sư phụ ngươi lại ngăn ta lại, hắn nói chuyện của các ngươi phải để các ngươi tự giải quyết. Hơn nữa, suốt hơn chục năm tranh đấu với nhau, hắn hiểu Thôi Ân Trạch là người có tham vọng và đam mê quyền lực như thế nào – vậy mà bây giờ lại có thể từ bỏ tất cả chỉ để đi tìm ngươi, xem ra cũng nên cho hắn một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.”
“Nhưng ta vẫn không yên tâm, nhất quyết kéo theo sư phụ ngươi – chúng ta âm thầm theo phía sau, Thôi Ân Trạch dường như cũng biết, hắn không những không phản ứng mà còn cố tình để lại dấu vết để chúng ta lần tới. Không biết chừng là hắn muốn chứng tỏ thành ý của mình.”
“Mấy hôm trước, hắn đột nhiên tới tìm Phong Vong Trần, nói ngươi đã bị Liễu Thành Thành bắt đi rồi, hắn muốn nhờ chúng ta giải cứu ngươi, ta rất giận liền hỏi ngay ‘Nếu ngươi yêu Niệm Nghiễn như thế hà cớ gì không xông pha mà cứu y?’ Ngươi biết hắn trả lời ra sao không?”
Phác Phong dừng lại, liếc nhìn Niệm Nghiễn, không biết tiểu sư đệ tội nghiệp của mình đã thất thần từ lúc nào.
“Hắn nói ‘Sao ta lại không muốn đi cứu y chứ? Ta chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đến cạnh y ngay lúc này. Nhưng ta muốn cho y một cơ hội để lựa chọn, tự mình quyết định cuộc sống của bản thân, không muốn y tiếp tục giày vò mình thêm nữa.’”
“Cơ hội để lựa chọn?”
“Đúng vậy, lựa chọn quá khứ hay là tương lai. Nếu ngươi muốn níu giữ những gì đã qua, vậy thì hãy đi theo chúng ta, coi như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh. Còn nếu muốn sống cho tương lai, thì hãy đi cùng với hắn, hắn sẽ cho ngươi một cuộc sống mới, hắn muốn hai người các ngươi sẽ cùng nhau vun vén một thế giới dành riêng cho chính mình.”
Hóa ra là. . . . . . như vậy, đúng là đồ hỗn trướng ma vương, tương lai với quá khứ cái gì? Ta có thể bỏ qua chuyện của Liễu Thành Thành rồi cùng đi với đại sư huynh sao? Huống chi, những chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi, đâu thể nói quên là quên được? Còn nữa, trên đời này có kẻ nào lại sống cho quá khứ mà không hướng tới tương lai?
Thôi¬——Ân——Trạch, tên hỗn đản, ngươi đúng là ép người quá đáng mà!
“Ta . . . ta lựa chọn tương lai, không, đó không chỉ là tương lai – đó còn là số phận của ta nữa, ta không muốn trốn tránh, càng không muốn suốt ngày như cái đuôi bám theo các ngươi?”
“Như vậy a, ” Phác Phong cảm thấy hơi hụt hẫng, so sánh với Niệm Nghiễn của lần gặp mặt hai năm trước, Phác Phong mỉm cười trong bụng “Ngươi không hề sợ tên hỗn trướng hoàng đế kia ư?”
“Sợ?” Có lẽ cũng còn một chút, nhưng chuyện này cũng chẳng đáng kể gì , “Tại sao lại phải sợ?”
Nói xong, Niệm Nghiễn cười sang sảng, quá khứ dường như theo tiếng cười đó mà khép lại, một trang mới trong cuộc đời của Niệm Nghiễn sắp bắt đầu mở ra
“Ha hả, vậy là tốt rồi!” Phác Phong cũng vui lây với Niệm Nghiễn, xem ra mấy hôm nay mình đã lo bò trắng răng mất rồi. Nhìn khuôn mặt tươi cười hiếm có của Niệm Nghiễn – tiểu tử, ngươi phải sống thật hạnh phúc vào nhé! Ngươi luôn xứng đáng được như vậy.
“Còn chuyện này, ” Phác Phong đột nhiên lớn giọng “Ta muốn mắng ngươi là đồ ngu ngốc.”
“A?” Trong ấn tượng, đại sư huynh âm trầm, kín đáo của Niệm Nghiễn chưa từng mắng chửi ai bao giờ.
“Ngươi cho rằng màn kịch vụng về hai năm trước của mình có thể lừa gạt được chúng ta ư? Nếu thật như vậy, sư phụ ngươi đã cho ngươi một đao rồi.”
“Vở kịch” mà Phác Phong đang đề cập cũng chính là nguyên nhân khiến Niệm Nghiễn mất ăn mất ngủ suốt hai năm qua, hiện giờ nhớ lại – bỗng chốc cảm thấy nhẹ tâng, thời gian đúng là thứ thuốc kì diệu, có thể xoa dịu đi mọi vết thương. . . . .
“Ta đi đây, ngươi hãy bảo trọng. Ta muốn ngươi hứa với ta một việc—— khi nào bình tâm trở lại, hãy tới Vong Trần sơn trang tìm chúng ta, nhi tử của ngươi cùng Tiểu Lưu – nó trắng trẻo, mập mạp, bụ bẫm lắm, dù gì ngươi cũng là phụ thân, cũng nên quan tâm tới hai mẹ con nàng——.”
“Tất nhiên rồi!” Đó cũng chính là nguyện vọng của ta.
Nhìn bóng dáng thật dài của Phác Phong khuất dần trong đêm tối, tâm tình của Niệm Nghiễn chẳng hiểu sao lại phấn chấn, hân hoan. Phủi đi lớp bụi đất trên người, ngẩng đầu ngó lên cửa sổ lầu trên, nghĩ tới tên kia giờ này chắc đang lo lắng như ngồi trên đống lửa—— ý cười trên khóe miệng Niệm Nghiễn càng đậm. . . . . .
Niệm Nghiễn đủng đỉnh đi lên lầu ——