Chương 100
“Không sao, chỉ là công việc bên này khó nhằn quá, cho nên phải hao tâm tốn sức nhiều một chút. Yên tâm đi, anh không sao, chuyện của em anh biết rồi, Ngôn Hải đưa em bao nhiêu tiền, đều phải trả lại cho người ta, bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, đừng tiêu tiền của người đàn ông khác.”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì thấy ấm áp trong lòng.
Cô cảm thấy bọn họ đều không cần phải nói “Em thích anh” hay “Anh thích em” làm gì, chẳng lẽ tâm ý của hai người còn chưa đủ để chứng minh hay sao?
“Biết rồi, chú An sẽ trả, chừng nào thì anh về?”
“Giữa tháng mười, có nhớ anh không?”
“Không thèm nhớ, thôi không nói với anh nữa, em phải về ký túc xá đây.”
“Không về nhà à?”
“Khi nào anh về rồi hẳng nói.”
Không có Cố Gia Huy, đối với cô nơi đó chỉ là một căn phòng lớn thôi, không thể gọi là nhà.”
Cô cúp máy, về đến ký túc xá thì chú An liền rời đi.
Nhưng, sau cuộc điện thoại buổi sáng, ròng rã một ngày Cố Gia Huy đều không tìm cô.
Cô tìm hiểu múi giờ nước Anh, chênh nhau sáu tiếng, bên này là buổi sáng thì bên kia đã tới buổi chiều rồi.
Lúc này Cố Gia Huy hẳn là đang bận.
Bây giờ bên cô là buổi chiều rồi, chắc bên kia đã là ban đêm.
Chẳng lẽ Cố Gia Huy đang nghỉ ngơi? Hay là điện thoại hết pin?
Cô gọi lại nhưng máy anh lại tắt.
Hứa Minh Tâm lăn lộn qua lại trên giường không ngủ được, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã bắt xe về biệt thự nhà họ Cố.
Cô tìm chú An, muốn biết tình hình của Cố Gia Huy.
Mặc dù cô biết Khương Tuấn cũng ở nước ngoài, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cố Gia Huy, nhưng mà cô vẫn không khống chế nổi mình, sẽ lo lắng, sẽ suy nghĩ lung tung.
Nước ngoài bạo loạn nhiều, thường xuyên có phần tử khủng bố tập kích, liệu rằng Cố Gia Huy có gặp phải điều ngoài ý muốn gì không.
Chú An liên hệ với tập đoàn J&C bên kia, lại liên lạc với Khương Tuấn, nhưng mà cũng không liên lạc được người.
Mất liên lạc rồi?
Hai chữ này vang lên trong đầu khiến trái tim của Hứa Minh Tâm run lên.
Chú An cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Cố Gia Huy chưa từng mất tích như vậy.
Chú An do dự một hồi, cuối cùng bấm một số của Ôn Thanh Vân, nhưng… vẫn không có kết nối.
Cảnh tưởng này rơi vào trong mắt Hứa Minh Tâm.
Cô Hoàn.
Chú An lưu như vậy chứng tỏ đối phương là nữ, vì sao tìm Cố Gia Huy lại phải liên lạc với người phụ nữ này, chẳng lẽ cô ấy biết tung tích của Cố Gia Huy sao?
Trong lòng Hứa Minh Tâm nóng như lửa đốt, chú An thì bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy biết Cố Gia Huy không hề xảy ra sự cố, chỉ có một khả năng duy nhất đó là cô Thanh Vân đã xảy ra chuyện.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì thấy ấm áp trong lòng.
Cô cảm thấy bọn họ đều không cần phải nói “Em thích anh” hay “Anh thích em” làm gì, chẳng lẽ tâm ý của hai người còn chưa đủ để chứng minh hay sao?
“Biết rồi, chú An sẽ trả, chừng nào thì anh về?”
“Giữa tháng mười, có nhớ anh không?”
“Không thèm nhớ, thôi không nói với anh nữa, em phải về ký túc xá đây.”
“Không về nhà à?”
“Khi nào anh về rồi hẳng nói.”
Không có Cố Gia Huy, đối với cô nơi đó chỉ là một căn phòng lớn thôi, không thể gọi là nhà.”
Cô cúp máy, về đến ký túc xá thì chú An liền rời đi.
Nhưng, sau cuộc điện thoại buổi sáng, ròng rã một ngày Cố Gia Huy đều không tìm cô.
Cô tìm hiểu múi giờ nước Anh, chênh nhau sáu tiếng, bên này là buổi sáng thì bên kia đã tới buổi chiều rồi.
Lúc này Cố Gia Huy hẳn là đang bận.
Bây giờ bên cô là buổi chiều rồi, chắc bên kia đã là ban đêm.
Chẳng lẽ Cố Gia Huy đang nghỉ ngơi? Hay là điện thoại hết pin?
Cô gọi lại nhưng máy anh lại tắt.
Hứa Minh Tâm lăn lộn qua lại trên giường không ngủ được, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã bắt xe về biệt thự nhà họ Cố.
Cô tìm chú An, muốn biết tình hình của Cố Gia Huy.
Mặc dù cô biết Khương Tuấn cũng ở nước ngoài, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Cố Gia Huy, nhưng mà cô vẫn không khống chế nổi mình, sẽ lo lắng, sẽ suy nghĩ lung tung.
Nước ngoài bạo loạn nhiều, thường xuyên có phần tử khủng bố tập kích, liệu rằng Cố Gia Huy có gặp phải điều ngoài ý muốn gì không.
Chú An liên hệ với tập đoàn J&C bên kia, lại liên lạc với Khương Tuấn, nhưng mà cũng không liên lạc được người.
Mất liên lạc rồi?
Hai chữ này vang lên trong đầu khiến trái tim của Hứa Minh Tâm run lên.
Chú An cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Cố Gia Huy chưa từng mất tích như vậy.
Chú An do dự một hồi, cuối cùng bấm một số của Ôn Thanh Vân, nhưng… vẫn không có kết nối.
Cảnh tưởng này rơi vào trong mắt Hứa Minh Tâm.
Cô Hoàn.
Chú An lưu như vậy chứng tỏ đối phương là nữ, vì sao tìm Cố Gia Huy lại phải liên lạc với người phụ nữ này, chẳng lẽ cô ấy biết tung tích của Cố Gia Huy sao?
Trong lòng Hứa Minh Tâm nóng như lửa đốt, chú An thì bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy biết Cố Gia Huy không hề xảy ra sự cố, chỉ có một khả năng duy nhất đó là cô Thanh Vân đã xảy ra chuyện.