Chương 101
Đúng ngay lúc này thì điện thoại của chú An lại vang lên.
Sắc mặt của chú An trở nên nghiêm túc, ông ấy quay người lại nghe điện thoại.
Bên kia vang lên một giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
“Chú An…”
“Cô Thanh Vân, tôi không liên lạc được với cậu chủ.”
“Cổ Cố xảy ra chuyện, anh ấy đang chăm sóc Cố Cố. Chú cũng biết ở chỗ đấy sẽ không có tín hiệu mà. Anh ấy biết tôi không chịu được nữa nên để tôi đi trước.”
“Cô Cố Cố vẫn ổn chứ?”
“Không biết, tôi không biết, bây giờ tôi đang rất hỗn loạn. Tôi không nói với chú nữa, tôi phải tới bệnh viện.”
Ôn Thanh Vân vội vàng cúp điện thoại.
Chú An thở dài một tiếng.
Đúng ngay lúc này, giọng nói của Hứa Minh Tâm vang lên.
“Chú An… liên lạc được với Cố Gia Huy rồi ạ?”
“Liên lạc được rồi, bây giờ cậu chủ đang ở trong một chỗ không có tín hiệu, bởi thế không thể liên lạc được trong một thời gian ngắn. Nhưng cô Minh Tâm yên tâm đi, cậu chủ không sao đâu.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì đã yên lòng trở lại.
Chỉ cần Cố Gia Huy không sao là tốt rồi.
“Cháu liên lạc với Khương Tuấn mà cũng không được, chú An gọi cho ai vậy?”
“Quản lý của đối phương.”
Chú An cười cười.
Trong lòng Hứa Minh Tâm vẫn có chút nghi ngờ, rõ ràng cô thấy địa chỉ liên hệ là cô Thanh Vân…
Sao lại là quản lý được chứ?
Vì sao chú An lại lừa mình?
Trong lòng Hứa Minh Tâm có chút không yên, cuối cùng cô không dám nghĩ thêm gì nữa mà đi về ký túc xá một mình.
Cô đột nhiên cảm thấy ký túc xá trống rỗng vô cùng, đến một người nói chuyện cũng không có.
Bạch Thư Hân đi công tác hai ngày nên nghỉ thứ hai, cô ấy về tới ký túc xá ngủ bù.
Bạch Thư Hân thấy vẻ mặt của Hứa Minh Tâm không được tốt cho lắm nên mở miệng hỏi thăm.
Hứa Minh Tâm một năm một mười nói cho Bạch Thư Hân biết chuyện Cố Gia Huy mất tích.
Bạch Thư Hân nhíu mày: “Không có tín hiệu ư, thời đại nào rồi mà còn không có tín hiệu?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Trái tim của Hứa Minh Tâm rất hỗn loạn, đột nhiên cô cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ Cố Gia Huy.
Bạch Thư Hân cũng không dám nói nặng, cô ấy sợ Hứa Minh Tâm sẽ nghĩ lung tung.
Điều mà Bạch Thư Hân có thể làm bây giờ chính là làm bạn với Hứa Minh Tâm, sợ cô ở một mình sẽ không chịu nổi.
Bạch Thư Hân dẫn Hứa Minh Tâm đi ăn, đi mua đồ mới.
“Tiền sinh hoạt của tớ được gửi tới rồi, cậu cũng đừng khách sáo. Tiền này mà không xài mau là tớ sẽ khó chịu đấy.”
Sắc mặt của chú An trở nên nghiêm túc, ông ấy quay người lại nghe điện thoại.
Bên kia vang lên một giọng nói tràn đầy mệt mỏi.
“Chú An…”
“Cô Thanh Vân, tôi không liên lạc được với cậu chủ.”
“Cổ Cố xảy ra chuyện, anh ấy đang chăm sóc Cố Cố. Chú cũng biết ở chỗ đấy sẽ không có tín hiệu mà. Anh ấy biết tôi không chịu được nữa nên để tôi đi trước.”
“Cô Cố Cố vẫn ổn chứ?”
“Không biết, tôi không biết, bây giờ tôi đang rất hỗn loạn. Tôi không nói với chú nữa, tôi phải tới bệnh viện.”
Ôn Thanh Vân vội vàng cúp điện thoại.
Chú An thở dài một tiếng.
Đúng ngay lúc này, giọng nói của Hứa Minh Tâm vang lên.
“Chú An… liên lạc được với Cố Gia Huy rồi ạ?”
“Liên lạc được rồi, bây giờ cậu chủ đang ở trong một chỗ không có tín hiệu, bởi thế không thể liên lạc được trong một thời gian ngắn. Nhưng cô Minh Tâm yên tâm đi, cậu chủ không sao đâu.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì đã yên lòng trở lại.
Chỉ cần Cố Gia Huy không sao là tốt rồi.
“Cháu liên lạc với Khương Tuấn mà cũng không được, chú An gọi cho ai vậy?”
“Quản lý của đối phương.”
Chú An cười cười.
Trong lòng Hứa Minh Tâm vẫn có chút nghi ngờ, rõ ràng cô thấy địa chỉ liên hệ là cô Thanh Vân…
Sao lại là quản lý được chứ?
Vì sao chú An lại lừa mình?
Trong lòng Hứa Minh Tâm có chút không yên, cuối cùng cô không dám nghĩ thêm gì nữa mà đi về ký túc xá một mình.
Cô đột nhiên cảm thấy ký túc xá trống rỗng vô cùng, đến một người nói chuyện cũng không có.
Bạch Thư Hân đi công tác hai ngày nên nghỉ thứ hai, cô ấy về tới ký túc xá ngủ bù.
Bạch Thư Hân thấy vẻ mặt của Hứa Minh Tâm không được tốt cho lắm nên mở miệng hỏi thăm.
Hứa Minh Tâm một năm một mười nói cho Bạch Thư Hân biết chuyện Cố Gia Huy mất tích.
Bạch Thư Hân nhíu mày: “Không có tín hiệu ư, thời đại nào rồi mà còn không có tín hiệu?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Trái tim của Hứa Minh Tâm rất hỗn loạn, đột nhiên cô cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ Cố Gia Huy.
Bạch Thư Hân cũng không dám nói nặng, cô ấy sợ Hứa Minh Tâm sẽ nghĩ lung tung.
Điều mà Bạch Thư Hân có thể làm bây giờ chính là làm bạn với Hứa Minh Tâm, sợ cô ở một mình sẽ không chịu nổi.
Bạch Thư Hân dẫn Hứa Minh Tâm đi ăn, đi mua đồ mới.
“Tiền sinh hoạt của tớ được gửi tới rồi, cậu cũng đừng khách sáo. Tiền này mà không xài mau là tớ sẽ khó chịu đấy.”