Chương 113
“Là do hôm nay em tìm anh mà anh không bắt máy sao?”
“Cố Gia Huy, anh đang giả vờ đúng không?”
Đã biết cô gọi điện thoại tới rồi chẳng lẽ còn không biết vì sao cô lại giận ư?
“Anh không có, nếu như em giận anh vì anh không liên lạc với em, thì đó là lỗi của anh. Anh có thể bù đắp cho em. Nhưng anh và em đã đính hôn, bây giờ em lại trả cái vòng tay mà mẹ anh quý trọng nhất về đây, có phải là em đùa dai quá rồi không?”
“Tôi không có đùa. Đó chính là vì tôi đã suy nghĩ thật kỹ, tôi cảm thấy chúng ta không hợp!”
“Không hợp chỗ nào?” Cố Thành
Trung hỏi cô.
Hứa Minh Tâm bị Cố Gia Huy chọc tức gần chết.
Đến cùng là Cố Gia Huy IQ thấp hay EQ thấp đây!
Hay anh vẫn cho rằng không ai có thể biết được những chuyện anh ta làm?
Cố Gia Huy cũng không tiện chọc thủng chuyện này, dù sao cô mới là người thứ ba!
“Anh… anh xấu quá!”
“Gì cơ?”
Cố Gia Huy nghe thế thì nhíu mày.
“Hứa Minh Tâm, em ở chung với anh được hơn một tháng rồi, bây giờ em mới thấy anh xấu ư?” Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ, anh không biết mình nên tức hay nên cười.
“Không không, trước kia tôi nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện anh quá xấu, đã vượt khỏi tầm chịu đựng của tôi.”
“Được, vậy anh đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
“A…”
Hứa Minh Tâm có chút nghẹn lời, cô bị câu nói này của Cố Gia Huy dọa cho sợ ngốc.
Anh nói gì cơ?
Phẫu thuật thẩm mỹ ư?
Cũng khó cho Cố Gia Huy có thể nghĩ tới việc này!
“Anh… anh không chỉ xấu mà còn già! Lớn hơn tôi mười tuổi, lúc tôi hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi rồi!”
“Mặc dù anh lớn hơn em mười tuổi nhưng tâm hồn anh trẻ, có thể đuổi kịp suy nghĩ của em là được rồi. Đây không thể trở thành lý do em hủy bỏ hôn ước!”
“Cái gì? Thế cũng không được ư?”
Hứa Minh Tâm tức tới nổi não muốn phình cả lên. Sau khi cô suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng cúi đầu nhìn xuống hai lạng thịt trước ngực mình: “Ngực tôi phẳng, khó mà phát triển tới trình độ mà anh muốn. Vả lại cơ ngực của anh còn lớn hơn tôi, tôi cảm thấy tự ti, thế đã được chưa?”
“Cái này…” Cố Gia Huy nhíu mày, anh có chút không nói nên lời.
Hứa Minh Tâm nghe thế thì thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể nói đúng một câu rồi. Nhưng cô còn chưa thở xong thì Cố Gia Huy đã nói: “Đúng là không xứng, nhưng anh chịu được. Sau này em có thể phát triển lần hai, hơn nữa tại sao em lại biết trình độ anh muốn là gì? Anh cảm thấy như thế này cũng rất tốt, một tay là cầm được hết…”
Hứa Minh Tâm há miệng ra mà không biết nói cái gì, cô cạn lời rồi.
Cố Gia Huy gặp chiêu phá chiêu khiến cho cô có chút không biết nên làm sao.
Không phải Cố Gia Huy thích cô gái có dáng người tốt, cao ráo, dịu dàng thông minh sao?
Chẳng lẽ… anh còn muốn thay đổi khẩu vị?
Hừ!
“Cố Gia Huy, anh đang giả vờ đúng không?”
Đã biết cô gọi điện thoại tới rồi chẳng lẽ còn không biết vì sao cô lại giận ư?
“Anh không có, nếu như em giận anh vì anh không liên lạc với em, thì đó là lỗi của anh. Anh có thể bù đắp cho em. Nhưng anh và em đã đính hôn, bây giờ em lại trả cái vòng tay mà mẹ anh quý trọng nhất về đây, có phải là em đùa dai quá rồi không?”
“Tôi không có đùa. Đó chính là vì tôi đã suy nghĩ thật kỹ, tôi cảm thấy chúng ta không hợp!”
“Không hợp chỗ nào?” Cố Thành
Trung hỏi cô.
Hứa Minh Tâm bị Cố Gia Huy chọc tức gần chết.
Đến cùng là Cố Gia Huy IQ thấp hay EQ thấp đây!
Hay anh vẫn cho rằng không ai có thể biết được những chuyện anh ta làm?
Cố Gia Huy cũng không tiện chọc thủng chuyện này, dù sao cô mới là người thứ ba!
“Anh… anh xấu quá!”
“Gì cơ?”
Cố Gia Huy nghe thế thì nhíu mày.
“Hứa Minh Tâm, em ở chung với anh được hơn một tháng rồi, bây giờ em mới thấy anh xấu ư?” Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ, anh không biết mình nên tức hay nên cười.
“Không không, trước kia tôi nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được. Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện anh quá xấu, đã vượt khỏi tầm chịu đựng của tôi.”
“Được, vậy anh đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
“A…”
Hứa Minh Tâm có chút nghẹn lời, cô bị câu nói này của Cố Gia Huy dọa cho sợ ngốc.
Anh nói gì cơ?
Phẫu thuật thẩm mỹ ư?
Cũng khó cho Cố Gia Huy có thể nghĩ tới việc này!
“Anh… anh không chỉ xấu mà còn già! Lớn hơn tôi mười tuổi, lúc tôi hai mươi tuổi thì anh đã là ông chú ba mươi rồi!”
“Mặc dù anh lớn hơn em mười tuổi nhưng tâm hồn anh trẻ, có thể đuổi kịp suy nghĩ của em là được rồi. Đây không thể trở thành lý do em hủy bỏ hôn ước!”
“Cái gì? Thế cũng không được ư?”
Hứa Minh Tâm tức tới nổi não muốn phình cả lên. Sau khi cô suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng cúi đầu nhìn xuống hai lạng thịt trước ngực mình: “Ngực tôi phẳng, khó mà phát triển tới trình độ mà anh muốn. Vả lại cơ ngực của anh còn lớn hơn tôi, tôi cảm thấy tự ti, thế đã được chưa?”
“Cái này…” Cố Gia Huy nhíu mày, anh có chút không nói nên lời.
Hứa Minh Tâm nghe thế thì thở dài một hơi, cuối cùng cũng có thể nói đúng một câu rồi. Nhưng cô còn chưa thở xong thì Cố Gia Huy đã nói: “Đúng là không xứng, nhưng anh chịu được. Sau này em có thể phát triển lần hai, hơn nữa tại sao em lại biết trình độ anh muốn là gì? Anh cảm thấy như thế này cũng rất tốt, một tay là cầm được hết…”
Hứa Minh Tâm há miệng ra mà không biết nói cái gì, cô cạn lời rồi.
Cố Gia Huy gặp chiêu phá chiêu khiến cho cô có chút không biết nên làm sao.
Không phải Cố Gia Huy thích cô gái có dáng người tốt, cao ráo, dịu dàng thông minh sao?
Chẳng lẽ… anh còn muốn thay đổi khẩu vị?
Hừ!