Chương 114
Lòng tham không đáy, không biết liêm sỉ!
“Tôi không quan tâm, dù sao chúng ta cũng không hợp, tôi muốn hủy bỏ hôn ước! Anh không hề nói lý, tôi muốn đi tìm ông cụ”
“Bố anh đang ước gì em trở thành vợ của anh ngay lập tức kia kìa, em cảm thấy ông ấy sẽ làm chủ cho em sao?”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì bỗng nhiên cảm thấy rất uất ức. Cô không kiềm chế được nữa mà trực tiếp khóc lên.
Bây giờ cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa, mặt mũi của cô đã mất ráo rồi!
Cố Gia Huy này không hề chơi theo lẽ thường!
Cố Gia Huy thấy Hứa Minh Tâm bật khóc thì trái tim trở nên mềm nhũn.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn tự trách mình, sao lại phải so bì với một đứa trẻ chứ?
Cố Gia Huy dịu dàng bước lên rồi dùng mu bàn tay của mình lau nước mắt cho cô.
Hứa Minh Tâm tức tối đánh tay anh: “Không được phép đụng vào người tôi!”
“Anh biết em tức giận, em có thể xả giận với anh, có thể đánh anh mắng anh. Nhưng đừng hủy bỏ hôn ước, anh không thích nghe mấy câu này, không thoải mái chút nào cả.”
“Anh không thoải mái ư? Tôi mới là người không thoải mái đây này!”
Hứa Minh Tâm vừa khóc vừa lẩm bẩm.
“Vâng vâng vâng, em không thoải mái. Đưa tay cho anh xem nào, có đau không?”
Cố Gia Huy không muốn tranh cãi với Hứa Minh Tâm nữa, anh kéo tay cô ra xem, chỉ là đỏ lên chứ không bị gì khác.
Cố Gia Huy xoa xoa rồi nói: “Đã ăn tối chưa? Chưa thì để anh bảo đầu bếp chuẩn bị.”
“Cố Gia Huy, anh không nghiêm túc chút được à. Bây giờ tôi đang cãi nhau với anh, thái độ của anh nghiêm túc một chút đi.”
Hứa Minh Tâm như đánh vào bông, suýt chút nữa là cô đã bị Cố Gia Huy làm cho tức chết.
Rõ ràng là đang thảo luận chuyện hủy bỏ hôn ước, nhưng anh vẫn luôn làm lệch vấn đề.
Cho dù Hứa Minh Tâm có đói cũng không nói! Nhưng ngay lúc này, bụng của cô lại kêu lên một tiếng.
“Đói bụng rồi à, để anh đi dặn nhà bếp. Em rửa mặt thay quần áo trước đi, đợi lát nữa anh lên tìm em.”
Cố Gia Huy nói xong thì đưa tay sờ lên đầu Hứa Minh Tâm, tựa chưa là một người lớn đang chăm sóc trẻ con vậy, mang theo một chút cưng chiều.
Hứa Minh Tâm cảm thấy như mình dồn hết sức lực ra một cú mà lại đấm vào bông.
Hứa Minh Tâm không hề quan tâm tới những lời châm ngòi, tính tình tốt đến nỗi bất ngờ. Đúng là kinh khủng!
Hứa Minh Tâm đi xuống dặn dò nhà bếp, sau đó thì nhận được điện thoại của Ôn Thanh Vân.
“Thanh Vân.”
Ôn Thanh Vân nghe thấy sự mỏi mệt trong giọng nói của Cố Gia Huy thì có chút ngạc nhiên.
Cô ấy cứ tưởng rằng Cố Gia Huy quay về gặp người trong lòng thì sẽ rất vui vẻ, sao giọng nói lại mệt mỏi thế này.
“Sao thế? Cãi nhau với cô bé mèo của cậu à?”
Cố Gia Huy nghe thế thì không khỏi cười khẽ, cô ấy đoán cũng chuẩn lắm.
“Con mèo này tức giận rồi, giận tôi hơn nửa tháng trời không liên lạc với cô ấy, thậm chí còn tát tôi một cái.” Cố Gia Huy cũng không hề tức giận, giọng nói vẫn luôn rất điềm đạm.
“Tôi không quan tâm, dù sao chúng ta cũng không hợp, tôi muốn hủy bỏ hôn ước! Anh không hề nói lý, tôi muốn đi tìm ông cụ”
“Bố anh đang ước gì em trở thành vợ của anh ngay lập tức kia kìa, em cảm thấy ông ấy sẽ làm chủ cho em sao?”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì bỗng nhiên cảm thấy rất uất ức. Cô không kiềm chế được nữa mà trực tiếp khóc lên.
Bây giờ cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa, mặt mũi của cô đã mất ráo rồi!
Cố Gia Huy này không hề chơi theo lẽ thường!
Cố Gia Huy thấy Hứa Minh Tâm bật khóc thì trái tim trở nên mềm nhũn.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn tự trách mình, sao lại phải so bì với một đứa trẻ chứ?
Cố Gia Huy dịu dàng bước lên rồi dùng mu bàn tay của mình lau nước mắt cho cô.
Hứa Minh Tâm tức tối đánh tay anh: “Không được phép đụng vào người tôi!”
“Anh biết em tức giận, em có thể xả giận với anh, có thể đánh anh mắng anh. Nhưng đừng hủy bỏ hôn ước, anh không thích nghe mấy câu này, không thoải mái chút nào cả.”
“Anh không thoải mái ư? Tôi mới là người không thoải mái đây này!”
Hứa Minh Tâm vừa khóc vừa lẩm bẩm.
“Vâng vâng vâng, em không thoải mái. Đưa tay cho anh xem nào, có đau không?”
Cố Gia Huy không muốn tranh cãi với Hứa Minh Tâm nữa, anh kéo tay cô ra xem, chỉ là đỏ lên chứ không bị gì khác.
Cố Gia Huy xoa xoa rồi nói: “Đã ăn tối chưa? Chưa thì để anh bảo đầu bếp chuẩn bị.”
“Cố Gia Huy, anh không nghiêm túc chút được à. Bây giờ tôi đang cãi nhau với anh, thái độ của anh nghiêm túc một chút đi.”
Hứa Minh Tâm như đánh vào bông, suýt chút nữa là cô đã bị Cố Gia Huy làm cho tức chết.
Rõ ràng là đang thảo luận chuyện hủy bỏ hôn ước, nhưng anh vẫn luôn làm lệch vấn đề.
Cho dù Hứa Minh Tâm có đói cũng không nói! Nhưng ngay lúc này, bụng của cô lại kêu lên một tiếng.
“Đói bụng rồi à, để anh đi dặn nhà bếp. Em rửa mặt thay quần áo trước đi, đợi lát nữa anh lên tìm em.”
Cố Gia Huy nói xong thì đưa tay sờ lên đầu Hứa Minh Tâm, tựa chưa là một người lớn đang chăm sóc trẻ con vậy, mang theo một chút cưng chiều.
Hứa Minh Tâm cảm thấy như mình dồn hết sức lực ra một cú mà lại đấm vào bông.
Hứa Minh Tâm không hề quan tâm tới những lời châm ngòi, tính tình tốt đến nỗi bất ngờ. Đúng là kinh khủng!
Hứa Minh Tâm đi xuống dặn dò nhà bếp, sau đó thì nhận được điện thoại của Ôn Thanh Vân.
“Thanh Vân.”
Ôn Thanh Vân nghe thấy sự mỏi mệt trong giọng nói của Cố Gia Huy thì có chút ngạc nhiên.
Cô ấy cứ tưởng rằng Cố Gia Huy quay về gặp người trong lòng thì sẽ rất vui vẻ, sao giọng nói lại mệt mỏi thế này.
“Sao thế? Cãi nhau với cô bé mèo của cậu à?”
Cố Gia Huy nghe thế thì không khỏi cười khẽ, cô ấy đoán cũng chuẩn lắm.
“Con mèo này tức giận rồi, giận tôi hơn nửa tháng trời không liên lạc với cô ấy, thậm chí còn tát tôi một cái.” Cố Gia Huy cũng không hề tức giận, giọng nói vẫn luôn rất điềm đạm.