Chương 115
Ôn Thanh Vân nghe thế thì rất kinh ngạc.
Cô ấy đã quen Cố Gia Huy từ rất lâu rồi, có lẽ người người khác không biết tính tình của anh ra sao nhưng Ôn Thanh Vân lại biết rất rõ.
Cả người Cố Gia Huy cứ như diêm vương sống vậy, có tiếng tăm lẫy lừng trong vòng tròn thương nghiệp này, chỉ cần nhắc tới tên anh thôi là người ta đã sợ mất mật.
Cố Gia Huy có thể phát triển & thành một tập đoàn xuyên quốc gia trong mấy năm ngắn ngủi thì sao có thể là người hiền lành được chứ?
Tính tình của anh không được tốt, từ trước tới nay làm việc rất dứt khoát, thủ đoạn cũng rất độc ác. Bất cứ ai làm mích lòng anh cũng chẳng hề có kết quả tốt. Cho dù kết thù kết oán nhiều nhưng người khác đều là giận mà không dám nói, cũng chẳng ai dám đối đầu với Cố Gia Huy.
Nhưng mà người đàn ông táo bạo ác độc như thế giờ lại tốt tính đến bất ngờ, bị người ta đánh còn nói chuyện nhỏ nhẹ, dường như đang kể một chuyện gì đó hạnh phúc lắm vậy.
“Tính tình của cậu tốt hơn nhiều rồi đó.”
Ôn Thanh Vân nói với vẻ cảm thán.
“Cô ấy thích chuột, không thích hổ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng không thể dọa cho con mèo này sợ mà chạy đi được.”
“À đúng rồi, cô bé ấy kể về chuyện cuộc điện thoại kia chưa?”
“Chỉ nhắc tới một câu?”
“Một câu thôi ư? Cậu giải thích chưa?”
“Chuyện này… có gì để giải thích à?”
Ôn Thanh Vân nghe thể thì không khỏi lắc đầu. Cô ấy thở dài một hơi rồi nói với giọng bất đắc dĩ: “Cố Gia Huy, sao cậu không hiểu về trái tim của con gái một chút nào thế hả? Chị còn có thể đoán được mà cậu lại không biết? Mèo nhà cậu đâu phải giận cậu vì cậu không liên lạc với cô bé đâu. Rõ ràng là cô ấy giận bởi vì cậu có người mới ở ngoài. Nếu tôi biết cuộc điện thoại đó là do cô ấy gọi tới thì tôi cũng sẽ không nói rằng cậu đang tắm rửa thay đồ. Câu nói này rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm!”
“Hiểu lầm ư? Ý chị là cô ấy ghen ư?”
Vốn Cố Gia Huy còn đang ủ rũ, không thoải mái trong lòng nhưng khi nghĩ tới chuyện này thì vui tới nỗi nhướng mày lên.
“Nếu không thì sao? Chắc chắn là cô nhóc cho rằng giữa chị và cậu là loại quan hệ không bình thường. Giải thích cho cô ấy nghe đi, mặc dù không thể để chuyện của Cố Cố lộ ra ngoài nhưng chị thì không quan trọng lắm. Hơn nữa cô ấy cũng nên biết rằng mình còn có một chị dâu ở bên nước ngoài mà đúng không?”
“Cảm ơn chị, chị đã giúp tôi một việc lớn rồi đó. Tôi bị con mèo nhà mình khiến cho sứt đầu mẻ trán, không còn có chút tính xấu nào. Tôi sắp quên mất mình là một con hổ rồi.”
“Đó cũng là do cậu cam tâm tình nguyện, bị cô ấy chinh phục hoàn toàn rồi! Nếu như cậu không thể nói rõ được thì có thể đưa điện thoại cho cô ấy.”
“Thôi vậy, tôi sẽ tự mình giải thích chuyện này.”
“Được, vậy chị không làm phiền cậu nữa.”
Ôn Thanh Vân vừa cười vừa nói, sau đó cúp điện thoại.
Mà Hứa Minh Tâm đã thay đồ xong, cô cũng đã thu xếp hành lý, lấy đi tất cả những thứ mình vẫn còn để lại đây.
Cố Gia Huy cũng đã để Khương Tuấn đi điều tra xem, ai ngờ sáng hôm qua cô nhóc này đã đi tới nước Anh.
Cô ấy đã quen Cố Gia Huy từ rất lâu rồi, có lẽ người người khác không biết tính tình của anh ra sao nhưng Ôn Thanh Vân lại biết rất rõ.
Cả người Cố Gia Huy cứ như diêm vương sống vậy, có tiếng tăm lẫy lừng trong vòng tròn thương nghiệp này, chỉ cần nhắc tới tên anh thôi là người ta đã sợ mất mật.
Cố Gia Huy có thể phát triển & thành một tập đoàn xuyên quốc gia trong mấy năm ngắn ngủi thì sao có thể là người hiền lành được chứ?
Tính tình của anh không được tốt, từ trước tới nay làm việc rất dứt khoát, thủ đoạn cũng rất độc ác. Bất cứ ai làm mích lòng anh cũng chẳng hề có kết quả tốt. Cho dù kết thù kết oán nhiều nhưng người khác đều là giận mà không dám nói, cũng chẳng ai dám đối đầu với Cố Gia Huy.
Nhưng mà người đàn ông táo bạo ác độc như thế giờ lại tốt tính đến bất ngờ, bị người ta đánh còn nói chuyện nhỏ nhẹ, dường như đang kể một chuyện gì đó hạnh phúc lắm vậy.
“Tính tình của cậu tốt hơn nhiều rồi đó.”
Ôn Thanh Vân nói với vẻ cảm thán.
“Cô ấy thích chuột, không thích hổ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng không thể dọa cho con mèo này sợ mà chạy đi được.”
“À đúng rồi, cô bé ấy kể về chuyện cuộc điện thoại kia chưa?”
“Chỉ nhắc tới một câu?”
“Một câu thôi ư? Cậu giải thích chưa?”
“Chuyện này… có gì để giải thích à?”
Ôn Thanh Vân nghe thể thì không khỏi lắc đầu. Cô ấy thở dài một hơi rồi nói với giọng bất đắc dĩ: “Cố Gia Huy, sao cậu không hiểu về trái tim của con gái một chút nào thế hả? Chị còn có thể đoán được mà cậu lại không biết? Mèo nhà cậu đâu phải giận cậu vì cậu không liên lạc với cô bé đâu. Rõ ràng là cô ấy giận bởi vì cậu có người mới ở ngoài. Nếu tôi biết cuộc điện thoại đó là do cô ấy gọi tới thì tôi cũng sẽ không nói rằng cậu đang tắm rửa thay đồ. Câu nói này rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm!”
“Hiểu lầm ư? Ý chị là cô ấy ghen ư?”
Vốn Cố Gia Huy còn đang ủ rũ, không thoải mái trong lòng nhưng khi nghĩ tới chuyện này thì vui tới nỗi nhướng mày lên.
“Nếu không thì sao? Chắc chắn là cô nhóc cho rằng giữa chị và cậu là loại quan hệ không bình thường. Giải thích cho cô ấy nghe đi, mặc dù không thể để chuyện của Cố Cố lộ ra ngoài nhưng chị thì không quan trọng lắm. Hơn nữa cô ấy cũng nên biết rằng mình còn có một chị dâu ở bên nước ngoài mà đúng không?”
“Cảm ơn chị, chị đã giúp tôi một việc lớn rồi đó. Tôi bị con mèo nhà mình khiến cho sứt đầu mẻ trán, không còn có chút tính xấu nào. Tôi sắp quên mất mình là một con hổ rồi.”
“Đó cũng là do cậu cam tâm tình nguyện, bị cô ấy chinh phục hoàn toàn rồi! Nếu như cậu không thể nói rõ được thì có thể đưa điện thoại cho cô ấy.”
“Thôi vậy, tôi sẽ tự mình giải thích chuyện này.”
“Được, vậy chị không làm phiền cậu nữa.”
Ôn Thanh Vân vừa cười vừa nói, sau đó cúp điện thoại.
Mà Hứa Minh Tâm đã thay đồ xong, cô cũng đã thu xếp hành lý, lấy đi tất cả những thứ mình vẫn còn để lại đây.
Cố Gia Huy cũng đã để Khương Tuấn đi điều tra xem, ai ngờ sáng hôm qua cô nhóc này đã đi tới nước Anh.