Chương 126
Thiệp mời ư?
Cố Gia Huy nhìn thoáng qua nội dung rồi nói: “Anh đi với em.”
“Em sợ…”
“Anh còn không sợ mà em sợ làm gì?”
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ mà gõ gõ cái đầu nhỏ của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm nghe như thế thì nhụt chí, xem ra bắt buộc phải đi rồi.
Rất nhanh là đã tới ngày HứaAn Kỳ tổ chức tiệc. Hứa Minh Tâm không có quần áo quý giá gì, vẫn là bộ mà lúc trước Hứa Văn Mạnh đưa cho cô để cô quyến rũ Cố Gia Huy.
Nhưng bộ đồ đó rất mỏng, cũng rất ‘thiếu vải nhìn như bikini, hoàn toàn không thể mặc đi ra ngoài.
Ngay lúc Hứa Minh Tâm không biết làm thế nào muốn đi tìm bmc mượn thì không ngờ rằng Cố Gia Huy lại đưa cho cô một hộp quà. Hứa Minh Tâm mở ra xem thì thấy là một bộ váy dài màu xanh nhạt khảm đầy vụn kim cương.
Hứa Minh Tâm đưa mắt nhìn nhãn hiệu thì không khỏi giật nảy mình.
Trang phục mùa hạ kiểu mới của D&E, cả thế giới chỉ có mỗi một bộ mà thôi.
Sao có thể dùng từ đắt để hình dung bộ được chứ, phải dùng từ vô giá mới đúng!
“Sao anh lại có được bộ đồ này? Đừng nói là anh đi cướp ngân hàng nhé?”
“Nói cái gì thế hả? Đây là đồ giả thôi.”
Cố Gia Huy không dám nói với Hứa Minh Tâm rằng đây là bộ đồ anh vừa mới mua. Nếu không thì chắc chắn chú mèo nhỏ nhà anh sẽ giật nảy mình lên mất.
“Thật sao? Nhìn những viên kim cương này cứ như thật vật, sáng lấp lánh, đẹp quá.”
“Mau đi thử xem nào.”
Cố Gia Huy cười rồi nói rất dịu dàng.
Hứa Minh Tâm đi vào phòng tắm thử đồ ngay lập tức, không bao lâuu sau thì cô bước ra. Trên người là bộ váy dài liền áo, màu xanh nước làm nổi bật lên làn da trắng mịn của cô.
Trên cổ cột một sợi dây lụa, lộ ra cái cổ thiên nga thon gọn.
Hứa Minh Tâm cẩn thận xách váy lên rồi đi tới trước mặt Cố Gia Huy, bước chân của cô có chút run rẩy.
Hứa Minh Tâm biết đi giày cao gót nhưng cô không thích, bởi vì đi như thế rất đau chân.
Cô xoay một vòng trước mặt anh rồi hỏi: “Thấy thế nào?”
“Đẹp lắm, rất vừa vặn.”
Đáy mắt của Cố Gia Huy sáng lên, anh lưu luyến thưởng thức dáng người và bộ váy trên người Hứa Minh Tâm.
Nếu như nói trước kia Hứa Minh Tâm là một nụ hoa non nớt thì bây giờ cô đã nở tung rồi.
Cố Gia Huy vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, phối hợp với từng bước chân anh đi.
Xe đã được dừng trước cửa biệt thự nhà họ Hứa.
Hứa Minh Tâm có chút căng thẳng, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại có thể được HứaAn Kỳ mời tham gia tiệc sinh nhật.
Cố Gia Huy nhìn thoáng qua nội dung rồi nói: “Anh đi với em.”
“Em sợ…”
“Anh còn không sợ mà em sợ làm gì?”
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ mà gõ gõ cái đầu nhỏ của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm nghe như thế thì nhụt chí, xem ra bắt buộc phải đi rồi.
Rất nhanh là đã tới ngày HứaAn Kỳ tổ chức tiệc. Hứa Minh Tâm không có quần áo quý giá gì, vẫn là bộ mà lúc trước Hứa Văn Mạnh đưa cho cô để cô quyến rũ Cố Gia Huy.
Nhưng bộ đồ đó rất mỏng, cũng rất ‘thiếu vải nhìn như bikini, hoàn toàn không thể mặc đi ra ngoài.
Ngay lúc Hứa Minh Tâm không biết làm thế nào muốn đi tìm bmc mượn thì không ngờ rằng Cố Gia Huy lại đưa cho cô một hộp quà. Hứa Minh Tâm mở ra xem thì thấy là một bộ váy dài màu xanh nhạt khảm đầy vụn kim cương.
Hứa Minh Tâm đưa mắt nhìn nhãn hiệu thì không khỏi giật nảy mình.
Trang phục mùa hạ kiểu mới của D&E, cả thế giới chỉ có mỗi một bộ mà thôi.
Sao có thể dùng từ đắt để hình dung bộ được chứ, phải dùng từ vô giá mới đúng!
“Sao anh lại có được bộ đồ này? Đừng nói là anh đi cướp ngân hàng nhé?”
“Nói cái gì thế hả? Đây là đồ giả thôi.”
Cố Gia Huy không dám nói với Hứa Minh Tâm rằng đây là bộ đồ anh vừa mới mua. Nếu không thì chắc chắn chú mèo nhỏ nhà anh sẽ giật nảy mình lên mất.
“Thật sao? Nhìn những viên kim cương này cứ như thật vật, sáng lấp lánh, đẹp quá.”
“Mau đi thử xem nào.”
Cố Gia Huy cười rồi nói rất dịu dàng.
Hứa Minh Tâm đi vào phòng tắm thử đồ ngay lập tức, không bao lâuu sau thì cô bước ra. Trên người là bộ váy dài liền áo, màu xanh nước làm nổi bật lên làn da trắng mịn của cô.
Trên cổ cột một sợi dây lụa, lộ ra cái cổ thiên nga thon gọn.
Hứa Minh Tâm cẩn thận xách váy lên rồi đi tới trước mặt Cố Gia Huy, bước chân của cô có chút run rẩy.
Hứa Minh Tâm biết đi giày cao gót nhưng cô không thích, bởi vì đi như thế rất đau chân.
Cô xoay một vòng trước mặt anh rồi hỏi: “Thấy thế nào?”
“Đẹp lắm, rất vừa vặn.”
Đáy mắt của Cố Gia Huy sáng lên, anh lưu luyến thưởng thức dáng người và bộ váy trên người Hứa Minh Tâm.
Nếu như nói trước kia Hứa Minh Tâm là một nụ hoa non nớt thì bây giờ cô đã nở tung rồi.
Cố Gia Huy vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay anh, phối hợp với từng bước chân anh đi.
Xe đã được dừng trước cửa biệt thự nhà họ Hứa.
Hứa Minh Tâm có chút căng thẳng, từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại có thể được HứaAn Kỳ mời tham gia tiệc sinh nhật.