Chương 127
Cô mới là người không nên đi ra ngoài nhất, người ngoài đều biết nhà họ Hứa có hai đứa con gái nhưng đứa con gái thứ hai lại chẳng được ai hoan nghênh.
Hứa Đức Thông cảm thấy Hứa Minh Tâm làm mất mặt mình, Trần Hiểu Vân thì ghét cay ghét đắng cô. Cho nên từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn không vui.
Hứa Minh Tâm đã quen với việc lặng lẽ trốn vào một góc, đợi tới lúc hết người thì đi tới phòng bếp. Có đôi khi còn có thể ăn vụng những món ăn ngon tuyệt kia.
Mặc dù cuộc sống của chút cực khổ nhưng Hứa Minh Tâm lại tin chắc rằng sau này mình sẽ sống một cuộc sống tốt hơn.
Hứa Minh Tâm lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tham gia tiệc sinh nhật của HứaAn Kỳ, nói không căng thẳng là giả.
Khi Hứa Minh Tâm vừa xuống xe thì trực tiếp vấp một cái, may mà Cố Gia Huy đứng bên cạnh đỡ kịp.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại.
Anh còn không sợ thì cô sợ cái gì chứ. Chẳng lẽ HứaAn Kỳ còn có thể nuốt sống cô sao?
Hai người đi vào sảnh, HứaAn Kỳ đang cầm một ly để cao, đứng nói chuyện với những người khác.
Tối nay cũng rất đông đúng. Có rất nhiều người tham gia, nam thanh nữ tú, yến tiệc linh đình.
Hứa Minh Tâm vừa bước vào phòng thì dường như tất cả mọi người đều trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía CÔ.
Cũng không phải là bởi vì tối nay Hứa Minh Tâm đẹp tới cỡ nào, cũng không phải vì gương mặt của Cố Gia Huy quá đáng sợ.
Mà là…
Trùng đồ rồi!
Mặc đồ giống nhau không đáng sợ, ai là giả thì người đó xấu hổ!
Chủ yếu là Hứa Minh Tâm chột dạ, Cố Gia Huy nói bộ váy này của cô là hàng giả. Cô không ngờ rằng bộ đồ này đắt như thế mà vẫn còn có thể bị trùng trong một bữa tiệc nhỏ bé như thế này được chứ?
“Loan Loan, không ngờ rằng gu thời trang của em gái tôi và cô cũng hợp nhau quá chứ nhỉ. Xem ra bộ đồ này bán chạy lắm đây!”
HứaAn Kỳ vòng hay tay trước ngực rồi nói, cô ta cười mà như không cười.
Lâm Loan Loan nghe thế thì nở một nụ cười lạnh lùng: “Bộ đồ này chỉ có một bộ duy nhất, vừa mới phát hành hai ngày trước, là bạn trai tôi mua tặng cho tôi. Trong nhà tôi còn giữ hóa đơn, cũng không biết là em gái cô mua bộ đồ này ở đâu nữa?”
“Loan Loan, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Em gái tôi là một người tiết kiệm, không thích dùng tiền vung tay quá trán. Nhưng cũng không nên mặc đồ giả chứ, nếu như lộ ra ngoài thì mất mặt biết bao! Huống hồ bây giờ nó không những làm mất mặt chính mình mà còn làm mất mặt nhà họ Hứa và nhà họ Cố nữa! Em gái tôi sẽ không làm như vậy đâu!”
HứaAn Kỳ cười rồi nói.
Cô ta vốn còn muốn mượn cơ hội này để châm chọc Hứa Minh Tâm, ai ngờ cô lại tự mình rước lấy nhục, mặt hàng giả tới dự tiệc.
Hứa Minh Tâm cũng vô cùng căng thẳng, cô chột dạ tới nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cảm giác đi đường cũng có chút không yên rồi.
Hứa Minh Tâm muốn chạy trốn, nhưng lại bị Cố Gia Huy giữ chặt lại.
“Cố Gia Huy… hay là chúng ta đi trước đi, em mất mặt thì không sao nhưng đừng làm liên lụy đến anh.”
Hứa Đức Thông cảm thấy Hứa Minh Tâm làm mất mặt mình, Trần Hiểu Vân thì ghét cay ghét đắng cô. Cho nên từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn không vui.
Hứa Minh Tâm đã quen với việc lặng lẽ trốn vào một góc, đợi tới lúc hết người thì đi tới phòng bếp. Có đôi khi còn có thể ăn vụng những món ăn ngon tuyệt kia.
Mặc dù cuộc sống của chút cực khổ nhưng Hứa Minh Tâm lại tin chắc rằng sau này mình sẽ sống một cuộc sống tốt hơn.
Hứa Minh Tâm lớn tới từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tham gia tiệc sinh nhật của HứaAn Kỳ, nói không căng thẳng là giả.
Khi Hứa Minh Tâm vừa xuống xe thì trực tiếp vấp một cái, may mà Cố Gia Huy đứng bên cạnh đỡ kịp.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì trái tim cũng dần bình tĩnh trở lại.
Anh còn không sợ thì cô sợ cái gì chứ. Chẳng lẽ HứaAn Kỳ còn có thể nuốt sống cô sao?
Hai người đi vào sảnh, HứaAn Kỳ đang cầm một ly để cao, đứng nói chuyện với những người khác.
Tối nay cũng rất đông đúng. Có rất nhiều người tham gia, nam thanh nữ tú, yến tiệc linh đình.
Hứa Minh Tâm vừa bước vào phòng thì dường như tất cả mọi người đều trở nên im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía CÔ.
Cũng không phải là bởi vì tối nay Hứa Minh Tâm đẹp tới cỡ nào, cũng không phải vì gương mặt của Cố Gia Huy quá đáng sợ.
Mà là…
Trùng đồ rồi!
Mặc đồ giống nhau không đáng sợ, ai là giả thì người đó xấu hổ!
Chủ yếu là Hứa Minh Tâm chột dạ, Cố Gia Huy nói bộ váy này của cô là hàng giả. Cô không ngờ rằng bộ đồ này đắt như thế mà vẫn còn có thể bị trùng trong một bữa tiệc nhỏ bé như thế này được chứ?
“Loan Loan, không ngờ rằng gu thời trang của em gái tôi và cô cũng hợp nhau quá chứ nhỉ. Xem ra bộ đồ này bán chạy lắm đây!”
HứaAn Kỳ vòng hay tay trước ngực rồi nói, cô ta cười mà như không cười.
Lâm Loan Loan nghe thế thì nở một nụ cười lạnh lùng: “Bộ đồ này chỉ có một bộ duy nhất, vừa mới phát hành hai ngày trước, là bạn trai tôi mua tặng cho tôi. Trong nhà tôi còn giữ hóa đơn, cũng không biết là em gái cô mua bộ đồ này ở đâu nữa?”
“Loan Loan, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy. Em gái tôi là một người tiết kiệm, không thích dùng tiền vung tay quá trán. Nhưng cũng không nên mặc đồ giả chứ, nếu như lộ ra ngoài thì mất mặt biết bao! Huống hồ bây giờ nó không những làm mất mặt chính mình mà còn làm mất mặt nhà họ Hứa và nhà họ Cố nữa! Em gái tôi sẽ không làm như vậy đâu!”
HứaAn Kỳ cười rồi nói.
Cô ta vốn còn muốn mượn cơ hội này để châm chọc Hứa Minh Tâm, ai ngờ cô lại tự mình rước lấy nhục, mặt hàng giả tới dự tiệc.
Hứa Minh Tâm cũng vô cùng căng thẳng, cô chột dạ tới nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cảm giác đi đường cũng có chút không yên rồi.
Hứa Minh Tâm muốn chạy trốn, nhưng lại bị Cố Gia Huy giữ chặt lại.
“Cố Gia Huy… hay là chúng ta đi trước đi, em mất mặt thì không sao nhưng đừng làm liên lụy đến anh.”