Chương 1
1.
Suốt cuộc đời làm cô cô giáo tập(*) trong cung của ta, đây là lần đầu tiên ta gặp cô gái như Bùi Vân Nhược.
(*) Các cô cô chuyên dạy dỗ lễ nghi cho cung nữ và phi tần mới nhập cung.
Nàng ấy được bệ hạ đưa từ dân gian về đây.
Gương mặt chỉ to bằng bàn tay, cặp lông mày đen nhánh, hai mắt long lanh, nhất là đôi môi tựa hoa đào kia nằm trên gương mặt trắng như tuyết tựa nét chấm phá trong tranh thủy mặc.
Tao nhã vô cùng, diễm lệ tuyệt luân.
Mỗi khi cười với bệ hạ có thể câu mất hồn hắn.
Người ta kể nàng ấy là nữ khách hành hương bệ hạ gặp ở am Quan Âm.
Cha mẹ qua đời, sống nhờ trong chùa, chủ trì vốn định nhờ người tìm cho nàng ấy một hôn sự tốt, không ngờ nàng ấy tài tình đến mức tự tìm được vinh hoa cho mình.
Cá nước vui vầy trong am Quan Âm mấy ngày, bệ hạ quyến luyến không thôi, phải tự mình đưa người về cung, sắp xếp cẩn thận mới yên tâm.
Làm việc d/â/m loạn như vậy trong chùa cũng không sợ làm bẩn mắt Bồ Tát. Ta thầm khinh bỉ trong lòng.
Nhưng ta chỉ là một cung nữ, tuy coi thường thủ đoạn thấp hèn của Bùi Vân Nhược cũng không dám nói lung tung. Ta giấu nhẹm hết khinh thường vào sâu trong lòng, chỉ bày ra gương mặt cung kính tiêu chuẩn.
Bùi Vân Nhược vào cung đã được thịnh sủng.
Nàng ấy chỉ là một dân nữ, tiến cung chỉ là một Thải nữ cấp thấp, trên người ngoài bộ áo lam mặc lúc đến thì cả cây trâm bạc cũng không có.
Nhưng nàng ấy được thánh sủng kia mà.
Không có gia thế thì phong lên là được. Tính từ đời cha mẹ lên ba đời trước, sắp xếp cho nàng thân phận thư hương môn đệ.
Tự có triều thần biết điều ra nhận nàng ấy làm con gái nuôi.
Không có tiền thì thưởng. Tơ lụa, kỳ trân dị bảo trong quốc khố được đưa đến Khởi Hương cư của Bùi Vân Nhược mỗi ngày.
Mới tiến cung được một năm, nàng ấy đã được phong làm Tiệp dư đứng đầu Cửu Tần.
Bệ hạ đăng cơ lúc trẻ, vẫn chưa lập hậu nên chuyện to nhỏ trong hậu cung đều do Bùi tiệp dư quản lý.
Nàng ấy không kiêu căng không siểm nịnh, bệ hạ bảo nàng ấy quản lý, nàng ấy cũng làm đâu ra đấy.
Luôn giữ nụ cười hiền hậu, thưởng phạt đầy đủ, người trong hậu cung nghe nàng ấy dẫn đầu, lâu dần cũng quen việc.
Bệ hạ gần như bắt nàng ấy làm hoàng hậu.
Thậm chí chính bệ hạ cũng ngầm thừa nhận.
Ánh mắt hắn nhìn Bùi Vân Nhược luôn mang theo sự trong sáng đặc trưng của thiếu niên, sáng sủa và ngây thơ.
Bệ hạ thích chống cằm ngắm Bùi Vân Nhược, nhìn nàng ấy làm mọi thứ, nhìn nàng ấy đọc sách, nhìn nàng ấy viết chữ, nhìn nàng ấy tính sổ sách.
Thỉnh thoảng, Bùi Vân Nhược ngẩng đầu lên nhìn bệ hạ mà cười:
- Bệ hạ cứ nhìn thần thiếp mãi làm gì?
Bệ hạ nghiêng đầu cười:
- Trẫm thích ngắm nàng thôi.
Sóng tình dập dìu trong đôi mắt sáng của bệ hạ, dù là ai cũng sẽ bị đánh chìm.
Ngoại trừ Bùi Vân Nhược.
Là nữ quan thiếp thân của nàng ấy, ta nhìn rất rõ.
Dù lúc hai người tình nồng ý đậm nhất, Bùi Vân Nhược vẫn không yêu bệ hạ.
2.
Bệ hạ mới mười bảy tuổi, lần đầu gặp cô gái hợp ý hắn như vậy. Hắn yêu nàng ấy đến nỗi không biết phải đối xử thế nào với nàng ấy mới coi là tốt hơn.
Những đêm bệ hạ ở lại, ta sẽ làm cung nữ thức trắng đêm canh ngoài rèm, chờ chủ nhân gọi.
Những ngày đêm kia, đến ta đứng ngoài nghe những lời đường mật thủ thỉ của bệ hạ còn mềm cả người huống hồ người đang ở ngay trong đó.
Lúc trên giường, bệ hạ không bao giờ gọi Bùi Vân Nhược là tiệp dư, cũng không gọi tên nàng ấy, hắn dùng giọng nói trong veo của thiếu niên rầm rì gọi Bùi Vân Nhược là tỷ tỷ.
Thật sự chí mạng.
Phải nói thật rằng, bệ hạ không phải hạng hắn ham mê sắc đẹp. Hắn lớn lên trong hậu cung muôn hồng nghìn tía, mỹ nhân nào mà chưa từng gặp. Bệ hạ luôn kiềm chế bản thân, chưa từng làm bừa. Nhưng với Bùi Vân Nhược, hắn đã phá vỡ rất nhiều quy tắc rồi.
Một đêm nọ, họ quấn quít đến hừng đông. Sắp đến giờ thượng triều, bệ hạ vẫn không thể rời giường, hắn ở trong chăn lay Bùi Vân Nhược làm phiền:
- Tỷ tỷ, hôn ta thêm một cái.
- Thêm cái nữa đi.
- Thêm lần nữa.
Bùi Vân Nhược bị bệ hạ chọc phá đến bó tay mà bật cười, nhắm mắt hôn lên hắn một cái.
- Bệ hạ đừng đùa nữa, để thần thiếp ngủ một lát nào.
Bệ hạ vẫn không thỏa mãn với nụ hôn nhẹ kia.
Giỡn qua giỡn lại, trong điện lại vang lên âm thanh tình sắc.
Cứ như vậy, bệ hạ lại phải rửa mặt thêm lần nữa, cũng lỡ giờ thượng triều.
Nhưng ta nghe nói, hôm đó dù bệ hạ bị Thái phó răn dạy do bỏ bê chính vụ, khóe môi của bệ hạ vẫn không giấu được ý cười.
Mặt trời lên cao, ta hầu hạ Bùi tiệp dư rời giường, nhận ra cô gái này bây giờ còn đẹp hơn cả lúc mới vào cung.
Mắt chứa xuân tình, da thịt trơn bóng, vẻ mặt lười nhác mới thức giấc lại lộ ra nét phong tình khó cưỡng, kiều diễm như đóa hồng nở rộ.
Tiểu thái giám chạy vào bẩm báo lúc ta đang chải tóc cho nàng ấy.
- Bệ hạ sai nô tài đến bẩm, trưa nay hắn phải dùng cơm với Ôn các lão nên không đến với tiệp dư được. Tối nay mời tiệp dư đến Minh Chính điện ăn tối cùng bệ hạ.
Thật ra từ lúc Bùi Vân Nhược vào cung, hầu như bữa cơm nào hai người cũng ăn cùng nhau, đêm ngày quấn quít nhau như sam, còn hơn cả cặp vợ chồng son trong dân gian. Bệ hạ bận chính sự không đến được còn sai người đến bẩm báo, ta không nhịn được một câu cảm thán từ đáy lòng:
- Bệ hạ tốt với nương nương quá.
Bùi Vân Nhược nghe xong chỉ cười khẩy, soi gương ngậm môi lên son giấy. Người trong gương phong nhã hào hoa, xinh đẹp không bút nào tả xiết. Nàng ấy nói:
- Cô cô, sao hắn lại tin tưởng một người đàn ông, đặc biệt đó còn là hoàng đế.
Ta giật mình suýt làm rơi cây lược trong tay.
Bùi Vân Nhược thấy ta như vậy chỉ cười nhẹ tênh.
- Cô cô cần gì kinh ngạc đến vậy, ta biết cô cô coi thường thủ đoạn và xuất thân của ta. Ta chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, nếu không dùng thủ đoạn mở đường cho mình thì chỉ có thể chịu bị khinh nhục.
Bùi Vân Nhược vỗ lên tay ta, cười thật dịu dàng.
- Huống hồ dù cô cô không thích ta, ta lại rất thích cô cô. Vân Nhược chỉ có một mình, sống trong cung như băng mỏng trên giày, gặp cô cô lại thấy rất thân thiết, chỉ mong có thể tôn kính như trưởng bối.
- Có cô cô giúp Vân Nhược, Vân Nhược mới không đến nỗi thành kẻ mù điếc trong hoàng cung này.
Ta quỳ sụp xuống:
- Nô tì không xứng.
Bùi Vân Nhược đỡ ta dậy:
- Ta nói rồi, ta tôn kính cô cô như trưởng bối. Người nhà đại bá bán cô cô vào cung đã bị ta bắt vào kinh thành rồi.
Hai mắt ta mờ mịt, Bùi Vân Nhược dúi giấy bán thân vào lòng bàn tay ta, vỗ nhẹ:
- Ta và cô cô đều là phụ nữ, phụ nữ hiểu rõ nỗi khổ của nhau nhất.
Ta nhớ lại lúc nhỏ, cha mất sớm, ta và mẹ là cô nhi quả phụ lại có điền sản lớn, bị cả nhà đại bá nhìn chằm chằm.
Chỉ vì cha chỉ có một đứa con gái là ta nên trong tộc không ai bênh vực, thậm chí còn thông đồng với đại bá cướp đi điền sản trong tay mẹ con ta.
Cuối cùng mẹ của ta bị ép nhảy sông tự sát, ta bị bọn họ bán vào cung, phải dè dặt từng bước mới sống được đến nay.
Bao nhiêu ấm ức và căm hờn trong ngần ấy năm bỗng dâng lên thành hai dòng nước mắt, ta khóc, khóc đến nỗi không thở nổi.
Bùi Vân Nhược nhẹ nhàng vỗ lưng ta, mang theo thương xót và khoan dung của bề trên:
- Mọi chuyện đã qua rồi, không sao đâu.
Qua màn nước mắt mông lung, gương mặt Bùi Vân Nhược từ ái tựa Bồ Tát.
Ta trịnh trọng dập đầu:
- Cả đời này của nô tì sẽ trung thành với nương nương, tuyệt không hai lòng.
3.
Bùi Vân Nhược thật sự là một chủ nhân tốt.
Nàng ấy biết cách nắm chắc sủng ái, cũng biết bảo vệ trái tim mình để nó không lạc lối.
Ở trong hoàng cung này, ta đã gặp quá nhiều tần phi ỷ sủng sinh kiêu, mới được chút ân sủng đã nghĩ mình là thịt trong tim hoàng đế mà đòi hỏi chân tình. Cuối cùng trèo cao ngã đau, chết không chỗ chôn.
Bùi Vân Nhược biết giữ chừng mực vừa đủ.
Nàng ấy biết chọn lúc nũng nịu với hoàng đế để xin một ít đồ trang sức lẫn tơ lụa.
Hoặc có lúc nâng hai chiếc váy lụa, hỏi hoàng đế mặc cái nào hợp thời tiết, mị nhãn như tơ nhờ hoàng thượng mặc quần áo cho nàng ấy cũng để bệ hạ tự tay xé ra.
Nàng ấy biết chọn lúc làm những trò này, bệ hạ sẽ không tức giận mà chỉ thấy nàng ấy thú vị, xử lý chính sự xong là cả ngày trồng cây si trong Khởi Hương cư.
Hai người như vợ chồng son trong dân gian, nhìn nhau cả ngày không chán, nói cả ngày không hết chuyện.
Lúc tình nồng, bệ hạ ôm Bùi Vân Nhược trong lòng, gối đầu trên vai nàng ấy:
- Trẫm phong nàng làm hoàng hậu nhé, trẫm muốn nàng ở bên trẫm cả đời.
Nhưng câu này của bệ hạ luôn được Bùi Vân Nhược trả lời thật khéo léo:
- Thần thiếp của người của bệ hạ, đương nhiên sẽ ở bên bệ hạ mãi mãi.
Có lúc bệ hạ không vui mà về, ta vào tẩm điện thu dọn sẽ không nhịn được khuyên Bùi Vân Nhược vài câu.
- Nương nương tội gì khước từ bệ hạ, nô tì thấy bệ hạ đối xử với nương nương rất tốt, khác hẳn với những hắn khác.
Lời ta nói là thật lòng, những năm này ở trong cung ta đã thấy nhiều phi tần được bệ hạ sủng ái, nhưng đến tầm Bùi Vân Nhược thực sự không có ai.
Từ khi báo được thù, ta đã thật lòng che chở cho Bùi Vân Nhược như con cháu trong nhà. Thâm cung cô quạnh, ta mong Bùi Vân Nhược đừng bỏ lỡ người có lòng như bệ hạ.
Bùi Vân Nhược nghe vậy chỉ cười nhạt, lúc ấy nàng ấy đang cầm một quyển Kinh thi, không đáp mà hỏi ngược lại ta:
- Cô cô từng đọc qua bài Manh này chưa?
Ta không hiểu ý nàng ấy nên thành thật trả lời:
- Nô tì không được đọc nhiều sách lắm.
Bùi Vân Nhược chống cằm, khe khẽ ngâm:
Hu ta cưu hề!
Vô thực tang trâm (thậm).
Hu ta nữ hề!
Vô dữ sĩ trâm (đam).
Sĩ chi đam hề
Do khả thuế dã.
Nữ chi đam hề!
Bất khả thuế dã. (*)
- Lúc trước đọc qua chỉ thấy mơ hồ, bây giờ mỗi ngày đều đọc, khắc sâu từng câu trong tâm khảm mới hiểu được rõ.
- Nô tì không hiểu.
Bùi Vân Nhược cũng không so đo, chỉ cười:
- Không hiểu cũng không sao. Cô cô chỉ cần biết, nếu như ta giao trái tim cho bệ hạ thì sẽ không giữ được sự hiểu ý hiện tại.
- Ghen tị làm ta xấu xí, ái dục làm ta điên cuồng. Thẻ đánh bạc này quá lớn, ta không dám cược. Về sau cô cô đừng nói những lời này nữa.
Ta vô thức muốn phản bác. Bệ hạ yêu thương người vô cùng, làm sao bỏ người được.
Nhưng Bùi Vân Nhược đã gọi hầu gái đến thay quần áo cho nàng ấy, thị giá cả ngày, nàng ấy đã mệt rồi.
Ta nuốt những lời muốn nói vào lòng, thầm nghĩ ngày dài lâu, sẽ có ngày Bùi Vân Nhược động lòng.
4.
Chuyện rung động ấy đến thật nhanh.
Năm mới, bệ hạ thiết yến quần thần ở Trùng Hoa cung, quá hào hứng nên uống hơi nhiều, say ngất ngưởng.
Bùi Vân Nhược vừa chỉ huy cung nhân thu dọn tiệc rượu, vừa sai người đưa bệ hạ về Minh Chính điện nghỉ ngơi.
Nàng ấy thu xếp Trùng Hoa cung xong đã đến giờ tý, vừa rửa mặt định đi ngủ thì cửa cung bị người ta đá ra.
Cung nhân ra xem, hóa ra là bệ hạ.
Bùi Vân Nhược vừa bực mình vừa buồn cười ra ngoài tiếp đón, vừa định hỏi một câu “sao bệ hạ lại đến?”, hắn đã nhào vào lòng nàng ấy rồi.
Bệ hạ say đến nỗi trời trăng không rõ, hình tượng uy nghiêm thường ngày mất sạch, ôm cổ Bùi Vân Nhược nũng nịu như đứa trẻ:
- Tỷ tỷ ơi.
Bùi Vân Nhược đỏ mặt dỗ dành hắn:
- Bệ hạ tốt của ta, đừng đùa ở đây mà.
Bệ hạ say rượu, hai mắt mông lung, hắn cứ như vậy tròn mắt nhìn Bùi Vân Nhược.
Đôi mắt ầng ậc nước này làm ta nhớ đến con chó đen ta đừng nuôi.
Bên ngoài oai phong lẫm liệt, về nhà thè lưỡi vẫy đuôi với ta, giống hệt bệ hạ lúc này. Hắn dụi cổ Bùi Vân Nhược:
- Tỷ tỷ, ta khó chịu quá, ta muốn ở bên cạnh tỷ.
Bùi Vân Nhược bị bệ hạ bám dính làm nũng đến bó tay, chỉ có thể đưa hắn vào trong tự mình lau tay rửa mặt cho.
Một buổi tối này, bệ hạ nôn ra bảy, tám lần, Bùi Vân Nhược dọn dẹp sạch sẽ mấy bãi nôn, chờ bệ hạ khá hơn một chút lại đút từng muỗng canh giải rượu cho hắn.
Sau nửa đêm, bệ hạ không nôn nữa lại nắm tay Bùi Vân Nhược, nói liến thoắng không ngừng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Bùi Vân Nhược ngồi bên bệ hạ, vừa lau người cho bệ hạ vừa đáp lời.
Bị bệ hạ quấn lấy một đêm, mãi đến hừng đông Bùi Vân Nhược mới dựa bên giường ngủ thiếp đi.
Lúc bệ hạ thức giấc thì thấy gương mặt ngủ say của Bùi Vân Nhược, hắn cười lim dim, dùng ánh mắt trân quý ngắm nhìn nàng ấy thật lâu, như nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Hắn rón rén ngồi dậy, ẵm Bùi Vân Nhược đặt lên giường rồi đặt ngón tay lên môi ra hiệu cung nhân im lặng.
Bệ hạ ra ngoài một lát, dặn dò gì đó với các cung nhân, cỡ một chén trà sau lại lặng lẽ đi vào.
Ta thấy hắn nhét một bao lì xì màu đỏ dưới gối Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược bị hắn đánh thức, bệ hạ chỉ cười hì hì đưa bao lì xì đến trước mặt nàng ấy như đứa bé đang khoe khoang.
- Cho nàng tiền mừng tuổi.
Bùi Vân Nhược cười nói:
- Thần thiếp lớn thế này rồi, bệ hạ vẫn cho tiền mừng tuổi.
Bệ hạ vẫn rất hùng hồn:
- Luật nào nói người lớn không được tiền mừng tuổi, chỉ cần có người yêu thương thì lớn mấy cũng có tiền mừng tuổi.
Ta thấy rõ trong mắt Bùi Vân Nhược có ánh lệ, nghĩ thầm, đối mặt với lòng thành như vậy, nàng ấy không động lòng thật sao?
5.
Vào cung năm thứ ba, Bùi Vân Nhược mang thai.
Đây là đứa con đầu tiên của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ còn chưa kết hôn, đứa trẻ này vốn không nên có.
Mỗi lần thị giá xong, Bùi Vân Nhược đều uống thuốc tránh thai, không biết vì sao bây giờ lại có.
Bệ hạ nghe tin vui xong đã chạy đến ngay, nhìn Bùi Vân Nhược từ trên xuống dưới, tay chân luống cuống không yên còn liên tục hỏi thái y:
- Trong bụng nàng ấy có con thật sao? Có chuẩn nhầm không?
Thái y có vẻ hơi phật lòng:
- Y thuật của vi thần tuy không bằng ai nhưng hỉ mạch thì vẫn chuẩn ra được ạ.
Bệ hạ ngồi xổm trước mặt Bùi Vân Nhược, kê sát đầu lên bụng nàng mà rơi nước mắt:
- Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta.
Bùi Vân Nhược vuốt nhẹ lên cổ bệ hạ:
- Đúng vậy, bệ hạ, đây là con của chúng ta.
Trên dưới hậu cung đều vui mừng, ta cũng mừng, tận tâm chuẩn bị cơm nước cho Bùi Vân Nhược, những mong nàng có thể ăn nhiều hơn một chút dù có nôn nghén nghiêm trọng.
Bùi Vân Nhược có thai, bệ hạ phong phi cho nàng ấy, lấy chữ Vinh làm phong hào, chuyển đến Thanh Loan điện.
Những ngày đó ban thưởng đến không ngừng, ta thật sự vui mừng cho nàng ấy.
- Bệ hạ vui vẻ như vậy, nếu nương nương sinh được hoàng tử có lẽ sẽ được phong hậu.
Bùi Vân Nhược khẽ quát:
- Đừng nói linh tinh.
Nhưng ta thấy băng cứng trong mắt nàng ấy đã tan đi nhiều, có lẽ sau khi đứa bé này chào đời, nàng ấy có thể đón nhận lòng thành của bệ hạ.
Ta biết Bùi Vân Nhược yêu đứa con này đến thế nào.
Nàng ấy không yêu bệ hạ, nhưng nàng ấy yêu đứa con chung này.
Thân duyên của Bùi Vân Nhược đạm bạc, cha mẹ đã mất, chỉ có thể bơ vơ đến kinh thành nương nhờ thân thích.
Tuy nàng không nói nhưng ta biết nàng muốn có đứa con của riêng mình.
Ta nhớ một ngày hưu mộc nọ, hai người vừa làm chút chuyện yêu đương xong, nàng ấy vốn định uống thuốc tránh thai theo quy củ, nhưng bệ hạ lại dính lấy ăn vạ:
- Đừng uống thứ kia, sinh cho trẫm một hoàng tử không được ư?
Bùi Vân Nhược vốn tuân thủ quy củ bỗng do dự trong nháy mắt rồi quả thật đã quên mất.
Ta nghĩ đứa bé này là kết quả của lần đó.
Sau khi thái y xác nhận nàng ấy có thai, Bùi Vân Nhược ngồi yên mãi không dám động đậy, mãi đến lúc ta bật cười:
- Nương nương, tiểu hoàng tử không yếu ớt như vậy đâu.
Lúc này Bùi Vân Nhược mới cẩn thận đứng lên, đi lại, tay chân luống cuống nhưng trên mặt lại tràn trề hạnh phúc.
Nàng ấy ngồi bên cửa sổ cạnh giường thêu đồ lót trẻ con, bệ hạ cũng ở bên cạnh ngồi nghịch tơ lụa và chỉ thêu trên khung, ánh mặt trời chiếu lên hai người họ tựa bức tranh. Thời gian như đã ngừng lại ở lúc ấy.
Có lẽ khung cảnh thật đẹp quá, Bùi Vân Nhược cũng ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà gọi:
- A Chiếu, lấy giúp thiếp sợi chỉ.
A Chiếu, là tên húy của bệ hạ.
Lời này vừa thốt lên, Bùi Vân Nhược bừng tỉnh, nàng ấy vội đứng lên muốn xin lỗi, bệ hạ lại ấn nàng ấy ngồi xuống:
- Gọi cái tên thôi mà, cần gì hoảng hốt vậy?
Ta cảm giác, lúc ấy Bùi Vân Nhược đã động lòng rồi, nếu lúc này bệ hạ xòe hai tay xin trái tim của nàng ấy, Bùi Vân Nhược sẽ không do dự mà đặt vào.
Đáng tiếc đứa bé này không thể chào đời.
Dù ta tỉ mỉ trăm bề, người bên cạnh Bùi Vân Nhược cũng cẩn thận từng li, đứa bé này vẫn mất.
Mang thai đến tháng thứ tư, một ngày Bùi Vân Nhược ngất xỉu.
Thái y bắt mạch rất lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu:
- Có lẽ do cơ thể mẹ quá yếu, khó giữ thai, nương nương không có duyên với đứa bé này.
Bùi Vân Nhược nghe xong chỉ ngẩn ra, hai mắt vô hồn, bệ hạ ôm nàng ấy vào lòng, gọi tên nàng ấy rất lâu mới gọi được hồn phách nàng ấy trở về.
Từ lúc Bùi Vân Nhược vào cung đến nay, cảm xúc của nàng ấy vẫn luôn như mặt hồ tĩnh lặng, dù tức giận cũng cười. Ấy vậy mà phút này, nàng ấy dúi mình vào vòng tay bệ hạ, khóc đến tan nát cõi lòng, bệ hạ nghe được cũng đau lòng.
Bệ hạ vẫn an ủi nàng:
- Chúng ta sẽ có đứa con khác thôi.
Đứa con này là liên hệ không thể cắt đứt của họ.
Cũng bởi vì mất đi đứa còn này, bọn họ vì thương xót lẫn nhau mà càng thêm thân cận.
Cả tháng sau khi sảy thai, Bùi Vân Nhược ngủ không yên, bệ hạ vẫn ở bên nàng ấy.
Ta biết, bệ hạ không cần nói gì cả, chỉ cần ở bên Bùi Vân Nhược, nàng ấy sẽ thấy dịu lòng hơn nhiều.
Nhưng bệ hạ không thuộc về mình nàng ấy, hắn còn có thiên hạ vạn dân phải lo.
Năm ấy Huy Châu lũ lụt, hoa màu bị cuốn trôi, mấy trăm ngàn người thành nạn dân trôi dạt khắp nơi, nghểnh cổ ngóng trông được triều đình cứu tế. Bệ hạ có buồn thương đau xót cũng phải xốc tinh thần đi xử lý chính sự.
Bùi Vân Nhược vẫn là người tỉnh táo, nhưng lần này nàng ấy đã phá giới.
Nàng ấy nắm tay bệ hạ cầu xin:
- Bệ hạ cho thần thiếp đến Minh Chính điện đi, chỉ cần được ở gần bệ hạ là được, thần thiếp sẽ không quấy rầy người.
Bệ hạ xưa nay luôn chiều chuộng Bùi Vân Nhược lại từ chối nàng ấy:
- Không có tiền lệ hậu phi được phép ở lại Minh Chính điện. Nàng ngoan chút, trẫm xử lý xong chính vụ sẽ đến thăm nàng.
Bùi Vân Nhược không chịu buông tay, bệ hạ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Bùi Vân Nhược, giọng lạnh băng:
- Vinh phi, nàng đừng không nghe lời.
Một câu này khiến Bùi Vân Nhược tỉnh lại.
Nàng ấy buông tay, bệ hạ rời đi.
Sau ấy nàng ấy tự trách nói với ta thật nhiều:
- Cô cô, ta sai rồi. Người là hoàng đế, sao ta có thể xin người vì ta bỏ xuống thương sinh thiên hạ. Sao ta có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
6.
Rất lâu sau đó, bệ hạ không bước chân vào Thanh Loan điện.
Đây là trừng phạt của bệ hạ với Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược không vi phạm nữa.
Bệ hạ không đến, nàng ấy thay hắn quản lý hậu cung đâu ra đấy.
Chỉ đầu tháng và cuối tháng, phải đến gặp bệ hạ báo cáo sổ sách chi tiêu, nàng ấy mới gặp hắn.
Nhờ Bùi Vân Nhược quản lý tốt nên dù hai tháng này hậu cung không được hắn chú ý tiết kiệm được hơn mười nghìn lượng, bệ hạ đóng sổ sách tán thưởng gật đầu, tự mình chìa tay đỡ Bùi Vân Nhược dậy:
- Khổ cho ái phi rồi.
Bây giờ hai người mới làm lành.
Mồng bảy tháng ba là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của bệ hạ, đương nhiên do Bùi Vân Nhược sắp xếp.
Bệ hạ là người trẻ tuổi, không thích cái kiểu tiệc mừng thọ dài dòng truyền thống. Bùi Vân Nhược liền tổ chức một cuộc thi mã cầu, mời tất cả tiểu thư công tử đánh mã cầu giỏi lập đội đến thi đấu.
Điểm đặc biệt của hội thi này là hai đội nam nữ đấu với nhau.
Bệ hạ nghĩ đến mấy vị tiểu thư yểu điệu kia thì bật cười:
- Thế này thì đánh sao được?
Bùi Vân Nhược cũng cười:
- Bệ hạ đừng coi thường nữ giới như thần thiếp, người có muốn cược với thần thiếp một ván không?
Bệ hạ vui vẻ nhận lời, mở ra một bàn cược cho hai người.
Hôm ấy Bùi Vân Nhược ăn mặc rực rỡ diễm lệ, khiến không ít ánh mắt bị thu hút lên đài cao chỗ hai người ngồi, bệ hạ nhìn một cái thì cười:
- Họ đang nhìn nàng kìa.
Bùi Vân Nhược đang bóc sơn trà cho bệ hạ nghe xong cũng chỉ cười.
Trận mã cầu vừa bắt đầu, hai mắt bệ hạ đã tròn vo, không nhịn được đứng bật dậy.
Ta nhìn theo ánh mắt bệ hạ, là một nhóm tiểu thư mặc đồ thi đấu mã cầu ra trận.
Cô gái dẫn đầu tỏa sáng nhất.
Tư thế của cô ấy rất tốt, dù đang cưỡi ngựa thì nửa người trên cũng thẳng tắp như bút, chiếc cổ nhỏ dài nghểnh cao khoe ra gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời, đôi mắt hạnh to tròn trong suốt khiến mọi người để mắt.
Lúc cưỡi ngựa đuổi theo trái cầu thì ánh mắt tập trung kiên quyết, đánh cầu vào vòng thì cười to hoan hô cùng đồng bạn, tươi cười đến mặt mày cong cong, là sự hoạt bát trong cung chưa từng có.
- Đây là ai? - Bệ hạ kích động hỏi.
Đại thái giám bên cạnh bệ hạ đáp lời:
- Cô ấy là thiên kim của Tả thừa tướng ạ.
Ta cũng từng nghe nói về vị Phó tiểu thư này. Cô ấy là viên minh châu trong tay thừa tướng, nếu từ nhỏ không được yêu thương cưng chiều thì sao có thể sở hữu đôi mắt trong veo như vậy.
Ánh mắt của bệ hạ sáng rực, hắn quay sang hỏi Bùi Vân Nhược:
- Vinh phi, nàng thấy nàng ấy thế nào?
Tay bóc sơn trà của Bùi Vân Nhược khựng lại, nàng ấy chỉ cười:
- Rất tốt ạ.
Thật ra bệ hạ vốn không để ý câu trả lời của Bùi Vân Nhược, hắn tự mình xuống đài cao, tươi cười đỡ tiểu thư Phó gia dậy, mới gặp lần đầu đã tặng cô ấy ngọc bội đã đeo nhiều năm.
Khi đó chúng ta vẫn chưa hiểu hành động này có nghĩa gì.
Những năm này Bùi Vân Nhược chuyên sủng, hậu cung cũng có người mới nhưng chưa một ai có thể khiến địa vị của nàng ấy lung lay.
Mãi đến khi bệ hạ sầu não hỏi Bùi Vân Nhược rằng “làm thế nào mới lấy lòng được một cô gái?”, thì chúng ta mới giật mình nhận ra bệ hạ biết yêu rồi.
Hắn giàu có, khí phách hiên ngang, nhưng khi đứng trước mặt Phó Chu Chu lại bối rối ngượng ngùng.
Nửa đêm, bệ hạ gọi gấp Bùi Vân Nhược đến Minh Chính điện, nàng ấy còn không kịp rửa mặt, chỉ kịp búi vội tóc lên, khoác bừa một cái áo choàng, vốn còn lo bệ hạ trách nàng ấy thất lễ, chẳng ngờ bệ hạ còn chẳng buồn để ý.
Nàng ấy vừa bước vào điện, bệ hạ đã tiến lên đón với đôi mắt sáng rực:
- Vinh phi, nàng mau đến chọn giúp trẫm, mai trẫm mặc bộ nào mới đẹp?
Bùi Vân Nhược nghiêm túc chọn cho hắn long bào màu đỏ tía thêu chỉ bạc, rồng được thêu trên áo rất sống động, mặc trên người hắn càng tôn lên vóc dáng cao to, oai hùng bất phàm.
Bệ hạ rất hài lòng với trang phục Bùi Vân Nhược chọn cho, hắn hỏi:
- Nàng nói xem, nàng ấy sẽ thích chứ?
- Nàng ấy? - Bùi Vân Nhược không hiểu hỏi lại.
- Ừ, - Bệ hạ vẫn đang chìm trong vui sướng, hoàn toàn không để ý thái độ của Bùi Vân Nhược, - Trẫm chưa từng thích cô gái nào như vậy. Vinh phi, nàng nói xem, trẫm phong nàng ấy làm hoàng hậu thì sao?
Bệ hạ lùi lại ngắm nghía chính mình trong gương với bộ đồ mới, ta đứng ở góc khuất nhìn thấy trong thoáng chốc ánh sáng trong mắt Bùi Vân Nhược tắt phụt.
Ta rất muốn chất vấn bệ hạ, cưới cô ấy làm hoàng hậu, vậy những năm này người coi Bùi Vân Nhược là gì?
Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, những lời người từng nói chỉ là gió thoảng trong mộng thôi sao?
Nhưng ta nhớ mình chỉ là nô tài nên im miệng.
Bùi Vân Nhược không lộ chút bất mãn nào, còn cười khanh khách trêu ghẹo bệ hạ:
- Sao bệ hạ lại nóng ruột như vậy?
Bệ hạ ảo não cúi đầu:
- Nàng không biết đâu, nàng ấy có nhiều người thích lắm. Nếu có thể, trẫm muốn lập nàng ấy làm hoàng hậu, giấu nàng ấy ở bên cạnh không cho người khác nhìn thấy.
- Mấy hôm nay trẫm cứ nghĩ đến nàng ấy suốt thôi, đến nỗi chẳng còn tâm trí xử lý chính sự nữa.
Bùi Vân Nhược tùy ý lướt tay qua ngọn nến:
- Chỉ cần bệ hạ muốn, ban xuống một đạo thánh chỉ là được, tiểu thư Phó gia nào dám kháng chỉ.
Bệ hạ cau mày:
- Trẫm không muốn ép buộc nàng ấy. Vinh phi, phải làm thế nào mới khiến một cô gái vui vẻ nhỉ? Trẫm ở trước mặt nàng ấy, chỉ lo mình làm gì sai khiến nàng ấy giận không để ý trẫm nữa. Nàng không biết đâu, nàng ấy cứng đầu lắm.
Giọng bệ hạ nghe như đang trách móc nhưng khóe miệng lại giương lên đầy ngọt ngào.
Bùi Vân Nhược bị ánh nến làm phỏng tay, bệ hạ vẫn đang mải mê suy nghĩ nên chẳng để ý đến.
Nàng ấy yên lặng giấu ngón tay bị bỏng vào tay áo, giữ nguyên nụ cười:
- Con gái ai cũng thích trang sức, quần áo, son phấn…
- Tục tằng quá, nàng ấy không giống nàng đâu.
Bùi Vân Nhược không biết nói gì cho phải.
Nàng ấy suy tư một lát rồi sai ta đi lấy một lẵng hoa sơn chi xinh xắn.
Lẵng hoa được đan bằng những cành hoa xuân tươi mới, bên trong đựng những đóa sơn chi nở rộ, thanh nhã khác biệt.
Hai mắt bệ hạ sáng lên:
- Cái này được! Thanh nhã tươi mới, nàng ấy hẳn sẽ thích.
Những bông hoa đó được hái từ cây sơn chi họ trồng năm ngoái.
Sinh nhật bệ hạ, Bùi Vân Nhược nghĩ tới nghĩ lui, chọn hơn trăm loại lễ vật vẫn thấy thô tục nên mới tự tay đan cái giỏ hoa kia.
Bây giờ đưa cho bệ hạ lại vừa đúng lúc.
Hắn không thiếu gì cả, chỉ thiếu một hoàng hậu.
Ra khỏi Minh Chính điện, ta và Bùi Vân Nhược đi dạo trong Ngự hoa viên.
Đêm ấy, Bùi Vân Nhược cứ đi vòng vòng trong Ngự hoa viên, ta luôn cảm giác nàng ấy có gì muốn nói, nhưng mãi đến lúc hồi cung nàng ấy vẫn không nói gì cả.
(*) Trích bài Manh 3 trong chương Vệ Phong của Kinh thi:
Tang chi vị lạc,
Kỳ diệp ốc nhược.
Hu ta cưu hề!
Vô thực tang trâm (thậm).
Hu ta nữ hề!
Vô dữ sĩ trâm (đam).
Sĩ chi đam hề!
Do khả thuế dã.
Nữ chi đam hề!
Bất khả thuế dã.
Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:
Thuở chưa rụng, cây dâu lả lướt
Lá trên cành trơn mướt mỹ miều.
Cưu ơi! Ta bảo mấy điều,
Trái dâu chớ có ăn nhiều mà say.
Gái kia hỡi! Nghe đây ta dặn,
Chớ mê trai lòng nặng tình duyên
Trai mà mê gái đảo điên,
Cũng còn giải thoát cho yên mọi bề.
Gái theo trai lòng mê đắm đuối,
Không thể nào còn lối thoát đâu.
Suốt cuộc đời làm cô cô giáo tập(*) trong cung của ta, đây là lần đầu tiên ta gặp cô gái như Bùi Vân Nhược.
(*) Các cô cô chuyên dạy dỗ lễ nghi cho cung nữ và phi tần mới nhập cung.
Nàng ấy được bệ hạ đưa từ dân gian về đây.
Gương mặt chỉ to bằng bàn tay, cặp lông mày đen nhánh, hai mắt long lanh, nhất là đôi môi tựa hoa đào kia nằm trên gương mặt trắng như tuyết tựa nét chấm phá trong tranh thủy mặc.
Tao nhã vô cùng, diễm lệ tuyệt luân.
Mỗi khi cười với bệ hạ có thể câu mất hồn hắn.
Người ta kể nàng ấy là nữ khách hành hương bệ hạ gặp ở am Quan Âm.
Cha mẹ qua đời, sống nhờ trong chùa, chủ trì vốn định nhờ người tìm cho nàng ấy một hôn sự tốt, không ngờ nàng ấy tài tình đến mức tự tìm được vinh hoa cho mình.
Cá nước vui vầy trong am Quan Âm mấy ngày, bệ hạ quyến luyến không thôi, phải tự mình đưa người về cung, sắp xếp cẩn thận mới yên tâm.
Làm việc d/â/m loạn như vậy trong chùa cũng không sợ làm bẩn mắt Bồ Tát. Ta thầm khinh bỉ trong lòng.
Nhưng ta chỉ là một cung nữ, tuy coi thường thủ đoạn thấp hèn của Bùi Vân Nhược cũng không dám nói lung tung. Ta giấu nhẹm hết khinh thường vào sâu trong lòng, chỉ bày ra gương mặt cung kính tiêu chuẩn.
Bùi Vân Nhược vào cung đã được thịnh sủng.
Nàng ấy chỉ là một dân nữ, tiến cung chỉ là một Thải nữ cấp thấp, trên người ngoài bộ áo lam mặc lúc đến thì cả cây trâm bạc cũng không có.
Nhưng nàng ấy được thánh sủng kia mà.
Không có gia thế thì phong lên là được. Tính từ đời cha mẹ lên ba đời trước, sắp xếp cho nàng thân phận thư hương môn đệ.
Tự có triều thần biết điều ra nhận nàng ấy làm con gái nuôi.
Không có tiền thì thưởng. Tơ lụa, kỳ trân dị bảo trong quốc khố được đưa đến Khởi Hương cư của Bùi Vân Nhược mỗi ngày.
Mới tiến cung được một năm, nàng ấy đã được phong làm Tiệp dư đứng đầu Cửu Tần.
Bệ hạ đăng cơ lúc trẻ, vẫn chưa lập hậu nên chuyện to nhỏ trong hậu cung đều do Bùi tiệp dư quản lý.
Nàng ấy không kiêu căng không siểm nịnh, bệ hạ bảo nàng ấy quản lý, nàng ấy cũng làm đâu ra đấy.
Luôn giữ nụ cười hiền hậu, thưởng phạt đầy đủ, người trong hậu cung nghe nàng ấy dẫn đầu, lâu dần cũng quen việc.
Bệ hạ gần như bắt nàng ấy làm hoàng hậu.
Thậm chí chính bệ hạ cũng ngầm thừa nhận.
Ánh mắt hắn nhìn Bùi Vân Nhược luôn mang theo sự trong sáng đặc trưng của thiếu niên, sáng sủa và ngây thơ.
Bệ hạ thích chống cằm ngắm Bùi Vân Nhược, nhìn nàng ấy làm mọi thứ, nhìn nàng ấy đọc sách, nhìn nàng ấy viết chữ, nhìn nàng ấy tính sổ sách.
Thỉnh thoảng, Bùi Vân Nhược ngẩng đầu lên nhìn bệ hạ mà cười:
- Bệ hạ cứ nhìn thần thiếp mãi làm gì?
Bệ hạ nghiêng đầu cười:
- Trẫm thích ngắm nàng thôi.
Sóng tình dập dìu trong đôi mắt sáng của bệ hạ, dù là ai cũng sẽ bị đánh chìm.
Ngoại trừ Bùi Vân Nhược.
Là nữ quan thiếp thân của nàng ấy, ta nhìn rất rõ.
Dù lúc hai người tình nồng ý đậm nhất, Bùi Vân Nhược vẫn không yêu bệ hạ.
2.
Bệ hạ mới mười bảy tuổi, lần đầu gặp cô gái hợp ý hắn như vậy. Hắn yêu nàng ấy đến nỗi không biết phải đối xử thế nào với nàng ấy mới coi là tốt hơn.
Những đêm bệ hạ ở lại, ta sẽ làm cung nữ thức trắng đêm canh ngoài rèm, chờ chủ nhân gọi.
Những ngày đêm kia, đến ta đứng ngoài nghe những lời đường mật thủ thỉ của bệ hạ còn mềm cả người huống hồ người đang ở ngay trong đó.
Lúc trên giường, bệ hạ không bao giờ gọi Bùi Vân Nhược là tiệp dư, cũng không gọi tên nàng ấy, hắn dùng giọng nói trong veo của thiếu niên rầm rì gọi Bùi Vân Nhược là tỷ tỷ.
Thật sự chí mạng.
Phải nói thật rằng, bệ hạ không phải hạng hắn ham mê sắc đẹp. Hắn lớn lên trong hậu cung muôn hồng nghìn tía, mỹ nhân nào mà chưa từng gặp. Bệ hạ luôn kiềm chế bản thân, chưa từng làm bừa. Nhưng với Bùi Vân Nhược, hắn đã phá vỡ rất nhiều quy tắc rồi.
Một đêm nọ, họ quấn quít đến hừng đông. Sắp đến giờ thượng triều, bệ hạ vẫn không thể rời giường, hắn ở trong chăn lay Bùi Vân Nhược làm phiền:
- Tỷ tỷ, hôn ta thêm một cái.
- Thêm cái nữa đi.
- Thêm lần nữa.
Bùi Vân Nhược bị bệ hạ chọc phá đến bó tay mà bật cười, nhắm mắt hôn lên hắn một cái.
- Bệ hạ đừng đùa nữa, để thần thiếp ngủ một lát nào.
Bệ hạ vẫn không thỏa mãn với nụ hôn nhẹ kia.
Giỡn qua giỡn lại, trong điện lại vang lên âm thanh tình sắc.
Cứ như vậy, bệ hạ lại phải rửa mặt thêm lần nữa, cũng lỡ giờ thượng triều.
Nhưng ta nghe nói, hôm đó dù bệ hạ bị Thái phó răn dạy do bỏ bê chính vụ, khóe môi của bệ hạ vẫn không giấu được ý cười.
Mặt trời lên cao, ta hầu hạ Bùi tiệp dư rời giường, nhận ra cô gái này bây giờ còn đẹp hơn cả lúc mới vào cung.
Mắt chứa xuân tình, da thịt trơn bóng, vẻ mặt lười nhác mới thức giấc lại lộ ra nét phong tình khó cưỡng, kiều diễm như đóa hồng nở rộ.
Tiểu thái giám chạy vào bẩm báo lúc ta đang chải tóc cho nàng ấy.
- Bệ hạ sai nô tài đến bẩm, trưa nay hắn phải dùng cơm với Ôn các lão nên không đến với tiệp dư được. Tối nay mời tiệp dư đến Minh Chính điện ăn tối cùng bệ hạ.
Thật ra từ lúc Bùi Vân Nhược vào cung, hầu như bữa cơm nào hai người cũng ăn cùng nhau, đêm ngày quấn quít nhau như sam, còn hơn cả cặp vợ chồng son trong dân gian. Bệ hạ bận chính sự không đến được còn sai người đến bẩm báo, ta không nhịn được một câu cảm thán từ đáy lòng:
- Bệ hạ tốt với nương nương quá.
Bùi Vân Nhược nghe xong chỉ cười khẩy, soi gương ngậm môi lên son giấy. Người trong gương phong nhã hào hoa, xinh đẹp không bút nào tả xiết. Nàng ấy nói:
- Cô cô, sao hắn lại tin tưởng một người đàn ông, đặc biệt đó còn là hoàng đế.
Ta giật mình suýt làm rơi cây lược trong tay.
Bùi Vân Nhược thấy ta như vậy chỉ cười nhẹ tênh.
- Cô cô cần gì kinh ngạc đến vậy, ta biết cô cô coi thường thủ đoạn và xuất thân của ta. Ta chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa, nếu không dùng thủ đoạn mở đường cho mình thì chỉ có thể chịu bị khinh nhục.
Bùi Vân Nhược vỗ lên tay ta, cười thật dịu dàng.
- Huống hồ dù cô cô không thích ta, ta lại rất thích cô cô. Vân Nhược chỉ có một mình, sống trong cung như băng mỏng trên giày, gặp cô cô lại thấy rất thân thiết, chỉ mong có thể tôn kính như trưởng bối.
- Có cô cô giúp Vân Nhược, Vân Nhược mới không đến nỗi thành kẻ mù điếc trong hoàng cung này.
Ta quỳ sụp xuống:
- Nô tì không xứng.
Bùi Vân Nhược đỡ ta dậy:
- Ta nói rồi, ta tôn kính cô cô như trưởng bối. Người nhà đại bá bán cô cô vào cung đã bị ta bắt vào kinh thành rồi.
Hai mắt ta mờ mịt, Bùi Vân Nhược dúi giấy bán thân vào lòng bàn tay ta, vỗ nhẹ:
- Ta và cô cô đều là phụ nữ, phụ nữ hiểu rõ nỗi khổ của nhau nhất.
Ta nhớ lại lúc nhỏ, cha mất sớm, ta và mẹ là cô nhi quả phụ lại có điền sản lớn, bị cả nhà đại bá nhìn chằm chằm.
Chỉ vì cha chỉ có một đứa con gái là ta nên trong tộc không ai bênh vực, thậm chí còn thông đồng với đại bá cướp đi điền sản trong tay mẹ con ta.
Cuối cùng mẹ của ta bị ép nhảy sông tự sát, ta bị bọn họ bán vào cung, phải dè dặt từng bước mới sống được đến nay.
Bao nhiêu ấm ức và căm hờn trong ngần ấy năm bỗng dâng lên thành hai dòng nước mắt, ta khóc, khóc đến nỗi không thở nổi.
Bùi Vân Nhược nhẹ nhàng vỗ lưng ta, mang theo thương xót và khoan dung của bề trên:
- Mọi chuyện đã qua rồi, không sao đâu.
Qua màn nước mắt mông lung, gương mặt Bùi Vân Nhược từ ái tựa Bồ Tát.
Ta trịnh trọng dập đầu:
- Cả đời này của nô tì sẽ trung thành với nương nương, tuyệt không hai lòng.
3.
Bùi Vân Nhược thật sự là một chủ nhân tốt.
Nàng ấy biết cách nắm chắc sủng ái, cũng biết bảo vệ trái tim mình để nó không lạc lối.
Ở trong hoàng cung này, ta đã gặp quá nhiều tần phi ỷ sủng sinh kiêu, mới được chút ân sủng đã nghĩ mình là thịt trong tim hoàng đế mà đòi hỏi chân tình. Cuối cùng trèo cao ngã đau, chết không chỗ chôn.
Bùi Vân Nhược biết giữ chừng mực vừa đủ.
Nàng ấy biết chọn lúc nũng nịu với hoàng đế để xin một ít đồ trang sức lẫn tơ lụa.
Hoặc có lúc nâng hai chiếc váy lụa, hỏi hoàng đế mặc cái nào hợp thời tiết, mị nhãn như tơ nhờ hoàng thượng mặc quần áo cho nàng ấy cũng để bệ hạ tự tay xé ra.
Nàng ấy biết chọn lúc làm những trò này, bệ hạ sẽ không tức giận mà chỉ thấy nàng ấy thú vị, xử lý chính sự xong là cả ngày trồng cây si trong Khởi Hương cư.
Hai người như vợ chồng son trong dân gian, nhìn nhau cả ngày không chán, nói cả ngày không hết chuyện.
Lúc tình nồng, bệ hạ ôm Bùi Vân Nhược trong lòng, gối đầu trên vai nàng ấy:
- Trẫm phong nàng làm hoàng hậu nhé, trẫm muốn nàng ở bên trẫm cả đời.
Nhưng câu này của bệ hạ luôn được Bùi Vân Nhược trả lời thật khéo léo:
- Thần thiếp của người của bệ hạ, đương nhiên sẽ ở bên bệ hạ mãi mãi.
Có lúc bệ hạ không vui mà về, ta vào tẩm điện thu dọn sẽ không nhịn được khuyên Bùi Vân Nhược vài câu.
- Nương nương tội gì khước từ bệ hạ, nô tì thấy bệ hạ đối xử với nương nương rất tốt, khác hẳn với những hắn khác.
Lời ta nói là thật lòng, những năm này ở trong cung ta đã thấy nhiều phi tần được bệ hạ sủng ái, nhưng đến tầm Bùi Vân Nhược thực sự không có ai.
Từ khi báo được thù, ta đã thật lòng che chở cho Bùi Vân Nhược như con cháu trong nhà. Thâm cung cô quạnh, ta mong Bùi Vân Nhược đừng bỏ lỡ người có lòng như bệ hạ.
Bùi Vân Nhược nghe vậy chỉ cười nhạt, lúc ấy nàng ấy đang cầm một quyển Kinh thi, không đáp mà hỏi ngược lại ta:
- Cô cô từng đọc qua bài Manh này chưa?
Ta không hiểu ý nàng ấy nên thành thật trả lời:
- Nô tì không được đọc nhiều sách lắm.
Bùi Vân Nhược chống cằm, khe khẽ ngâm:
Hu ta cưu hề!
Vô thực tang trâm (thậm).
Hu ta nữ hề!
Vô dữ sĩ trâm (đam).
Sĩ chi đam hề
Do khả thuế dã.
Nữ chi đam hề!
Bất khả thuế dã. (*)
- Lúc trước đọc qua chỉ thấy mơ hồ, bây giờ mỗi ngày đều đọc, khắc sâu từng câu trong tâm khảm mới hiểu được rõ.
- Nô tì không hiểu.
Bùi Vân Nhược cũng không so đo, chỉ cười:
- Không hiểu cũng không sao. Cô cô chỉ cần biết, nếu như ta giao trái tim cho bệ hạ thì sẽ không giữ được sự hiểu ý hiện tại.
- Ghen tị làm ta xấu xí, ái dục làm ta điên cuồng. Thẻ đánh bạc này quá lớn, ta không dám cược. Về sau cô cô đừng nói những lời này nữa.
Ta vô thức muốn phản bác. Bệ hạ yêu thương người vô cùng, làm sao bỏ người được.
Nhưng Bùi Vân Nhược đã gọi hầu gái đến thay quần áo cho nàng ấy, thị giá cả ngày, nàng ấy đã mệt rồi.
Ta nuốt những lời muốn nói vào lòng, thầm nghĩ ngày dài lâu, sẽ có ngày Bùi Vân Nhược động lòng.
4.
Chuyện rung động ấy đến thật nhanh.
Năm mới, bệ hạ thiết yến quần thần ở Trùng Hoa cung, quá hào hứng nên uống hơi nhiều, say ngất ngưởng.
Bùi Vân Nhược vừa chỉ huy cung nhân thu dọn tiệc rượu, vừa sai người đưa bệ hạ về Minh Chính điện nghỉ ngơi.
Nàng ấy thu xếp Trùng Hoa cung xong đã đến giờ tý, vừa rửa mặt định đi ngủ thì cửa cung bị người ta đá ra.
Cung nhân ra xem, hóa ra là bệ hạ.
Bùi Vân Nhược vừa bực mình vừa buồn cười ra ngoài tiếp đón, vừa định hỏi một câu “sao bệ hạ lại đến?”, hắn đã nhào vào lòng nàng ấy rồi.
Bệ hạ say đến nỗi trời trăng không rõ, hình tượng uy nghiêm thường ngày mất sạch, ôm cổ Bùi Vân Nhược nũng nịu như đứa trẻ:
- Tỷ tỷ ơi.
Bùi Vân Nhược đỏ mặt dỗ dành hắn:
- Bệ hạ tốt của ta, đừng đùa ở đây mà.
Bệ hạ say rượu, hai mắt mông lung, hắn cứ như vậy tròn mắt nhìn Bùi Vân Nhược.
Đôi mắt ầng ậc nước này làm ta nhớ đến con chó đen ta đừng nuôi.
Bên ngoài oai phong lẫm liệt, về nhà thè lưỡi vẫy đuôi với ta, giống hệt bệ hạ lúc này. Hắn dụi cổ Bùi Vân Nhược:
- Tỷ tỷ, ta khó chịu quá, ta muốn ở bên cạnh tỷ.
Bùi Vân Nhược bị bệ hạ bám dính làm nũng đến bó tay, chỉ có thể đưa hắn vào trong tự mình lau tay rửa mặt cho.
Một buổi tối này, bệ hạ nôn ra bảy, tám lần, Bùi Vân Nhược dọn dẹp sạch sẽ mấy bãi nôn, chờ bệ hạ khá hơn một chút lại đút từng muỗng canh giải rượu cho hắn.
Sau nửa đêm, bệ hạ không nôn nữa lại nắm tay Bùi Vân Nhược, nói liến thoắng không ngừng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Bùi Vân Nhược ngồi bên bệ hạ, vừa lau người cho bệ hạ vừa đáp lời.
Bị bệ hạ quấn lấy một đêm, mãi đến hừng đông Bùi Vân Nhược mới dựa bên giường ngủ thiếp đi.
Lúc bệ hạ thức giấc thì thấy gương mặt ngủ say của Bùi Vân Nhược, hắn cười lim dim, dùng ánh mắt trân quý ngắm nhìn nàng ấy thật lâu, như nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Hắn rón rén ngồi dậy, ẵm Bùi Vân Nhược đặt lên giường rồi đặt ngón tay lên môi ra hiệu cung nhân im lặng.
Bệ hạ ra ngoài một lát, dặn dò gì đó với các cung nhân, cỡ một chén trà sau lại lặng lẽ đi vào.
Ta thấy hắn nhét một bao lì xì màu đỏ dưới gối Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược bị hắn đánh thức, bệ hạ chỉ cười hì hì đưa bao lì xì đến trước mặt nàng ấy như đứa bé đang khoe khoang.
- Cho nàng tiền mừng tuổi.
Bùi Vân Nhược cười nói:
- Thần thiếp lớn thế này rồi, bệ hạ vẫn cho tiền mừng tuổi.
Bệ hạ vẫn rất hùng hồn:
- Luật nào nói người lớn không được tiền mừng tuổi, chỉ cần có người yêu thương thì lớn mấy cũng có tiền mừng tuổi.
Ta thấy rõ trong mắt Bùi Vân Nhược có ánh lệ, nghĩ thầm, đối mặt với lòng thành như vậy, nàng ấy không động lòng thật sao?
5.
Vào cung năm thứ ba, Bùi Vân Nhược mang thai.
Đây là đứa con đầu tiên của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ còn chưa kết hôn, đứa trẻ này vốn không nên có.
Mỗi lần thị giá xong, Bùi Vân Nhược đều uống thuốc tránh thai, không biết vì sao bây giờ lại có.
Bệ hạ nghe tin vui xong đã chạy đến ngay, nhìn Bùi Vân Nhược từ trên xuống dưới, tay chân luống cuống không yên còn liên tục hỏi thái y:
- Trong bụng nàng ấy có con thật sao? Có chuẩn nhầm không?
Thái y có vẻ hơi phật lòng:
- Y thuật của vi thần tuy không bằng ai nhưng hỉ mạch thì vẫn chuẩn ra được ạ.
Bệ hạ ngồi xổm trước mặt Bùi Vân Nhược, kê sát đầu lên bụng nàng mà rơi nước mắt:
- Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta.
Bùi Vân Nhược vuốt nhẹ lên cổ bệ hạ:
- Đúng vậy, bệ hạ, đây là con của chúng ta.
Trên dưới hậu cung đều vui mừng, ta cũng mừng, tận tâm chuẩn bị cơm nước cho Bùi Vân Nhược, những mong nàng có thể ăn nhiều hơn một chút dù có nôn nghén nghiêm trọng.
Bùi Vân Nhược có thai, bệ hạ phong phi cho nàng ấy, lấy chữ Vinh làm phong hào, chuyển đến Thanh Loan điện.
Những ngày đó ban thưởng đến không ngừng, ta thật sự vui mừng cho nàng ấy.
- Bệ hạ vui vẻ như vậy, nếu nương nương sinh được hoàng tử có lẽ sẽ được phong hậu.
Bùi Vân Nhược khẽ quát:
- Đừng nói linh tinh.
Nhưng ta thấy băng cứng trong mắt nàng ấy đã tan đi nhiều, có lẽ sau khi đứa bé này chào đời, nàng ấy có thể đón nhận lòng thành của bệ hạ.
Ta biết Bùi Vân Nhược yêu đứa con này đến thế nào.
Nàng ấy không yêu bệ hạ, nhưng nàng ấy yêu đứa con chung này.
Thân duyên của Bùi Vân Nhược đạm bạc, cha mẹ đã mất, chỉ có thể bơ vơ đến kinh thành nương nhờ thân thích.
Tuy nàng không nói nhưng ta biết nàng muốn có đứa con của riêng mình.
Ta nhớ một ngày hưu mộc nọ, hai người vừa làm chút chuyện yêu đương xong, nàng ấy vốn định uống thuốc tránh thai theo quy củ, nhưng bệ hạ lại dính lấy ăn vạ:
- Đừng uống thứ kia, sinh cho trẫm một hoàng tử không được ư?
Bùi Vân Nhược vốn tuân thủ quy củ bỗng do dự trong nháy mắt rồi quả thật đã quên mất.
Ta nghĩ đứa bé này là kết quả của lần đó.
Sau khi thái y xác nhận nàng ấy có thai, Bùi Vân Nhược ngồi yên mãi không dám động đậy, mãi đến lúc ta bật cười:
- Nương nương, tiểu hoàng tử không yếu ớt như vậy đâu.
Lúc này Bùi Vân Nhược mới cẩn thận đứng lên, đi lại, tay chân luống cuống nhưng trên mặt lại tràn trề hạnh phúc.
Nàng ấy ngồi bên cửa sổ cạnh giường thêu đồ lót trẻ con, bệ hạ cũng ở bên cạnh ngồi nghịch tơ lụa và chỉ thêu trên khung, ánh mặt trời chiếu lên hai người họ tựa bức tranh. Thời gian như đã ngừng lại ở lúc ấy.
Có lẽ khung cảnh thật đẹp quá, Bùi Vân Nhược cũng ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà gọi:
- A Chiếu, lấy giúp thiếp sợi chỉ.
A Chiếu, là tên húy của bệ hạ.
Lời này vừa thốt lên, Bùi Vân Nhược bừng tỉnh, nàng ấy vội đứng lên muốn xin lỗi, bệ hạ lại ấn nàng ấy ngồi xuống:
- Gọi cái tên thôi mà, cần gì hoảng hốt vậy?
Ta cảm giác, lúc ấy Bùi Vân Nhược đã động lòng rồi, nếu lúc này bệ hạ xòe hai tay xin trái tim của nàng ấy, Bùi Vân Nhược sẽ không do dự mà đặt vào.
Đáng tiếc đứa bé này không thể chào đời.
Dù ta tỉ mỉ trăm bề, người bên cạnh Bùi Vân Nhược cũng cẩn thận từng li, đứa bé này vẫn mất.
Mang thai đến tháng thứ tư, một ngày Bùi Vân Nhược ngất xỉu.
Thái y bắt mạch rất lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu:
- Có lẽ do cơ thể mẹ quá yếu, khó giữ thai, nương nương không có duyên với đứa bé này.
Bùi Vân Nhược nghe xong chỉ ngẩn ra, hai mắt vô hồn, bệ hạ ôm nàng ấy vào lòng, gọi tên nàng ấy rất lâu mới gọi được hồn phách nàng ấy trở về.
Từ lúc Bùi Vân Nhược vào cung đến nay, cảm xúc của nàng ấy vẫn luôn như mặt hồ tĩnh lặng, dù tức giận cũng cười. Ấy vậy mà phút này, nàng ấy dúi mình vào vòng tay bệ hạ, khóc đến tan nát cõi lòng, bệ hạ nghe được cũng đau lòng.
Bệ hạ vẫn an ủi nàng:
- Chúng ta sẽ có đứa con khác thôi.
Đứa con này là liên hệ không thể cắt đứt của họ.
Cũng bởi vì mất đi đứa còn này, bọn họ vì thương xót lẫn nhau mà càng thêm thân cận.
Cả tháng sau khi sảy thai, Bùi Vân Nhược ngủ không yên, bệ hạ vẫn ở bên nàng ấy.
Ta biết, bệ hạ không cần nói gì cả, chỉ cần ở bên Bùi Vân Nhược, nàng ấy sẽ thấy dịu lòng hơn nhiều.
Nhưng bệ hạ không thuộc về mình nàng ấy, hắn còn có thiên hạ vạn dân phải lo.
Năm ấy Huy Châu lũ lụt, hoa màu bị cuốn trôi, mấy trăm ngàn người thành nạn dân trôi dạt khắp nơi, nghểnh cổ ngóng trông được triều đình cứu tế. Bệ hạ có buồn thương đau xót cũng phải xốc tinh thần đi xử lý chính sự.
Bùi Vân Nhược vẫn là người tỉnh táo, nhưng lần này nàng ấy đã phá giới.
Nàng ấy nắm tay bệ hạ cầu xin:
- Bệ hạ cho thần thiếp đến Minh Chính điện đi, chỉ cần được ở gần bệ hạ là được, thần thiếp sẽ không quấy rầy người.
Bệ hạ xưa nay luôn chiều chuộng Bùi Vân Nhược lại từ chối nàng ấy:
- Không có tiền lệ hậu phi được phép ở lại Minh Chính điện. Nàng ngoan chút, trẫm xử lý xong chính vụ sẽ đến thăm nàng.
Bùi Vân Nhược không chịu buông tay, bệ hạ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt Bùi Vân Nhược, giọng lạnh băng:
- Vinh phi, nàng đừng không nghe lời.
Một câu này khiến Bùi Vân Nhược tỉnh lại.
Nàng ấy buông tay, bệ hạ rời đi.
Sau ấy nàng ấy tự trách nói với ta thật nhiều:
- Cô cô, ta sai rồi. Người là hoàng đế, sao ta có thể xin người vì ta bỏ xuống thương sinh thiên hạ. Sao ta có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?
6.
Rất lâu sau đó, bệ hạ không bước chân vào Thanh Loan điện.
Đây là trừng phạt của bệ hạ với Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược không vi phạm nữa.
Bệ hạ không đến, nàng ấy thay hắn quản lý hậu cung đâu ra đấy.
Chỉ đầu tháng và cuối tháng, phải đến gặp bệ hạ báo cáo sổ sách chi tiêu, nàng ấy mới gặp hắn.
Nhờ Bùi Vân Nhược quản lý tốt nên dù hai tháng này hậu cung không được hắn chú ý tiết kiệm được hơn mười nghìn lượng, bệ hạ đóng sổ sách tán thưởng gật đầu, tự mình chìa tay đỡ Bùi Vân Nhược dậy:
- Khổ cho ái phi rồi.
Bây giờ hai người mới làm lành.
Mồng bảy tháng ba là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của bệ hạ, đương nhiên do Bùi Vân Nhược sắp xếp.
Bệ hạ là người trẻ tuổi, không thích cái kiểu tiệc mừng thọ dài dòng truyền thống. Bùi Vân Nhược liền tổ chức một cuộc thi mã cầu, mời tất cả tiểu thư công tử đánh mã cầu giỏi lập đội đến thi đấu.
Điểm đặc biệt của hội thi này là hai đội nam nữ đấu với nhau.
Bệ hạ nghĩ đến mấy vị tiểu thư yểu điệu kia thì bật cười:
- Thế này thì đánh sao được?
Bùi Vân Nhược cũng cười:
- Bệ hạ đừng coi thường nữ giới như thần thiếp, người có muốn cược với thần thiếp một ván không?
Bệ hạ vui vẻ nhận lời, mở ra một bàn cược cho hai người.
Hôm ấy Bùi Vân Nhược ăn mặc rực rỡ diễm lệ, khiến không ít ánh mắt bị thu hút lên đài cao chỗ hai người ngồi, bệ hạ nhìn một cái thì cười:
- Họ đang nhìn nàng kìa.
Bùi Vân Nhược đang bóc sơn trà cho bệ hạ nghe xong cũng chỉ cười.
Trận mã cầu vừa bắt đầu, hai mắt bệ hạ đã tròn vo, không nhịn được đứng bật dậy.
Ta nhìn theo ánh mắt bệ hạ, là một nhóm tiểu thư mặc đồ thi đấu mã cầu ra trận.
Cô gái dẫn đầu tỏa sáng nhất.
Tư thế của cô ấy rất tốt, dù đang cưỡi ngựa thì nửa người trên cũng thẳng tắp như bút, chiếc cổ nhỏ dài nghểnh cao khoe ra gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời, đôi mắt hạnh to tròn trong suốt khiến mọi người để mắt.
Lúc cưỡi ngựa đuổi theo trái cầu thì ánh mắt tập trung kiên quyết, đánh cầu vào vòng thì cười to hoan hô cùng đồng bạn, tươi cười đến mặt mày cong cong, là sự hoạt bát trong cung chưa từng có.
- Đây là ai? - Bệ hạ kích động hỏi.
Đại thái giám bên cạnh bệ hạ đáp lời:
- Cô ấy là thiên kim của Tả thừa tướng ạ.
Ta cũng từng nghe nói về vị Phó tiểu thư này. Cô ấy là viên minh châu trong tay thừa tướng, nếu từ nhỏ không được yêu thương cưng chiều thì sao có thể sở hữu đôi mắt trong veo như vậy.
Ánh mắt của bệ hạ sáng rực, hắn quay sang hỏi Bùi Vân Nhược:
- Vinh phi, nàng thấy nàng ấy thế nào?
Tay bóc sơn trà của Bùi Vân Nhược khựng lại, nàng ấy chỉ cười:
- Rất tốt ạ.
Thật ra bệ hạ vốn không để ý câu trả lời của Bùi Vân Nhược, hắn tự mình xuống đài cao, tươi cười đỡ tiểu thư Phó gia dậy, mới gặp lần đầu đã tặng cô ấy ngọc bội đã đeo nhiều năm.
Khi đó chúng ta vẫn chưa hiểu hành động này có nghĩa gì.
Những năm này Bùi Vân Nhược chuyên sủng, hậu cung cũng có người mới nhưng chưa một ai có thể khiến địa vị của nàng ấy lung lay.
Mãi đến khi bệ hạ sầu não hỏi Bùi Vân Nhược rằng “làm thế nào mới lấy lòng được một cô gái?”, thì chúng ta mới giật mình nhận ra bệ hạ biết yêu rồi.
Hắn giàu có, khí phách hiên ngang, nhưng khi đứng trước mặt Phó Chu Chu lại bối rối ngượng ngùng.
Nửa đêm, bệ hạ gọi gấp Bùi Vân Nhược đến Minh Chính điện, nàng ấy còn không kịp rửa mặt, chỉ kịp búi vội tóc lên, khoác bừa một cái áo choàng, vốn còn lo bệ hạ trách nàng ấy thất lễ, chẳng ngờ bệ hạ còn chẳng buồn để ý.
Nàng ấy vừa bước vào điện, bệ hạ đã tiến lên đón với đôi mắt sáng rực:
- Vinh phi, nàng mau đến chọn giúp trẫm, mai trẫm mặc bộ nào mới đẹp?
Bùi Vân Nhược nghiêm túc chọn cho hắn long bào màu đỏ tía thêu chỉ bạc, rồng được thêu trên áo rất sống động, mặc trên người hắn càng tôn lên vóc dáng cao to, oai hùng bất phàm.
Bệ hạ rất hài lòng với trang phục Bùi Vân Nhược chọn cho, hắn hỏi:
- Nàng nói xem, nàng ấy sẽ thích chứ?
- Nàng ấy? - Bùi Vân Nhược không hiểu hỏi lại.
- Ừ, - Bệ hạ vẫn đang chìm trong vui sướng, hoàn toàn không để ý thái độ của Bùi Vân Nhược, - Trẫm chưa từng thích cô gái nào như vậy. Vinh phi, nàng nói xem, trẫm phong nàng ấy làm hoàng hậu thì sao?
Bệ hạ lùi lại ngắm nghía chính mình trong gương với bộ đồ mới, ta đứng ở góc khuất nhìn thấy trong thoáng chốc ánh sáng trong mắt Bùi Vân Nhược tắt phụt.
Ta rất muốn chất vấn bệ hạ, cưới cô ấy làm hoàng hậu, vậy những năm này người coi Bùi Vân Nhược là gì?
Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, những lời người từng nói chỉ là gió thoảng trong mộng thôi sao?
Nhưng ta nhớ mình chỉ là nô tài nên im miệng.
Bùi Vân Nhược không lộ chút bất mãn nào, còn cười khanh khách trêu ghẹo bệ hạ:
- Sao bệ hạ lại nóng ruột như vậy?
Bệ hạ ảo não cúi đầu:
- Nàng không biết đâu, nàng ấy có nhiều người thích lắm. Nếu có thể, trẫm muốn lập nàng ấy làm hoàng hậu, giấu nàng ấy ở bên cạnh không cho người khác nhìn thấy.
- Mấy hôm nay trẫm cứ nghĩ đến nàng ấy suốt thôi, đến nỗi chẳng còn tâm trí xử lý chính sự nữa.
Bùi Vân Nhược tùy ý lướt tay qua ngọn nến:
- Chỉ cần bệ hạ muốn, ban xuống một đạo thánh chỉ là được, tiểu thư Phó gia nào dám kháng chỉ.
Bệ hạ cau mày:
- Trẫm không muốn ép buộc nàng ấy. Vinh phi, phải làm thế nào mới khiến một cô gái vui vẻ nhỉ? Trẫm ở trước mặt nàng ấy, chỉ lo mình làm gì sai khiến nàng ấy giận không để ý trẫm nữa. Nàng không biết đâu, nàng ấy cứng đầu lắm.
Giọng bệ hạ nghe như đang trách móc nhưng khóe miệng lại giương lên đầy ngọt ngào.
Bùi Vân Nhược bị ánh nến làm phỏng tay, bệ hạ vẫn đang mải mê suy nghĩ nên chẳng để ý đến.
Nàng ấy yên lặng giấu ngón tay bị bỏng vào tay áo, giữ nguyên nụ cười:
- Con gái ai cũng thích trang sức, quần áo, son phấn…
- Tục tằng quá, nàng ấy không giống nàng đâu.
Bùi Vân Nhược không biết nói gì cho phải.
Nàng ấy suy tư một lát rồi sai ta đi lấy một lẵng hoa sơn chi xinh xắn.
Lẵng hoa được đan bằng những cành hoa xuân tươi mới, bên trong đựng những đóa sơn chi nở rộ, thanh nhã khác biệt.
Hai mắt bệ hạ sáng lên:
- Cái này được! Thanh nhã tươi mới, nàng ấy hẳn sẽ thích.
Những bông hoa đó được hái từ cây sơn chi họ trồng năm ngoái.
Sinh nhật bệ hạ, Bùi Vân Nhược nghĩ tới nghĩ lui, chọn hơn trăm loại lễ vật vẫn thấy thô tục nên mới tự tay đan cái giỏ hoa kia.
Bây giờ đưa cho bệ hạ lại vừa đúng lúc.
Hắn không thiếu gì cả, chỉ thiếu một hoàng hậu.
Ra khỏi Minh Chính điện, ta và Bùi Vân Nhược đi dạo trong Ngự hoa viên.
Đêm ấy, Bùi Vân Nhược cứ đi vòng vòng trong Ngự hoa viên, ta luôn cảm giác nàng ấy có gì muốn nói, nhưng mãi đến lúc hồi cung nàng ấy vẫn không nói gì cả.
(*) Trích bài Manh 3 trong chương Vệ Phong của Kinh thi:
Tang chi vị lạc,
Kỳ diệp ốc nhược.
Hu ta cưu hề!
Vô thực tang trâm (thậm).
Hu ta nữ hề!
Vô dữ sĩ trâm (đam).
Sĩ chi đam hề!
Do khả thuế dã.
Nữ chi đam hề!
Bất khả thuế dã.
Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:
Thuở chưa rụng, cây dâu lả lướt
Lá trên cành trơn mướt mỹ miều.
Cưu ơi! Ta bảo mấy điều,
Trái dâu chớ có ăn nhiều mà say.
Gái kia hỡi! Nghe đây ta dặn,
Chớ mê trai lòng nặng tình duyên
Trai mà mê gái đảo điên,
Cũng còn giải thoát cho yên mọi bề.
Gái theo trai lòng mê đắm đuối,
Không thể nào còn lối thoát đâu.