Chương 2
7.
Chẳng mấy mà tiểu thư Phó gia xiêu lòng trước bệ hạ.
Cũng phải thôi, ai có thể cưỡng lại sự theo đuổi nhiệt tình của bệ hạ chứ?
Nếu bệ hạ chỉ dùng ba phần tâm tư với Bùi Vân Nhược thì tâm ý của hắn với tiểu thư Phó gia là mười phần.
Bấy giờ ta như người ngủ mê vừa thức giấc, đã ngộ ra lý do dù có khăng khít với bệ hạ ra sao, lòng nàng ấy vẫn giữ một khoảng trống.
Bởi vì tình cảm của bệ hạ đối với Bùi Vân Nhược không phải độc nhất. Bất cứ phi tần nào được hắn sủng ái đều có thể nhận được đãi ngộ tương đương.
Nhưng tình cảm với tiểu thư Phó gia là độc nhất, chỉ dành cho mình cô ấy thôi.
Ta đi theo Bùi Vân Nhược nên đã gặp tiểu thư Phó gia, nếu so nhan sắc thì cô ấy thua xa Bùi Vân Nhược.
Bệ hạ thích con gái mình hạc xương mai, Bùi Vân Nhược kiêng khem rất nghiêm, khẩu phần ăn ít ỏi để cơ thể mảnh mai, gương mặt thanh thoát trắng nõn không chút tì vết nào.
Bệ hạ thích nhất là vòng eo chỉ vừa nắm tay của nàng ấy.
Tiểu thư Phó gia thì khác hẳn, trên mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con, chỉ có làn da láng mịn, đôi mắt long lanh như ánh sao. Ấy vậy mà bệ hạ vẫn si mê ngây ngẩn, tiêu chuẩn của mình là gì cũng quên mất.
Ta làm món bánh ngải rất ngon, nên từng được bệ hạ dẫn đến gặp tiểu thư Phó gia.
Ta dâng lên món bánh ngải đã nấu xong, tiểu thư Phó gia lại không chịu ăn.
Cô ấy nghiêng người, bĩu môi nói:
- Thần nữ nghe nói hậu cung của bệ hạ có Vinh phi xinh đẹp khuynh thành, người nhẹ như yến có thể nhảy chưởng tâm vũ. Dung nhan của thần nữ vốn đã kém tỷ ấy ba phần, bây giờ lại ham ăn mập lên, bệ hạ sẽ không thích.
Lúc ấy bệ hạ đang bận bóc quýt cho cô ấy, đến phần nội bì trắng cũng bị bóc sạch sẽ, chỉ để lại múi quýt tươi mọng, tự tay đặt bên môi cô ấy:
- Nàng so đo với nàng ấy làm gì.
Giọng nói của hắn chứa đầy oán trách, như thể so sánh tiểu thư Phó gia với Bùi Vân Nhược là hạ thấp thân phận của cô ấy.
Ngữ khí của bệ hạ không phải đang nói về ái phi đã chung chăn gối với mình ba năm ròng, mà là một con thú cưng được mình nuôi lúc rảnh rỗi. Có lẽ trong mắt hắn, Bùi Vân Nhược thực sự như vậy.
Lễ phong hậu được định vào ngày mồng bảy tháng ba sang năm, bệ hạ muốn dùng cả năm để chuẩn bị cho cô gái mình yêu một điển lễ long trọng.
Hắn giao chuyện này cho Bùi Vân Nhược.
Hắn nói:
- Vinh phi, nàng có nhiều ý tưởng mới lại hiểu lòng trẫm nhất, nàng phải làm thật tốt nhé, đừng khiến A Chu không vui.
Hắn bảo Bùi Vân Nhược làm, Bùi Vân Nhược sẽ làm đâu ra đấy. Trang trí hoàng cung, nến đỏ, rèm đỏ, chữ hỷ dán tường đến cát phục mặc trong đại hôn của hoàng hậu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều được sắp xếp chu toàn.
Đại điển phong hậu vừa long trọng vừa linh đình, đông đúc ồn áo như đám cưới dân gian.
Cung đình đèn sáng suốt đêm, cặp tân nhân được mọi người đưa vào Phượng Nghi cung động phòng.
Lúc động phòng hoa chúc, đèn đuốc mới tắt một nửa.
Đến lúc này coi như Bùi Vân Nhược đã xong trách nhiệm, cả ngày bận rộn chân không chạm đất cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Nàng ấy rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Các cung nhân lui xuống, chỉ còn ta ở lại. Ánh trăng lạnh rơi buông mình trong sân Thanh Loan điện, gió mát khẽ lay tán ngô đồng. Bùi Vân Nhược uể oải ngồi trước thềm, tựa mình bên khung cửa ngắm trăng.
Phượng Nghi cung cách rất xa, nhưng tiếng ồn ào bên ấy vẫn vang tận sang đây.
Ta đau xót nhìn Bùi Vân Nhược, thay nàng ấy tháo búi tóc, chải suối tóc dài bằng nước ngâm hoa sơn chi.
Ta là người ngoài cuộc còn thấy xót lòng, không biết người trong cuộc như Bùi Vân Nhược còn đau đến thế nào. Ta muốn an ủi nàng ấy, nhưng biết tính nàng ấy cứng cỏi lại sợ làm nàng ấy giận.
Bùi Vân Nhược tựa trên khung cửa lại cười:
- Cô cô, ta không sao. Ta rất mừng.
- Suýt chút nữa, ta đã tin rồi.
- Đàn ông ai cũng như vậy, miệng nói cả đời nhưng trong lòng phân biệt rất rõ, ai là người vui đùa lúc rảnh rỗi, ai là người được yêu thương để cưới về.
- Cũng may ta không tin.
Ánh trăng sáng rơi vào mắt Bùi Vân Nhược, lấp lánh. Nàng ấy đang cười:
- Cũng may ta không tin câu nào hắn nói, nếu không bây giờ ta sẽ đau lòng lắm.
- Cũng may ta không tin.
Bùi Vân Nhược lặp lại câu này rất nhiều.
- Thật ra cô cô à, ta muốn khóc thật to nhưng ta không khóc được. Một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Ta chỉ xót ruột ôm Bùi Vân Nhược vào lòng.
Bùi Vân Nhược đột nhiên hỏi:
- Cô cô có biết lần đầu ta gặp bệ hạ thế nào không?
Nàng ấy cũng không để ta trả lời, lẩm bẩm nói tiếp:
- Lần đầu gặp hắn, ta đã biết hắn là người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ. Hắn chỉ cần khẽ vẩy tay là có thể cứu ta khỏi vận mệnh đè nặng trên vai.
- Ta thừa nhận đã dùng thủ đoạn, cố ý khiến hắn nhìn thấy mình tắm rửa ở suối nước rồi bỏ chạy. Đêm xuống gõ cửa phòng hắn lại giả vờ giả vịt nói với hắn, thí chủ, đây là nơi Phật môn thanh tịnh.
- Ấy vậy mà hắn cười ra tiếng, nói trẫm chẳng tin Thần Phật Bồ Tát.
- Hắn luôn tự tin như vậy, muốn cái gì sẽ có cái đó, vốn luôn như vậy.
- Hắn là hoàng đế mà, thứ gì mà không có được?
- Ta không ngờ người như hắn cũng có lúc lo lắng sợ sệt, cũng có lúc cẩn thận bất an.
- Ta cứ ngỡ hắn đối với ta đã đặc biệt lắm rồi, ta cho rằng bản thân rất quan trọng với hắn. Nhưng không ngờ đến lúc hắn thật lòng yêu ai đó, ta chẳng là cái gì cả.
Bùi Vân Nhược cười chua xót:
- May mà ta không tin.
Trăng rơi trong mắt nàng ấy, vỡ tan.
Nhờ đại hôn của bệ hạ mà phi tần trong cung đều được thăng vị, chỉ có Bùi Vân Nhược vẫn là phi.
Trong cung bắt đầu đồn đại, bệ hạ có hoàng hậu như được khai sáng, sủng phi nhiều năm thừa sủng như Bùi Vân Nhược sắp gặp họa rồi.
8.
Đế hậu cầm sắt hòa minh, ân ái vô cùng. Tân hôn xong, bệ hạ không triệu hạnh phi tần nào nữa.
Một tháng tân hôn kia, hoàng hậu ở trong Minh Chính điện, hai người quấn nhau như sam không chia phòng ngủ một lúc nào, Phượng Nghi cung gần như bị bỏ trống.
Bệ hạ mỗi ngày đều ở bên tiểu hoàng hậu, vẽ tranh, viết thơ cho cô ấy. Hai người đi đâu cũng như hình với bóng, ai nhìn thấy cũng phải khen một câu đôi lứa xứng đôi.
Tiểu hoàng hậu từ nhỏ được cưng chiều, không quen nghi lễ nghiêm ngặt của cấm cung nên bệ hạ đặc biệt hạ chỉ vì cô ấy. Hoàng hậu có thể không theo cung quy, không cần thỉnh an, không cần quỳ nghênh tiếp, có thể tùy ý ra vào Minh Chính điện, không cần người bẩm báo trước.
Hắn cho cô ấy đặc quyền gặp được mình bất cứ lúc nào.
Bệ hạ cũng không triệu kiến Bùi Vân Nhược nữa.
Thỉnh thoảng gặp lại trên cung yến, bệ hạ cũng bận gỡ cua, bóc quýt cho tiểu hoàng hậu. Những việc này đáng ra hạ nhân phải làm nhưng bệ hạ lại vui vẻ làm hết.
Tiểu hoàng hậu ngồi ở đó, lúc thì trò chuyện với mệnh phụ, lúc thì dặn dò hạ nhân. Bệ hạ bảo cô ấy mở miệng, cô ấy vừa nói chuyện với người khác vừa mở miệng để bệ hạ đút ăn. Cô ấy nhai, nuốt xuống sẽ quay sang nhìn bệ hạ cười cong vành môi:
- Ngon quá!
Bệ hạ cũng cười, hai người họ nhìn nhau, tình nồng ý đậm.
Có lần không biết tại sao, tiểu hoàng hậu giận dỗi bĩu môi, không chịu nói gì với bệ hạ hết.
Bệ hạ ngồi cạnh cô ấy, vụng về dỗ dành, dỗ mãi đến khi yến tiệc tan quá nửa mới thôi.
- Ta vẫn giận lắm, phải làm sao đây? Ta không muốn tha thứ cho người dễ như vậy, người sẽ không quý trọng ta đâu.
Bệ hạ phải thề thốt mãi, tiểu hoàng hậu mới chịu cười.
Cô ấy cười, bệ hạ mới yên tâm, không để ý đang có hàng trăm cặp mắt xung quanh mà thơm lên môi tiểu hoàng hậu. Gò má tròn trịa của cô ấy đỏ lên như hai quả đào mật.
Cô ấy trách móc hai câu, bệ hạ lại thẳng thắn nói:
- Trẫm đối xử tốt với hoàng hậu của mình, ai dám nói nửa câu?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đúng đấy, đế hậu cầm sắt hòa minh, truyền ra ngoài cũng là phúc khí quốc gia.
Những lúc ấy, bệ hạ chẳng buồn nhìn Bùi Vân Nhược lấy một lần.
Khi đó ta đã nhận ra Bùi Vân Nhược khác tiểu hoàng hậu ở đâu, tại sao tiểu hoàng hậu có thể yên tâm tiếp nhận mọi yêu chiều của bệ hạ.
Thân thế Bùi Vân Nhược thấp hèn, lúc được sủng ái cũng phải cẩn thận từng li. Nàng ấy luôn phải quan sát sắc mặt, động tác của bệ hạ. Nàng ấy hiểu rõ mình không thể chìm vào quá sâu.
Chẳng may mất tỉnh táo mà ngã lòng sẽ chẳng có ai đến đỡ nàng ấy dậy.
Người trong cung xưa nay nâng cao đạp thấp, trong các tần phi hậu cung chỉ có Bùi Vân Nhược không có gia thế nâng đỡ, mất đi sự sủng ái của bệ hạ một cái, Thanh Loan điện cũng trở nên lạnh lẽo.
Trời rét đậm, Thanh Loan điện bị cắt xén than củi, lạnh như hầm băng.
Bùi Vân Nhược vẫn bình tĩnh ngồi bên cửa sổ cạnh giường chép Kinh thi.
Nàng ấy nói viết chữ khiến người tịnh tâm nhưng ta không tin.
Nếu thật sự tâm đã tịnh, cần gì phải chép đi chép lại bài Manh đó, cớ gì phải viết đi viết lại câu “nữ chi đam hề, bất khả thoát dã”?
Đại yến trừ tịch, Bùi Vân Nhược chẳng có nổi bộ xiêm y mới. Ta đi lấy còn chịu hắt hủi, bị Nội Đình ty ma ma tát hai cái.
Bùi Vân Nhược thấy dấu tay trên mặt ta thì nổi giận.
Ta chẳng lo mình bị thiệt thòi, chỉ khổ sở nói:
- Nương nương cáo ốm không đi hay mặc lại xiêm y cũ?
Cáo ốm không đi thì không có cơ hội cải thiện hiện trạng, mặc quần áo cũ khó trách bị chê cười thất lễ. Bây giờ trong mắt, trong lòng bệ hạ chỉ có tiểu hoàng hậu, còn lâu mới ra mặt bênh vực tình cũ, có khi còn thấy nàng ấy chướng mắt.
Bùi Vân Nhược im lặng một lát mới bảo ta đi lấy một bộ quần áo.
9.
Năm đó trong cung yến giao thừa, Bùi Vân Nhược mặc lại bộ áo lam trong chùa năm xưa, không son không phấn, để mặt mộc kiến giá.
Nàng ấy vốn có gương mặt xinh đẹp, chịu kham khổ nửa năm đã hao gầy, giờ mặc áo lam không dính chút bụi trần, bước chân vào Kim Loan điện khiến người ta ngỡ tiên tử lạc bước xuống hồng trần.
Bệ hạ dù chung tình với tiểu hoàng hậu cũng bị nàng ấy thu hút.
Hắn hẳn nhớ đến vài hồi ức đẹp, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng thắm thiết, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao hôm nay nàng lại mặc như vậy?
Bùi Vân Nhược hiền thục cúi đầu hành lễ:
- Đại hôn của bệ hạ, Thiên Khải có quốc mẫu, thần thiếp tự thấy vui mừng. Quãng đời sau này nguyện phụng dưỡng trước Phật tổ, cầu phúc cho bệ hạ và nương nương.
- Đã lâu trẫm không gặp Vinh phi, - Bệ hạ cảm khái, - Nàng ngồi ở phi vị nhiều năm rồi, cũng hầu hạ trẫm lâu, là người hiền lương chu đáo, thời gian này trẫm đã lơ là nàng.
Lông mày của Bùi Vân Nhược cong lên:
- Sao bệ hạ lại nói vậy? Thần thiếp không cần danh vị, chỉ mong được phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ và nương nương dài lâu.
Có lẽ lời này khiến bệ hạ hổ thẹn, hắn đến cạnh Bùi Vân Nhược đỡ nàng ấy dậy:
- Được rồi, ăn tết vui vẻ đi, đến đầu xuân trẫm tấn nàng lên quý phi. - Bệ hạ kề sát bên tai Bùi Vân Nhược, thân mật nói - Nàng mặc đồ đỏ vẫn đẹp hơn nhiều.
Đêm đó, bệ hạ bước vào Thanh Loan điện.
Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trang trí giản dị mà thở dài:
- Trẫm không phải người bạc tình, thời gian này đã lơ là nàng rồi. A Chu không thích quản lý việc vặt, nàng ấy còn trẻ con lắm, chuyện hậu cung sau này vẫn giao cho nàng.
Hắn nắm tay Bùi Vân Nhược, vuốt ve mu bàn tay nàng ấy:
- Như vậy nàng sẽ không chịu thiệt thòi.
- Bệ hạ còn nhớ đến thần thiếp, thần thiếp không thiệt thòi.
Dưới ánh đèn, gò má Bùi Vân Nhược trơn bóng như ngọc, bệ hạ dường như không nhịn được nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
- A Chu có thai rồi, trẫm mừng lắm. Trẫm sắp có đích tử.
Hắn hôn lên tai Bùi Vân Nhược, vuốt tóc nàng ấy:
- Nàng yên tâm, chờ đích tử được ba tuổi, trẫm sẽ cho nàng một đứa con, về sau cũng có chỗ dựa vào.
Đêm đó, bệ hạ thật sự không chạm vào Bùi Vân Nhược.
Hắn mặc nguyên quần áo mà ngủ, hừng đông thì thượng triều.
Ta vào hầu hạ Bùi Vân Nhược rửa mặt, hình như cả đêm nàng ấy không ngủ, khuôn mặt tiều tụy nhưng ánh mắt rất sáng:
- Cô cô, đứa bé kia tại sao lại mất?
Ta ngơ ngác không hiểu:
- Đã điều tra tất cả, không có dấu vết nào. Có lẽ do cơ thể nương nương yếu đuối, vô duyên với hoàng tự thôi.
Bùi Vân Nhược nhìn vào gối thêu cạnh giường:
- Không còn có một người chưa điều tra.
Tay nàng ấy run run:
- Là người bên gối của ta.
10.
Trong cung này, có những việc tốt nhất không nên biết.
Bệ hạ đăng cơ nhiều năm nhưng dưới gối không con, dù có phi tử mang thai cũng không hiểu sao sảy mất. Chuyện này vốn không phải do tranh đấu hậu cung mà do chính bệ hạ động thủ.
Tiên đế sủng thiếp diệt thê, bệ hạ từ nhỏ phải sống dưới cái bóng của Linh vương, huynh trưởng cùng cha khác mẹ nên hắn nhất quyết không để hậu cung của mình xảy ra chuyện tương tự.
Hắn muốn đích tử của mình có địa vị tuyệt đối không thể lung lay.
Cho nên dù không đành lòng, hắn cũng tự tay giết đứa con đầu tiên của Bùi Vân Nhược.
Căn nguyên là tấm màn lụa đỏ thêu bách điệp xuyên hoa do bệ hạ ban tặng. Hắn nói nó màu sắc tươi đẹp phúc khí nên tặng Bùi Vân Nhược để nàng ấy an thai.
Tơ dệt nên tấm màn này được ngâm trong xạ hương, mùi thơm rất nhạt khó phát hiện, người bình thường càng không ngửi thấy được. Bùi Vân Nhược mỗi ngày đều ngủ trong mùi hương này, lâu dài dẫn đến sảy thai.
Sau chuyện đó, bệ hạ lấy cớ đồ đạc trong điện không rõ ràng nên sai người gỡ xuống đốt sạch.
Nếu không nhờ Bùi Vân Nhược đa nghi, kiên trì tra xét, ta cũng không tìm ra được.
Tối ngày ta lấy được lời khai từ ông thợ thủ công đã dệt nên tấm lụa kia, ta không dám về Thanh Loan điện. Đi qua đi lại đến nửa đêm, nhắm Bùi Vân Nhược đã ngủ mới trở về.
Trong điện không đốt đèn, ta chưa kịp thở phào đã nghe được tiếng nàng ấy gọi.
Ta giật mình quay lại thấy Bùi Vân Nhược chưa ngủ, đôi mắt sáng quắc như lửa ma đang nhìn ta chằm chằm.
Ta đưa bản lời khai cho Bùi Vân Nhược, nàng ấy chỉ đọc qua loa rồi đốt đi.
Tim ta đập trật một nhịp:
- Nương nương không đọc ư?
- Không cần, ta chỉ muốn xác nhận.
Vẻ mặt của Bùi Vân Nhược cực kỳ lạnh nhạt, chiếc cằm nhỏ của nàng ấy ẩn hiện dưới mái tóc dài tựa hồ ly thành tinh.
Nàng ấy đặt tay lên bụng dưới của mình:
- Thiên hạ này không ai chào đón nó ra đời, nhưng nó là con của ta, vô duyên vô cớ mất đi, sao ta có thể không điều tra? Ta tra xét tất cả mọi người trong điện này. Cô cô, ta từng nghi ngờ cả ngươi.
Ánh mắt của nàng ấy làm sống lưng ta lạnh toát.
- Cũng may cô cô qua được thử thách, - Nàng dời tầm mắt đi, - Ta không tin một chữ nào của thái y, cơ thể ta thế nào sao ta lại không biết.
Hai mắt nàng ấy mờ mịt hơi sương.
- Ta hoài nghi tất cả mọi người, tất cả, ta chỉ chưa từng nghi ngờ hắn.
Nước mắt tràn ra ngoài, chảy dài trên gương mặt của Bùi Vân Nhược, bi thương phủ kín hai tròng mắt nàng ấy.
- Ta chưa từng nghĩ sẽ được chuyên sủng cả đời, cũng chưa từng nghĩ hắn được hắn dung túng cả đời, ta càng chưa từng nghĩ đến sinh được hoàng trưởng tử. Ta chỉ muốn tránh thoát vận mệnh của mình, muốn an phận thủ thường làm một hậu phi. Ta chưa bao giờ dám có hi vọng xa vời, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến những thứ hắn không muốn cho.
Bùi Vân Nhược che mặt, nàng không muốn nước mắt rơi xuống, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, chảy qua kẽ tay.
- Những hi vọng không nên có kia, là hắn cho ta, ta chưa từng muốn có…
Bùi Vân Nhược khóc nức nở, ta nghe cũng không nhịn được chua xót.
Ta ôm Bùi Vân Nhược vào lòng, xoa lưng nàng ấy tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Phụng dưỡng bên người Bùi Vân Nhược đã được bốn, năm năm, đây là lúc ta thấy Bùi Vân Nhược yếu đuối nhất.
Đêm đó, ta ôm Bùi Vân Nhược đến gần sáng, nàng ấy ngủ thiếp đi trong lòng ta, ta cũng ngủ gà ngủ gật.
Ta cứ ngỡ Bùi Vân Nhược sẽ đau lòng rất lâu, nhưng chẳng ngờ sớm mai thức giấc, nàng ấy đã thu xếp lại bản thân rồi.
Tóc mây vén cao, hai gò má trắng nõn phủ phấn hồng, môi tô son đỏ, cung trang lụa đỏ viền vàng thêu bách điệp xuyên hoa. Nàng ấy ngồi lặng im trong nắng sớm, tựa như đóa mẫu đan nở rộ.
Thấy ta thức giấc, nàng ấy vừa vẽ lông mày, vừa giục:
- Cô cô, nhanh lên, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.
11.
Tiểu hoàng hậu mới cập kê đã gả vào cung, lúc mang thai mới mười sáu tuổi thôi. Cô ấy tình tình hoạt bát, đương nhiên không quen được không khí buồn tẻ trong cung, lúc mang thai lại nôn nghén nặng, tâm trạng rất tệ.
Cô ấy nhớ mẹ, bệ hạ vốn đã hạ chỉ mời phu nhân thừa tướng tiến cung làm bạn với tiểu hoàng hậu, nhưng thừa tướng là người an phận, ông ấy biết Phó gia có một vị hoàng hậu đã quá đủ nên dù nhớ con vẫn dằn lòng từ chối.
Tiểu hoàng hậu ở trong cung cô đơn âu sầu nên ngày càng gầy gò.
Tiểu hoàng hậu khẩu vị kém, ngửi mùi thức ăn sẽ nôn ói không ngừng khiến bệ hạ sốt ruột không màng cơm nước.
Mãi đến hôm ấy Bùi Vân Nhược mang hộp cơm đến, tiểu hoàng hậu ngửi mùi đã ngơ ngác ngồi dậy, quên sạch mệt mỏi mà ăn không dừng miệng.
Vừa vừa rơi nước mắt.
- Đây là hương vị của mẹ.
Bùi Vân Như mỉm cười, cúi người hành lễ:
- Nương nương thích là tốt rồi, không uổng công mấy hôm nay thần thiếp theo Phó phu nhân học tập.
Tiểu hoàng hậu hai mắt ầng ậc nước nắm tay Bùi Vân Nhược:
- Tỷ tỷ tốt của muội mau đứng lên đi, lúc trước muội không hiểu chuyện nghe lời dèm pha nghi oan cho tỷ, tỷ đừng chấp muội nhé.
Sau này tiểu hoàng hậu rất thân với Bùi Vân Nhược, nàng ấy là cao thủ nghe lời đoán ý, còn thân thiết hơn cả tỳ nữ đã hầu hạ tiểu hoàng hậu nhiều năm.
Tiểu hoàng hậu mang thai da dẻ xấu đi nhiều, Bùi Vân Nhược nghĩ trăm phương ngàn kế sưu tầm thuốc dưỡng da, chăm sóc cho da hoàng hậu trơn bóng căng mọng.
Ban đêm hai người ngủ cùng nhau, nàng ấy xoa bóp đôi chân sưng phù cho tiểu hoàng hậu, giúp tiểu hoàng hậu bôi thuốc để xóa đi những vết rạn bụng lúc có thai.
Tiểu hoàng hậu nhìn vòng eo thô to của mình sau khi mang thai sẽ buồn rầu rất lâu. Bệ hạ là đàn ông không hiểu tâm tư phụ nữ, mấy lời an ủi của hắn còn chọc giận tiểu hoàng hậu, bị cô ấy đuổi ra khỏi Phượng Nghi cung.
Nhưng Bùi Vân Nhược có thể an ủi tiểu hoàng hậu.
Nàng ấy tìm bản vẽ quần áo thời Thịnh Đường, may cho cô ấy bộ váy xòe thêu chỉ vàng, vẽ đào hoa trang cho cô ấy. Dưới bàn tay khéo léo của Bùi Vân Nhược, tiểu hoàng hậu lộ ra vẻ ung dung đại khí khác hẳn tuổi thiếu nữ.
Tiểu hoàng hậu nhìn mình trong gương, nở nụ cười hài lòng đầu tiên sau khi mang thai.
Sau giờ ngọ, ta thấy tiểu hoàng hậu gối đầu lên gối Bùi Vân Nhược, nghe nàng ấy kể chuyện dân gian rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ có ta mới thấy sóng to gió lớn ẩn sau ánh mắt bình tĩnh của Bùi Vân Nhược.
Tiểu hoàng hậu mang thai được bảy tháng thì trong Phượng Nghi cung xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Khê Trúc, tỳ nữ hồi môn của cô ấy bị phát hiện đã mang thai tám tháng, chẳng qua lúc trước bó eo nên không ai để ý.
Tiểu hoàng hậu sốt ruột hỏi:
- Ngươi có tình cảm với ai mà không nói với bản cung, lại lén làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy? Ngươi cứ nói đó là ai đi, dù là thái y hay thị vệ, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi.
Dù tiểu hoàng hậu truy hỏi thế nào, Khê Trúc chỉ vừa khóc vừa lắc đầu.
Bùi Vân Nhược làm dịu được tâm trạng của tiểu hoàng hậu, đưa được cô ấy đi rồi lạnh lùng dặn ta:
- Âm thầm mời bệ hạ đến đây.
Bệ hạ vừa đến thấy cung nữ kia ôm bụng bầu co quắp dưới mặt đất đã hiểu Bùi Vân Nhược biết cả rồi.
- Chỉ một lần đó thôi, cơ thể A Chu không được nên trẫm nhất thời xúc động…
Bùi Vân Nhược lạnh lòng chẳng muốn nghe, thẳng thắn ngắt lời bệ hạ:
- Vậy bệ hạ định xử lý thế nào?
Bệ hạ nhìn cái bụng to của Khê Trúc, ánh mắt lạnh tanh:
- Đứa bé này lẫn cô ta đều không được giữ.
- Hoàng hậu nương nương mang thai tâm trạng đã bất an, bệ hạ làm vậy không khỏi khiến nương nương và bào thai trong bụng tổn thương.
- Vậy nàng nói xem phải làm thế nào?
- Giao cô ta cho thần thiếp xử lý, bệ hạ yên tâm, thần thiếp đảm bảo làm việc kín kẽ, không để nương nương phát hiện.
Bùi Vân Nhược chọn một người gia cảnh tầm thường trong đám thị vệ giả làm người yêu của Khê Trúc, quỳ trước mặt tiểu hoàng hậu khóc lóc cầu xin, tiểu hoàng hậu là người lương thiện nên tự nhiên tứ hôn. Chuyện này cứ thế bị vùi xuống.
12.
Dù được Bùi Vân Nhược và thái y viện chăm sóc cẩn thận, nhưng thai của tiểu hoàng hậu vẫn không chờ được đến đủ tháng.
Tiểu hoàng hậu tuổi còn nhỏ, không giữ được hoàng tự.
Tiểu hoàng hậu mang thai được tám tháng đã trở dạ, chịu giày vò trong phòng sinh suốt một đêm mới sinh ra được một bé trai yếu ớt. Đứa trẻ mới sinh chỉ khóc được hai tiếng, đến nửa đêm đã mất rồi.
Tiểu hoàng hậu sinh con xong kiệt sức ngất đi, đến khi tỉnh là tìm con ngay, cô ấy kéo tay bệ hạ hỏi:
- Con của chúng ta đâu?
Đôi mắt hạnh của tiểu hoàng hậu không sáng như trước, nước mắt rưng rưng khiến người ta đau lòng. Cái câu “chết non” kia nghẹn trong cổ họng, bệ hạ làm thế nào cũng không nói ra được.
Tiểu hoàng hậu thấy hắn chần chừ đã nhạy bén nhận ra điều gì:
- Con của ta đâu? Ta nghe thấy tiếng nó khóc mà, sao không bế nó đến cho ta, con của ta…
Có lẽ tiểu hoàng hậu hoảng loạn như vậy khiến hắn nhớ đến Bùi Vân Nhược lúc mất con. Bệ hạ mủi lòng, trái lương tâm nói:
- Nhũ mẫu vừa cho nó bú xong, đã ngủ rồi. A Chu, nàng ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ thấy con.
Tiểu hoàng hậu ngủ rồi, bệ hạ dẫn Bùi Vân Nhược ra gian ngoài, sắc mặt lạnh lùng lạ thường:
- Cung nữ Khê Trúc kia đã sinh con chưa?
Nhận được câu trả lời chắc chắn, bệ hạ lạnh lùng ném câu tiếp theo:
- Giao đứa bé đó cho hoàng hậu nuôi đi.
Ta nghe lệnh, tự mình ra ngoài bế đứa trẻ kia vào cung, đặt vào lòng Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược liếc mắt nhìn đứa bé trong lòng, bình thản cười đùa:
- Cô cô còn chờ gì nữa? Có người, có việc, phải xử lý sạch sẽ.
Ta biết nàng ấy không nói đến thân thế của tiểu hoàng tử mà là chuyện hoàng hậu sinh non.
Ta cung kính lui xuống.
Có lẽ do duyên phận, bệ hạ vốn chỉ định giữ đứa bé mấy ngày, để tâm trạng và sức khỏe tiểu hoàng hậu khá hơn sẽ xử lý sau. Ai ngờ Bùi Vân Nhược vừa đặt đứa bé vào tay tiểu hoàng hậu, hắn thấy cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
Đứa bé đủ tháng sinh ra, trắng trẻo như ngọc, cười lên khiến lòng người mềm nhũn.
Tiểu hoàng hậu thương nó như bảo bối.
Năm rộng tháng dài, bệ hạ bỏ ý định giết đứa trẻ kia, chỉ nghĩ đủ mọi cách ngăn cách tình cảm mẹ con của hai người, thường ném nó cho Bùi Vân Nhược chăm sóc.
Đến tên của đứa bé cũng do Bùi Vân Nhược đặt, là Tạ Lâm Phong.
Thật ra đến lúc đứa bé kia được ba tuổi bệ hạ mới nhớ ra chuyện này. Hắn một lòng chỉ muốn sinh đích tử với hoàng hậu, đã vứt đứa “con trưởng đích tôn” hàng giả này khỏi đầu từ lâu.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hoàng hậu mang thai hai lần sau đều sinh ra công chúa.
13.
Tạ Lâm Phong do Bùi Vân Nhược nuôi lớn.
Khi trưởng thành, trong lòng y cũng đầy nghi vấn. Y biết mẹ của mình là hoàng hậu.
- Nhưng Vân nương nương à, tại sao quanh năm suốt tháng con chẳng được gặp mẫu hậu mấy?
Bùi Vân Nhược không đáp, nàng ấy chỉ cho Tạ Lâm Phong mấy đáp án vô thưởng vô phạt, để y tự suy nghĩ.
Tạ Lâm Phong nghĩ mãi không ra, tại sao y là con trưởng của phụ hoàng và mẫu hậu lại không được hai người yêu quý.
Hoàng hậu cũng còn được, thỉnh thoảng còn gặp được mấy lần, dù hơi xa lạ nhưng cách người đỏ mắt ân cần hỏi han Tạ Lâm Phong không phải giả. Bệ hạ ấy à, còn không buồn che giấu sự căm ghét của mình với y.
Người trong cung giải thích là, lúc hoàng hậu sinh đích tử chịu quá nhiều đau khổ, bệ hạ yêu thương hoàng hậu nên không thích hoàng trưởng tử.
Lý do này có thể qua mặt Tạ Lâm Phong lúc nhỏ, chứ y trưởng thành rồi sẽ không lừa được nữa.
Dù sao cũng là đứa trẻ Bùi Vân Nhược tự tay nuôi dạy.
Một lần, Tạ Lâm Phong quỳ gối bên ngoài Minh Chính điện rất lâu mà không gặp được bệ hạ, Bùi Vân Nhược đã đến khuyên y:
- A Lâm, về thôi.
Tạ Lâm Phong nắm góc áo Bùi Vân Nhược, ngửa đầu hỏi nàng ấy, trong mắt chứa đầy bi ai:
- Vân nương nương, rốt cục ta có phải con của phụ hoàng hay không?
Bùi Vân Nhược muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài đỡ y đứng dậy, ôm y an ủi:
- Con ngoan, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.
Sinh nhật 15 tuổi của Tạ Lâm Phong, ta nghe lời Bùi Vân Nhược dặn dò, sắp xếp cho Khê Trúc vào viện của y, để cô ta đứng nhìn con mình từ xa.
Ta từng căn dặn Khê Trúc, đừng để Tạ Lâm Phong phát hiện ra cô ta, nhưng một người mẹ đang kích động như cô ta sao giấu nổi mình.
Cuối cùng, Tạ Lâm Phong biết tất cả, run rẩy ôm lấy Khê Trúc mà khóc gọi mẹ ơi.
Chuyện đến tai bệ hạ, ta không ngạc nhiên khi nghe người hạ chỉ:
- Giết cô ta đi, hoàng trưởng tử chỉ có một người mẹ thôi.
Mười lăm ngày sau, ngôi nhà nhỏ trong ngõ Thanh Y bốc cháy, cứu hỏa chậm trễ, không ai còn sống.
Tạ Lâm Phong ở trong cung nghe tin kích động muốn chạy ra ngoài nhặt xác cho mẹ đẻ bị Bùi Vân Nhược tát cho một cái.
- Bây giờ con đi là muốn bị người cha lương bạc kia giết nốt phải không? Con muốn Vân nương nương phải sống thế nào?
Tạ Lâm Phong tỉnh táo lại, quỳ sụp xuống đất ôm chân Bùi Vân Nhược, lặng lẽ khóc rống.
- Vân nương nương, chỉ có người tốt với con.
Bùi Vân Nhược vuốt đầu y như đang dỗ dành một con sói bị thương.
Cuối cùng, Tạ Lâm Phong đỏ mắt, quay về hướng tây dập đầu ba cái coi như tận hiếu.
Hoàng hậu ba mươi ba tuổi lại có thai khiến bệ hạ mừng rỡ không thôi. Thái y chuẩn đoán có thể làm thai nam, hắn rốt cuộc có đích tử.
Bệ hạ vui mừng cực kỳ, đây là đích tử hắn chờ đợi mấy chục năm qua.
Hắn muốn con mình sinh ra đã có tất cả. Thiên hạ, ngôi hoàng đế đều phải dành cho đứa con hắn yêu nhất.
Nhưng hắn quên mình còn một đứa con trưởng thành.
Ngày Tạ Lâm Phong hạ quyết tâm, y quỳ trước Phật đường cả đêm, cuối cùng y quỳ trước mặt Bùi Vân Nhược, thành kính hỏi:
- Vân nương nương, có phải con là đứa đại nghịch bất đạo không?
Bùi Vân Nhược vẫn xoa đầu y như lúc nhỏ:
- A Lâm quyết định rồi thì làm đi, Vân nương nương mãi mãi ủng hộ con.
Xuân săn tháng ba, bệ hạ đến bãi săn như thường lệ.
Khác thường ở chỗ bệ hạ được khiêng trở về.
Không ai biết tại sao trong sân săn bắn của hoàng gia lại xuất hiện gấu ngựa hung dữ.
Bệ hạ lúc săn không dẫn theo tùy tùng, đến lúc binh lính nghe tiếng gấu gầm đến hộ giá đã không kịp.
Bệ hạ còn thoi thóp, hoàng hậu nghe tin dữ băng huyết sinh non, chạng vạng thì qua đời, còn mất sớm hơn cả bệ hạ.
Lúc tin tức đến tai Bùi Vân Nhược, nàng ấy đang tập viết, những năm này trong cung thư pháp của nàng ấy ngày càng tiến bộ.
Ta vén rèm đi vào, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng ấy, tựa như tiên tử giáng phàm.
Ta bỗng nhận ra, năm tháng không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người nàng ấy.
Nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, trên người mang theo phong vận chỉ phụ nhân mới có, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Vĩ thanh:
Tân đế đăng cơ, đến bái kiến thái hậu.
Chỉ là thăm hỏi vấn an mà y nói liên miên suốt một canh giờ, Bùi Vân Nhược kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng đút cho y một múi quýt đã bóc sẵn.
Tân đế thỏa mãn hưởng thụ, ánh mắt nhiệt tình.
Ta luôn cảm thấy ánh mắt của y rất quen nhưng nhớ mãi không ra. Mãi đến lúc ta rời khỏi Thanh Loan điện bỗng hoảng hốt nhận ra, ánh mắt Tạ Lâm Phong nhìn Bùi Vân Nhược giống hệt tiên đế trước đây.
[Hết]
Chẳng mấy mà tiểu thư Phó gia xiêu lòng trước bệ hạ.
Cũng phải thôi, ai có thể cưỡng lại sự theo đuổi nhiệt tình của bệ hạ chứ?
Nếu bệ hạ chỉ dùng ba phần tâm tư với Bùi Vân Nhược thì tâm ý của hắn với tiểu thư Phó gia là mười phần.
Bấy giờ ta như người ngủ mê vừa thức giấc, đã ngộ ra lý do dù có khăng khít với bệ hạ ra sao, lòng nàng ấy vẫn giữ một khoảng trống.
Bởi vì tình cảm của bệ hạ đối với Bùi Vân Nhược không phải độc nhất. Bất cứ phi tần nào được hắn sủng ái đều có thể nhận được đãi ngộ tương đương.
Nhưng tình cảm với tiểu thư Phó gia là độc nhất, chỉ dành cho mình cô ấy thôi.
Ta đi theo Bùi Vân Nhược nên đã gặp tiểu thư Phó gia, nếu so nhan sắc thì cô ấy thua xa Bùi Vân Nhược.
Bệ hạ thích con gái mình hạc xương mai, Bùi Vân Nhược kiêng khem rất nghiêm, khẩu phần ăn ít ỏi để cơ thể mảnh mai, gương mặt thanh thoát trắng nõn không chút tì vết nào.
Bệ hạ thích nhất là vòng eo chỉ vừa nắm tay của nàng ấy.
Tiểu thư Phó gia thì khác hẳn, trên mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con, chỉ có làn da láng mịn, đôi mắt long lanh như ánh sao. Ấy vậy mà bệ hạ vẫn si mê ngây ngẩn, tiêu chuẩn của mình là gì cũng quên mất.
Ta làm món bánh ngải rất ngon, nên từng được bệ hạ dẫn đến gặp tiểu thư Phó gia.
Ta dâng lên món bánh ngải đã nấu xong, tiểu thư Phó gia lại không chịu ăn.
Cô ấy nghiêng người, bĩu môi nói:
- Thần nữ nghe nói hậu cung của bệ hạ có Vinh phi xinh đẹp khuynh thành, người nhẹ như yến có thể nhảy chưởng tâm vũ. Dung nhan của thần nữ vốn đã kém tỷ ấy ba phần, bây giờ lại ham ăn mập lên, bệ hạ sẽ không thích.
Lúc ấy bệ hạ đang bận bóc quýt cho cô ấy, đến phần nội bì trắng cũng bị bóc sạch sẽ, chỉ để lại múi quýt tươi mọng, tự tay đặt bên môi cô ấy:
- Nàng so đo với nàng ấy làm gì.
Giọng nói của hắn chứa đầy oán trách, như thể so sánh tiểu thư Phó gia với Bùi Vân Nhược là hạ thấp thân phận của cô ấy.
Ngữ khí của bệ hạ không phải đang nói về ái phi đã chung chăn gối với mình ba năm ròng, mà là một con thú cưng được mình nuôi lúc rảnh rỗi. Có lẽ trong mắt hắn, Bùi Vân Nhược thực sự như vậy.
Lễ phong hậu được định vào ngày mồng bảy tháng ba sang năm, bệ hạ muốn dùng cả năm để chuẩn bị cho cô gái mình yêu một điển lễ long trọng.
Hắn giao chuyện này cho Bùi Vân Nhược.
Hắn nói:
- Vinh phi, nàng có nhiều ý tưởng mới lại hiểu lòng trẫm nhất, nàng phải làm thật tốt nhé, đừng khiến A Chu không vui.
Hắn bảo Bùi Vân Nhược làm, Bùi Vân Nhược sẽ làm đâu ra đấy. Trang trí hoàng cung, nến đỏ, rèm đỏ, chữ hỷ dán tường đến cát phục mặc trong đại hôn của hoàng hậu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều được sắp xếp chu toàn.
Đại điển phong hậu vừa long trọng vừa linh đình, đông đúc ồn áo như đám cưới dân gian.
Cung đình đèn sáng suốt đêm, cặp tân nhân được mọi người đưa vào Phượng Nghi cung động phòng.
Lúc động phòng hoa chúc, đèn đuốc mới tắt một nửa.
Đến lúc này coi như Bùi Vân Nhược đã xong trách nhiệm, cả ngày bận rộn chân không chạm đất cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Nàng ấy rất mệt nhưng lại không ngủ được.
Các cung nhân lui xuống, chỉ còn ta ở lại. Ánh trăng lạnh rơi buông mình trong sân Thanh Loan điện, gió mát khẽ lay tán ngô đồng. Bùi Vân Nhược uể oải ngồi trước thềm, tựa mình bên khung cửa ngắm trăng.
Phượng Nghi cung cách rất xa, nhưng tiếng ồn ào bên ấy vẫn vang tận sang đây.
Ta đau xót nhìn Bùi Vân Nhược, thay nàng ấy tháo búi tóc, chải suối tóc dài bằng nước ngâm hoa sơn chi.
Ta là người ngoài cuộc còn thấy xót lòng, không biết người trong cuộc như Bùi Vân Nhược còn đau đến thế nào. Ta muốn an ủi nàng ấy, nhưng biết tính nàng ấy cứng cỏi lại sợ làm nàng ấy giận.
Bùi Vân Nhược tựa trên khung cửa lại cười:
- Cô cô, ta không sao. Ta rất mừng.
- Suýt chút nữa, ta đã tin rồi.
- Đàn ông ai cũng như vậy, miệng nói cả đời nhưng trong lòng phân biệt rất rõ, ai là người vui đùa lúc rảnh rỗi, ai là người được yêu thương để cưới về.
- Cũng may ta không tin.
Ánh trăng sáng rơi vào mắt Bùi Vân Nhược, lấp lánh. Nàng ấy đang cười:
- Cũng may ta không tin câu nào hắn nói, nếu không bây giờ ta sẽ đau lòng lắm.
- Cũng may ta không tin.
Bùi Vân Nhược lặp lại câu này rất nhiều.
- Thật ra cô cô à, ta muốn khóc thật to nhưng ta không khóc được. Một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
Ta chỉ xót ruột ôm Bùi Vân Nhược vào lòng.
Bùi Vân Nhược đột nhiên hỏi:
- Cô cô có biết lần đầu ta gặp bệ hạ thế nào không?
Nàng ấy cũng không để ta trả lời, lẩm bẩm nói tiếp:
- Lần đầu gặp hắn, ta đã biết hắn là người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ. Hắn chỉ cần khẽ vẩy tay là có thể cứu ta khỏi vận mệnh đè nặng trên vai.
- Ta thừa nhận đã dùng thủ đoạn, cố ý khiến hắn nhìn thấy mình tắm rửa ở suối nước rồi bỏ chạy. Đêm xuống gõ cửa phòng hắn lại giả vờ giả vịt nói với hắn, thí chủ, đây là nơi Phật môn thanh tịnh.
- Ấy vậy mà hắn cười ra tiếng, nói trẫm chẳng tin Thần Phật Bồ Tát.
- Hắn luôn tự tin như vậy, muốn cái gì sẽ có cái đó, vốn luôn như vậy.
- Hắn là hoàng đế mà, thứ gì mà không có được?
- Ta không ngờ người như hắn cũng có lúc lo lắng sợ sệt, cũng có lúc cẩn thận bất an.
- Ta cứ ngỡ hắn đối với ta đã đặc biệt lắm rồi, ta cho rằng bản thân rất quan trọng với hắn. Nhưng không ngờ đến lúc hắn thật lòng yêu ai đó, ta chẳng là cái gì cả.
Bùi Vân Nhược cười chua xót:
- May mà ta không tin.
Trăng rơi trong mắt nàng ấy, vỡ tan.
Nhờ đại hôn của bệ hạ mà phi tần trong cung đều được thăng vị, chỉ có Bùi Vân Nhược vẫn là phi.
Trong cung bắt đầu đồn đại, bệ hạ có hoàng hậu như được khai sáng, sủng phi nhiều năm thừa sủng như Bùi Vân Nhược sắp gặp họa rồi.
8.
Đế hậu cầm sắt hòa minh, ân ái vô cùng. Tân hôn xong, bệ hạ không triệu hạnh phi tần nào nữa.
Một tháng tân hôn kia, hoàng hậu ở trong Minh Chính điện, hai người quấn nhau như sam không chia phòng ngủ một lúc nào, Phượng Nghi cung gần như bị bỏ trống.
Bệ hạ mỗi ngày đều ở bên tiểu hoàng hậu, vẽ tranh, viết thơ cho cô ấy. Hai người đi đâu cũng như hình với bóng, ai nhìn thấy cũng phải khen một câu đôi lứa xứng đôi.
Tiểu hoàng hậu từ nhỏ được cưng chiều, không quen nghi lễ nghiêm ngặt của cấm cung nên bệ hạ đặc biệt hạ chỉ vì cô ấy. Hoàng hậu có thể không theo cung quy, không cần thỉnh an, không cần quỳ nghênh tiếp, có thể tùy ý ra vào Minh Chính điện, không cần người bẩm báo trước.
Hắn cho cô ấy đặc quyền gặp được mình bất cứ lúc nào.
Bệ hạ cũng không triệu kiến Bùi Vân Nhược nữa.
Thỉnh thoảng gặp lại trên cung yến, bệ hạ cũng bận gỡ cua, bóc quýt cho tiểu hoàng hậu. Những việc này đáng ra hạ nhân phải làm nhưng bệ hạ lại vui vẻ làm hết.
Tiểu hoàng hậu ngồi ở đó, lúc thì trò chuyện với mệnh phụ, lúc thì dặn dò hạ nhân. Bệ hạ bảo cô ấy mở miệng, cô ấy vừa nói chuyện với người khác vừa mở miệng để bệ hạ đút ăn. Cô ấy nhai, nuốt xuống sẽ quay sang nhìn bệ hạ cười cong vành môi:
- Ngon quá!
Bệ hạ cũng cười, hai người họ nhìn nhau, tình nồng ý đậm.
Có lần không biết tại sao, tiểu hoàng hậu giận dỗi bĩu môi, không chịu nói gì với bệ hạ hết.
Bệ hạ ngồi cạnh cô ấy, vụng về dỗ dành, dỗ mãi đến khi yến tiệc tan quá nửa mới thôi.
- Ta vẫn giận lắm, phải làm sao đây? Ta không muốn tha thứ cho người dễ như vậy, người sẽ không quý trọng ta đâu.
Bệ hạ phải thề thốt mãi, tiểu hoàng hậu mới chịu cười.
Cô ấy cười, bệ hạ mới yên tâm, không để ý đang có hàng trăm cặp mắt xung quanh mà thơm lên môi tiểu hoàng hậu. Gò má tròn trịa của cô ấy đỏ lên như hai quả đào mật.
Cô ấy trách móc hai câu, bệ hạ lại thẳng thắn nói:
- Trẫm đối xử tốt với hoàng hậu của mình, ai dám nói nửa câu?.
||||| Truyện đề cử: |||||
Đúng đấy, đế hậu cầm sắt hòa minh, truyền ra ngoài cũng là phúc khí quốc gia.
Những lúc ấy, bệ hạ chẳng buồn nhìn Bùi Vân Nhược lấy một lần.
Khi đó ta đã nhận ra Bùi Vân Nhược khác tiểu hoàng hậu ở đâu, tại sao tiểu hoàng hậu có thể yên tâm tiếp nhận mọi yêu chiều của bệ hạ.
Thân thế Bùi Vân Nhược thấp hèn, lúc được sủng ái cũng phải cẩn thận từng li. Nàng ấy luôn phải quan sát sắc mặt, động tác của bệ hạ. Nàng ấy hiểu rõ mình không thể chìm vào quá sâu.
Chẳng may mất tỉnh táo mà ngã lòng sẽ chẳng có ai đến đỡ nàng ấy dậy.
Người trong cung xưa nay nâng cao đạp thấp, trong các tần phi hậu cung chỉ có Bùi Vân Nhược không có gia thế nâng đỡ, mất đi sự sủng ái của bệ hạ một cái, Thanh Loan điện cũng trở nên lạnh lẽo.
Trời rét đậm, Thanh Loan điện bị cắt xén than củi, lạnh như hầm băng.
Bùi Vân Nhược vẫn bình tĩnh ngồi bên cửa sổ cạnh giường chép Kinh thi.
Nàng ấy nói viết chữ khiến người tịnh tâm nhưng ta không tin.
Nếu thật sự tâm đã tịnh, cần gì phải chép đi chép lại bài Manh đó, cớ gì phải viết đi viết lại câu “nữ chi đam hề, bất khả thoát dã”?
Đại yến trừ tịch, Bùi Vân Nhược chẳng có nổi bộ xiêm y mới. Ta đi lấy còn chịu hắt hủi, bị Nội Đình ty ma ma tát hai cái.
Bùi Vân Nhược thấy dấu tay trên mặt ta thì nổi giận.
Ta chẳng lo mình bị thiệt thòi, chỉ khổ sở nói:
- Nương nương cáo ốm không đi hay mặc lại xiêm y cũ?
Cáo ốm không đi thì không có cơ hội cải thiện hiện trạng, mặc quần áo cũ khó trách bị chê cười thất lễ. Bây giờ trong mắt, trong lòng bệ hạ chỉ có tiểu hoàng hậu, còn lâu mới ra mặt bênh vực tình cũ, có khi còn thấy nàng ấy chướng mắt.
Bùi Vân Nhược im lặng một lát mới bảo ta đi lấy một bộ quần áo.
9.
Năm đó trong cung yến giao thừa, Bùi Vân Nhược mặc lại bộ áo lam trong chùa năm xưa, không son không phấn, để mặt mộc kiến giá.
Nàng ấy vốn có gương mặt xinh đẹp, chịu kham khổ nửa năm đã hao gầy, giờ mặc áo lam không dính chút bụi trần, bước chân vào Kim Loan điện khiến người ta ngỡ tiên tử lạc bước xuống hồng trần.
Bệ hạ dù chung tình với tiểu hoàng hậu cũng bị nàng ấy thu hút.
Hắn hẳn nhớ đến vài hồi ức đẹp, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng thắm thiết, nhẹ nhàng hỏi:
- Sao hôm nay nàng lại mặc như vậy?
Bùi Vân Nhược hiền thục cúi đầu hành lễ:
- Đại hôn của bệ hạ, Thiên Khải có quốc mẫu, thần thiếp tự thấy vui mừng. Quãng đời sau này nguyện phụng dưỡng trước Phật tổ, cầu phúc cho bệ hạ và nương nương.
- Đã lâu trẫm không gặp Vinh phi, - Bệ hạ cảm khái, - Nàng ngồi ở phi vị nhiều năm rồi, cũng hầu hạ trẫm lâu, là người hiền lương chu đáo, thời gian này trẫm đã lơ là nàng.
Lông mày của Bùi Vân Nhược cong lên:
- Sao bệ hạ lại nói vậy? Thần thiếp không cần danh vị, chỉ mong được phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ và nương nương dài lâu.
Có lẽ lời này khiến bệ hạ hổ thẹn, hắn đến cạnh Bùi Vân Nhược đỡ nàng ấy dậy:
- Được rồi, ăn tết vui vẻ đi, đến đầu xuân trẫm tấn nàng lên quý phi. - Bệ hạ kề sát bên tai Bùi Vân Nhược, thân mật nói - Nàng mặc đồ đỏ vẫn đẹp hơn nhiều.
Đêm đó, bệ hạ bước vào Thanh Loan điện.
Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy trang trí giản dị mà thở dài:
- Trẫm không phải người bạc tình, thời gian này đã lơ là nàng rồi. A Chu không thích quản lý việc vặt, nàng ấy còn trẻ con lắm, chuyện hậu cung sau này vẫn giao cho nàng.
Hắn nắm tay Bùi Vân Nhược, vuốt ve mu bàn tay nàng ấy:
- Như vậy nàng sẽ không chịu thiệt thòi.
- Bệ hạ còn nhớ đến thần thiếp, thần thiếp không thiệt thòi.
Dưới ánh đèn, gò má Bùi Vân Nhược trơn bóng như ngọc, bệ hạ dường như không nhịn được nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế.
- A Chu có thai rồi, trẫm mừng lắm. Trẫm sắp có đích tử.
Hắn hôn lên tai Bùi Vân Nhược, vuốt tóc nàng ấy:
- Nàng yên tâm, chờ đích tử được ba tuổi, trẫm sẽ cho nàng một đứa con, về sau cũng có chỗ dựa vào.
Đêm đó, bệ hạ thật sự không chạm vào Bùi Vân Nhược.
Hắn mặc nguyên quần áo mà ngủ, hừng đông thì thượng triều.
Ta vào hầu hạ Bùi Vân Nhược rửa mặt, hình như cả đêm nàng ấy không ngủ, khuôn mặt tiều tụy nhưng ánh mắt rất sáng:
- Cô cô, đứa bé kia tại sao lại mất?
Ta ngơ ngác không hiểu:
- Đã điều tra tất cả, không có dấu vết nào. Có lẽ do cơ thể nương nương yếu đuối, vô duyên với hoàng tự thôi.
Bùi Vân Nhược nhìn vào gối thêu cạnh giường:
- Không còn có một người chưa điều tra.
Tay nàng ấy run run:
- Là người bên gối của ta.
10.
Trong cung này, có những việc tốt nhất không nên biết.
Bệ hạ đăng cơ nhiều năm nhưng dưới gối không con, dù có phi tử mang thai cũng không hiểu sao sảy mất. Chuyện này vốn không phải do tranh đấu hậu cung mà do chính bệ hạ động thủ.
Tiên đế sủng thiếp diệt thê, bệ hạ từ nhỏ phải sống dưới cái bóng của Linh vương, huynh trưởng cùng cha khác mẹ nên hắn nhất quyết không để hậu cung của mình xảy ra chuyện tương tự.
Hắn muốn đích tử của mình có địa vị tuyệt đối không thể lung lay.
Cho nên dù không đành lòng, hắn cũng tự tay giết đứa con đầu tiên của Bùi Vân Nhược.
Căn nguyên là tấm màn lụa đỏ thêu bách điệp xuyên hoa do bệ hạ ban tặng. Hắn nói nó màu sắc tươi đẹp phúc khí nên tặng Bùi Vân Nhược để nàng ấy an thai.
Tơ dệt nên tấm màn này được ngâm trong xạ hương, mùi thơm rất nhạt khó phát hiện, người bình thường càng không ngửi thấy được. Bùi Vân Nhược mỗi ngày đều ngủ trong mùi hương này, lâu dài dẫn đến sảy thai.
Sau chuyện đó, bệ hạ lấy cớ đồ đạc trong điện không rõ ràng nên sai người gỡ xuống đốt sạch.
Nếu không nhờ Bùi Vân Nhược đa nghi, kiên trì tra xét, ta cũng không tìm ra được.
Tối ngày ta lấy được lời khai từ ông thợ thủ công đã dệt nên tấm lụa kia, ta không dám về Thanh Loan điện. Đi qua đi lại đến nửa đêm, nhắm Bùi Vân Nhược đã ngủ mới trở về.
Trong điện không đốt đèn, ta chưa kịp thở phào đã nghe được tiếng nàng ấy gọi.
Ta giật mình quay lại thấy Bùi Vân Nhược chưa ngủ, đôi mắt sáng quắc như lửa ma đang nhìn ta chằm chằm.
Ta đưa bản lời khai cho Bùi Vân Nhược, nàng ấy chỉ đọc qua loa rồi đốt đi.
Tim ta đập trật một nhịp:
- Nương nương không đọc ư?
- Không cần, ta chỉ muốn xác nhận.
Vẻ mặt của Bùi Vân Nhược cực kỳ lạnh nhạt, chiếc cằm nhỏ của nàng ấy ẩn hiện dưới mái tóc dài tựa hồ ly thành tinh.
Nàng ấy đặt tay lên bụng dưới của mình:
- Thiên hạ này không ai chào đón nó ra đời, nhưng nó là con của ta, vô duyên vô cớ mất đi, sao ta có thể không điều tra? Ta tra xét tất cả mọi người trong điện này. Cô cô, ta từng nghi ngờ cả ngươi.
Ánh mắt của nàng ấy làm sống lưng ta lạnh toát.
- Cũng may cô cô qua được thử thách, - Nàng dời tầm mắt đi, - Ta không tin một chữ nào của thái y, cơ thể ta thế nào sao ta lại không biết.
Hai mắt nàng ấy mờ mịt hơi sương.
- Ta hoài nghi tất cả mọi người, tất cả, ta chỉ chưa từng nghi ngờ hắn.
Nước mắt tràn ra ngoài, chảy dài trên gương mặt của Bùi Vân Nhược, bi thương phủ kín hai tròng mắt nàng ấy.
- Ta chưa từng nghĩ sẽ được chuyên sủng cả đời, cũng chưa từng nghĩ hắn được hắn dung túng cả đời, ta càng chưa từng nghĩ đến sinh được hoàng trưởng tử. Ta chỉ muốn tránh thoát vận mệnh của mình, muốn an phận thủ thường làm một hậu phi. Ta chưa bao giờ dám có hi vọng xa vời, chưa bao giờ dám mơ tưởng đến những thứ hắn không muốn cho.
Bùi Vân Nhược che mặt, nàng không muốn nước mắt rơi xuống, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, chảy qua kẽ tay.
- Những hi vọng không nên có kia, là hắn cho ta, ta chưa từng muốn có…
Bùi Vân Nhược khóc nức nở, ta nghe cũng không nhịn được chua xót.
Ta ôm Bùi Vân Nhược vào lòng, xoa lưng nàng ấy tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Phụng dưỡng bên người Bùi Vân Nhược đã được bốn, năm năm, đây là lúc ta thấy Bùi Vân Nhược yếu đuối nhất.
Đêm đó, ta ôm Bùi Vân Nhược đến gần sáng, nàng ấy ngủ thiếp đi trong lòng ta, ta cũng ngủ gà ngủ gật.
Ta cứ ngỡ Bùi Vân Nhược sẽ đau lòng rất lâu, nhưng chẳng ngờ sớm mai thức giấc, nàng ấy đã thu xếp lại bản thân rồi.
Tóc mây vén cao, hai gò má trắng nõn phủ phấn hồng, môi tô son đỏ, cung trang lụa đỏ viền vàng thêu bách điệp xuyên hoa. Nàng ấy ngồi lặng im trong nắng sớm, tựa như đóa mẫu đan nở rộ.
Thấy ta thức giấc, nàng ấy vừa vẽ lông mày, vừa giục:
- Cô cô, nhanh lên, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.
11.
Tiểu hoàng hậu mới cập kê đã gả vào cung, lúc mang thai mới mười sáu tuổi thôi. Cô ấy tình tình hoạt bát, đương nhiên không quen được không khí buồn tẻ trong cung, lúc mang thai lại nôn nghén nặng, tâm trạng rất tệ.
Cô ấy nhớ mẹ, bệ hạ vốn đã hạ chỉ mời phu nhân thừa tướng tiến cung làm bạn với tiểu hoàng hậu, nhưng thừa tướng là người an phận, ông ấy biết Phó gia có một vị hoàng hậu đã quá đủ nên dù nhớ con vẫn dằn lòng từ chối.
Tiểu hoàng hậu ở trong cung cô đơn âu sầu nên ngày càng gầy gò.
Tiểu hoàng hậu khẩu vị kém, ngửi mùi thức ăn sẽ nôn ói không ngừng khiến bệ hạ sốt ruột không màng cơm nước.
Mãi đến hôm ấy Bùi Vân Nhược mang hộp cơm đến, tiểu hoàng hậu ngửi mùi đã ngơ ngác ngồi dậy, quên sạch mệt mỏi mà ăn không dừng miệng.
Vừa vừa rơi nước mắt.
- Đây là hương vị của mẹ.
Bùi Vân Như mỉm cười, cúi người hành lễ:
- Nương nương thích là tốt rồi, không uổng công mấy hôm nay thần thiếp theo Phó phu nhân học tập.
Tiểu hoàng hậu hai mắt ầng ậc nước nắm tay Bùi Vân Nhược:
- Tỷ tỷ tốt của muội mau đứng lên đi, lúc trước muội không hiểu chuyện nghe lời dèm pha nghi oan cho tỷ, tỷ đừng chấp muội nhé.
Sau này tiểu hoàng hậu rất thân với Bùi Vân Nhược, nàng ấy là cao thủ nghe lời đoán ý, còn thân thiết hơn cả tỳ nữ đã hầu hạ tiểu hoàng hậu nhiều năm.
Tiểu hoàng hậu mang thai da dẻ xấu đi nhiều, Bùi Vân Nhược nghĩ trăm phương ngàn kế sưu tầm thuốc dưỡng da, chăm sóc cho da hoàng hậu trơn bóng căng mọng.
Ban đêm hai người ngủ cùng nhau, nàng ấy xoa bóp đôi chân sưng phù cho tiểu hoàng hậu, giúp tiểu hoàng hậu bôi thuốc để xóa đi những vết rạn bụng lúc có thai.
Tiểu hoàng hậu nhìn vòng eo thô to của mình sau khi mang thai sẽ buồn rầu rất lâu. Bệ hạ là đàn ông không hiểu tâm tư phụ nữ, mấy lời an ủi của hắn còn chọc giận tiểu hoàng hậu, bị cô ấy đuổi ra khỏi Phượng Nghi cung.
Nhưng Bùi Vân Nhược có thể an ủi tiểu hoàng hậu.
Nàng ấy tìm bản vẽ quần áo thời Thịnh Đường, may cho cô ấy bộ váy xòe thêu chỉ vàng, vẽ đào hoa trang cho cô ấy. Dưới bàn tay khéo léo của Bùi Vân Nhược, tiểu hoàng hậu lộ ra vẻ ung dung đại khí khác hẳn tuổi thiếu nữ.
Tiểu hoàng hậu nhìn mình trong gương, nở nụ cười hài lòng đầu tiên sau khi mang thai.
Sau giờ ngọ, ta thấy tiểu hoàng hậu gối đầu lên gối Bùi Vân Nhược, nghe nàng ấy kể chuyện dân gian rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ có ta mới thấy sóng to gió lớn ẩn sau ánh mắt bình tĩnh của Bùi Vân Nhược.
Tiểu hoàng hậu mang thai được bảy tháng thì trong Phượng Nghi cung xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Khê Trúc, tỳ nữ hồi môn của cô ấy bị phát hiện đã mang thai tám tháng, chẳng qua lúc trước bó eo nên không ai để ý.
Tiểu hoàng hậu sốt ruột hỏi:
- Ngươi có tình cảm với ai mà không nói với bản cung, lại lén làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy? Ngươi cứ nói đó là ai đi, dù là thái y hay thị vệ, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi.
Dù tiểu hoàng hậu truy hỏi thế nào, Khê Trúc chỉ vừa khóc vừa lắc đầu.
Bùi Vân Nhược làm dịu được tâm trạng của tiểu hoàng hậu, đưa được cô ấy đi rồi lạnh lùng dặn ta:
- Âm thầm mời bệ hạ đến đây.
Bệ hạ vừa đến thấy cung nữ kia ôm bụng bầu co quắp dưới mặt đất đã hiểu Bùi Vân Nhược biết cả rồi.
- Chỉ một lần đó thôi, cơ thể A Chu không được nên trẫm nhất thời xúc động…
Bùi Vân Nhược lạnh lòng chẳng muốn nghe, thẳng thắn ngắt lời bệ hạ:
- Vậy bệ hạ định xử lý thế nào?
Bệ hạ nhìn cái bụng to của Khê Trúc, ánh mắt lạnh tanh:
- Đứa bé này lẫn cô ta đều không được giữ.
- Hoàng hậu nương nương mang thai tâm trạng đã bất an, bệ hạ làm vậy không khỏi khiến nương nương và bào thai trong bụng tổn thương.
- Vậy nàng nói xem phải làm thế nào?
- Giao cô ta cho thần thiếp xử lý, bệ hạ yên tâm, thần thiếp đảm bảo làm việc kín kẽ, không để nương nương phát hiện.
Bùi Vân Nhược chọn một người gia cảnh tầm thường trong đám thị vệ giả làm người yêu của Khê Trúc, quỳ trước mặt tiểu hoàng hậu khóc lóc cầu xin, tiểu hoàng hậu là người lương thiện nên tự nhiên tứ hôn. Chuyện này cứ thế bị vùi xuống.
12.
Dù được Bùi Vân Nhược và thái y viện chăm sóc cẩn thận, nhưng thai của tiểu hoàng hậu vẫn không chờ được đến đủ tháng.
Tiểu hoàng hậu tuổi còn nhỏ, không giữ được hoàng tự.
Tiểu hoàng hậu mang thai được tám tháng đã trở dạ, chịu giày vò trong phòng sinh suốt một đêm mới sinh ra được một bé trai yếu ớt. Đứa trẻ mới sinh chỉ khóc được hai tiếng, đến nửa đêm đã mất rồi.
Tiểu hoàng hậu sinh con xong kiệt sức ngất đi, đến khi tỉnh là tìm con ngay, cô ấy kéo tay bệ hạ hỏi:
- Con của chúng ta đâu?
Đôi mắt hạnh của tiểu hoàng hậu không sáng như trước, nước mắt rưng rưng khiến người ta đau lòng. Cái câu “chết non” kia nghẹn trong cổ họng, bệ hạ làm thế nào cũng không nói ra được.
Tiểu hoàng hậu thấy hắn chần chừ đã nhạy bén nhận ra điều gì:
- Con của ta đâu? Ta nghe thấy tiếng nó khóc mà, sao không bế nó đến cho ta, con của ta…
Có lẽ tiểu hoàng hậu hoảng loạn như vậy khiến hắn nhớ đến Bùi Vân Nhược lúc mất con. Bệ hạ mủi lòng, trái lương tâm nói:
- Nhũ mẫu vừa cho nó bú xong, đã ngủ rồi. A Chu, nàng ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ thấy con.
Tiểu hoàng hậu ngủ rồi, bệ hạ dẫn Bùi Vân Nhược ra gian ngoài, sắc mặt lạnh lùng lạ thường:
- Cung nữ Khê Trúc kia đã sinh con chưa?
Nhận được câu trả lời chắc chắn, bệ hạ lạnh lùng ném câu tiếp theo:
- Giao đứa bé đó cho hoàng hậu nuôi đi.
Ta nghe lệnh, tự mình ra ngoài bế đứa trẻ kia vào cung, đặt vào lòng Bùi Vân Nhược.
Bùi Vân Nhược liếc mắt nhìn đứa bé trong lòng, bình thản cười đùa:
- Cô cô còn chờ gì nữa? Có người, có việc, phải xử lý sạch sẽ.
Ta biết nàng ấy không nói đến thân thế của tiểu hoàng tử mà là chuyện hoàng hậu sinh non.
Ta cung kính lui xuống.
Có lẽ do duyên phận, bệ hạ vốn chỉ định giữ đứa bé mấy ngày, để tâm trạng và sức khỏe tiểu hoàng hậu khá hơn sẽ xử lý sau. Ai ngờ Bùi Vân Nhược vừa đặt đứa bé vào tay tiểu hoàng hậu, hắn thấy cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
Đứa bé đủ tháng sinh ra, trắng trẻo như ngọc, cười lên khiến lòng người mềm nhũn.
Tiểu hoàng hậu thương nó như bảo bối.
Năm rộng tháng dài, bệ hạ bỏ ý định giết đứa trẻ kia, chỉ nghĩ đủ mọi cách ngăn cách tình cảm mẹ con của hai người, thường ném nó cho Bùi Vân Nhược chăm sóc.
Đến tên của đứa bé cũng do Bùi Vân Nhược đặt, là Tạ Lâm Phong.
Thật ra đến lúc đứa bé kia được ba tuổi bệ hạ mới nhớ ra chuyện này. Hắn một lòng chỉ muốn sinh đích tử với hoàng hậu, đã vứt đứa “con trưởng đích tôn” hàng giả này khỏi đầu từ lâu.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, hoàng hậu mang thai hai lần sau đều sinh ra công chúa.
13.
Tạ Lâm Phong do Bùi Vân Nhược nuôi lớn.
Khi trưởng thành, trong lòng y cũng đầy nghi vấn. Y biết mẹ của mình là hoàng hậu.
- Nhưng Vân nương nương à, tại sao quanh năm suốt tháng con chẳng được gặp mẫu hậu mấy?
Bùi Vân Nhược không đáp, nàng ấy chỉ cho Tạ Lâm Phong mấy đáp án vô thưởng vô phạt, để y tự suy nghĩ.
Tạ Lâm Phong nghĩ mãi không ra, tại sao y là con trưởng của phụ hoàng và mẫu hậu lại không được hai người yêu quý.
Hoàng hậu cũng còn được, thỉnh thoảng còn gặp được mấy lần, dù hơi xa lạ nhưng cách người đỏ mắt ân cần hỏi han Tạ Lâm Phong không phải giả. Bệ hạ ấy à, còn không buồn che giấu sự căm ghét của mình với y.
Người trong cung giải thích là, lúc hoàng hậu sinh đích tử chịu quá nhiều đau khổ, bệ hạ yêu thương hoàng hậu nên không thích hoàng trưởng tử.
Lý do này có thể qua mặt Tạ Lâm Phong lúc nhỏ, chứ y trưởng thành rồi sẽ không lừa được nữa.
Dù sao cũng là đứa trẻ Bùi Vân Nhược tự tay nuôi dạy.
Một lần, Tạ Lâm Phong quỳ gối bên ngoài Minh Chính điện rất lâu mà không gặp được bệ hạ, Bùi Vân Nhược đã đến khuyên y:
- A Lâm, về thôi.
Tạ Lâm Phong nắm góc áo Bùi Vân Nhược, ngửa đầu hỏi nàng ấy, trong mắt chứa đầy bi ai:
- Vân nương nương, rốt cục ta có phải con của phụ hoàng hay không?
Bùi Vân Nhược muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài đỡ y đứng dậy, ôm y an ủi:
- Con ngoan, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.
Sinh nhật 15 tuổi của Tạ Lâm Phong, ta nghe lời Bùi Vân Nhược dặn dò, sắp xếp cho Khê Trúc vào viện của y, để cô ta đứng nhìn con mình từ xa.
Ta từng căn dặn Khê Trúc, đừng để Tạ Lâm Phong phát hiện ra cô ta, nhưng một người mẹ đang kích động như cô ta sao giấu nổi mình.
Cuối cùng, Tạ Lâm Phong biết tất cả, run rẩy ôm lấy Khê Trúc mà khóc gọi mẹ ơi.
Chuyện đến tai bệ hạ, ta không ngạc nhiên khi nghe người hạ chỉ:
- Giết cô ta đi, hoàng trưởng tử chỉ có một người mẹ thôi.
Mười lăm ngày sau, ngôi nhà nhỏ trong ngõ Thanh Y bốc cháy, cứu hỏa chậm trễ, không ai còn sống.
Tạ Lâm Phong ở trong cung nghe tin kích động muốn chạy ra ngoài nhặt xác cho mẹ đẻ bị Bùi Vân Nhược tát cho một cái.
- Bây giờ con đi là muốn bị người cha lương bạc kia giết nốt phải không? Con muốn Vân nương nương phải sống thế nào?
Tạ Lâm Phong tỉnh táo lại, quỳ sụp xuống đất ôm chân Bùi Vân Nhược, lặng lẽ khóc rống.
- Vân nương nương, chỉ có người tốt với con.
Bùi Vân Nhược vuốt đầu y như đang dỗ dành một con sói bị thương.
Cuối cùng, Tạ Lâm Phong đỏ mắt, quay về hướng tây dập đầu ba cái coi như tận hiếu.
Hoàng hậu ba mươi ba tuổi lại có thai khiến bệ hạ mừng rỡ không thôi. Thái y chuẩn đoán có thể làm thai nam, hắn rốt cuộc có đích tử.
Bệ hạ vui mừng cực kỳ, đây là đích tử hắn chờ đợi mấy chục năm qua.
Hắn muốn con mình sinh ra đã có tất cả. Thiên hạ, ngôi hoàng đế đều phải dành cho đứa con hắn yêu nhất.
Nhưng hắn quên mình còn một đứa con trưởng thành.
Ngày Tạ Lâm Phong hạ quyết tâm, y quỳ trước Phật đường cả đêm, cuối cùng y quỳ trước mặt Bùi Vân Nhược, thành kính hỏi:
- Vân nương nương, có phải con là đứa đại nghịch bất đạo không?
Bùi Vân Nhược vẫn xoa đầu y như lúc nhỏ:
- A Lâm quyết định rồi thì làm đi, Vân nương nương mãi mãi ủng hộ con.
Xuân săn tháng ba, bệ hạ đến bãi săn như thường lệ.
Khác thường ở chỗ bệ hạ được khiêng trở về.
Không ai biết tại sao trong sân săn bắn của hoàng gia lại xuất hiện gấu ngựa hung dữ.
Bệ hạ lúc săn không dẫn theo tùy tùng, đến lúc binh lính nghe tiếng gấu gầm đến hộ giá đã không kịp.
Bệ hạ còn thoi thóp, hoàng hậu nghe tin dữ băng huyết sinh non, chạng vạng thì qua đời, còn mất sớm hơn cả bệ hạ.
Lúc tin tức đến tai Bùi Vân Nhược, nàng ấy đang tập viết, những năm này trong cung thư pháp của nàng ấy ngày càng tiến bộ.
Ta vén rèm đi vào, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng ấy, tựa như tiên tử giáng phàm.
Ta bỗng nhận ra, năm tháng không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trên người nàng ấy.
Nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, trên người mang theo phong vận chỉ phụ nhân mới có, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày có thể nhiếp hồn đoạt phách.
Vĩ thanh:
Tân đế đăng cơ, đến bái kiến thái hậu.
Chỉ là thăm hỏi vấn an mà y nói liên miên suốt một canh giờ, Bùi Vân Nhược kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng đút cho y một múi quýt đã bóc sẵn.
Tân đế thỏa mãn hưởng thụ, ánh mắt nhiệt tình.
Ta luôn cảm thấy ánh mắt của y rất quen nhưng nhớ mãi không ra. Mãi đến lúc ta rời khỏi Thanh Loan điện bỗng hoảng hốt nhận ra, ánh mắt Tạ Lâm Phong nhìn Bùi Vân Nhược giống hệt tiên đế trước đây.
[Hết]