Chương 10: Sợi dây chuyền
Cô sẽ thử tin tưởng người đàn ông Phạm Minh Nguyên một lần, nếu như lần này làm việc ở chổ anh giới thiệu được thì tốt còn nếu không được thì chắc phải quay về làm công nhân quét rác tiếp thôi.
Cuộc đời của cô đúng là tràn đầy những xuôi xẻo mà, kể từ khi đến với thế giới này thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp gì dành cho cô cả.
Chắc là kiếp trước Nguyễn Tri An cô là người tiêu diệt cả thế giới nên kiếp này nó mới khổ đến thế.
Khẽ nhìn sợi dây chuyền trong bàn tay rồi rời vào trầm tư, thứ này là cô nhặt được trong khicứu người đàn ông bị đám côn đồ đánh lúc trước.
Lúc ấy trời tối, còn cô lại gấp gáp nên quên mất việc trả lại sợi dây chuyền cho người đó, cộng thêm cái tật khó nhớ mặt người nên hiện giờ cô chẳng biết chủ nhân của nó là ai cả.
Tạm thời đành giữ nó vậy, nếu như sợi dây chuyền này còn duyên với chủ nhân của nó thì một ngày nào đó nó sẽ quay về với chủ củ còn nếu không thì cô sẽ giữ hộ vậy vì cô cũng có biết nó là của ai đâu mà trả.
Trong trí nhớ của cô thì người đó rất mơ hồ, vì khi cứu người cô chỉ nghĩ đến việc đưa người đó đến bệnh viện rồi chạy đi thật nhanh để tránh khỏi phiền phức mà thôi.
Suy nghĩ được một lúc thì cô lại chìm vào giất ngủ lúc nào mà chẳng hay.
Đến ngày hôm sao thì cánh tay của cô cũng đỡ hơn, chỉ có điều là hạn chế tiếp xúc với nước mà thôi. Những lúc này cô thật là muốn nghĩ việc nhưng nghĩ rồi thì tháng sau chỉ có nước cạp đất mà ăn.
À mà quên, hiện tại đất cũng không có để mà cạp ăn nữa.
Khi mọi người vừa thấy cô xuất hiện ở quán ăn thì mọi người ai nấy cũng nhìn chăm chăm rồi tránh xa khiến cho trong lòng cô nổi lên một cảm giác không lành.
Sau cùng có một người đồng nghiệp đi lại rồi nói nhỏ vào tai của Nguyễn Tri An:
"Tôi nghe nói cô từng ở tù, chuyện này có thật không vậy"
Lời nói vừa đến tai thì như có hàng vạn cây kim nhỏ đâm vào trái tim, đây là đoạn quá khứ cô muốn chôn sâu vào trong quá khứ như bây giờ lại bị bới lên.
Người phụ nữa kia thấy cô im lặng thì mỉm cười rồi nói tiếp:
"Cô im lặng như vậy thì chắc chuyện này là thật rồi"
Nói xong rồi thì cô ta rời đi để cô đứng một mình ở giữa quán ăn. Một lần những hành ảnh người đàn ông say rượu không ngừng đánh đập một người phụ nữ và đứa trẻ cứ như một thước phim ngắn chiếu qua đại não khiến cô không thể thở nổi.
Khi quay về hiện tại cô phát hiện ra có rất nhều ánh mắt ác ý đang nhìn mình khiến cho tâm trí cô bắt đầu hoảng loạn và chạy khỏi nơi này.
Trong lúc không để ý thì cô vô tình đụng phải một người đàn ông khiến hai người ngã vật ra đất nhưng rất nhanh cô đã đứng dậy rồi chạy đi.
Phạm Minh Nguyên thấy cô như thế thì không hiểu sao trong vô thức anh liền đuổi theo, còn những người làm trong quán ăn thì nhìn cô bằng một cặp mắt khinh thường nhưng cũng có người sợ hãi vì cô từng đi tù.
Nhưng dù là cặp mắt gì đi nữa thì họ vẫn muốn đuổi cô rời khỏi đây vì đâu ai muốn làm việc hay tiếp xúc với một người từng đi tù.
Chạy đi được một lúc thì Nguyễn Tri An mới phát hiện ra nơi mình đang đứng là một cây cầu, phía dưới là mặt nước im lìm cùng với những khóm lúc bình đang trôi chầm chậm.
Nếu như bây giờ cô nhảy xuống thì có phải cô sẽ không còn nhớ đến những quá khứ âm u kia.
Anh đuổi đến nơi thì thấy cô đang đứng ở trên cây cầu nhìn xuống phía dưới với một đôi mắt buồn, không khó để người khác nhìn ra trong đôi mắt ấy chất chứa biết bao nhiêu nổi sợ cùng đau khổ. Khi nhìn vào đôi mắt ấy khiến cho con người ta có cảm giác gì đó xót xa trong lòng.
Trong lúc anh đang định tiến lại gần và hỏi cô có chuyện gì xảy thì hành động của cô khiến tim anh như muốn nhảy ra ngoài.
Cô tường bước từng bước lại gần và trèo lên lan can nhưng chưa trèo qua được bên kia thì đã bị một vòng tay của ai đó giữ lại.
"Anh buông tôi ra, anh để tôi chết đi có được không"
"Cô bình tĩnh lại đi, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, cô không nên nghĩ quẫn như vậy"
"Anh buông tôi ra, tôi cầu xin anh cho tôi được chết đi mà. Tôi mệt rồi, tôi không thể nào có đủ sức để đi tiếp nữa rồi"
Mặc cho người con gái vùng vẫy đồi chết nhưng anh vẫn ôm chặt cô rồi ôm cô vào lòng"
"Bây giờ cô mà chết thì người buồn nhất là cha mẹ của cô, khi hay tin con gái của mình không còn thì họ sẽ đau lòng như thế nào"
Phạm Minh Nguyên vừa dứt lời thì cô khóc càng lớn, hành động muồn thoát khỏi anh càng dữ dội hơn, thậm chí trong lúc vô tình cô còn càu cấu vào người khiến anh bị thương nhưng sau cùng thì vẫn không thể nào thoát khỏi anh.
Cuộc đời của cô đúng là tràn đầy những xuôi xẻo mà, kể từ khi đến với thế giới này thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp gì dành cho cô cả.
Chắc là kiếp trước Nguyễn Tri An cô là người tiêu diệt cả thế giới nên kiếp này nó mới khổ đến thế.
Khẽ nhìn sợi dây chuyền trong bàn tay rồi rời vào trầm tư, thứ này là cô nhặt được trong khicứu người đàn ông bị đám côn đồ đánh lúc trước.
Lúc ấy trời tối, còn cô lại gấp gáp nên quên mất việc trả lại sợi dây chuyền cho người đó, cộng thêm cái tật khó nhớ mặt người nên hiện giờ cô chẳng biết chủ nhân của nó là ai cả.
Tạm thời đành giữ nó vậy, nếu như sợi dây chuyền này còn duyên với chủ nhân của nó thì một ngày nào đó nó sẽ quay về với chủ củ còn nếu không thì cô sẽ giữ hộ vậy vì cô cũng có biết nó là của ai đâu mà trả.
Trong trí nhớ của cô thì người đó rất mơ hồ, vì khi cứu người cô chỉ nghĩ đến việc đưa người đó đến bệnh viện rồi chạy đi thật nhanh để tránh khỏi phiền phức mà thôi.
Suy nghĩ được một lúc thì cô lại chìm vào giất ngủ lúc nào mà chẳng hay.
Đến ngày hôm sao thì cánh tay của cô cũng đỡ hơn, chỉ có điều là hạn chế tiếp xúc với nước mà thôi. Những lúc này cô thật là muốn nghĩ việc nhưng nghĩ rồi thì tháng sau chỉ có nước cạp đất mà ăn.
À mà quên, hiện tại đất cũng không có để mà cạp ăn nữa.
Khi mọi người vừa thấy cô xuất hiện ở quán ăn thì mọi người ai nấy cũng nhìn chăm chăm rồi tránh xa khiến cho trong lòng cô nổi lên một cảm giác không lành.
Sau cùng có một người đồng nghiệp đi lại rồi nói nhỏ vào tai của Nguyễn Tri An:
"Tôi nghe nói cô từng ở tù, chuyện này có thật không vậy"
Lời nói vừa đến tai thì như có hàng vạn cây kim nhỏ đâm vào trái tim, đây là đoạn quá khứ cô muốn chôn sâu vào trong quá khứ như bây giờ lại bị bới lên.
Người phụ nữa kia thấy cô im lặng thì mỉm cười rồi nói tiếp:
"Cô im lặng như vậy thì chắc chuyện này là thật rồi"
Nói xong rồi thì cô ta rời đi để cô đứng một mình ở giữa quán ăn. Một lần những hành ảnh người đàn ông say rượu không ngừng đánh đập một người phụ nữ và đứa trẻ cứ như một thước phim ngắn chiếu qua đại não khiến cô không thể thở nổi.
Khi quay về hiện tại cô phát hiện ra có rất nhều ánh mắt ác ý đang nhìn mình khiến cho tâm trí cô bắt đầu hoảng loạn và chạy khỏi nơi này.
Trong lúc không để ý thì cô vô tình đụng phải một người đàn ông khiến hai người ngã vật ra đất nhưng rất nhanh cô đã đứng dậy rồi chạy đi.
Phạm Minh Nguyên thấy cô như thế thì không hiểu sao trong vô thức anh liền đuổi theo, còn những người làm trong quán ăn thì nhìn cô bằng một cặp mắt khinh thường nhưng cũng có người sợ hãi vì cô từng đi tù.
Nhưng dù là cặp mắt gì đi nữa thì họ vẫn muốn đuổi cô rời khỏi đây vì đâu ai muốn làm việc hay tiếp xúc với một người từng đi tù.
Chạy đi được một lúc thì Nguyễn Tri An mới phát hiện ra nơi mình đang đứng là một cây cầu, phía dưới là mặt nước im lìm cùng với những khóm lúc bình đang trôi chầm chậm.
Nếu như bây giờ cô nhảy xuống thì có phải cô sẽ không còn nhớ đến những quá khứ âm u kia.
Anh đuổi đến nơi thì thấy cô đang đứng ở trên cây cầu nhìn xuống phía dưới với một đôi mắt buồn, không khó để người khác nhìn ra trong đôi mắt ấy chất chứa biết bao nhiêu nổi sợ cùng đau khổ. Khi nhìn vào đôi mắt ấy khiến cho con người ta có cảm giác gì đó xót xa trong lòng.
Trong lúc anh đang định tiến lại gần và hỏi cô có chuyện gì xảy thì hành động của cô khiến tim anh như muốn nhảy ra ngoài.
Cô tường bước từng bước lại gần và trèo lên lan can nhưng chưa trèo qua được bên kia thì đã bị một vòng tay của ai đó giữ lại.
"Anh buông tôi ra, anh để tôi chết đi có được không"
"Cô bình tĩnh lại đi, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, cô không nên nghĩ quẫn như vậy"
"Anh buông tôi ra, tôi cầu xin anh cho tôi được chết đi mà. Tôi mệt rồi, tôi không thể nào có đủ sức để đi tiếp nữa rồi"
Mặc cho người con gái vùng vẫy đồi chết nhưng anh vẫn ôm chặt cô rồi ôm cô vào lòng"
"Bây giờ cô mà chết thì người buồn nhất là cha mẹ của cô, khi hay tin con gái của mình không còn thì họ sẽ đau lòng như thế nào"
Phạm Minh Nguyên vừa dứt lời thì cô khóc càng lớn, hành động muồn thoát khỏi anh càng dữ dội hơn, thậm chí trong lúc vô tình cô còn càu cấu vào người khiến anh bị thương nhưng sau cùng thì vẫn không thể nào thoát khỏi anh.