Chương : 23
Lộ Viễn biết điểm ấy.
Nói đến thao tác, Lộ Viễn thực không bằng Lý Kiêu, Lý Kiêu ở Đầm Hắc Long hỗn loạn đánh giết rất nhiều, kinh nghiệm thực chiến đương nhiên Lộ Viễn không thể so sánh được.
Hơn nữa do chức nghiệp áp chế, Thiên Sách là môn phái duy nhất ở trong chiến đấu có thể lập tức tác chiến, hơn nữa các chiêu giảm thương của Thiên Sách cũng không ít, thời điểm lên được cấp 80 chính là lúc bùng nổ năng lực, trước mắt nói Thiên Sách là vương giả trong pvp cơ hồ không ai phản đối.
Thiếu Lâm cho tới nay vẫn luôn nổi danh là phái chân ngắn, cấp 70 còn có thể cho là bùng nổ nhưng lên 80 thì đã muốn trung hòa lại, Thiếu Lâm ở bản game cũ hiện tại này đánh nhau vẫn yếu hơn.
Nhưng Thiếu Lâm máu nhiều, chiêu khống chế cũng không thiếu, Lộ Viễn từ lúc lên cấp 70 liền một đường cắm cờ tỷ thí cho tới nay, cũng có ý nghĩ chứ không phải không.
Hơn nữa… Cậu cố gắng cày trang bị, chính là vì ngày này.
Có thể đứng ở trước mặt Lý Kiêu, cùng hắn dưới điều kiện ngang nhau mà luận bàn một phen, vô luận kết quả thế nào, đối với cậu đều là thắng lợi.
Lộ Viễn kiềm chế tâm tình nóng lòng muốn thử xuống, chờ đợi Lý Kiêu tiếp nhận lời mời tỷ thí.
Nam nhân đối mặt với lời mời tỷ thí của một người nam nhân khác đương nhiên sẽ không cự tuyệt.… Vì thế Lý Kiêu tiêu sái nhấn tiếp nhận.
Sau năm giây đếm ngược tỷ thí bắt đầu.
…
…
…
…
…
Tác giả của tác phẩm này là một người pk rất tệ, chỉ ở trong một đám người đục nước béo cò, chuyên lựa chọn người chơi thanh máu chỉ còn một phần ba mà đánh, ở mỗi lần đấu võ đài lượng thương tổn gây ra chẳng đáng để *** xỉa tới, cho nên không cần trông cậy vào tác giả sẽ viết ra được cái gì mà một trận pk phấn khích đầy kịch tính, hơn nữa pk thứ này chính người người đấu với người chúng ta đứng ngoài nói nhiều hơn nữa cũng chẳng được gì chi bằng tìm người đến đánh một trận sẽ tốt hơn a! Bình thường ta xem văn mà đến khúc đánh nhau này đều trực tiếp bỏ qua… Cho nên mọi người cũng trực tiếp bỏ qua đi…
Tóm lại, lúc Lộ Viễn còn có một nửa thanh máu, rốt cục đem bức Lý Kiêu phải dùng chiêu Thủ như sơn, hai người đánh a đánh a, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Bến tàu ở Khấu đảo ngay cửa vào phó bản Nhật luân sơn thành không lớn, ba mặt bị nước bao quanh, bên kia là núi cao, tính cơ động của Thiên Sách bị địa hình nhỏ hẹp hạn chế không ít. Tuy rằng Lý Kiêu chiếm ưu thế, nhưng cũng phải thừa nhận Lộ Viễn sử dụng khinh công cũng rất xuất thần nhập hóa.
Lý Kiêu thật lâu không có hưng phấn như vậy, cảm giác từng tế bào đều nhiệt huyết mà trỗi dậy, bình thường đấu với một người yếu hơn không hề có ý nghĩa, chỉ có đối thủ thực lực tương đương mới đáng giá mà có hứng thú đánh nhau, chính là muốn đem đối thủ như vậy như vậy, rồi lại như vậy như vậy…
Lý Kiêu lên ngựa, đối Lộ Viễn cười to.
Đây là trận đấu của số mệnh! Nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó quyết đấu!
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Đến đây đi, hướng tôi nã pháo.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Vũ khí cam vốn có kỹ năng riêng, lại có tới hai cái vũ khí cam đương nhiên thật tốt, đáng tiếc Lộ Viễn vẫn là kém một chiêu, Thiên Sách cùng Thiếu Lâm vốn không thích hợp đánh kiểu háo thắng, Lộ Viễn cạn máu, trong lòng biết chạy không thoát, quay người xông vào Lý Kiêu.
Lý Kiêu lập tức lên ngựa sử dụng một chiêu Hồi mã thương, Lộ Viễn đúng là luống cuống một chút, không có tránh thoát, bị Lý Kiêu đánh ngã xuống đất. Lý Kiêu từ trên cao nhìn xuống, trạc trạc Lộ Viễn.
Kết quả một cái vũ khí bình thường khi bạo đánh cũng nhảy ra chỉ số thương tổn đến bốn chữ số, Lộ Viễn liền thua.
(chỉ số thương tổn 4 chữ số: tức là hàng ngàn, khi đánh ra một skill thường sẽ hiện lên chỉ số thương tổn của chiêu đó, cao nhất có thể lên mười mấy ngàn, trung bình khoảng 6-7 ngàn)
Lý Kiêu phóng ngựa ra ngoài, Lộ Viễn liền theo trên đất mà đứng dậy, có chút bất đắc dĩ.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Lần trước cũng là như vậy, anh dùng cái phi tiêu bạo đánh đem tôi giết chết, lần này cư nhiên dùng thương bình thường cũng bạo đánh tôi.”
Lý Kiêu lúc này mới cảm thấy hơi ngượng ngùng.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ha ha, ngượng ngùng, tôi một khi đánh nhau liền quên thương hương tiếc ngọc.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “= = tiếc ngươi muội a.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ha ha.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Hồi máu đi, chúng ta đánh nữa.”
Lý Kiêu hưng phấn chưa hết, còn muốn đấu nữa. Lộ Viễn cười cười, ngồi xuống tĩnh toạ hồi máu, thanh máu mới vừa tăng được một chút, đột nhiên cậu thấy trên đỉnh đầu của mình toát ra mấy cái tên chiêu thức màu đỏ, thanh máu mỏng manh nháy mắt không còn.
Trong đó có một chiêu kiếm khí tinh khiết tên Tứ tượng luân hồi đánh vào cậu.
Không chỉ có Lộ Viễn không kịp phản ứng, Lý Kiêu thấy một màn này cũng lắp bắp kinh hãi.
Tiếp theo Lý Kiêu cũng bị đánh, Lý Kiêu còn chưa hoàn hồn, nhưng hắn lập tức liền phát hiện một cái tên đỏ giấu ở xa xa đang đánh lén. Kết quả vừa thấy…
Là Hư không trảm không ngớt…
Lý Kiêu nháy mắt có loại cảm giác không biết nói gì, đồng thời cũng thực phẫn nộ, người của lão tử chỉ có thể để cho lão tử đánh, lão tử giết, ngươi tính là cái thá gì mà cư nhiên dám đánh lén? !
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ta sát, ta đã muốn đem ngươi quên mất, ngươi lại nhảy ra khẳng định sự tồn tại của mình, ngươi có phải hay không muốn bị giết nữa a!”
Lý Kiêu theo thường lệ một bên hướng qua đánh Hư không trảm không ngớt, một bên đánh chữ.
Hư không trảm không ngớt không rên một tiếng, Lộ Viễn cảm thấy được muốn hắn hé răng nói chuyện cũng rất khó khăn, dù như vậy cũng không làm Lý Kiêu quan tâm. Chính là dù Hư không trảm không ngớt tuy trầm mặc, nhưng đánh ra cũng không hề keo kiệt, sử dụng một chiêu Sinh Thái Cực, sau đó chạy qua giết Lý Kiêu.
Lúc này Lộ Viễn đã sống lại, đi theo Lý Kiêu cùng truy Hư không.
Sau khi Lý Kiêu cùng Lộ Viễn tỷ thí xong thanh máu cũng đã gần cạn, chịu cũng không được bao lâu, lúc sau khi Hư Không bùng nổ đánh người phi thường đau, Lý Kiêu lập tức đã bị đánh đến gần cạn máu, liền sử dụng Gầm Như Hổ.
Tuy rằng trong một thời gian ngắn sẽ không chết, Hư không cũng đã bị hai người hợp lực đánh chỉ còn nửa thanh máu, nhưng Lý Kiêu biết đã không kịp để đánh chết Hư không trảm không ngớt.
Nhưng còn Lộ Viễn ở bên cạnh, hai người hợp lực ở thời điểm Lý Kiêu dùng Gầm Như Hổ cùng nhau bùng nổ, cũng đem Hư không đánh tới gần hết máu.
Lý Kiêu mắt thấy chiêu Gầm Như Hổ đã gần hết thời gian, nghĩ đến chính mình nhất định sẽ chết mà ngã xuống đất.
Hắn nghĩ thầm chắc phải dựa vào Lộ Viễn giết Hư Không rồi, kết quả lúc Gầm Như Hổ hết hiệu lực, hắn thấy mình vẫn còn mấy chục máu trên người hoàn hoàn hảo hảo mà đứng đó, Hư không trảm không ngớt cùng Lộ Viễn lại té trên mặt đất.
Lộ Viễn tuy rằng sống lại tại chỗ cũng không phải đầy máu, nhưng cho dù chết cũng không tới phiên cậu a.
(khi vừa sống lại, máu và nội lực chỉ có phân nửa)
Lý Kiêu lúc này mới thấy trên người mình có một cái Xả Thân Quyết.
… Lộ Viễn lại giúp hắn thừa nhận thương tổn.
Hư không trảm không ngớt lập tức sống lại, Lộ Viễn cũng không muốn tiếp tục đuổi theo, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Vừa rồi dùng chiêu thức để sống lại, hiện tại nếu muốn sống lại phải chờ hơi lâu”.
(lần đầu chết muốn sống lại rất mau, chờ không tới 10 giây là được, nhưng chết lần 2, lần 3 thời gian chờ để sống lại sẽ lâu hơn, 1 phút thậm chí là hơn 2 phút)
Bởi vì dùng Luân hồi quyết sống lại sẽ nhanh hơn, nên dùng để nhanh sống lại mà giúp Lý Kiêu.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Ai, không biết nói cậu như thế nào đây.”
Dũng mãnh thiện chiến yên lặng ngồi tĩnh tọa bên cạnh thi thể của Tám ngàn dặm đường, trong lòng ê ẩm, lại ngứa.
Vừa rồi trong nháy mắt đó cứ tưởng là chính mình chết chắc rồi, lại phát hiện có một người ngu ngốc chịu chết thay hắn.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Kỳ thật cậu chết hay tôi chết không giống nhau, giúp tôi tiết kiệm mấy đồng tiền sửa trang bị để làm chi.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “… Kỳ thật tôi ấn sai đó.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Lại mạnh miệng rồi, cậu tốt với tôi, tôi đương nhiên biết ~ cậu hiến thân cho tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách ~ “
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lộ Viễn đứng dậy lại nói sang chuyện khác.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Hư không như thế nào đột nhiên trở nên sắc bén như vậy, hơn nữa một câu cũng chưa nói.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Quản hắn làm gì a, dám đánh lén cậu! Lần này không cho phép cậu vì hắn mà cầu tình, tôi tuyệt đối làm cho hắn nửa bước cũng khó đi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tốt lắm, cậu đừng động, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi, tôi sẽ phụ trách cậu có đáp ứng hay không a?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Nửa bước khó đi? Hắn hiện tại đã muốn thoát game.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu không cần không để ý đến tôi a! Hơn nữa làm sao cậu biết hắn thoát ? Không phải cậu vẫn còn giữ lại tên hắn trong danh sách hảo hữu chứ? Lập tức xóa cho tôi a!”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lý Kiêu vây quanh Lộ Viễn hi hi ha ha một trận, trong lòng lại hạ quyết tâm nhất định phải đem Hư không trảm không ngớt chỉnh cho chết lên chết xuống.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Lộ Viễn tỏ vẻ phải thoát game, Lý Kiêu lưu luyến huy huy đôi tay nhỏ bé sau đó cũng xuống.
Kết quả mới vừa logout liền nhận được điện thoại của Lý Thiên Nhai .
“Ta nói này cháu ngoại trai, ngươi logout cũng quá chậm đi?”
Mặc dù có chuyện của Hư không làm rối, nhưng tâm tình Lý Kiêu coi như không sai, cũng không thèm cùng Lý Thiên Nhai chấp nhặt.
“Ngươi còn ở trên game theo dõi ta?”
Lý Thiên Nhai thanh âm nghe thực bình tĩnh: “Ân, ta sợ ngươi bị nghiện game a, thế nào cũng xảy ra chuyện.”
Lý Kiêu phiên cái xem thường: “Ta cảm thấy được người có chuyện trước chính là ngươi đó.”
Lý Thiên Nhai trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Được rồi, ta thành thật nói cho ngươi biết. Ta nhìn thấy ngươi logout mới gọi điện thoại cho ngươi là vì muốn cho ngươi vô ưu vô lự mà vượt qua khoảng thời gian trong trò chơi. Nếu hiện tại ngươi đã logout, ta liền không khách khí.”
Lý Kiêu ẩn ẩn đoán được là chuyện gì, sắc mặt liền trở nên không tốt.
Lý Thiên Nhai thanh thanh cổ họng: “Phụng thiên thừa vận, Lý Kiêu nghe chỉ, lão gia tử tuyên ngươi ngày mai yết kiến.”
_________________
Thật ra nó là như vầy nè:
Nói đến thao tác, Lộ Viễn thực không bằng Lý Kiêu, Lý Kiêu ở Đầm Hắc Long hỗn loạn đánh giết rất nhiều, kinh nghiệm thực chiến đương nhiên Lộ Viễn không thể so sánh được.
Hơn nữa do chức nghiệp áp chế, Thiên Sách là môn phái duy nhất ở trong chiến đấu có thể lập tức tác chiến, hơn nữa các chiêu giảm thương của Thiên Sách cũng không ít, thời điểm lên được cấp 80 chính là lúc bùng nổ năng lực, trước mắt nói Thiên Sách là vương giả trong pvp cơ hồ không ai phản đối.
Thiếu Lâm cho tới nay vẫn luôn nổi danh là phái chân ngắn, cấp 70 còn có thể cho là bùng nổ nhưng lên 80 thì đã muốn trung hòa lại, Thiếu Lâm ở bản game cũ hiện tại này đánh nhau vẫn yếu hơn.
Nhưng Thiếu Lâm máu nhiều, chiêu khống chế cũng không thiếu, Lộ Viễn từ lúc lên cấp 70 liền một đường cắm cờ tỷ thí cho tới nay, cũng có ý nghĩ chứ không phải không.
Hơn nữa… Cậu cố gắng cày trang bị, chính là vì ngày này.
Có thể đứng ở trước mặt Lý Kiêu, cùng hắn dưới điều kiện ngang nhau mà luận bàn một phen, vô luận kết quả thế nào, đối với cậu đều là thắng lợi.
Lộ Viễn kiềm chế tâm tình nóng lòng muốn thử xuống, chờ đợi Lý Kiêu tiếp nhận lời mời tỷ thí.
Nam nhân đối mặt với lời mời tỷ thí của một người nam nhân khác đương nhiên sẽ không cự tuyệt.… Vì thế Lý Kiêu tiêu sái nhấn tiếp nhận.
Sau năm giây đếm ngược tỷ thí bắt đầu.
…
…
…
…
…
Tác giả của tác phẩm này là một người pk rất tệ, chỉ ở trong một đám người đục nước béo cò, chuyên lựa chọn người chơi thanh máu chỉ còn một phần ba mà đánh, ở mỗi lần đấu võ đài lượng thương tổn gây ra chẳng đáng để *** xỉa tới, cho nên không cần trông cậy vào tác giả sẽ viết ra được cái gì mà một trận pk phấn khích đầy kịch tính, hơn nữa pk thứ này chính người người đấu với người chúng ta đứng ngoài nói nhiều hơn nữa cũng chẳng được gì chi bằng tìm người đến đánh một trận sẽ tốt hơn a! Bình thường ta xem văn mà đến khúc đánh nhau này đều trực tiếp bỏ qua… Cho nên mọi người cũng trực tiếp bỏ qua đi…
Tóm lại, lúc Lộ Viễn còn có một nửa thanh máu, rốt cục đem bức Lý Kiêu phải dùng chiêu Thủ như sơn, hai người đánh a đánh a, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Bến tàu ở Khấu đảo ngay cửa vào phó bản Nhật luân sơn thành không lớn, ba mặt bị nước bao quanh, bên kia là núi cao, tính cơ động của Thiên Sách bị địa hình nhỏ hẹp hạn chế không ít. Tuy rằng Lý Kiêu chiếm ưu thế, nhưng cũng phải thừa nhận Lộ Viễn sử dụng khinh công cũng rất xuất thần nhập hóa.
Lý Kiêu thật lâu không có hưng phấn như vậy, cảm giác từng tế bào đều nhiệt huyết mà trỗi dậy, bình thường đấu với một người yếu hơn không hề có ý nghĩa, chỉ có đối thủ thực lực tương đương mới đáng giá mà có hứng thú đánh nhau, chính là muốn đem đối thủ như vậy như vậy, rồi lại như vậy như vậy…
Lý Kiêu lên ngựa, đối Lộ Viễn cười to.
Đây là trận đấu của số mệnh! Nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó quyết đấu!
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Đến đây đi, hướng tôi nã pháo.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Vũ khí cam vốn có kỹ năng riêng, lại có tới hai cái vũ khí cam đương nhiên thật tốt, đáng tiếc Lộ Viễn vẫn là kém một chiêu, Thiên Sách cùng Thiếu Lâm vốn không thích hợp đánh kiểu háo thắng, Lộ Viễn cạn máu, trong lòng biết chạy không thoát, quay người xông vào Lý Kiêu.
Lý Kiêu lập tức lên ngựa sử dụng một chiêu Hồi mã thương, Lộ Viễn đúng là luống cuống một chút, không có tránh thoát, bị Lý Kiêu đánh ngã xuống đất. Lý Kiêu từ trên cao nhìn xuống, trạc trạc Lộ Viễn.
Kết quả một cái vũ khí bình thường khi bạo đánh cũng nhảy ra chỉ số thương tổn đến bốn chữ số, Lộ Viễn liền thua.
(chỉ số thương tổn 4 chữ số: tức là hàng ngàn, khi đánh ra một skill thường sẽ hiện lên chỉ số thương tổn của chiêu đó, cao nhất có thể lên mười mấy ngàn, trung bình khoảng 6-7 ngàn)
Lý Kiêu phóng ngựa ra ngoài, Lộ Viễn liền theo trên đất mà đứng dậy, có chút bất đắc dĩ.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Lần trước cũng là như vậy, anh dùng cái phi tiêu bạo đánh đem tôi giết chết, lần này cư nhiên dùng thương bình thường cũng bạo đánh tôi.”
Lý Kiêu lúc này mới cảm thấy hơi ngượng ngùng.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ha ha, ngượng ngùng, tôi một khi đánh nhau liền quên thương hương tiếc ngọc.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “= = tiếc ngươi muội a.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ha ha.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Hồi máu đi, chúng ta đánh nữa.”
Lý Kiêu hưng phấn chưa hết, còn muốn đấu nữa. Lộ Viễn cười cười, ngồi xuống tĩnh toạ hồi máu, thanh máu mới vừa tăng được một chút, đột nhiên cậu thấy trên đỉnh đầu của mình toát ra mấy cái tên chiêu thức màu đỏ, thanh máu mỏng manh nháy mắt không còn.
Trong đó có một chiêu kiếm khí tinh khiết tên Tứ tượng luân hồi đánh vào cậu.
Không chỉ có Lộ Viễn không kịp phản ứng, Lý Kiêu thấy một màn này cũng lắp bắp kinh hãi.
Tiếp theo Lý Kiêu cũng bị đánh, Lý Kiêu còn chưa hoàn hồn, nhưng hắn lập tức liền phát hiện một cái tên đỏ giấu ở xa xa đang đánh lén. Kết quả vừa thấy…
Là Hư không trảm không ngớt…
Lý Kiêu nháy mắt có loại cảm giác không biết nói gì, đồng thời cũng thực phẫn nộ, người của lão tử chỉ có thể để cho lão tử đánh, lão tử giết, ngươi tính là cái thá gì mà cư nhiên dám đánh lén? !
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ta sát, ta đã muốn đem ngươi quên mất, ngươi lại nhảy ra khẳng định sự tồn tại của mình, ngươi có phải hay không muốn bị giết nữa a!”
Lý Kiêu theo thường lệ một bên hướng qua đánh Hư không trảm không ngớt, một bên đánh chữ.
Hư không trảm không ngớt không rên một tiếng, Lộ Viễn cảm thấy được muốn hắn hé răng nói chuyện cũng rất khó khăn, dù như vậy cũng không làm Lý Kiêu quan tâm. Chính là dù Hư không trảm không ngớt tuy trầm mặc, nhưng đánh ra cũng không hề keo kiệt, sử dụng một chiêu Sinh Thái Cực, sau đó chạy qua giết Lý Kiêu.
Lúc này Lộ Viễn đã sống lại, đi theo Lý Kiêu cùng truy Hư không.
Sau khi Lý Kiêu cùng Lộ Viễn tỷ thí xong thanh máu cũng đã gần cạn, chịu cũng không được bao lâu, lúc sau khi Hư Không bùng nổ đánh người phi thường đau, Lý Kiêu lập tức đã bị đánh đến gần cạn máu, liền sử dụng Gầm Như Hổ.
Tuy rằng trong một thời gian ngắn sẽ không chết, Hư không cũng đã bị hai người hợp lực đánh chỉ còn nửa thanh máu, nhưng Lý Kiêu biết đã không kịp để đánh chết Hư không trảm không ngớt.
Nhưng còn Lộ Viễn ở bên cạnh, hai người hợp lực ở thời điểm Lý Kiêu dùng Gầm Như Hổ cùng nhau bùng nổ, cũng đem Hư không đánh tới gần hết máu.
Lý Kiêu mắt thấy chiêu Gầm Như Hổ đã gần hết thời gian, nghĩ đến chính mình nhất định sẽ chết mà ngã xuống đất.
Hắn nghĩ thầm chắc phải dựa vào Lộ Viễn giết Hư Không rồi, kết quả lúc Gầm Như Hổ hết hiệu lực, hắn thấy mình vẫn còn mấy chục máu trên người hoàn hoàn hảo hảo mà đứng đó, Hư không trảm không ngớt cùng Lộ Viễn lại té trên mặt đất.
Lộ Viễn tuy rằng sống lại tại chỗ cũng không phải đầy máu, nhưng cho dù chết cũng không tới phiên cậu a.
(khi vừa sống lại, máu và nội lực chỉ có phân nửa)
Lý Kiêu lúc này mới thấy trên người mình có một cái Xả Thân Quyết.
… Lộ Viễn lại giúp hắn thừa nhận thương tổn.
Hư không trảm không ngớt lập tức sống lại, Lộ Viễn cũng không muốn tiếp tục đuổi theo, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Vừa rồi dùng chiêu thức để sống lại, hiện tại nếu muốn sống lại phải chờ hơi lâu”.
(lần đầu chết muốn sống lại rất mau, chờ không tới 10 giây là được, nhưng chết lần 2, lần 3 thời gian chờ để sống lại sẽ lâu hơn, 1 phút thậm chí là hơn 2 phút)
Bởi vì dùng Luân hồi quyết sống lại sẽ nhanh hơn, nên dùng để nhanh sống lại mà giúp Lý Kiêu.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Ai, không biết nói cậu như thế nào đây.”
Dũng mãnh thiện chiến yên lặng ngồi tĩnh tọa bên cạnh thi thể của Tám ngàn dặm đường, trong lòng ê ẩm, lại ngứa.
Vừa rồi trong nháy mắt đó cứ tưởng là chính mình chết chắc rồi, lại phát hiện có một người ngu ngốc chịu chết thay hắn.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Kỳ thật cậu chết hay tôi chết không giống nhau, giúp tôi tiết kiệm mấy đồng tiền sửa trang bị để làm chi.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “… Kỳ thật tôi ấn sai đó.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Lại mạnh miệng rồi, cậu tốt với tôi, tôi đương nhiên biết ~ cậu hiến thân cho tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách ~ “
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lộ Viễn đứng dậy lại nói sang chuyện khác.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Hư không như thế nào đột nhiên trở nên sắc bén như vậy, hơn nữa một câu cũng chưa nói.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Quản hắn làm gì a, dám đánh lén cậu! Lần này không cho phép cậu vì hắn mà cầu tình, tôi tuyệt đối làm cho hắn nửa bước cũng khó đi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tốt lắm, cậu đừng động, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi, tôi sẽ phụ trách cậu có đáp ứng hay không a?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Nửa bước khó đi? Hắn hiện tại đã muốn thoát game.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu không cần không để ý đến tôi a! Hơn nữa làm sao cậu biết hắn thoát ? Không phải cậu vẫn còn giữ lại tên hắn trong danh sách hảo hữu chứ? Lập tức xóa cho tôi a!”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Lý Kiêu vây quanh Lộ Viễn hi hi ha ha một trận, trong lòng lại hạ quyết tâm nhất định phải đem Hư không trảm không ngớt chỉnh cho chết lên chết xuống.
Hai người lại trò chuyện một hồi, Lộ Viễn tỏ vẻ phải thoát game, Lý Kiêu lưu luyến huy huy đôi tay nhỏ bé sau đó cũng xuống.
Kết quả mới vừa logout liền nhận được điện thoại của Lý Thiên Nhai .
“Ta nói này cháu ngoại trai, ngươi logout cũng quá chậm đi?”
Mặc dù có chuyện của Hư không làm rối, nhưng tâm tình Lý Kiêu coi như không sai, cũng không thèm cùng Lý Thiên Nhai chấp nhặt.
“Ngươi còn ở trên game theo dõi ta?”
Lý Thiên Nhai thanh âm nghe thực bình tĩnh: “Ân, ta sợ ngươi bị nghiện game a, thế nào cũng xảy ra chuyện.”
Lý Kiêu phiên cái xem thường: “Ta cảm thấy được người có chuyện trước chính là ngươi đó.”
Lý Thiên Nhai trầm mặc một chút, tiếp tục nói: “Được rồi, ta thành thật nói cho ngươi biết. Ta nhìn thấy ngươi logout mới gọi điện thoại cho ngươi là vì muốn cho ngươi vô ưu vô lự mà vượt qua khoảng thời gian trong trò chơi. Nếu hiện tại ngươi đã logout, ta liền không khách khí.”
Lý Kiêu ẩn ẩn đoán được là chuyện gì, sắc mặt liền trở nên không tốt.
Lý Thiên Nhai thanh thanh cổ họng: “Phụng thiên thừa vận, Lý Kiêu nghe chỉ, lão gia tử tuyên ngươi ngày mai yết kiến.”
_________________
Thật ra nó là như vầy nè:
Chương 24
Hoa Dương luôn là tình yêu số một của mình a