Chương : 24
Lão gia tử là ai…
Lão gia tử chính là ông ngoại của Lý Kiêu, cha của Lý Thiên Nhai
Lão gia tử là thiên, lão gia tử là địa, lão gia tử là một nửa nhân sinh của Lý Kiêu — đương nhiên đây là giả, nếu Lý gia gia ở Lý gia có địa vị cao như vậy, Lý Kiêu còn dám quậy cho Lý gia long trời lỡ đất rồi bỏ chạy sao?
Từ khi có Lý Thiên Nhai, tiếng nói của Lý gia gia ở Lý gia không còn cao nữa, đặc biệt là ở nhà toàn là nữ nhân. Nhưng là lần trước Lý Kiêu công nhiên nói ra tính hướng của mình, hoàn toàn chọc giận Lý gia gia, liền một cước đem Lý Kiêu đạp ra ngoài.
Trong nhà trừ bỏ Lý Thiên Nhai cũng không còn ai để ý tới Lý Kiêu, có lẽ… Có thể… Mọi người cho rằng Lý Kiêu ở bên ngoài quả thật là thê lương, nhưng chỉ có Lý Thiên Nhai biết đứa cháu ngoại trai của mình tránh ở bên ngoài chơi game đến rất là high…
Mặc kệ như thế nào, Lý Kiêu đều là con cháu của Lý gia, không thể thật sự tùy ý để hắn ở bên ngoài chơi đùa, Lý gia gia lần này gọi Lý Kiêu trở về, vô luận là mềm mỏng hay mạnh bạo, nhất định là muốn đem Lý Kiêu giáo huấn một phen.
Kỳ thật so với ông ngoại, Lý Kiêu càng sợ mẫu thân của mình hơn…
Mẹ của hắn thời trẻ là con gái một, vẫn luôn bị cho rằng bà chính là người thừa kế, cường hãn mà bất động thanh sắc, lần trước Lý Kiêu ở nhà công khai, Lý phu nhân tức cũng không mắng Lý Kiêu, nhưng là không có ngăn cản Lý gia gia đánh chửi hắn, Lý Kiêu biết mẫu thân mình mất hứng, cũng không biểu hiện ra vẻ gì cao hứng, loại thái độ này làm Lý Kiêu sợ hãi.
Dù sao lần này trở về, Lý Kiêu cũng không trông cậy vào người nhà đột nhiên nghĩ thông suốt mà thông cảm cho hắn, đau khổ nhất định là không thiếu được.
Nhưng hắn nhất định phải trở về, bởi vì dù sao họ cũng chính là người nhà của mình.
Lý Kiêu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đem tây trang ra mặc ở trên người, chính là không đeo caravat, lại đi mua không ít thuốc bổ, trang sức linh tinh gì đó, ở tại trước cửa quán của mình treo lên tấm bảng “Lão bản khó chịu, tạm dừng buôn bán”.
Nhìn thời gian đã sắp đến giờ cơm chiều, hắn mới mang theo đồ đạc xuống lầu xuất phát về nhà.
Đợi đến lúc vào cửa, Lý Kiêu mới phát hiện trên bàn cơm đã muốn dọn xong chén bát, chỉ chờ mang thức ăn lên là xong.
Lý Kiêu vốn cho là còn muốn ở trong phòng khách nói chuyện vòng vo một chút, kết quả liền cứ đi thẳng vào vấn đề a.
Vừa thấy chính là Hồng Môn Yến…
Trừ bỏ vú nuôi của hắn, mọi người đối Lý Kiêu đều không quá nhiệt tình. Lý gia gia giống như không phát hiện có mặt của Lý Kiêu, Lý phu nhân hướng Lý Kiêu gật gật đầu, còn Lý Thiên Nhai chính là phiên cái xem thường.
Không ai tiếp đón hắn, Lý Kiêu kiên trì ngồi lên ghế trên.
May mắn chỉ có vài người, Lý gia gia không kêu bảy tám cô dì chú thím của hắn đến cùng nhau xử hắn a.
Bà ngoại Lý Kiêu bởi vì có Lý Thiên Nhai ở đây mà qua Mĩ định cư, cả ngày ăn chay niệm phật. Kỳ thật Lý Kiêu vẫn luôn không hiểu được vì cái gì chỉ niệm Phật thôi mà muốn chạy tới Mĩ Quốc, nhưng không ai nhìn ra bà ngoại chỉ là muốn tìm một nơi thanh tĩnh để sống. Mà cha cùng mẹ Lý Kiêu cảm tình vẫn luôn không phải tốt lắm, cha Lý Kiêu đối đãi với hắn hơn phân nửa giống như đối đãi với một người mà mình đã muốn hoàn thành nhiệm vụ, đối chuyện của Lý Kiêu từ trước đến nay không hề quản. Cho nên hắn mới có thể lấy căn nhà của phụ thân bên kia mở cái tiệm.
Trên bàn cơm như vậy chỉ có vài người.
Lý Kiêu cảm thấy được hẳn là mình nên mở đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ông ngoại, con ở thị trường đồ cổ có chọn mấy cái hồ lô, cảm thấy được bộ dạng rất tốt, chính Người xem xem…”
“Hừ.”
Lý gia gia hừ một tiếng.
Lý Kiêu bị đánh gãy, trương há mồm, vẫn là quyết định nói cho hết lời: “Người xem xem có thích hay không. Con cũng có mua cho mẹ cùng Thiên Nhai một ít đồ vật.”
“Thoạt nhìn ở bên ngoài kiếm được không ít tiền.” Lý gia gia tiếp tục hừ.
Lý Kiêu cười cười: “Con mới đi ra ngoài vài ngày? Làm gì có nhiều tiền? Ở bên ngoài khẳng định không có thoải mái như ở nhà — “
“Trương tẩu ăn cơm!” Lý gia gia đột nhiên hét một tiếng.
Lý Kiêu đang nói chuyện lại bị đánh gãy, hắn đành ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.
Đồ ăn được mang lên, Lý Kiêu ngồi một hồi, chờ tất cả mọi người bắt đầu ăn, hắn mới cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gấp thức ăn cho trưởng bối.
Kết quả hắn mới vừa làm động tác chuẩn bị gắp thức ăn, Lý gia gia liền mắng một câu: “Ai chuẩn ngươi ăn ?”
Lý Kiêu 囧 một chút, để đũa xuống.
Chẳng lẽ là muốn dùng đói khát để tra tấn hắn sao?
Lý Kiêu ngoan ngoãn ngồi, không dám cử động nữa, Lý phu nhân nhưng thật ra nói chuyện.
“Ta với ba con đã nói qua, con trước đem cái tiệm trà sữa của con đóng cửa đi, vẫn là về nhà sống, nếu còn chưa muốn đi làm lại thì có thể nghỉ ngơi trước một hai tháng, sau đó mới quay về công ty làm.”
Lý Kiêu trầm mặc một chút, nhịn không được nói: “Là quán bàn du, không phải tiệm trà sữa.”
Tuy rằng mọi người hầu như đều cho rằng hắn bán trà sữa chứ không phải bàn du gì đó
Lý phu nhân liếc Lý Kiêu một cái, Lý Kiêu liền cúi đầu.
Hắn biết ở trong mắt của mẫu thân hắn tiệm trà sữa cùng bàn du không có gì khác nhau.
“Hừ.” Lý gia gia lại hừ một tiếng, Lý Kiêu không rõ hôm nay vì cái gì ông ngoại thích hanh hanh như vậy thích, sau đó Lý gia gia bổ sung thêm cho lời của Lý phu nhân, “Dù sao ngươi quay về nhà, đem bệnh của ngươi chữa hết!”
…
Thì ra là thế.
Lý Kiêu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Nguyên lai mọi người cho rằng con có bệnh.”
Lý gia gia vỗ cái bàn: “Ngươi không phải là có bệnh sao? Thích nam nhân? Đây không phải là đầu óc có bệnh sao?”
Lý Kiêu lạnh lùng nói: “Thích nam nhân thì kêu có bệnh? Con thân thể khỏe mạnh, có thể cùng mọi người trao đổi bình thường, có năng lực tự hỏi, có đủ khả năng nuôi sống chính mình, con không cho là mình có bệnh. Chính xác mà nói, chỉ là tính hướng của con cùng người khác không giống nhau mà thôi.”
Lý gia gia xem thái độ lúc vừa tới của Lý Kiêu thực mềm mỏng, còn tưởng rằng hắn có điều hối cải, kết quả vẫn là như vậy, nhịn không được lại vỗ cái bàn: “Không bình thường chính là có bệnh!”
Lý Kiêu cười, giọng tràn ngập mỉa mai: “Không bình thường? Con như cũ đem tài cán của mình vì xã hội cống hiến, ai có thể cùng người khác hoàn toàn giống nhau? Con chỉ là vừa vặn không giống người khác ở tính hướng.”
Lý Kiêu không để cho ông ngoại có cơ hội, tiếp tục nói: “Tựa như mọi người cảm thấy một nữ nhân nào đó phù hợp với lý tưởng của mình, còn con chỉ có thể đối nam nhân tâm động mà thôi. Con cảm thấy được ở trên phương diện tình cảm, ông ngoại cùng mẹ đều so với con hiểu biết hơn, loại tình cảm này nếu như có thể khống chế được, liền không gọi là cảm tình.”
Hắn nhếch miệng: “Cho dù hiện tại tạo áp lực cho con cùng một vị nữ nhân kết hôn, một ngày nào đó con không khống chế không được tâm động, dẫn đến thương tổn vợ của con cùng chính mình. Hơn nữa con biết, việc mình hướng người nhà thẳng thắn thành khẩn thừa nhận tính hướng của mình, sẽ làm mọi người bị tổn thương, nhưng nếu như con có thể nhẫn nại như trong lời nói, con tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến mọi người. Chính là con tự hỏi thật lâu, con cảm thấy được con không muốn đi lừa gạt một vị nữ nhân, cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình, cho nên…”
Lý Kiêu thản nhiên nói: “Con hướng mọi ngươi thẳng thắn thừa nhận, đồng thời cũng muốn được mọi người thông cảm và thừa nhận, bởi vì mọi người là người nhà của con.”
Lý Kiêu blabla nói rất nhiều, Lý gia gia vài lần xen mồm muốn tiếp tục mắng Lý Kiêu, nhưng rõ ràng khí thế không đủ, Lý Kiêu dẫn chứng theo sách, thao thao bất tuyệt, từ cổ chí kim, nội ngoại đông tây nói hết, sau đó giảng đến các loại luận điệu, quan điểm xã hội có liên quan đến đồng tính luyến ái.
Nói đến Lý gia gia đỉnh đầu bốc khói, ngay cả Lý Thiên Nhai cũng đều quên ăn cơm, khiếp sợ nhìn cháu ngoại trai của mình, chỉ có Lý phu nhân bình tĩnh ngồi ở bên kia, không nói một tiếng.
Cuối cùng Lý gia gia rốt cục không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Ngươi cút cho ta!”
Lý Kiêu lúc này mới câm miệng.
Cơm đương nhiên là ai cũng ăn không vô nữa, Lý Kiêu vốn nghĩ muốn đi, nhưng kiềm chế mà ở lại, nếu hiện tại lại đi như vậy chẳng khác nào lần trước, sự tình vẫn là không có tiến triển.
Lý gia gia đi vào thư phòng, Lý Kiêu thì ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách trầm mặc.
Lý Thiên Nhai đặt mông ngồi xuống bên người Lý Kiêu, hướng về phía hắn: “Ngươi thực trâu bò a, ta biết ngươi có thể nói, nhưng không biết ngươi có thể nói nhiều như vậy.”
Lý Kiêu thở ra một hơi khí: “Tiểu mễ tương thích xem một số tiểu thuyết kỳ quái, nàng cho Oa oa không khóc xem, Oa oa không khóc lại nhắn cho ta. Trong tiểu thuyết có kể ra rất nhiều cố sự của tiểu công cùng tiểu thụ, ta đem lời trong mấy cuốn tiểu thuyết đó nói cho ông ngoại nghe.”
Lý Thiên Nhai vẻ mặt vặn vẹo: “Ngươi thực hùng…”
Lý Kiêu vò vò đầu: “Bất quá giống như là kích thích quá độ.”
Lý Thiên Nhai trừng hắn: “Tuy rằng chúng ta người trẻ tuổi đã muốn thấy nhưng không thể trách, nhưng là thế hệ trước phải tiếp nhận rất khó khăn, hơn nữa ngươi từ trước đến nay luôn tùy tiện, thực dễ dàng liền nghĩ đến ngươi chỉ là bởi vì ngạc nhiên, chơi vui nên mới lạc lối…”
Lý Kiêu không hài lòng : “Như thế nào kêu bởi vì ngạc nhiên, chơi vui nên mới lạc lối? Đồng tính luyến ái cũng có thể toàn tâm toàn ý, ta cũng có thể đối một người toàn tâm toàn ý, không thể nói đều là giả, khác phái luyến không phải cũng có lúc chần chừ không quyết đoán hay sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Kiêu liền hối hận, quả nhiên thấy Lý Thiên Nhai sắc mặt đã đổi.
… Lão gia tử nhà bọn họ không phải là điển hình của khác phái luyến mà chần chừ hay sao.
Lý Thiên Nhai cũng thở dài: “Dù sao lão gia tử nhất thời cũng sẽ không hết giận, ngươi xem rồi tự lo liệu đi. Ngươi nói ngươi có thể toàn tâm toàn ý đối đãi người khác, ngươi hiện tại có sao?”
Lý Kiêu ánh mắt lóe lóe, trầm mặc một chút, nói: “Không.”
Lý Thiên Nhai khinh thường nói: “Thiết, nếu giống như lời ngươi nói thì chính là tình thánh rồi.”
Hai người cũng chưa nói, Lý Thiên Nhai nhớ tới cái gì, hỏi: “Nói ta xem ngươi mỗi ngày login liền cùng cái tên tiểu hòa thượng kia dính vào cùng nhau a.”
Lý Kiêu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Phải a, làm sao vậy?”
Lý Thiên Nhai nói: “Ta thật tình phỉ nhổ ngươi, đối với một tên hòa thượng xum xoe, không nghĩ tới sở thích của ngươi cũng rất đặc thù.”
Lý Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: “Hòa thượng thì làm sao? Ta cũng thích như vậy đó thì sao?”
“Ta thao, chẵng lẽ ngươi muốn làm cái gì võng luyến a? Ngươi muốn làm võng luyến cũng coi như xong đi, đằng này ngươi lại muốn làm cùng một tên hòa thượng đầu trọc lộ cơ ngực, ngươi thật hùng a.”
“Võng luyến? Hòa thượng?”
Giọng nữ mang đầy nghi hoặc vang lên, Lý Kiêu quay mặt lại, liền thấy mẫu thân của mình vẻ mặt khiếp sợ đang nhìn hắn.
Lý Kiêu: “…”
Lý Thiên Nhai: “…”
Hiểu lầm này thật sự là khó có thể giải thích a…
Dù sao nói thêm nửa ngày, cuối cùng Lý Kiêu vẫn là lại bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng Lý phu nhân thỏa hiệp, để cho hắn tiếp tục mở quán trà sữa — không, là bàn du đi.
Lý Kiêu mang đầy tâm sự mà lái xe từ nhà ra, tựa như trong tiểu thuyết hay nói, này đương nhiên là một cuộc kháng chiến trường kỳ. Hắn ló đầu nhìn xem ven đường có quán ăn nào hay không, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn.
Hắn vừa thấy, cư nhiên là của Lộ Viễn.
“Đêm nay không online sao?”
Lý Kiêu nhìn tin nhắn bật cười.
Đây là lần đầu tiên Lộ Viễn chủ động liên hệ hắn, Lý Kiêu đầu óc nóng lên, nhấn vào số điện thoại của tin nhắn, gọi qua.
Chuông vừa vang lên ba tiếng, đối phương liền nhận điện thoại.
“Uy?”
Lý Kiêu vừa cười thì Lộ Viễn liền nhận ra được thanh âm của hắn, giống như bao lần cậu nghe hắn nói trên yy vậy.
“Nhĩ hảo, tôi là Lý Kiêu.”
“… Ân.” Đối phương tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, “Hôm nay không online ?”
“Hình như là không còn kịp rồi.” Lý Kiêu nói xong, “Hơn nữa có hơi mệt.”
Lộ Viễn tựa hồ nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến tiếng xe: “Anh còn ở bên ngoài?”
“Ân.”
“Vậy được rồi, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi.”
“Tôi cơm cũng chưa có ăn đâu, đang tìm chỗ đi ăn này.” Lý Kiêu không tự giác mà mang ngữ khí vừa làm nũng vừa oán giận nói chuyện.
“Tôi đây cũng không có cách nào a.”
Lý Kiêu lớn tiếng bật cười: “Cậu hiện tại đang làm gì?”
Lộ Viễn hồi đáp: “Đánh xong chiến trường, chuẩn bị đi đánh phó bản ngày.”
Lý Kiêu nhìn trên đường lấp lánh ánh đèn nê ông, ngữ khí nhu hòa xuống: “Vậy không cần đánh nữa, đi ra gặp mặt được hay không?”
_____________________
Chương sau gặp mặt rồi a, từ đầu tới giờ toàn nói chuyện trong game, tình cảm cũng phát triển khá chậm nhưng khi gặp mặt sẽ rất bất ngờ đó,………>_< À chương sau hai anh đánh quái trong đời thật luôn a, anh Kiêu làm tank, còn anh Viễn là dame……. P/S thêm mấy tấm hình dễ thương của cặp này a: Chương 25 Thiên sách và Tàng kiếm vẫn là vương đạo (dù mình đang edit truyện của Thiên – Thiếu) #___#@___________
Lão gia tử chính là ông ngoại của Lý Kiêu, cha của Lý Thiên Nhai
Lão gia tử là thiên, lão gia tử là địa, lão gia tử là một nửa nhân sinh của Lý Kiêu — đương nhiên đây là giả, nếu Lý gia gia ở Lý gia có địa vị cao như vậy, Lý Kiêu còn dám quậy cho Lý gia long trời lỡ đất rồi bỏ chạy sao?
Từ khi có Lý Thiên Nhai, tiếng nói của Lý gia gia ở Lý gia không còn cao nữa, đặc biệt là ở nhà toàn là nữ nhân. Nhưng là lần trước Lý Kiêu công nhiên nói ra tính hướng của mình, hoàn toàn chọc giận Lý gia gia, liền một cước đem Lý Kiêu đạp ra ngoài.
Trong nhà trừ bỏ Lý Thiên Nhai cũng không còn ai để ý tới Lý Kiêu, có lẽ… Có thể… Mọi người cho rằng Lý Kiêu ở bên ngoài quả thật là thê lương, nhưng chỉ có Lý Thiên Nhai biết đứa cháu ngoại trai của mình tránh ở bên ngoài chơi game đến rất là high…
Mặc kệ như thế nào, Lý Kiêu đều là con cháu của Lý gia, không thể thật sự tùy ý để hắn ở bên ngoài chơi đùa, Lý gia gia lần này gọi Lý Kiêu trở về, vô luận là mềm mỏng hay mạnh bạo, nhất định là muốn đem Lý Kiêu giáo huấn một phen.
Kỳ thật so với ông ngoại, Lý Kiêu càng sợ mẫu thân của mình hơn…
Mẹ của hắn thời trẻ là con gái một, vẫn luôn bị cho rằng bà chính là người thừa kế, cường hãn mà bất động thanh sắc, lần trước Lý Kiêu ở nhà công khai, Lý phu nhân tức cũng không mắng Lý Kiêu, nhưng là không có ngăn cản Lý gia gia đánh chửi hắn, Lý Kiêu biết mẫu thân mình mất hứng, cũng không biểu hiện ra vẻ gì cao hứng, loại thái độ này làm Lý Kiêu sợ hãi.
Dù sao lần này trở về, Lý Kiêu cũng không trông cậy vào người nhà đột nhiên nghĩ thông suốt mà thông cảm cho hắn, đau khổ nhất định là không thiếu được.
Nhưng hắn nhất định phải trở về, bởi vì dù sao họ cũng chính là người nhà của mình.
Lý Kiêu suy nghĩ nửa ngày, vẫn là đem tây trang ra mặc ở trên người, chính là không đeo caravat, lại đi mua không ít thuốc bổ, trang sức linh tinh gì đó, ở tại trước cửa quán của mình treo lên tấm bảng “Lão bản khó chịu, tạm dừng buôn bán”.
Nhìn thời gian đã sắp đến giờ cơm chiều, hắn mới mang theo đồ đạc xuống lầu xuất phát về nhà.
Đợi đến lúc vào cửa, Lý Kiêu mới phát hiện trên bàn cơm đã muốn dọn xong chén bát, chỉ chờ mang thức ăn lên là xong.
Lý Kiêu vốn cho là còn muốn ở trong phòng khách nói chuyện vòng vo một chút, kết quả liền cứ đi thẳng vào vấn đề a.
Vừa thấy chính là Hồng Môn Yến…
Trừ bỏ vú nuôi của hắn, mọi người đối Lý Kiêu đều không quá nhiệt tình. Lý gia gia giống như không phát hiện có mặt của Lý Kiêu, Lý phu nhân hướng Lý Kiêu gật gật đầu, còn Lý Thiên Nhai chính là phiên cái xem thường.
Không ai tiếp đón hắn, Lý Kiêu kiên trì ngồi lên ghế trên.
May mắn chỉ có vài người, Lý gia gia không kêu bảy tám cô dì chú thím của hắn đến cùng nhau xử hắn a.
Bà ngoại Lý Kiêu bởi vì có Lý Thiên Nhai ở đây mà qua Mĩ định cư, cả ngày ăn chay niệm phật. Kỳ thật Lý Kiêu vẫn luôn không hiểu được vì cái gì chỉ niệm Phật thôi mà muốn chạy tới Mĩ Quốc, nhưng không ai nhìn ra bà ngoại chỉ là muốn tìm một nơi thanh tĩnh để sống. Mà cha cùng mẹ Lý Kiêu cảm tình vẫn luôn không phải tốt lắm, cha Lý Kiêu đối đãi với hắn hơn phân nửa giống như đối đãi với một người mà mình đã muốn hoàn thành nhiệm vụ, đối chuyện của Lý Kiêu từ trước đến nay không hề quản. Cho nên hắn mới có thể lấy căn nhà của phụ thân bên kia mở cái tiệm.
Trên bàn cơm như vậy chỉ có vài người.
Lý Kiêu cảm thấy được hẳn là mình nên mở đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ông ngoại, con ở thị trường đồ cổ có chọn mấy cái hồ lô, cảm thấy được bộ dạng rất tốt, chính Người xem xem…”
“Hừ.”
Lý gia gia hừ một tiếng.
Lý Kiêu bị đánh gãy, trương há mồm, vẫn là quyết định nói cho hết lời: “Người xem xem có thích hay không. Con cũng có mua cho mẹ cùng Thiên Nhai một ít đồ vật.”
“Thoạt nhìn ở bên ngoài kiếm được không ít tiền.” Lý gia gia tiếp tục hừ.
Lý Kiêu cười cười: “Con mới đi ra ngoài vài ngày? Làm gì có nhiều tiền? Ở bên ngoài khẳng định không có thoải mái như ở nhà — “
“Trương tẩu ăn cơm!” Lý gia gia đột nhiên hét một tiếng.
Lý Kiêu đang nói chuyện lại bị đánh gãy, hắn đành ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.
Đồ ăn được mang lên, Lý Kiêu ngồi một hồi, chờ tất cả mọi người bắt đầu ăn, hắn mới cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gấp thức ăn cho trưởng bối.
Kết quả hắn mới vừa làm động tác chuẩn bị gắp thức ăn, Lý gia gia liền mắng một câu: “Ai chuẩn ngươi ăn ?”
Lý Kiêu 囧 một chút, để đũa xuống.
Chẳng lẽ là muốn dùng đói khát để tra tấn hắn sao?
Lý Kiêu ngoan ngoãn ngồi, không dám cử động nữa, Lý phu nhân nhưng thật ra nói chuyện.
“Ta với ba con đã nói qua, con trước đem cái tiệm trà sữa của con đóng cửa đi, vẫn là về nhà sống, nếu còn chưa muốn đi làm lại thì có thể nghỉ ngơi trước một hai tháng, sau đó mới quay về công ty làm.”
Lý Kiêu trầm mặc một chút, nhịn không được nói: “Là quán bàn du, không phải tiệm trà sữa.”
Tuy rằng mọi người hầu như đều cho rằng hắn bán trà sữa chứ không phải bàn du gì đó
Lý phu nhân liếc Lý Kiêu một cái, Lý Kiêu liền cúi đầu.
Hắn biết ở trong mắt của mẫu thân hắn tiệm trà sữa cùng bàn du không có gì khác nhau.
“Hừ.” Lý gia gia lại hừ một tiếng, Lý Kiêu không rõ hôm nay vì cái gì ông ngoại thích hanh hanh như vậy thích, sau đó Lý gia gia bổ sung thêm cho lời của Lý phu nhân, “Dù sao ngươi quay về nhà, đem bệnh của ngươi chữa hết!”
…
Thì ra là thế.
Lý Kiêu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Nguyên lai mọi người cho rằng con có bệnh.”
Lý gia gia vỗ cái bàn: “Ngươi không phải là có bệnh sao? Thích nam nhân? Đây không phải là đầu óc có bệnh sao?”
Lý Kiêu lạnh lùng nói: “Thích nam nhân thì kêu có bệnh? Con thân thể khỏe mạnh, có thể cùng mọi người trao đổi bình thường, có năng lực tự hỏi, có đủ khả năng nuôi sống chính mình, con không cho là mình có bệnh. Chính xác mà nói, chỉ là tính hướng của con cùng người khác không giống nhau mà thôi.”
Lý gia gia xem thái độ lúc vừa tới của Lý Kiêu thực mềm mỏng, còn tưởng rằng hắn có điều hối cải, kết quả vẫn là như vậy, nhịn không được lại vỗ cái bàn: “Không bình thường chính là có bệnh!”
Lý Kiêu cười, giọng tràn ngập mỉa mai: “Không bình thường? Con như cũ đem tài cán của mình vì xã hội cống hiến, ai có thể cùng người khác hoàn toàn giống nhau? Con chỉ là vừa vặn không giống người khác ở tính hướng.”
Lý Kiêu không để cho ông ngoại có cơ hội, tiếp tục nói: “Tựa như mọi người cảm thấy một nữ nhân nào đó phù hợp với lý tưởng của mình, còn con chỉ có thể đối nam nhân tâm động mà thôi. Con cảm thấy được ở trên phương diện tình cảm, ông ngoại cùng mẹ đều so với con hiểu biết hơn, loại tình cảm này nếu như có thể khống chế được, liền không gọi là cảm tình.”
Hắn nhếch miệng: “Cho dù hiện tại tạo áp lực cho con cùng một vị nữ nhân kết hôn, một ngày nào đó con không khống chế không được tâm động, dẫn đến thương tổn vợ của con cùng chính mình. Hơn nữa con biết, việc mình hướng người nhà thẳng thắn thành khẩn thừa nhận tính hướng của mình, sẽ làm mọi người bị tổn thương, nhưng nếu như con có thể nhẫn nại như trong lời nói, con tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến mọi người. Chính là con tự hỏi thật lâu, con cảm thấy được con không muốn đi lừa gạt một vị nữ nhân, cũng không muốn lừa gạt chính bản thân mình, cho nên…”
Lý Kiêu thản nhiên nói: “Con hướng mọi ngươi thẳng thắn thừa nhận, đồng thời cũng muốn được mọi người thông cảm và thừa nhận, bởi vì mọi người là người nhà của con.”
Lý Kiêu blabla nói rất nhiều, Lý gia gia vài lần xen mồm muốn tiếp tục mắng Lý Kiêu, nhưng rõ ràng khí thế không đủ, Lý Kiêu dẫn chứng theo sách, thao thao bất tuyệt, từ cổ chí kim, nội ngoại đông tây nói hết, sau đó giảng đến các loại luận điệu, quan điểm xã hội có liên quan đến đồng tính luyến ái.
Nói đến Lý gia gia đỉnh đầu bốc khói, ngay cả Lý Thiên Nhai cũng đều quên ăn cơm, khiếp sợ nhìn cháu ngoại trai của mình, chỉ có Lý phu nhân bình tĩnh ngồi ở bên kia, không nói một tiếng.
Cuối cùng Lý gia gia rốt cục không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: “Ngươi cút cho ta!”
Lý Kiêu lúc này mới câm miệng.
Cơm đương nhiên là ai cũng ăn không vô nữa, Lý Kiêu vốn nghĩ muốn đi, nhưng kiềm chế mà ở lại, nếu hiện tại lại đi như vậy chẳng khác nào lần trước, sự tình vẫn là không có tiến triển.
Lý gia gia đi vào thư phòng, Lý Kiêu thì ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách trầm mặc.
Lý Thiên Nhai đặt mông ngồi xuống bên người Lý Kiêu, hướng về phía hắn: “Ngươi thực trâu bò a, ta biết ngươi có thể nói, nhưng không biết ngươi có thể nói nhiều như vậy.”
Lý Kiêu thở ra một hơi khí: “Tiểu mễ tương thích xem một số tiểu thuyết kỳ quái, nàng cho Oa oa không khóc xem, Oa oa không khóc lại nhắn cho ta. Trong tiểu thuyết có kể ra rất nhiều cố sự của tiểu công cùng tiểu thụ, ta đem lời trong mấy cuốn tiểu thuyết đó nói cho ông ngoại nghe.”
Lý Thiên Nhai vẻ mặt vặn vẹo: “Ngươi thực hùng…”
Lý Kiêu vò vò đầu: “Bất quá giống như là kích thích quá độ.”
Lý Thiên Nhai trừng hắn: “Tuy rằng chúng ta người trẻ tuổi đã muốn thấy nhưng không thể trách, nhưng là thế hệ trước phải tiếp nhận rất khó khăn, hơn nữa ngươi từ trước đến nay luôn tùy tiện, thực dễ dàng liền nghĩ đến ngươi chỉ là bởi vì ngạc nhiên, chơi vui nên mới lạc lối…”
Lý Kiêu không hài lòng : “Như thế nào kêu bởi vì ngạc nhiên, chơi vui nên mới lạc lối? Đồng tính luyến ái cũng có thể toàn tâm toàn ý, ta cũng có thể đối một người toàn tâm toàn ý, không thể nói đều là giả, khác phái luyến không phải cũng có lúc chần chừ không quyết đoán hay sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Kiêu liền hối hận, quả nhiên thấy Lý Thiên Nhai sắc mặt đã đổi.
… Lão gia tử nhà bọn họ không phải là điển hình của khác phái luyến mà chần chừ hay sao.
Lý Thiên Nhai cũng thở dài: “Dù sao lão gia tử nhất thời cũng sẽ không hết giận, ngươi xem rồi tự lo liệu đi. Ngươi nói ngươi có thể toàn tâm toàn ý đối đãi người khác, ngươi hiện tại có sao?”
Lý Kiêu ánh mắt lóe lóe, trầm mặc một chút, nói: “Không.”
Lý Thiên Nhai khinh thường nói: “Thiết, nếu giống như lời ngươi nói thì chính là tình thánh rồi.”
Hai người cũng chưa nói, Lý Thiên Nhai nhớ tới cái gì, hỏi: “Nói ta xem ngươi mỗi ngày login liền cùng cái tên tiểu hòa thượng kia dính vào cùng nhau a.”
Lý Kiêu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Phải a, làm sao vậy?”
Lý Thiên Nhai nói: “Ta thật tình phỉ nhổ ngươi, đối với một tên hòa thượng xum xoe, không nghĩ tới sở thích của ngươi cũng rất đặc thù.”
Lý Kiêu tiếp tục ngoáy lỗ tai: “Hòa thượng thì làm sao? Ta cũng thích như vậy đó thì sao?”
“Ta thao, chẵng lẽ ngươi muốn làm cái gì võng luyến a? Ngươi muốn làm võng luyến cũng coi như xong đi, đằng này ngươi lại muốn làm cùng một tên hòa thượng đầu trọc lộ cơ ngực, ngươi thật hùng a.”
“Võng luyến? Hòa thượng?”
Giọng nữ mang đầy nghi hoặc vang lên, Lý Kiêu quay mặt lại, liền thấy mẫu thân của mình vẻ mặt khiếp sợ đang nhìn hắn.
Lý Kiêu: “…”
Lý Thiên Nhai: “…”
Hiểu lầm này thật sự là khó có thể giải thích a…
Dù sao nói thêm nửa ngày, cuối cùng Lý Kiêu vẫn là lại bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng Lý phu nhân thỏa hiệp, để cho hắn tiếp tục mở quán trà sữa — không, là bàn du đi.
Lý Kiêu mang đầy tâm sự mà lái xe từ nhà ra, tựa như trong tiểu thuyết hay nói, này đương nhiên là một cuộc kháng chiến trường kỳ. Hắn ló đầu nhìn xem ven đường có quán ăn nào hay không, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn.
Hắn vừa thấy, cư nhiên là của Lộ Viễn.
“Đêm nay không online sao?”
Lý Kiêu nhìn tin nhắn bật cười.
Đây là lần đầu tiên Lộ Viễn chủ động liên hệ hắn, Lý Kiêu đầu óc nóng lên, nhấn vào số điện thoại của tin nhắn, gọi qua.
Chuông vừa vang lên ba tiếng, đối phương liền nhận điện thoại.
“Uy?”
Lý Kiêu vừa cười thì Lộ Viễn liền nhận ra được thanh âm của hắn, giống như bao lần cậu nghe hắn nói trên yy vậy.
“Nhĩ hảo, tôi là Lý Kiêu.”
“… Ân.” Đối phương tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, “Hôm nay không online ?”
“Hình như là không còn kịp rồi.” Lý Kiêu nói xong, “Hơn nữa có hơi mệt.”
Lộ Viễn tựa hồ nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến tiếng xe: “Anh còn ở bên ngoài?”
“Ân.”
“Vậy được rồi, sớm một chút về nhà nghỉ ngơi.”
“Tôi cơm cũng chưa có ăn đâu, đang tìm chỗ đi ăn này.” Lý Kiêu không tự giác mà mang ngữ khí vừa làm nũng vừa oán giận nói chuyện.
“Tôi đây cũng không có cách nào a.”
Lý Kiêu lớn tiếng bật cười: “Cậu hiện tại đang làm gì?”
Lộ Viễn hồi đáp: “Đánh xong chiến trường, chuẩn bị đi đánh phó bản ngày.”
Lý Kiêu nhìn trên đường lấp lánh ánh đèn nê ông, ngữ khí nhu hòa xuống: “Vậy không cần đánh nữa, đi ra gặp mặt được hay không?”
_____________________
Chương sau gặp mặt rồi a, từ đầu tới giờ toàn nói chuyện trong game, tình cảm cũng phát triển khá chậm nhưng khi gặp mặt sẽ rất bất ngờ đó,………>_< À chương sau hai anh đánh quái trong đời thật luôn a, anh Kiêu làm tank, còn anh Viễn là dame……. P/S thêm mấy tấm hình dễ thương của cặp này a: Chương 25 Thiên sách và Tàng kiếm vẫn là vương đạo (dù mình đang edit truyện của Thiên – Thiếu) #___#@___________