Chương 16: Tai nạn
Nhìn chiếc xe lao nhanh xuống dốc khiến mọi người hô hoán trong sợ hãi
Trong xe rung lắc dữ dội cố cầm lấy vô lăng để chiếc xe không bị lật ngược lao xuống
Cả hai người đều cầu nguyện bản thân sẽ không sao và kết quả thật khiến chúng ta phải chờ mong
Phía dưới là đường cao tốc bây giờ không quá nhiều xe đi lại, từng xe vụt nhanh qua đột nhiên phía trên đồi núi một chiếc xe không 8 chỗ lại lao nhanh xuống dưới
Tình hình dần mất kiểm soát
Mọi thứ xảy ra trong chốc lát
Thật bất ngờ là chiếc xe đã không bị lật nhưng nhìn có vẻ hư hại rất nặng nề
Mọi người chứng kiến ở đó nhanh chóng gọi cấp cứu [ nhanh nhanh mau gọi cứu thương, nó sắp lao xuống đây rồi mọi người mau tránh ra ]
Hai người bên trong mà không hẳn là hai người mà là ba người mới đúng, lúc biết xe sẽ lao xuống dốc cô đã buộc chặt người đàn ông kia ờ phía dưới
10 phút sau khi mọi chuyện trôi qua quá nhanh khiến mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn
May thay cô cũng bị thương không quá nặng nhưng Cảnh sát Lục vì lúc nãy che chắn cho cô lên đã bị thương không nhẹ
Ổng đã bị thương nặng rồi bây giờ còn nặng hơn không biết ổng có sống nổi không
Trước khi cô lâm vào hôn mê cô đã nhìn thấy Cảnh sát Lục người đầy thương tích đang che chắn cẩn thận cho cô
Cô không hẳn là cảm động nhưng rất cảm kích người đàn ông đó đã chắn những mảnh vỡ của cửa kính
Rồi sau đó mọi chuyện ra sao nữa cô cũng không biết được nữa
................
Hai ngày sau
Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại nhưng có vẻ cô trông rất ổn
Nhìn trên người mình toàn vết thương ngoài da và chấn thương não nhẹ thì cô lại nghĩ đến Cảnh sát Lục không biết anh có ổn không
Lê thân mình mệt mỏi ngồi dậy nhấn chuông gọi y tá
Y Tá: [ cô tỉnh rồi sao, cô cảm thấy bản thân mình như thế nào? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi rất ổn, cho tôi hỏi người bị tai nạn cùng tôi đang ở đâu? ]
Y Tá: [ hai người đó hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô có tiện không dẫn tôi qua đó ]
Y Tá: [ mời cô đi theo tôi ]
Trên hành lang bệnh viện tiếng nức nở có, tiếng gào khóc cũng có nhìn khung cảnh trước mắt cô cảm thấy rất chạnh lòng
Đứng trước phòng 201 cô không có cảm xúc gì quá đặc biệt
Y Tá: [ 2 bệnh nhân đấy đang ở bên trong, tôi xin phép đi trước ]
Cô nhanh chóng bước vào trong phòng, người đàn ông xanh xao kia đã tỉnh dậy trước cô. Do lúc đó anh ta nằm ở dưới lên không có vấn đề gì quá lớn nhưng do thân thể anh ta vốn không tốt lên vừa mới tỉnh dậy
Anh Đình: [ cuối cùng cô cũng đến, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô đấy ] 'nhìn chằm chằm'
Khương Ninh Ngọc: [ cứ hỏi tự nhiên ]
Anh Đình: [ sao lúc đó cô lại dám đánh ngất tôi? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tiện tay ] 'bình thản ngồi xuống ghế'
Anh Đình: [ lý do ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có lý do ]
Anh Đình 'nhíu chặt mày' [ sao lúc đó xe lại lao xuống dốc ] 'kích động'
Khương Ninh Ngọc: [ mất lái ]
Anh Đình: [ cái gì cơ, sao có thể kia chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ vì sao không thể? ]
Anh Đình tự lẩm bẩm rồi đột nhiên ngước mắt lên chỉ vào giường bên cạnh [ anh ta nhìn không ổn chút nào ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết ]
Cô nhìn vào chiếc giường đó thấy một bóng dáng tiều tụy xanh xao xung quanh toàn dây cắm vào người
Khương Ninh Ngọc: [ nhìn có chút xấu ]
Anh Đình: [ anh ta bị vậy mà cô lại nói những lời như vậy? ] 'khó chịu'
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đã rất lo lắng cho anh ta ]
Đột nhiên một đám người xông vào có người nói [ dạo gần đây tôi không thể liên lạc với cảnh sát Lục, hóa ra là bị tai nạn ở đây. Nếu không phải tôi nhìn thấy anh ta trên tivi thì không biết bây giờ anh ta đang nơi nào nữa ]
Khá khó tin khi tin tức vụ tai nạn kia lại được lên tivi
Cô nhanh chóng mở điện thoại ra nhìn tin tức đúng như cô đã nghĩ những hình ảnh trên núi kia không xuất hiện bất cứ cảnh sát nào vậy có nghĩa đám người đứng kia là giả mạo
Từ trước đến nay cô rất tin tưởng vào trực giác của bản thân
Đột nhiên có người nhìn cô rồi la lên [ không phải người bị bắt cóc lần trước đó à, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? ]
Trong xe rung lắc dữ dội cố cầm lấy vô lăng để chiếc xe không bị lật ngược lao xuống
Cả hai người đều cầu nguyện bản thân sẽ không sao và kết quả thật khiến chúng ta phải chờ mong
Phía dưới là đường cao tốc bây giờ không quá nhiều xe đi lại, từng xe vụt nhanh qua đột nhiên phía trên đồi núi một chiếc xe không 8 chỗ lại lao nhanh xuống dưới
Tình hình dần mất kiểm soát
Mọi thứ xảy ra trong chốc lát
Thật bất ngờ là chiếc xe đã không bị lật nhưng nhìn có vẻ hư hại rất nặng nề
Mọi người chứng kiến ở đó nhanh chóng gọi cấp cứu [ nhanh nhanh mau gọi cứu thương, nó sắp lao xuống đây rồi mọi người mau tránh ra ]
Hai người bên trong mà không hẳn là hai người mà là ba người mới đúng, lúc biết xe sẽ lao xuống dốc cô đã buộc chặt người đàn ông kia ờ phía dưới
10 phút sau khi mọi chuyện trôi qua quá nhanh khiến mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn
May thay cô cũng bị thương không quá nặng nhưng Cảnh sát Lục vì lúc nãy che chắn cho cô lên đã bị thương không nhẹ
Ổng đã bị thương nặng rồi bây giờ còn nặng hơn không biết ổng có sống nổi không
Trước khi cô lâm vào hôn mê cô đã nhìn thấy Cảnh sát Lục người đầy thương tích đang che chắn cẩn thận cho cô
Cô không hẳn là cảm động nhưng rất cảm kích người đàn ông đó đã chắn những mảnh vỡ của cửa kính
Rồi sau đó mọi chuyện ra sao nữa cô cũng không biết được nữa
................
Hai ngày sau
Cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại nhưng có vẻ cô trông rất ổn
Nhìn trên người mình toàn vết thương ngoài da và chấn thương não nhẹ thì cô lại nghĩ đến Cảnh sát Lục không biết anh có ổn không
Lê thân mình mệt mỏi ngồi dậy nhấn chuông gọi y tá
Y Tá: [ cô tỉnh rồi sao, cô cảm thấy bản thân mình như thế nào? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi rất ổn, cho tôi hỏi người bị tai nạn cùng tôi đang ở đâu? ]
Y Tá: [ hai người đó hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ạ ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô có tiện không dẫn tôi qua đó ]
Y Tá: [ mời cô đi theo tôi ]
Trên hành lang bệnh viện tiếng nức nở có, tiếng gào khóc cũng có nhìn khung cảnh trước mắt cô cảm thấy rất chạnh lòng
Đứng trước phòng 201 cô không có cảm xúc gì quá đặc biệt
Y Tá: [ 2 bệnh nhân đấy đang ở bên trong, tôi xin phép đi trước ]
Cô nhanh chóng bước vào trong phòng, người đàn ông xanh xao kia đã tỉnh dậy trước cô. Do lúc đó anh ta nằm ở dưới lên không có vấn đề gì quá lớn nhưng do thân thể anh ta vốn không tốt lên vừa mới tỉnh dậy
Anh Đình: [ cuối cùng cô cũng đến, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô đấy ] 'nhìn chằm chằm'
Khương Ninh Ngọc: [ cứ hỏi tự nhiên ]
Anh Đình: [ sao lúc đó cô lại dám đánh ngất tôi? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tiện tay ] 'bình thản ngồi xuống ghế'
Anh Đình: [ lý do ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có lý do ]
Anh Đình 'nhíu chặt mày' [ sao lúc đó xe lại lao xuống dốc ] 'kích động'
Khương Ninh Ngọc: [ mất lái ]
Anh Đình: [ cái gì cơ, sao có thể kia chứ ]
Khương Ninh Ngọc: [ vì sao không thể? ]
Anh Đình tự lẩm bẩm rồi đột nhiên ngước mắt lên chỉ vào giường bên cạnh [ anh ta nhìn không ổn chút nào ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi biết ]
Cô nhìn vào chiếc giường đó thấy một bóng dáng tiều tụy xanh xao xung quanh toàn dây cắm vào người
Khương Ninh Ngọc: [ nhìn có chút xấu ]
Anh Đình: [ anh ta bị vậy mà cô lại nói những lời như vậy? ] 'khó chịu'
Khương Ninh Ngọc: [ tôi đã rất lo lắng cho anh ta ]
Đột nhiên một đám người xông vào có người nói [ dạo gần đây tôi không thể liên lạc với cảnh sát Lục, hóa ra là bị tai nạn ở đây. Nếu không phải tôi nhìn thấy anh ta trên tivi thì không biết bây giờ anh ta đang nơi nào nữa ]
Khá khó tin khi tin tức vụ tai nạn kia lại được lên tivi
Cô nhanh chóng mở điện thoại ra nhìn tin tức đúng như cô đã nghĩ những hình ảnh trên núi kia không xuất hiện bất cứ cảnh sát nào vậy có nghĩa đám người đứng kia là giả mạo
Từ trước đến nay cô rất tin tưởng vào trực giác của bản thân
Đột nhiên có người nhìn cô rồi la lên [ không phải người bị bắt cóc lần trước đó à, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? ]