Chương 17: Công việc mới
Khương Ninh Ngọc: [ nếu tôi nói tôi đi ngang qua các anh có tin không? ] 'cười ngượng'
Người kia: [ làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng cô cũng có mặt trong vụ tai nạn đó mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thì là vậy đó ]
Sau đó cô phải ngồi giải trình với đám người kể hết những gì đã xảy ra mấy ngày qua
Khương Ninh Ngọc: [ tóm lại tôi cũng vô tình bị vướng vào đây mà thôi ] 'bất đắc dĩ'
Người kia: [ thì ra là vậy nhưng bây giờ đội trưởng không thể làm nhiệm vụ được nữa, không biết đội trưởng bao giờ mới tỉnh dậy đây ] 'thở dài'
Khương Ninh Ngọc: [ nếu không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây ]
Người kia: [ đi thong thả ]
Đáng lẽ cô sẽ ở đó chăm sóc cho cảnh sát Lục nhưng nhìn căn phòng đã chật kín người cô nghĩ đành báo đáp ân tình này sau vậy
Nhìn con đường xô bồ trước mắt, nhìn chiếc điện thoại trong tay không biết vali của bản thân đã đi đâu về đâu
May thay vali cô vẫn ở đó vì hôm qua vội quá cô chỉ kịp che nó vào một chỗ cũng gọi là kín rồi leo lên xe
................
Nằm trên giường khách sạn cô nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đây mà tràn đầy bất lực, rõ ràng cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi tại sao những chuyện xui xẻo liên tục ập đến đầu cô vậy chả nhẽ bản thân là sao chổi sao?
Khương Ninh Ngọc: [ mai đi phỏng vấn mong không gặp chuyện bất trắc gì nữa cả ] 'phiền lòng'
Ngồi trên giường cô xử lí nốt công việc nhưng lại thấy một video khá lạ mắt. Không chần chừ cô liền bấm vào đó nhưng lại thấy cảnh một cô bé đang ân cần chăm sóc cậu bé ăn xin kia, cô khá tò mò sao lại có đoạn video này trong máy mình hay nó đã xuất hiện từ lâu mà cô không để tâm đến. Sau một hồi lục lại suy nghĩ thì ra cảnh đó là do mẹ cô quay khi cô vừa tròn 3 tuổi, hẳn là lâu quá rồi cô không thể nhớ được nữa.
Cô không để ý đoạn video đó nữa mà chăm chú nghiên cứu công ty mình chuẩn bị ngày mai sẽ phỏng vấn
Là một người dày dặn kinh nghiệm lên cô chắc chắn có thể ứng tuyển vào vị trí mà bản thân mong muốn
Đến 23h khuya cô đành gác lại công việc mà đi ngủ
Cô đánh một giấc rất ngon đến khi chuông báo thức reo, cô đành lò mò ngồi dậy rồi vệ sinh cá nhân
Ngồi trên bàn trang điểm cô chăm chú từng chi tiết trên khuôn mặt mình. Nhìn làn da bóng loáng không tì vết của cô với ngũ quan hài hòa dù cho không trang điểm nhưng những đường nét đó vẫn khiến cô rất nổi bật trong đám đông, bây giờ khi chăm chút từng đường nét trên khuôn mặt khiến người khác nhìn vào mà đắm chìm vào nó ngay lập tức
Mặc bộ quần áo đơn giản nhưng đường cong cơ thể của cô rất hoàn hảo, mặc quần áo sơ mi tuy đơn giản mà không hề giản đơn. Dù cho có mặc đồ giản dị đến đâu nhưng với vibe như vậy thì vẫn khiến nhiều người chú ý
................
Ngồi trên cô trong lòng cô cũng có một chút hồi hộp
Khi đọc đến tên cô, rất bình tĩnh mà bước vào
Trong khi phỏng vấn cô có thể trả lời trôi chảy câu hỏi của người phỏng vấn đưa ra
Không có gì ngạc nhiên là cô đã được nhận ngay sau đó
Trên tin nhắn trúng tuyển người ta hẹn cô tuần sau mới đến làm mà bây giờ mới thứ 3 lên cô rất rảnh trong thời gian này
Trên đường về cô tiện ghé vào bệnh viện thăm Cảnh sát Lục, nhìn người đàn ông mới tỉnh dậy không lâu cô rất tận tụy mà chăm sóc anh
Cảnh sát Lục: [ chúng ta quen không hẳn là lâu mà tôi biết tên cô nhưng không biết cô có biết tên tôi không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ a haha 'cười ngượng' anh cũng chưa hề nói cho tôi biết nha ]
Cảnh sát Lục ' thở dài' [ biết ngay mà, tôi tên Lục Khương Hàn ]
Khương Ninh Ngọc: [ à thì ra là vậy ]
Sau đó hai người trò chuyện rất vui vẻ
Người kia: [ làm sao có thể trùng hợp như vậy, nhưng cô cũng có mặt trong vụ tai nạn đó mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thì là vậy đó ]
Sau đó cô phải ngồi giải trình với đám người kể hết những gì đã xảy ra mấy ngày qua
Khương Ninh Ngọc: [ tóm lại tôi cũng vô tình bị vướng vào đây mà thôi ] 'bất đắc dĩ'
Người kia: [ thì ra là vậy nhưng bây giờ đội trưởng không thể làm nhiệm vụ được nữa, không biết đội trưởng bao giờ mới tỉnh dậy đây ] 'thở dài'
Khương Ninh Ngọc: [ nếu không có chuyện gì nữa tôi đi trước đây ]
Người kia: [ đi thong thả ]
Đáng lẽ cô sẽ ở đó chăm sóc cho cảnh sát Lục nhưng nhìn căn phòng đã chật kín người cô nghĩ đành báo đáp ân tình này sau vậy
Nhìn con đường xô bồ trước mắt, nhìn chiếc điện thoại trong tay không biết vali của bản thân đã đi đâu về đâu
May thay vali cô vẫn ở đó vì hôm qua vội quá cô chỉ kịp che nó vào một chỗ cũng gọi là kín rồi leo lên xe
................
Nằm trên giường khách sạn cô nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trước đây mà tràn đầy bất lực, rõ ràng cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi tại sao những chuyện xui xẻo liên tục ập đến đầu cô vậy chả nhẽ bản thân là sao chổi sao?
Khương Ninh Ngọc: [ mai đi phỏng vấn mong không gặp chuyện bất trắc gì nữa cả ] 'phiền lòng'
Ngồi trên giường cô xử lí nốt công việc nhưng lại thấy một video khá lạ mắt. Không chần chừ cô liền bấm vào đó nhưng lại thấy cảnh một cô bé đang ân cần chăm sóc cậu bé ăn xin kia, cô khá tò mò sao lại có đoạn video này trong máy mình hay nó đã xuất hiện từ lâu mà cô không để tâm đến. Sau một hồi lục lại suy nghĩ thì ra cảnh đó là do mẹ cô quay khi cô vừa tròn 3 tuổi, hẳn là lâu quá rồi cô không thể nhớ được nữa.
Cô không để ý đoạn video đó nữa mà chăm chú nghiên cứu công ty mình chuẩn bị ngày mai sẽ phỏng vấn
Là một người dày dặn kinh nghiệm lên cô chắc chắn có thể ứng tuyển vào vị trí mà bản thân mong muốn
Đến 23h khuya cô đành gác lại công việc mà đi ngủ
Cô đánh một giấc rất ngon đến khi chuông báo thức reo, cô đành lò mò ngồi dậy rồi vệ sinh cá nhân
Ngồi trên bàn trang điểm cô chăm chú từng chi tiết trên khuôn mặt mình. Nhìn làn da bóng loáng không tì vết của cô với ngũ quan hài hòa dù cho không trang điểm nhưng những đường nét đó vẫn khiến cô rất nổi bật trong đám đông, bây giờ khi chăm chút từng đường nét trên khuôn mặt khiến người khác nhìn vào mà đắm chìm vào nó ngay lập tức
Mặc bộ quần áo đơn giản nhưng đường cong cơ thể của cô rất hoàn hảo, mặc quần áo sơ mi tuy đơn giản mà không hề giản đơn. Dù cho có mặc đồ giản dị đến đâu nhưng với vibe như vậy thì vẫn khiến nhiều người chú ý
................
Ngồi trên cô trong lòng cô cũng có một chút hồi hộp
Khi đọc đến tên cô, rất bình tĩnh mà bước vào
Trong khi phỏng vấn cô có thể trả lời trôi chảy câu hỏi của người phỏng vấn đưa ra
Không có gì ngạc nhiên là cô đã được nhận ngay sau đó
Trên tin nhắn trúng tuyển người ta hẹn cô tuần sau mới đến làm mà bây giờ mới thứ 3 lên cô rất rảnh trong thời gian này
Trên đường về cô tiện ghé vào bệnh viện thăm Cảnh sát Lục, nhìn người đàn ông mới tỉnh dậy không lâu cô rất tận tụy mà chăm sóc anh
Cảnh sát Lục: [ chúng ta quen không hẳn là lâu mà tôi biết tên cô nhưng không biết cô có biết tên tôi không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ a haha 'cười ngượng' anh cũng chưa hề nói cho tôi biết nha ]
Cảnh sát Lục ' thở dài' [ biết ngay mà, tôi tên Lục Khương Hàn ]
Khương Ninh Ngọc: [ à thì ra là vậy ]
Sau đó hai người trò chuyện rất vui vẻ