Chương 19: Giao dịch
Mấy ngày nay nói rảnh thì cô cũng không hẳn là rảnh
Thấy bản thân cũng quá thảnh thơi đi lên cô quyết định đi tìm Lục Khương Hàn chơi vậy
................
Đến gần công ty, vẫn là chiếc xe đẩy quen thuộc đó, cô cố tình đi lượn một vòng qua xem may thay lần này đã khác cô đã bị nhìn thấy ngay tức khắc
Lục Khương Hàn: [ sao cô lại đến đây? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ô anh nhìn thấy tôi à ]
Lục Khương Hàn " tôi cũng có mù đâu" [ đương nhiên rồi cô đứng lù lù trước mắt tôi mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đang làm nhiệm vụ nữa à ]
Lục Khương Hàn: [ bây giờ tôi cũng khá rảnh, có thể trò chuyện cùng với cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ haha nhưng tôi đâu có nhu cầu trò chuyện với anh ]
Lục Khương Hàn: [ vậy cô đứng trước mặt tôi làm gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi theo dõi nhiệm vụ cùng anh chứ sao ]
Lục Khương Hàn: [ lên biết tự lượng sức mình ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy sao lần trước tôi vác anh cũng được mấy cây đấy ]
Lục Khương Hàn: [ thật cảm kích, nhờ vậy mà tôi với cô mới bị lạc vào chỗ khỉ ho cò gáy như vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ còn hơn là bị bắt rồi bị tra tấn dã man ]
Lục Khương Hàn: [ đúng là đỡ hơn thật ]
Tự nhiên Lục Khương Hàn lại nhìn chăm chú vào một điểm phía xa xa
Khương Ninh Ngọc: [ đối tượng ra rồi à ]
Lục Khương Hàn: [ đúng vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có muốn tôi giúp một chút không? ]
Lục Khương Hàn: [ đối tượng lần này cực kì nguy hiểm đừng tự tiện dây vào ]
KhươngvNinh Ngọc: [ ok thôi, dù gì tôi cũng gọi là quen biết anh ta ]
Lục Khương Hàn: [ thật sao? ] 'mừng rỡ '
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên là không ]
Lục Khương Hàn: [ hóa ra là vậy ] 'ủ rũ '
Khương Ninh Ngọc: [ anh đã điều tra được gì chưa vậy? ]
Lục Khương Hàn: [ tính cảnh giác của anh ta rất cao, rất khó để tìm được sơ hở ]
Khương Ninh Ngọc: [ nếu tôi làm được thì tôi được gì không? ]
Lục Khương Hàn: [ tuyên dương, cô thấy thế nào ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có nhu cầu ]
Lục Khương Hàn: [ được mọi người ca ngợi ]
Khương Ninh Ngọc: [ thấy tôi cần những thứ nhàm chán vậy à ]
Lục Khương Hàn: [ danh vọng ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần thiết ]
Lục Khương Hàn: [ một người bạn trai cảnh sát ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần người yêu ]
Lục Khương Hàn: [ vậy còn tiền? ]
Khương Ninh Ngọc: [ bao nhiêu ]
Lục Khương Hàn: [ hóa ra là một người tham tiền ]
Khương Ninh Ngọc: [ chứ không lẽ thèm muốn anh ]
Lục Khương Hàn: [vậy cô muốn bao nhiêu ]
Khương Ninh Ngọc: [ đến lúc đấy tôi sẽ nói cho hấp dẫn ]
Lục Khương Hàn: [ nếu không đủ tiền thì sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đấy là việc của các anh, dù gì công việc này rất nguy hiểm ]
Lục Khương Hàn: [ cũng đúng, vậy được cứ thành giao vậy đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được, nhìn mà học hỏi ]
Cô chạy đến muốn vỗ vai nhưng không may bị người nào đó phản ứng nhanh đè xuống
Khương Ninh Ngọc: [ là tôi ]
Trần Dữ: [ là em hả ] 'mừng rỡ '
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh lại ở đây vậy? ]
Trần Dữ: [ tôi tới bàn công việc thôi,em tới đây đi du lịch hả ]
Khương Ninh Ngọc: [ đúng vậy, nhưng tôi không rành đường cho lắm ]
Phía bên kia đường người nào đó đang há hốc mồm không thể tin được vào mắt mình
Lục Khương Hàn: [ biết thế làm cách này sớm hơn ]
Qua lại bên này
Trần Dữ đang xoa tay cho Khương Ninh Ngọc [ có đau lắm không em ]
Khương Ninh Ngọc: [ đau ]
Trần Dữ: [ vậy tới bệnh viện nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ không thích ]
Trần Dữ: [ vậy em muốn đi đâu? ] 'sủng nịnh'
Khương Ninh Ngọc: [ đi ăn đi ] " dù gì mình cũng đang đói"
Trần Dữ: [ được ]
................
Trên bàn ăn
Không thể tin được cô lại bắt gặp một cảnh tượng bắt mắt như vậy
Trời ơi đó là một vụ đánh ghen đó
Xung quanh có rất nhiều người vây lại xem
Khương Ninh Ngọc: [ chúng ta lại đó hóng náo nhiệt đi ]
Không đợi Trần Dữ trả lời cô đi một mạc đến đó luôn
Nhìn khung cảnh cực kì hỗn loạn bắt mắt, vậy mà cô lại nhìn thấy người quen nha
Hữu Cảnh Dục cặp kè với 2 người cùng một lúc có thể còn nhiều hơn nữa cơ
Cô nhanh chí lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình
Cuối cùng buổi đi ăn lại là buổi đi hóng drama, thật cũng hết nói nổi
Thấy bản thân cũng quá thảnh thơi đi lên cô quyết định đi tìm Lục Khương Hàn chơi vậy
................
Đến gần công ty, vẫn là chiếc xe đẩy quen thuộc đó, cô cố tình đi lượn một vòng qua xem may thay lần này đã khác cô đã bị nhìn thấy ngay tức khắc
Lục Khương Hàn: [ sao cô lại đến đây? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ô anh nhìn thấy tôi à ]
Lục Khương Hàn " tôi cũng có mù đâu" [ đương nhiên rồi cô đứng lù lù trước mắt tôi mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh đang làm nhiệm vụ nữa à ]
Lục Khương Hàn: [ bây giờ tôi cũng khá rảnh, có thể trò chuyện cùng với cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ haha nhưng tôi đâu có nhu cầu trò chuyện với anh ]
Lục Khương Hàn: [ vậy cô đứng trước mặt tôi làm gì? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tôi theo dõi nhiệm vụ cùng anh chứ sao ]
Lục Khương Hàn: [ lên biết tự lượng sức mình ]
Khương Ninh Ngọc: [ vậy sao lần trước tôi vác anh cũng được mấy cây đấy ]
Lục Khương Hàn: [ thật cảm kích, nhờ vậy mà tôi với cô mới bị lạc vào chỗ khỉ ho cò gáy như vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ còn hơn là bị bắt rồi bị tra tấn dã man ]
Lục Khương Hàn: [ đúng là đỡ hơn thật ]
Tự nhiên Lục Khương Hàn lại nhìn chăm chú vào một điểm phía xa xa
Khương Ninh Ngọc: [ đối tượng ra rồi à ]
Lục Khương Hàn: [ đúng vậy ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh có muốn tôi giúp một chút không? ]
Lục Khương Hàn: [ đối tượng lần này cực kì nguy hiểm đừng tự tiện dây vào ]
KhươngvNinh Ngọc: [ ok thôi, dù gì tôi cũng gọi là quen biết anh ta ]
Lục Khương Hàn: [ thật sao? ] 'mừng rỡ '
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên là không ]
Lục Khương Hàn: [ hóa ra là vậy ] 'ủ rũ '
Khương Ninh Ngọc: [ anh đã điều tra được gì chưa vậy? ]
Lục Khương Hàn: [ tính cảnh giác của anh ta rất cao, rất khó để tìm được sơ hở ]
Khương Ninh Ngọc: [ nếu tôi làm được thì tôi được gì không? ]
Lục Khương Hàn: [ tuyên dương, cô thấy thế nào ]
Khương Ninh Ngọc: [ không có nhu cầu ]
Lục Khương Hàn: [ được mọi người ca ngợi ]
Khương Ninh Ngọc: [ thấy tôi cần những thứ nhàm chán vậy à ]
Lục Khương Hàn: [ danh vọng ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần thiết ]
Lục Khương Hàn: [ một người bạn trai cảnh sát ]
Khương Ninh Ngọc: [ không cần người yêu ]
Lục Khương Hàn: [ vậy còn tiền? ]
Khương Ninh Ngọc: [ bao nhiêu ]
Lục Khương Hàn: [ hóa ra là một người tham tiền ]
Khương Ninh Ngọc: [ chứ không lẽ thèm muốn anh ]
Lục Khương Hàn: [vậy cô muốn bao nhiêu ]
Khương Ninh Ngọc: [ đến lúc đấy tôi sẽ nói cho hấp dẫn ]
Lục Khương Hàn: [ nếu không đủ tiền thì sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đấy là việc của các anh, dù gì công việc này rất nguy hiểm ]
Lục Khương Hàn: [ cũng đúng, vậy được cứ thành giao vậy đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ được, nhìn mà học hỏi ]
Cô chạy đến muốn vỗ vai nhưng không may bị người nào đó phản ứng nhanh đè xuống
Khương Ninh Ngọc: [ là tôi ]
Trần Dữ: [ là em hả ] 'mừng rỡ '
Khương Ninh Ngọc: [ sao anh lại ở đây vậy? ]
Trần Dữ: [ tôi tới bàn công việc thôi,em tới đây đi du lịch hả ]
Khương Ninh Ngọc: [ đúng vậy, nhưng tôi không rành đường cho lắm ]
Phía bên kia đường người nào đó đang há hốc mồm không thể tin được vào mắt mình
Lục Khương Hàn: [ biết thế làm cách này sớm hơn ]
Qua lại bên này
Trần Dữ đang xoa tay cho Khương Ninh Ngọc [ có đau lắm không em ]
Khương Ninh Ngọc: [ đau ]
Trần Dữ: [ vậy tới bệnh viện nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ không thích ]
Trần Dữ: [ vậy em muốn đi đâu? ] 'sủng nịnh'
Khương Ninh Ngọc: [ đi ăn đi ] " dù gì mình cũng đang đói"
Trần Dữ: [ được ]
................
Trên bàn ăn
Không thể tin được cô lại bắt gặp một cảnh tượng bắt mắt như vậy
Trời ơi đó là một vụ đánh ghen đó
Xung quanh có rất nhiều người vây lại xem
Khương Ninh Ngọc: [ chúng ta lại đó hóng náo nhiệt đi ]
Không đợi Trần Dữ trả lời cô đi một mạc đến đó luôn
Nhìn khung cảnh cực kì hỗn loạn bắt mắt, vậy mà cô lại nhìn thấy người quen nha
Hữu Cảnh Dục cặp kè với 2 người cùng một lúc có thể còn nhiều hơn nữa cơ
Cô nhanh chí lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình
Cuối cùng buổi đi ăn lại là buổi đi hóng drama, thật cũng hết nói nổi