Chương 12 : Ngàn Thu Chớp Mắt
Ngàn năm sau!
Khu chợ phía đông thị trấn Lưu Vũ, quận Nhật Nam, Vũ Sinh Quốc ồn ào náo nhiệt, xe cộ qua lại tấp nập. Vào lúc choạng vạng rất nhiều thứ được bày bán khắp nơi. Đủ loại mặt hàng và chiêu trò bày bán ở đây. Thi thoảng mới có căn nhà với một vài ánh đèn điện mờ mờ ảo ảo, từ phía của của một tiệm rèn những người luyện khí đồ tan ca về nhà hay là học sinh của học viện Nam Sơn đi học về, còn lại đủ loại sắc màu. Người đi đường cũng mệt mỏi, vội vã khiến cho bầu trời dường như tối đen hơn nữa.
Có lẽ ở một thành phố mang tầm cỡ Vũ Nguyệt lục địa thì việc xuất khiện một khu như thế này đúng là đáng xấu hổ, nên những người khá giả và giàu có luôn cảm thấy ở nơi này bẩn thỉu nhơm nhúa và thầm hi vọng rằng nó không tồn tại nữa.
ở một quầy gần ngã 3 có một gã nhìn rất nhàn rỗi nhưng cũng không làm khu phố sáng lên được bao nhiêu.
ở đây có một thanh niên bán thịt heo quay, đeo một tấm vải tựa như tạp dề ở Trái Đất, quần áo trên người chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, phía dưới là một đôi giày bạc màu theo năm tháng.
Người thanh niên có chút lôi thôi nhưng khi nhìn kĩ thì thấy một gương mặt khá tuấn tú, có một chút gì đó hơi hướm của vẻ bất cần nhân thế và một sự cô độc lúc ẩn lúc hiện. Nhưng những cô gái khi qua đây cũng chẳng ai liếc nhìn hắn, có lẽ bởi vì hắn chỉ là một tên bán thịt heo nướng.
Người thanh niên đem mấy xâu thịt heo nướng gác qua một bên để ráo mỡ. Trời nóng mà, quay thịt heo thì dễ còn bán được thì hơi khó. Giá bán 5 xu 1 xâu khá đắt đỏ, nhưng mà người đi qua người đi lại lại tấp nập một cách khó hiểu.
- Ông chủ hoàng cho cháu thêm 2 xâu thịt heo quay
Một cậu bé nói lên, vừa ăn vừa nói cái miệng chúm chím xinh xắn còn dính đầy mỡ heo.
- Tới đây tới đây!
Tiếng của người thanh niên kia vang lên
- Cho chị thêm 3 xâu
Một thiếu phụ lại vang lên, trước mặt cô cũng là 2 đứa trẻ một lớn một bé đang say sưa gặm lấy xâu thịt nướng
- Chờ tí chị ơi
Giọng nói của ông chủ hoàng lại vang lên
- Dùng thịt hắc trư cấp 3 để đi nướng thịt còn bán 5 xu một xâu thì chỉ có những người như Hoàng Thiếu mới làm được người khác chắc không chịu nổi mất
Một giọng nói vang lên phía sau lưng ông chủ Hoàng.
- Anh Lôi tới rồi hả hôm nay ăn mấy xâu thử xem tay nghề của Hoàng ca lên tầm mới chưa này
Vừa nói ánh mắt bất cần cô độc kia dịu đi một chút.
- Bí cảnh chuẩn bị mở ra em tới bàn xem huynh xem cho một ít đệ tử đi tham gia bí cảnh k. Đệ thời gian gấp gáp sao đủ thời gian đi ăn thịt heo quay được
Anh Lôi đáp lại với giọng kính cẩn
- Đệ cho đệ tử lịch luyện đi, đệ tử của anh cơ hội phải tự tìm. Còn đệ nữa 1000 năm mà mới đan vương cấp 7. ngàn dặm tới đây chỉ để báo tin này chả lẽ nghĩ hoàng ca của người già rồi lẩm cẩm hay sao. Không truyền tin đc hửm?? bày đặt mặt với mũi, sợ rằng tông chủ của tông môn 8 sao ăn quán ăn lề đường 5 xu một xâu heo quay mất mặt lắm đúng k?
Ông chủ Hoàng lên giọng giáo huấn
- Hehe chỉ có huynh là hiểu đệ. Cho đệ vài xâu vừa đi vừa ăn
Nói xong ông chủ Hoàng đã đưa cho Anh Lôi 2 xiên thịt heo quay. Vừa lúc đó có mấy thanh niên đi tới gần tiệm bánh đan dược cạnh quán của ông chủ Hoàng. Mấy thanh niên kia áo quần sang trọng bên hông là mấy thanh pháp bảo hình kiếm nhìn qua là biết đắt tiền nhưng chả thực dụng tí nào.
- Lão Lâm 2 ngày rồi sao chưa đóng tiền bảo kê ở đây? Chán sống hay sao? Chỉ là đan sư cấp 2 cũng lớn lối ở chỗ này. Không dám đóng tiền bảo kê.
Lâm Lão bên kia dáng vẻ vội vã và hoảng hốt:
- Mấy cậu đây là 3 viên linh thạch trung phẩm các cậu cầm tạm, cho tôi khất vài hôm.
Thanh niên kia biến mất dáng vẻ hùng hổ trở nên như 1 thư sinh không biết chiếc quạt lông ở đâu đã cầm ở trên tay khẽ vẫy vẫy
- Tiền bao giờ trả cũng được. Nhưng 3 ngày sau, tôi lại tới. 1 mỗi ngày lãi 1 ngón tay cứ thế mà tính
Ông lão Lâm kia vội khúm núm, giọng mang vẻ nịnh bợ:
- Vâng vâng tôi sẽ chuẩn bị đủ tiền cho cậu. Cũng may có những người anh minh thần võ như cậu mới bảo vệ an toàn cho chúng tôi.
Chưa nói xong mấy thanh niên kia đã tới quán của ông chủ Hoàng. Ông chủ Hoàng đưa 2 xâu thịt nướng ra trước mặt chúng:
- Hôm nay các cậu đi trễ chỉ còn 2 dĩa này thôi.
Đoạn nói rồi quay đi. Thanh niên kia bảo :
- Ông chủ Hoàng nướng thêm mấy xâu cho anh em chúng tôi nữa được không?
Giọng ông chủ Hoàng vang lên:
- Mỗi ngày 1327 xâu bán hết không làm thêm không hết thì từ thiện không có thêm đâu.
Thanh niên kia dường như đang bị tức giận:
- Ông chủ Hoàng tôi nói lại làm cho tôi thêm 100 xâu nếu không từ nay không còn ngày này năm sau là ngày dỗ của ông. Ông đừng tưởng nấu thịt ngon là có thể làm càn.
Giọng nói ông chủ Hoàng bắt đầu lạnh dần:
- Ăn có thể ăn không ăn thì biến
Thanh niên kia quay lại 2 người phía sau gật đầu bay lên định đánh cho ông chủ Hoàng một trận. Người xung quanh đang ăn vội bỏ chạy. Ở quận Nhật Nam, có 2 bang hội chiếm đóng bao gồm Hắc Phong và Thanh Thạch. Thanh niên kia là con của 1 trưởng lão bang Hắc Phong. Bang Hắc Phong là một bang hội cấp 6 bang chủ là vũ vương tứ trọng hơn 300 năm trước đã thu phục một nữa hắc bang ở quận Nhật Nam.
Anh Lôi truyền âm giọng vẻ bực tức:
- Có cần đệ cho người đi cho bang phái này biến mất không?
Hoàng Nhật truyền âm lại chỉ bảo :
- Dù đệ có giết hết tất cả những tên quần là áo lượt này đi chăng nữa cũng sẽ sinh ra thôi. Thực lực vi tôn chỉ cần đệ có thực lực thì có mọi thứ. Đệ mới chỉ là vũ hoàng nhị trọng mà thôi đường còn dài lắm. 1000 năm mà mới đan vương cấp 7 thì nên xem lại sự chăm chỉ của mình. Sự vụ bang phái quan trọng nhưng thực lực của bản thân mới là thứ to lớn nhất.
Đoạn nói rồi mấy tên kia không biết sao lăn ra ngã xuống đất khuôn mặt thê thảm. Ông chủ Hoàng vừa nói vừa thu dọn quầy hàng của mình
- Bảo phụ thân người nói với bang chủ. Nếu sau này chuyện này còn xẩy ra bang Hắc Phong sẽ biến mất. Có phụ thân vũ vương nhị tinh mà thôi đừng cho mình là trời đất.
Tên thanh niên kia bực tức:
- Hừ người đừng có láo với ta cùng lắm cũng chỉ là tán tu vũ suất, vũ vương đánh không lại thì chạy. Ta sẽ cho người chết không có đất chôn.
Ông chủ hoàng cười nhẹ môi nhếch lên nở một nụ cười tà dị và nhìn mấy thanh niên kia chạy đi :
- Vô tri.
Một lúc sau, bên trong một tòa phủ to lớn có tiếng quát to :
- Hừ dám đánh con trai ta dù người là trời ta cũng giết. Nam Nhan, Bắc Nhan mai đi cùng ta
Cái bàn nguyên vẹn trở thành vụn nát. Tiếng dạ to rõ ràng phát ra.
Ông chủ Hoàng thì vẫn bình thản như chưa có gì xẩy ra:
- Các vị phụ lão mời quay lại, mấy người này không dám tổn thương các vị đâu đừng lo.
Dù vậy mọi người vẫn có ánh mắt nghi ngại sau đó quay đi. Thịt heo quay thì ngon đấy nhưng có mạng mới được hưởng thụ.
- Hoàng ca sao huynh có thể nhẫn nhục như vậy được. Nếu là huynh trước kia có lẽ bang phái kia đã biến mất sau vài nhịp hô hấp
Ông chủ Hoàng nhắm mắt thở dài:
- Nhân sinh là vậy 2 năm hay huynh ở đây bán thịt heo quay nhưng thực ra có nhiều thứ đệ chưa hiểu được tới bình cảnh đệ sẽ hiểu vì sao huynh như vậy. Có những thứ chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả. Còn 2 xâu ăn nhanh còn về. Hôm nay phá lệ chỉ giáo cho đệ mấy câu nếu không ngộ ra chỉ trách đệ không đủ tư chất mà thôi. Huynh về đây. Nhớ rằng mọi chuyện đều đựa trên sức mạnh của bản thân. Không đủ sức mạnh muốn một đời yên ổn cũng không được
Nói rồi ông chủ Hoàng đẩy chiếc xe đi dần về phía mặt trời lặn. Anh Lôi nghe như hiểu như không gật gù vài giây sau đó cũng biến mất ngay sau đó