Chương 52: Hòn đảo đối kháng trăm người
Tạ Hoài Du nhếch khóe môi thầm nói trong lòng.
Mọi người làm tốt lắm.
Ngoài mặt lại lạnh lùng nhìn một đám người đang bị chôn chân tại chỗ, mở to đôi mắt nhìn bọn cậu, nói: “Cuối cùng cũng đến lúc đơn phương tàn sát rồi.”
Đám người kia bất động muốn mắng muốn đánh đều không được, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Hoài Du. Cố Lãng từ xa đi đến chắn trước người bạn nhỏ nhà mình, không muốn cho mấy ánh mắt ác độc của đám người đó nhìn đến cậu.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào vết thương trên má cậu, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Du Du, em nghỉ ngơi một chút để anh giải quyết bọn họ có được không?”
Khuôn mặt Tạ Hoài Du nóng lên trước hành động nhẹ nhàng, ấm áp của hắn, cậu cũng không phản đối như mọi khi, gật đầu đồng ý để hắn giải quyết đám người đó thay cậu. Tạ Hoài Du cố nhấc chân trái của mình lên từ từ lùi về phía sau để hắn tiện hành động.
Tạ Hoài Du đã hiểu rõ người này hơn rất nhiều, hắn chỉ là nói cho cậu biết hắn muốn làm gì, còn cậu có đồng ý hay không thì hắn vẫn sẽ làm mà thôi.
Cố Lãng quay lưng lại với cậu, ánh mắt hắn nhìn bọn người kia lạnh lùng đến cực điểm, cây thương vàng đạo cụ đặc trưng của người chơi No1 vẫn đang nhỏ máu, nó thèm khát máu tươi, mà hiện tại chính là lúc bữa tiệc của nó bắt đầu.
Cố Lãng ra tay rất nhanh, chỉ trong vòng mười mấy giây bọn người kia đã bị cây thương của hắn hút khô máu, trở thành cát bụi, quay về với đất trời.
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 117]
Các thành viên trong đội thoáng thở phào nhẹ nhõm, đi đến xem xét vết thương cho nhau.
Tạ Hoài Du ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Cậu mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, tuy có thêm chiếc áo khoác quân đội bên ngoài che bớt đi nhưng mọi người vẫn có thể thấy vết máu thấm vào quần áo trên khắp người cậu.
Trần Vĩnh Lâm cứ thấy cậu bị thương là lại sợ, chủ động tiến đến muốn băng bó cho cậu nhưng Cố Lãng đã trước một bước quỳ một chân xuống vén ống quần của cậu lên. Hắn nhíu mày nhìn mắt cá chân đang sưng tấy của cậu, đầu gối trái bị cắt ra một chút, máu chảy đầm đìa, may mà vết thương không sâu đến xương.
Phần đùi của Tạ Hoài Du có vẻ bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng ống quần cậu không thể vén hết lên đến đó được, Cố Lãng dứt khoát dùng dao cắt đi ống quần bên chân trái của cậu. Vết thương do một mũi kiếm có tính ăn mòn gây ra khiến nó lan đến tận xương, miệng vết thương cũng không còn phân rõ nào là máu, nào là thịt nữa rồi.
“Anh ơi, vết thương…” Từ Nguyệt Hi khó tin nhìn miệng vết thương đáng sợ trên người anh Tạ của nhóc, rõ ràng là vết thương đáng sợ như thế!… sao anh nhóc lại có thể giữ bình tĩnh không lộ ra chút đau đớn nào cho bọn họ thấy chứ!!
Những người khác vừa đau lòng vừa áy náy vì không giúp được bao nhiêu cho cậu, Tạ Hoài Du định bảo mình không sao để an ủi bọn họ thì đã nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của ai đó. Cố Lãng chặn tất cả lời quan tâm mà bọn họ định nói, hắn bực bội hỏi: “Trần Vĩnh Lâm cậu mua rất nhiều vật phẩm chữa trị đúng không?”
Trần Vĩnh Lâm bối rối, mới nhớ ra lúc này việc cấp bách là gì, cậu ấy loay hoay lục tìm trong ba lô hệ thống, cuối cùng cũng tìm được thuốc phục hồi cấp trung, đưa cho hắn.
Cố Lãng lại nhíu mày hỏi bọn họ: “Các cậu không ai đem loại cao cấp à?”
Tạ Hoài Du thấy hắn bắt đầu nóng nảy liền nhàn nhạt nói: “Tôi kêu bọn họ đừng mua mấy thứ đó đấy! Điểm tích lũy nên dùng để mua các kĩ năng chiến đấu bảo vệ bản thân mình thì hơn.”
Thấy hắn vẫn mãi đau lòng vì không có thuốc tốt cho cậu, Tạ Hoài Du mới nhỏ giọng nói: “Cố Lãng, tôi đau.”
Lúc này người chơi họ Cố mới giật mình nhanh chóng mở nắp hủ, rắc thuốc lên vị trí bị thương của cậu, còn luôn miệng xin lỗi trấn an: “Xin lỗi Du Du, xin lỗi em, để em phải chịu khổ lâu rồi, chờ một chút thôi, một chút nữa vết thương liền thịt lại sẽ không còn đau.”
Bốn đồng đội đứng một bên, giây trước vừa lo lắng giây sau đã bị hành động cùng lời nói của hắn làm cho đứng hình.
Này có phải là cùng một người không vậy?
Có gì đó sai sai rồi đúng không?
Phòng livestream 4444 đang có 109210 người xem.
[Aaaaa!!! Sao mà tên họ Cố này biết cách làm người ta xiêu lòng với hắn vậy hả???]
[Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi.]
[Kiểu này Du Du sớm muộn gì cũng bị hắn dụ dỗ thành công.]
[Thái độ hắn ta thay đổi đến mức làm tôi thấy chóng mặt.]
[Lúc Du Du không khỏe thì ân cần, chu đáo thế này, bình thường thì cứ tìm được cơ hội là ghẹo anh ấy suốt, khi không có Du Du thì như tên điên phản diện, tên này chứng nhận có ngàn cái mặt nha.]
[Du Du, cậu tuyệt đối phải nhìn cho rõ bộ mặt thật của hắn.]
[Du Du cứ yên tâm nghĩ ngơi nha đám người lợi hại trên thứ hạng 20 vẫn cách ở đây xa lắm, cậu cứ việc nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi.]
[…]
Tạ Hoài Du không nói gì nhìn Cố Lãng nhẹ nhàng thoa thuốc, băng bó vết thương cho cậu. Hắn cẩn thận đến mức Tạ Hoài Du tưởng chừng người đang đau là hắn, chứ không phải cậu.
Khi Cố Lãng vươn tay muốn thoa thuốc cho vết thương trên má cậu thì bị một cánh tay nhẹ nắm lại. Tạ Hoài Du nhìn thấy vết máu chảy dọc theo cánh tay hắn, không biết sao trong lòng cậu lại đau đến khó tả, cậu lầm bầm mắng: “Đồ ngốc.”
Cố Lãng nghe vậy ngay lập tức bật cười, không mấy để ý đến vết thương trên người mình lại giở thói lưu manh chọc ghẹo bạn nhỏ: “Du Du mắng anh gì thế? Nhỏ quá anh nghe không rõ.”
Tạ Hoài Du ngay lập tức xù lông né khỏi cái tay đang vươn đến muốn thoa thuốc cho mình, cậu nhanh gọn dán đại một miếng băng cá nhân lớn lên má rồi xoay qua đè hắn ra băng bó, trong lòng vừa tức vừa đau.
Bản thân thương tật khắp người thì không lo, suốt ngày chỉ giỏi lo chuyện của người khác cái gì chứ!
Cố Lãng ngoan ngoãn ngồi yên cho bạn nhỏ băng bó vết thương cho mình. Hắn thầm nghĩ: “Có thể nào khoảng thời gian chờ đợi mà hắn cho là rất lâu kia sẽ được rút ngắn đi không?”
Võ Minh Hạo cũng được Trần Vĩnh Lâm xử lý vết thương giúp. Lý Tư Niên và Từ Nguyệt Hi ngồi cùng một góc vừa nhai thuốc khôi phục tinh thần lực vừa chống cằm thở dài.
Từ Nguyệt Hi chán nản nói với anh: “Sao anh không lại chỗ bọn họ ngồi thế?”
“Anh không thích tự ngược.” Lý Tư Niên mỉm cười nói.
Từ Nguyệt Hi như một bà cụ non nói nhỏ với hắn vì sợ ai đó nghe thấy: “Em cũng vậy, họ Cố đúng là không coi bọn mình ra gì, ngang nhiên chiếm tiện nghi của anh Tạ nhiều như vậy.”
Lý Tư Niên búng nhẹ trán cô nhóc, đợi Từ Nguyệt Hi bị đau mà ôm trán của mình khó hiểu nhìn anh Lý Tư Niên mới nói: “Đừng nói anh ấy như vậy, em xem anh ấy chăm sóc Hoài Du có tốt không?”
“Cũng tạm.” Từ Nguyệt Hi miễn cưỡng thừa nhận cái tốt của ông anh trai nhà mình.
Lý Tư Niên xoa xoa đầu cô nhóc tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy đâu, phải là rất tốt mới đúng, anh ấy thật sự rất quan tâm đến Du Du.”
Từ Nguyệt Hi hiểu anh muốn nói gì, người có thể chăm sóc thật tốt cho Tạ Hoài Du trong trò chơi này chỉ có hắn mà thôi, mà Tạ Hoài Du cũng sẽ chỉ để mỗi hắn có cơ hội lo lắng quan tâm, thân thiết với cậu như vậy. Nhóc con thở dài một hơi trong lòng mới gật gật đầu đáp: “Vâng, em hiểu rồi.”
Cô nhóc sẽ không nói xấu sau lưng họ Cố nữa.
Bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi một chút ăn ít táo bổ sung thể lực, tuy đói thì vẫn đói nhưng ít nhiều chỉ số thể lực của bọn họ sẽ tăng lên một khoảng đáng kể, đủ để họ chống đỡ cho đến khi kết thúc phó bản.
Tạ Hoài Du cũng không biết tiếp theo nên dẫn các thành viên đi đâu để tìm hai mảnh vỡ kia, lúc trước còn nghĩ nó là một thứ không có tác dụng gì, nhưng hiện tại cậu lại không nghĩ thế, dù sao một vật có thể được hệ thống đem ra làm nhiệm vụ tìm kiếm thì chắc chắn không phải là một vật tầm thường.
Bọn họ chỉ đi tìm kiếm trong vô định. Khi có quá nhiều người chơi đi cùng nhau thì sẽ ẩn nấp, ít thì sẽ tập kích đối phương ngay, nhất định phải ra tay dứt khoát…nếu không người chết sẽ là bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói.
Tạ Hoài Du mắng hắn: “Đồ ngốc.”
Cố Lãng lại mỉm cười nói: “Du Du thật đáng yêu.” Cố Lãng nghĩ dù Du Du của hắn có làm gì, hay nói gì thì cũng đều đáng yêu hết.
(À thì chuyện cái ống quần bị cắt rồi… thì ẻm đi thay một cái quần mới rồi nha kkkk)
Mọi người làm tốt lắm.
Ngoài mặt lại lạnh lùng nhìn một đám người đang bị chôn chân tại chỗ, mở to đôi mắt nhìn bọn cậu, nói: “Cuối cùng cũng đến lúc đơn phương tàn sát rồi.”
Đám người kia bất động muốn mắng muốn đánh đều không được, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống Tạ Hoài Du. Cố Lãng từ xa đi đến chắn trước người bạn nhỏ nhà mình, không muốn cho mấy ánh mắt ác độc của đám người đó nhìn đến cậu.
Hắn đưa tay chạm nhẹ vào vết thương trên má cậu, nhỏ giọng dịu dàng nói: “Du Du, em nghỉ ngơi một chút để anh giải quyết bọn họ có được không?”
Khuôn mặt Tạ Hoài Du nóng lên trước hành động nhẹ nhàng, ấm áp của hắn, cậu cũng không phản đối như mọi khi, gật đầu đồng ý để hắn giải quyết đám người đó thay cậu. Tạ Hoài Du cố nhấc chân trái của mình lên từ từ lùi về phía sau để hắn tiện hành động.
Tạ Hoài Du đã hiểu rõ người này hơn rất nhiều, hắn chỉ là nói cho cậu biết hắn muốn làm gì, còn cậu có đồng ý hay không thì hắn vẫn sẽ làm mà thôi.
Cố Lãng quay lưng lại với cậu, ánh mắt hắn nhìn bọn người kia lạnh lùng đến cực điểm, cây thương vàng đạo cụ đặc trưng của người chơi No1 vẫn đang nhỏ máu, nó thèm khát máu tươi, mà hiện tại chính là lúc bữa tiệc của nó bắt đầu.
Cố Lãng ra tay rất nhanh, chỉ trong vòng mười mấy giây bọn người kia đã bị cây thương của hắn hút khô máu, trở thành cát bụi, quay về với đất trời.
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 117]
Các thành viên trong đội thoáng thở phào nhẹ nhõm, đi đến xem xét vết thương cho nhau.
Tạ Hoài Du ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Cậu mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, tuy có thêm chiếc áo khoác quân đội bên ngoài che bớt đi nhưng mọi người vẫn có thể thấy vết máu thấm vào quần áo trên khắp người cậu.
Trần Vĩnh Lâm cứ thấy cậu bị thương là lại sợ, chủ động tiến đến muốn băng bó cho cậu nhưng Cố Lãng đã trước một bước quỳ một chân xuống vén ống quần của cậu lên. Hắn nhíu mày nhìn mắt cá chân đang sưng tấy của cậu, đầu gối trái bị cắt ra một chút, máu chảy đầm đìa, may mà vết thương không sâu đến xương.
Phần đùi của Tạ Hoài Du có vẻ bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng ống quần cậu không thể vén hết lên đến đó được, Cố Lãng dứt khoát dùng dao cắt đi ống quần bên chân trái của cậu. Vết thương do một mũi kiếm có tính ăn mòn gây ra khiến nó lan đến tận xương, miệng vết thương cũng không còn phân rõ nào là máu, nào là thịt nữa rồi.
“Anh ơi, vết thương…” Từ Nguyệt Hi khó tin nhìn miệng vết thương đáng sợ trên người anh Tạ của nhóc, rõ ràng là vết thương đáng sợ như thế!… sao anh nhóc lại có thể giữ bình tĩnh không lộ ra chút đau đớn nào cho bọn họ thấy chứ!!
Những người khác vừa đau lòng vừa áy náy vì không giúp được bao nhiêu cho cậu, Tạ Hoài Du định bảo mình không sao để an ủi bọn họ thì đã nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của ai đó. Cố Lãng chặn tất cả lời quan tâm mà bọn họ định nói, hắn bực bội hỏi: “Trần Vĩnh Lâm cậu mua rất nhiều vật phẩm chữa trị đúng không?”
Trần Vĩnh Lâm bối rối, mới nhớ ra lúc này việc cấp bách là gì, cậu ấy loay hoay lục tìm trong ba lô hệ thống, cuối cùng cũng tìm được thuốc phục hồi cấp trung, đưa cho hắn.
Cố Lãng lại nhíu mày hỏi bọn họ: “Các cậu không ai đem loại cao cấp à?”
Tạ Hoài Du thấy hắn bắt đầu nóng nảy liền nhàn nhạt nói: “Tôi kêu bọn họ đừng mua mấy thứ đó đấy! Điểm tích lũy nên dùng để mua các kĩ năng chiến đấu bảo vệ bản thân mình thì hơn.”
Thấy hắn vẫn mãi đau lòng vì không có thuốc tốt cho cậu, Tạ Hoài Du mới nhỏ giọng nói: “Cố Lãng, tôi đau.”
Lúc này người chơi họ Cố mới giật mình nhanh chóng mở nắp hủ, rắc thuốc lên vị trí bị thương của cậu, còn luôn miệng xin lỗi trấn an: “Xin lỗi Du Du, xin lỗi em, để em phải chịu khổ lâu rồi, chờ một chút thôi, một chút nữa vết thương liền thịt lại sẽ không còn đau.”
Bốn đồng đội đứng một bên, giây trước vừa lo lắng giây sau đã bị hành động cùng lời nói của hắn làm cho đứng hình.
Này có phải là cùng một người không vậy?
Có gì đó sai sai rồi đúng không?
Phòng livestream 4444 đang có 109210 người xem.
[Aaaaa!!! Sao mà tên họ Cố này biết cách làm người ta xiêu lòng với hắn vậy hả???]
[Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi.]
[Kiểu này Du Du sớm muộn gì cũng bị hắn dụ dỗ thành công.]
[Thái độ hắn ta thay đổi đến mức làm tôi thấy chóng mặt.]
[Lúc Du Du không khỏe thì ân cần, chu đáo thế này, bình thường thì cứ tìm được cơ hội là ghẹo anh ấy suốt, khi không có Du Du thì như tên điên phản diện, tên này chứng nhận có ngàn cái mặt nha.]
[Du Du, cậu tuyệt đối phải nhìn cho rõ bộ mặt thật của hắn.]
[Du Du cứ yên tâm nghĩ ngơi nha đám người lợi hại trên thứ hạng 20 vẫn cách ở đây xa lắm, cậu cứ việc nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi.]
[…]
Tạ Hoài Du không nói gì nhìn Cố Lãng nhẹ nhàng thoa thuốc, băng bó vết thương cho cậu. Hắn cẩn thận đến mức Tạ Hoài Du tưởng chừng người đang đau là hắn, chứ không phải cậu.
Khi Cố Lãng vươn tay muốn thoa thuốc cho vết thương trên má cậu thì bị một cánh tay nhẹ nắm lại. Tạ Hoài Du nhìn thấy vết máu chảy dọc theo cánh tay hắn, không biết sao trong lòng cậu lại đau đến khó tả, cậu lầm bầm mắng: “Đồ ngốc.”
Cố Lãng nghe vậy ngay lập tức bật cười, không mấy để ý đến vết thương trên người mình lại giở thói lưu manh chọc ghẹo bạn nhỏ: “Du Du mắng anh gì thế? Nhỏ quá anh nghe không rõ.”
Tạ Hoài Du ngay lập tức xù lông né khỏi cái tay đang vươn đến muốn thoa thuốc cho mình, cậu nhanh gọn dán đại một miếng băng cá nhân lớn lên má rồi xoay qua đè hắn ra băng bó, trong lòng vừa tức vừa đau.
Bản thân thương tật khắp người thì không lo, suốt ngày chỉ giỏi lo chuyện của người khác cái gì chứ!
Cố Lãng ngoan ngoãn ngồi yên cho bạn nhỏ băng bó vết thương cho mình. Hắn thầm nghĩ: “Có thể nào khoảng thời gian chờ đợi mà hắn cho là rất lâu kia sẽ được rút ngắn đi không?”
Võ Minh Hạo cũng được Trần Vĩnh Lâm xử lý vết thương giúp. Lý Tư Niên và Từ Nguyệt Hi ngồi cùng một góc vừa nhai thuốc khôi phục tinh thần lực vừa chống cằm thở dài.
Từ Nguyệt Hi chán nản nói với anh: “Sao anh không lại chỗ bọn họ ngồi thế?”
“Anh không thích tự ngược.” Lý Tư Niên mỉm cười nói.
Từ Nguyệt Hi như một bà cụ non nói nhỏ với hắn vì sợ ai đó nghe thấy: “Em cũng vậy, họ Cố đúng là không coi bọn mình ra gì, ngang nhiên chiếm tiện nghi của anh Tạ nhiều như vậy.”
Lý Tư Niên búng nhẹ trán cô nhóc, đợi Từ Nguyệt Hi bị đau mà ôm trán của mình khó hiểu nhìn anh Lý Tư Niên mới nói: “Đừng nói anh ấy như vậy, em xem anh ấy chăm sóc Hoài Du có tốt không?”
“Cũng tạm.” Từ Nguyệt Hi miễn cưỡng thừa nhận cái tốt của ông anh trai nhà mình.
Lý Tư Niên xoa xoa đầu cô nhóc tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy đâu, phải là rất tốt mới đúng, anh ấy thật sự rất quan tâm đến Du Du.”
Từ Nguyệt Hi hiểu anh muốn nói gì, người có thể chăm sóc thật tốt cho Tạ Hoài Du trong trò chơi này chỉ có hắn mà thôi, mà Tạ Hoài Du cũng sẽ chỉ để mỗi hắn có cơ hội lo lắng quan tâm, thân thiết với cậu như vậy. Nhóc con thở dài một hơi trong lòng mới gật gật đầu đáp: “Vâng, em hiểu rồi.”
Cô nhóc sẽ không nói xấu sau lưng họ Cố nữa.
Bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi một chút ăn ít táo bổ sung thể lực, tuy đói thì vẫn đói nhưng ít nhiều chỉ số thể lực của bọn họ sẽ tăng lên một khoảng đáng kể, đủ để họ chống đỡ cho đến khi kết thúc phó bản.
Tạ Hoài Du cũng không biết tiếp theo nên dẫn các thành viên đi đâu để tìm hai mảnh vỡ kia, lúc trước còn nghĩ nó là một thứ không có tác dụng gì, nhưng hiện tại cậu lại không nghĩ thế, dù sao một vật có thể được hệ thống đem ra làm nhiệm vụ tìm kiếm thì chắc chắn không phải là một vật tầm thường.
Bọn họ chỉ đi tìm kiếm trong vô định. Khi có quá nhiều người chơi đi cùng nhau thì sẽ ẩn nấp, ít thì sẽ tập kích đối phương ngay, nhất định phải ra tay dứt khoát…nếu không người chết sẽ là bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói.
Tạ Hoài Du mắng hắn: “Đồ ngốc.”
Cố Lãng lại mỉm cười nói: “Du Du thật đáng yêu.” Cố Lãng nghĩ dù Du Du của hắn có làm gì, hay nói gì thì cũng đều đáng yêu hết.
(À thì chuyện cái ống quần bị cắt rồi… thì ẻm đi thay một cái quần mới rồi nha kkkk)