Chương 53: Hòn đảo đối kháng trăm người
Bọn họ chỉ đi tìm kiếm trong vô định. Khi có quá nhiều người chơi đi cùng nhau thì sẽ ẩn nấp, ít thì sẽ tập kích đối phương ngay, nhất định phải ra tay dứt khoát…nếu không người chết sẽ là bọn họ.
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 65]
Chỉ mới qua 1/2 thời gian nhưng số lượng người chơi đã giảm bớt hơn phân nửa. Có vẻ việc nằm trong top 20 là điều vô cùng dễ dàng nhưng Tạ Hoài Du lại không nghĩ vậy, ai có thể sống còn cậu nhất định sẽ bị bọn họ đuổi giết đến cùng. Chỉ có cách là thoát khỏi phó bản này trước khi bọn người đó cùng hợp lực tìm kiếm rồi giết chết cậu hoặc là cậu tự tìm đến chúng.
Cậu không muốn vì bản thân mà những người đồng đội của mình phải chịu liên lụy.
Vừa giết xong một đám người thì lại có kẻ tìm tới. Kha Bắc Nguyệt giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng. Cô ta nhanh nhẹn nói: “Tôi không có ý xấu đâu, chúng ta chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.”
Cố Lãng và đồng đội của cậu đều cảnh giác nhìn Kha Bắc Nguyệt, hiển nhiên không tin cô ta chỉ vô tình gặp gỡ họ.
Tạ Hoài Du chậm rãi quan sát biểu tình của đối phương một lát mới khẳng định nói: “Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?”
Kha Bắc Nguyệt hơi bất ngờ rồi lại bật cười vui vẻ thành thật trả lời: “Tôi tìm thấy một mảnh vỡ rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Võ Minh Hạo khó chịu nói: “Cô tìm được rồi thì đi đi, còn lãng vãng ở đây làm cái gì?”
Trần Vĩnh Lâm kéo anh bạn trai nóng tính của mình lại không chắc chắn nhìn Kha Bắc Nguyệt.
Kha Bắc Nguyệt thấy mọi người cảnh giác với mình như vậy thì khẽ thở dài nói: “Tôi thật sự không có ý xấu, chẳng qua là có việc muốn tìm Tạ Hoài Du nói chuyện một lát.”
Cố Lãng ngay lập tức bắn ánh mắt sắc bén đến cô ta, hắn kéo Tạ Hoài Du lùi ra sau một chút, hỏi: “Cô muốn nói gì, nói ở đây luôn đi.”
Kha Bắc Nguyệt nhìn sang Tạ Hoài Du, thấy cậu không phản đối nên cô ta cũng không vòng vo với bọn họ nhiều chi cho mệt, trực tiếp nói ra nguyên nhân mình chưa rời khỏi phó bản.
“Liễu Ngọc đang tìm cậu.”
Tạ Hoài Du lạnh nhạt thản nhiên trả lời: “Tôi biết.”
Kha Bắc Nguyệt cứng họng, qua vài giây mới bổ sung: “Tất cả người chơi còn lại đều tập hợp lại với cô ta, cùng nhau tìm cậu.”
“Ngoài ra, tôi đến vì muốn nói cho cậu biết. Tôi tìm thấy mảnh vỡ kia ở một hang động nằm ở phía Tây của hòn đảo, tôi nghĩ mảnh vỡ còn lại cũng nằm ở đó, cậu có thể đến tìm thử.”
Kha Bắc Nguyệt không tìm thấy trên mặt Tạ Hoài Du có lấy một chút hoảng loạn nào, cậu chỉ lạnh lùng “ừm” một tiếng rồi dẫn đồng đội của mình quay người rời đi, đến khi cậu sắp khuất bóng khỏi tầm mắt của mình, Kha Bắc Nguyệt mới nghe thấy loáng thoáng hai tiếng “Cảm ơn.”
Kha Bắc Nguyệt che môi khẽ cười nhấn vào biểu tượng nộp vật phẩm nhiệm vụ cho hệ thống, thân ảnh cô từ từ tan biến khỏi phó bản.
Thật ra Kha Bắc Nguyệt không hẳn tốt tính đột nhiên đến đưa than trong ngày tuyết cho cậu, cô giúp cậu biết được vị trí của mảnh vỡ còn lại, cũng đang lừa cậu đến nơi có đám người kia. Tuy vậy Kha Bắc Nguyệt không cảm thấy mình là người ác độc gì. Cô lừa cậu đến đó chỉ để đám người kia buông tha cho cô rời đi, nhưng cũng đã nhắc nhở trước cho cậu biết đám người chơi còn lại đã tập trung thành một hội với Liễu Ngọc rồi, với trí thông minh của Tạ Hoài Du, cậu không thể không phát hiện điểm kì lạ ở đây được.
“Lão nhị, cậu thật sự tin lời cô ta nói sao?” Võ Minh Hạo lo lắng đi theo ngay phía sau cậu nhốn nháo hỏi.
Tạ Hoài Du lạnh lùng bình tĩnh đáp lại đồng đội của mình: “Tôi tin một nửa lời cô ta nói.”
“Cậu tin???”
“Ừm, vì cô ta chỉ nói thật 50% mà thôi, nếu cậu để ý kĩ có thể thấy mọi việc đều kì lạ, cô ta làm sao có thể gặp đám người kia mà vẫn bình an rời đi chứ? Trên người cô ta hoàn toàn không có bao nhiêu vết thương chứng tỏ điều gì?”
Cố Lãng lập tức phụ họa cho lời cậu nói: “Cô ta đã giao dịch với đám người của Liễu Ngọc rồi.”
Trần Vĩnh Lâm rục rè hỏi: “Vậy bọn mình còn đi đến phía tây tìm kiếm hang động kia không?”
Tạ Hoài Du dừng lại không tiếp tục đi nữa, cậu xoay người nói với bọn họ: “Đi, nhưng chỉ tôi và Cố Lãng đi mà thôi.”
Mọi người đều bị lời nói của cậu làm cho sửng sờ, cả bọn đều bày ra vẻ mặt không đồng ý với quyết định của cậu, đến cả Lý Tư Niên ngày thường luôn bình tĩnh trong mọi việc cũng tức giận nói: “Cậu có thôi lúc nào cũng suy nghĩ bản thân phải tự gánh vác tất cả mọi thứ không hả???”
Từ Nguyệt Hi cũng chạy lại níu lấy tay áo cậu, cô bé im lặng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu lắc lắc đầu.
Cố Lãng yên tĩnh đứng một bên đợi bạn nhỏ trả lời cho bọn họ biết nguyên nhân cậu muốn làm vậy.
Tạ Hoài Du trầm mặc một lúc mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất của mình để nói rõ từng thứ với bọn họ.
“Điều đầu tiên khiến tôi quyết định bản thân nhất định phải đi là vì mảnh vỡ đó, trực giác mách bảo với tôi, vật đó có liên quan đến lối thoát dành cho chúng ta, tôi không thể bỏ lỡ nó được…với lại tôi là đối tượng bị phó bản này nhắm đến, họ nhất định sẽ tìm bằng được tôi, vậy chi bằng tôi tự mình đến đánh trực diện với bọn họ trước.”
Thấy mọi người không bị thuyết phục Tạ Hoài Du nhẹ nhàng mỉm cười tiếp tục nói: “Hãy nghe tôi nói hết đã nhé! Điều thứ hai tôi muốn nói thật sự không phải có ý chê bai các cậu nhưng sự thật mọi người chỉ mới qua hai ba phó bản, hoàn toàn không có khả năng đánh lại được đám người chơi cấp cao lâu năm đó. Tôi và Cố Lãng là người có khả năng chiến đấu nhất nên tôi quyết định tôi và anh ấy sẽ đi.”
“Điều cuối cùng, các cậu có người thân còn đợi các cậu ở nhà, các cậu nỡ để người nhà của mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không? Lý Tư Niên, cậu nỡ để em gái cậu vĩnh viễn không có anh trai chăm sóc sao?”
Tạ Hoài Du nhàn nhạt cười trần thuật lại toàn bộ hoàn cảnh của bọn họ: “Trần Vĩnh Lâm còn ông bà đợi cậu ấy về thăm vào mỗi ngày đầu hạ. Võ Minh Hạo còn người mẹ cô đơn luôn mong ngóng tích đủ tiền mua nhà lên thành phố sống cùng với cậu ấy. Nguyệt Hi còn nhỏ, em ấy còn rất nhiều người lo lắng, yêu thương.”
“Về Cố Lãng đi chung với tôi thì tôi vẫn sẽ đảm bảo lúc gặp nguy hiểm tôi sẽ dụ kẻ địch đi để anh ấy chạy thoát, nhất định tôi sẽ không làm liên lụy bất kì ai.”
Võ Minh Hạo nóng nảy không muốn nghe tiếp lời cậu nữa, hắn tức giận muốn đi đến lay mạnh người cậu, cho cậu tỉnh táo trở lại, xem xét lại suy nghĩ của mình, nhưng Cố Lãng đã nhanh tay chụp lấy tay hắn kéo Tạ Hoài Du về sau.
“Anh chắn cho cậu ấy cái gì? Anh có biết tên này đang có suy nghĩ tìm chết một mình không hả?” Võ Minh Hạo lớn tiếng mắng, hắn nóng tính hoàn toàn không chấp nhận được hành vi từ bỏ mọi người tự mình tách lẻ này của Tạ Hoài Du.
“Tạ Hoài Du, chúng tôi còn gia đình, cậu thì không có đúng không? Gia đình cậu mà biết cậu vì quyết định ngu ngốc mà đi tìm chết một mình, mãi mãi không gặp lại được cậu, họ sẽ chịu nổi ư?” Trần Vĩnh Lâm tức đến muốn khóc, cậu ấy không hiểu vì sao bạn mình lại có thể có suy nghĩ như vậy.
Đột nhiên bọn họ nghe được âm thanh có phần run rẩy của Tạ Hoài Du vang lên từ phía sau người Cố Lãng: “Tôi không có gia đình, gia đình tôi đều bỏ tôi mà đi cả rồi.”
“Lúc trước là tôi nói dối các cậu, thật ra tôi không còn mẹ, cũng chẳng còn cha…tôi chỉ có một mình, vậy nên tôi có thể đi một mình đến một nơi mà có thể tôi sẽ phải chết, các cậu có hiểu không? Tạ Hoài Du tôi chẳng có vướng bận gì cả.”
Vẻ mặt của ba người bạn cậu trong thoáng chốc cứng đờ. Võ Minh Hạo từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, vốn có ý định sẽ đánh Tạ Hoài Du. Trần Vĩnh Lâm sững sờ đến mức nước mắt đã bất giác tuôn rơi từ lúc nào. Lý Tư Niên muốn nói lại thôi.
Trong không gian ngưng trệ, giọng nói kiên định của Cố Lãng đã khiến nội tâm của bọn họ bình ổn trở lại, hắn nói: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Cố Lãng quay lưng lại khụy chân xuống một chút để tầm mắt của mình đối diện với bạn nhỏ, dịu dàng nói: “Cha mẹ anh cũng không còn, Du Du… anh từng nói, anh muốn trở thành người nhà của em, nếu em đồng ý em cũng có thể trở thành người nhà của anh.”
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 65]
Chỉ mới qua 1/2 thời gian nhưng số lượng người chơi đã giảm bớt hơn phân nửa. Có vẻ việc nằm trong top 20 là điều vô cùng dễ dàng nhưng Tạ Hoài Du lại không nghĩ vậy, ai có thể sống còn cậu nhất định sẽ bị bọn họ đuổi giết đến cùng. Chỉ có cách là thoát khỏi phó bản này trước khi bọn người đó cùng hợp lực tìm kiếm rồi giết chết cậu hoặc là cậu tự tìm đến chúng.
Cậu không muốn vì bản thân mà những người đồng đội của mình phải chịu liên lụy.
Vừa giết xong một đám người thì lại có kẻ tìm tới. Kha Bắc Nguyệt giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng. Cô ta nhanh nhẹn nói: “Tôi không có ý xấu đâu, chúng ta chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.”
Cố Lãng và đồng đội của cậu đều cảnh giác nhìn Kha Bắc Nguyệt, hiển nhiên không tin cô ta chỉ vô tình gặp gỡ họ.
Tạ Hoài Du chậm rãi quan sát biểu tình của đối phương một lát mới khẳng định nói: “Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?”
Kha Bắc Nguyệt hơi bất ngờ rồi lại bật cười vui vẻ thành thật trả lời: “Tôi tìm thấy một mảnh vỡ rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Võ Minh Hạo khó chịu nói: “Cô tìm được rồi thì đi đi, còn lãng vãng ở đây làm cái gì?”
Trần Vĩnh Lâm kéo anh bạn trai nóng tính của mình lại không chắc chắn nhìn Kha Bắc Nguyệt.
Kha Bắc Nguyệt thấy mọi người cảnh giác với mình như vậy thì khẽ thở dài nói: “Tôi thật sự không có ý xấu, chẳng qua là có việc muốn tìm Tạ Hoài Du nói chuyện một lát.”
Cố Lãng ngay lập tức bắn ánh mắt sắc bén đến cô ta, hắn kéo Tạ Hoài Du lùi ra sau một chút, hỏi: “Cô muốn nói gì, nói ở đây luôn đi.”
Kha Bắc Nguyệt nhìn sang Tạ Hoài Du, thấy cậu không phản đối nên cô ta cũng không vòng vo với bọn họ nhiều chi cho mệt, trực tiếp nói ra nguyên nhân mình chưa rời khỏi phó bản.
“Liễu Ngọc đang tìm cậu.”
Tạ Hoài Du lạnh nhạt thản nhiên trả lời: “Tôi biết.”
Kha Bắc Nguyệt cứng họng, qua vài giây mới bổ sung: “Tất cả người chơi còn lại đều tập hợp lại với cô ta, cùng nhau tìm cậu.”
“Ngoài ra, tôi đến vì muốn nói cho cậu biết. Tôi tìm thấy mảnh vỡ kia ở một hang động nằm ở phía Tây của hòn đảo, tôi nghĩ mảnh vỡ còn lại cũng nằm ở đó, cậu có thể đến tìm thử.”
Kha Bắc Nguyệt không tìm thấy trên mặt Tạ Hoài Du có lấy một chút hoảng loạn nào, cậu chỉ lạnh lùng “ừm” một tiếng rồi dẫn đồng đội của mình quay người rời đi, đến khi cậu sắp khuất bóng khỏi tầm mắt của mình, Kha Bắc Nguyệt mới nghe thấy loáng thoáng hai tiếng “Cảm ơn.”
Kha Bắc Nguyệt che môi khẽ cười nhấn vào biểu tượng nộp vật phẩm nhiệm vụ cho hệ thống, thân ảnh cô từ từ tan biến khỏi phó bản.
Thật ra Kha Bắc Nguyệt không hẳn tốt tính đột nhiên đến đưa than trong ngày tuyết cho cậu, cô giúp cậu biết được vị trí của mảnh vỡ còn lại, cũng đang lừa cậu đến nơi có đám người kia. Tuy vậy Kha Bắc Nguyệt không cảm thấy mình là người ác độc gì. Cô lừa cậu đến đó chỉ để đám người kia buông tha cho cô rời đi, nhưng cũng đã nhắc nhở trước cho cậu biết đám người chơi còn lại đã tập trung thành một hội với Liễu Ngọc rồi, với trí thông minh của Tạ Hoài Du, cậu không thể không phát hiện điểm kì lạ ở đây được.
“Lão nhị, cậu thật sự tin lời cô ta nói sao?” Võ Minh Hạo lo lắng đi theo ngay phía sau cậu nhốn nháo hỏi.
Tạ Hoài Du lạnh lùng bình tĩnh đáp lại đồng đội của mình: “Tôi tin một nửa lời cô ta nói.”
“Cậu tin???”
“Ừm, vì cô ta chỉ nói thật 50% mà thôi, nếu cậu để ý kĩ có thể thấy mọi việc đều kì lạ, cô ta làm sao có thể gặp đám người kia mà vẫn bình an rời đi chứ? Trên người cô ta hoàn toàn không có bao nhiêu vết thương chứng tỏ điều gì?”
Cố Lãng lập tức phụ họa cho lời cậu nói: “Cô ta đã giao dịch với đám người của Liễu Ngọc rồi.”
Trần Vĩnh Lâm rục rè hỏi: “Vậy bọn mình còn đi đến phía tây tìm kiếm hang động kia không?”
Tạ Hoài Du dừng lại không tiếp tục đi nữa, cậu xoay người nói với bọn họ: “Đi, nhưng chỉ tôi và Cố Lãng đi mà thôi.”
Mọi người đều bị lời nói của cậu làm cho sửng sờ, cả bọn đều bày ra vẻ mặt không đồng ý với quyết định của cậu, đến cả Lý Tư Niên ngày thường luôn bình tĩnh trong mọi việc cũng tức giận nói: “Cậu có thôi lúc nào cũng suy nghĩ bản thân phải tự gánh vác tất cả mọi thứ không hả???”
Từ Nguyệt Hi cũng chạy lại níu lấy tay áo cậu, cô bé im lặng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu lắc lắc đầu.
Cố Lãng yên tĩnh đứng một bên đợi bạn nhỏ trả lời cho bọn họ biết nguyên nhân cậu muốn làm vậy.
Tạ Hoài Du trầm mặc một lúc mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất của mình để nói rõ từng thứ với bọn họ.
“Điều đầu tiên khiến tôi quyết định bản thân nhất định phải đi là vì mảnh vỡ đó, trực giác mách bảo với tôi, vật đó có liên quan đến lối thoát dành cho chúng ta, tôi không thể bỏ lỡ nó được…với lại tôi là đối tượng bị phó bản này nhắm đến, họ nhất định sẽ tìm bằng được tôi, vậy chi bằng tôi tự mình đến đánh trực diện với bọn họ trước.”
Thấy mọi người không bị thuyết phục Tạ Hoài Du nhẹ nhàng mỉm cười tiếp tục nói: “Hãy nghe tôi nói hết đã nhé! Điều thứ hai tôi muốn nói thật sự không phải có ý chê bai các cậu nhưng sự thật mọi người chỉ mới qua hai ba phó bản, hoàn toàn không có khả năng đánh lại được đám người chơi cấp cao lâu năm đó. Tôi và Cố Lãng là người có khả năng chiến đấu nhất nên tôi quyết định tôi và anh ấy sẽ đi.”
“Điều cuối cùng, các cậu có người thân còn đợi các cậu ở nhà, các cậu nỡ để người nhà của mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không? Lý Tư Niên, cậu nỡ để em gái cậu vĩnh viễn không có anh trai chăm sóc sao?”
Tạ Hoài Du nhàn nhạt cười trần thuật lại toàn bộ hoàn cảnh của bọn họ: “Trần Vĩnh Lâm còn ông bà đợi cậu ấy về thăm vào mỗi ngày đầu hạ. Võ Minh Hạo còn người mẹ cô đơn luôn mong ngóng tích đủ tiền mua nhà lên thành phố sống cùng với cậu ấy. Nguyệt Hi còn nhỏ, em ấy còn rất nhiều người lo lắng, yêu thương.”
“Về Cố Lãng đi chung với tôi thì tôi vẫn sẽ đảm bảo lúc gặp nguy hiểm tôi sẽ dụ kẻ địch đi để anh ấy chạy thoát, nhất định tôi sẽ không làm liên lụy bất kì ai.”
Võ Minh Hạo nóng nảy không muốn nghe tiếp lời cậu nữa, hắn tức giận muốn đi đến lay mạnh người cậu, cho cậu tỉnh táo trở lại, xem xét lại suy nghĩ của mình, nhưng Cố Lãng đã nhanh tay chụp lấy tay hắn kéo Tạ Hoài Du về sau.
“Anh chắn cho cậu ấy cái gì? Anh có biết tên này đang có suy nghĩ tìm chết một mình không hả?” Võ Minh Hạo lớn tiếng mắng, hắn nóng tính hoàn toàn không chấp nhận được hành vi từ bỏ mọi người tự mình tách lẻ này của Tạ Hoài Du.
“Tạ Hoài Du, chúng tôi còn gia đình, cậu thì không có đúng không? Gia đình cậu mà biết cậu vì quyết định ngu ngốc mà đi tìm chết một mình, mãi mãi không gặp lại được cậu, họ sẽ chịu nổi ư?” Trần Vĩnh Lâm tức đến muốn khóc, cậu ấy không hiểu vì sao bạn mình lại có thể có suy nghĩ như vậy.
Đột nhiên bọn họ nghe được âm thanh có phần run rẩy của Tạ Hoài Du vang lên từ phía sau người Cố Lãng: “Tôi không có gia đình, gia đình tôi đều bỏ tôi mà đi cả rồi.”
“Lúc trước là tôi nói dối các cậu, thật ra tôi không còn mẹ, cũng chẳng còn cha…tôi chỉ có một mình, vậy nên tôi có thể đi một mình đến một nơi mà có thể tôi sẽ phải chết, các cậu có hiểu không? Tạ Hoài Du tôi chẳng có vướng bận gì cả.”
Vẻ mặt của ba người bạn cậu trong thoáng chốc cứng đờ. Võ Minh Hạo từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, vốn có ý định sẽ đánh Tạ Hoài Du. Trần Vĩnh Lâm sững sờ đến mức nước mắt đã bất giác tuôn rơi từ lúc nào. Lý Tư Niên muốn nói lại thôi.
Trong không gian ngưng trệ, giọng nói kiên định của Cố Lãng đã khiến nội tâm của bọn họ bình ổn trở lại, hắn nói: “Tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Cố Lãng quay lưng lại khụy chân xuống một chút để tầm mắt của mình đối diện với bạn nhỏ, dịu dàng nói: “Cha mẹ anh cũng không còn, Du Du… anh từng nói, anh muốn trở thành người nhà của em, nếu em đồng ý em cũng có thể trở thành người nhà của anh.”