Chương 14: Quỷ phanh thây
Làm như có thể biến người ta thành vợ hay chồng mấy người thiệt vậy đó haha.
[Vợ tui ngầu quá đi QAQ.]
[Muốn đem vợ về căn cứ của tui.]
[Mấy tên kia bị ngáo hả, chồng bà đây rõ ràng A như vậy sao mà biến thành vợ mấy người được.]
[+1 chồng mị là ngầu nhất.]
[Đào đào muốn cho chồng tiền đã tặng 50 tích phân]
[Nắng nóng rồi cho chồng tiền đã tặng 100 tích phân.]
[Không gặp vợ một ngày không ngủ được đã tặng 100 tích phân.]
[Muốn cưới Du Du đã tặng 50 tích phân.]
[Hỡi một đám ngu kia tụi mày quên bọn mình vô coi người ta chết hả?]
[Tụi tao bị vẻ đẹp của Du Du tha hóa hết rồi.]
[Thế cũng không thể tặng quà nhiều vậy chứ, đến khi nào mới coi cậu ta chết được.]
[Tao cũng muốn lắm nhưng não và tay đều không nghe lời tao mà bấm tặng QAQ ]
Tiếng thông báo quà tặng liên tục vang lên trong đầu khiến Tạ - nhà nghèo - Hoài Du vui đến phát khóc, cậu nhìn về ngôi trường âm u phía trước, nơi kết thúc cuộc hành trình ngồi xe buýt của bọn họ cũng không còn nhiều nỗi lo như ban đầu nữa, lo lắng gì gì đó đều bị một đống điểm thưởng làm cho biến mất sạch sẽ rồi.
Trong hai cô gái, cô gái nhỏ nhắn hơn tên Nguyễn Điềm Điềm cẩn thận lên tiếng hỏi: "Sao anh lại chắc chắn đây là con đường thoát thân khỏi lệ quỷ an toàn vậy ạ?"
Tạ Hoài Du chỉ nhàn nhạt dùng cặp mắt đỏ yêu dị nhìn cô gái nhẹ nhàng nói: "Dựa vào đôi mắt của tôi." Cậu chỉ nói một câu như thế rồi không lên tiếng, cũng không nhìn phản ứng của ba người còn lại mà chăm chú quan sát về ngôi trường trung học trước mặt.
Đó là một ngôi trường kiểu cũ, sân trường khá rộng, nhưng các dãy phòng học lại được xây dựng san sát nhau, ánh sáng trong trường khá hạn chế do cây xanh cao lớn được trồng khá nhiều trong sân trường nên tạo ra chút gì đó u ám, tối tăm đến sợ cho ngôi trường này.
Tạ Hoài Du chợt nghĩ đến cái tên phó bản "Quỷ phanh thây" rốt cuộc tại sao phó bản lại lấy tên như vậy, cái chết trong quá khứ của con quỷ đó ra sao mới khiến nó có ý định phanh thây người khác chứ?
Ba cô nhóc nhìn cậu im lặng nhìn về phía trước cũng căng thẳng nhìn chằm chằm về phía nó.
Bây giờ họ cũng đã cảm nhận được bầu không khí của sự chết chóc rồi.
[Cạch]
Tiếng cửa xe xuống trạm cuối cùng cũng đã tới, Tạ Hoài Du linh hoạt nhảy từ nốc xe xuống rồi vươn tay đỡ lần lượt ba cô nhóc đến nơi một cách an toàn rồi mới nhìn về phía cửa xe.
Như cậu đoán, cửa xe vừa mở ba người chơi lâu năm trên xe đã không chờ được mà vội dùng hết sức lực còn sót lại chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau sợ lệ quỷ trong xe đuổi theo, nhưng tuyệt nhiên là không có, chỉ thoáng có vài giây họ bỏ chạy con lệ quỷ ấy đã không một tiếng động biến mất hoàn toàn.
Ba người đứng trước cửa xe vịn vào cột điện cạnh đó mà thở dốc, khi ngước mắt lên lại chạm phải đôi mắt quan sát của 4 người kia thì họ mới há hốc miệng kinh ngạc không dám tin nhìn vào bốn người đang sống sờ sờ đứng đó.
"Các người còn sống... Sao có thể???"
Từ Nguyệt Hi hơi cau mày hỏi: "Bọn tôi còn sống làm các người kinh ngạc lắm sao? Không lẽ phải chết mới là bình thường hả?"
Khuôn mặt Tạ Hoài Du thoáng hiện lên nụ cười khó mà phát hiện.
Ba người kia bị câu hỏi ngược lại của cô bé làm cho nhất thời nghẹn họng. Còn không phải sao? Họ cứ nghĩ là bốn người họ ngu ngốc đi tìm chết, ai mà ngờ giờ phút này lại gặp 4 người họ còn sống sờ sờ không chút sức mẻ xuất hiện trước mặt chứ.
Phòng livestream 4444 đang có 31424 người xem.
[Hahaha có ai mà nghĩ leo lên nóc xe ngồi hóng gió là cách tốt nhất để an toàn khỏi nữ quỷ chứ.]
[Chỉ có cái con hàng kia mới đi bắt bẻ tìm lỗi trong từng câu nói của con hệ thống để tìm đường đi thoải mái thôi.]
[Nhìn họ ngơ mà tôi chỉ biết cười.]
[Thời Phong ở trong trò chơi lâu năm chắc cũng lần đầu tiên bị một người làm cho ngơ như vậy đó haha.]
[Tôi bất ngờ bạn cũng phải choáng váng.]
[Cục cưng Du Du đừng nghĩ mama không thấy con lén cười nhé, màn hình livestream quay được nhất cử nhất động của con đó.]
[Cái mặt liệt tui tưởng ẻm cười sẽ kì quái lắm không ngờ vẫn đẹp đến độ làm mị mê như điếu đổ.]
[Ba chấm đã tặng bạn 100 tích phân.]
[Bạch tuột nhỏ đã tặng bạn 30 tích phân.]
[.....]
Trong khi ba người kia còn đang sững sờ, những âm thanh thông báo khác nhau đã vang lên trong đầu tất cả mọi người.
[Chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du đã hoàn thành nhiệm vụ 1: Đi đến trường bằng phương tiện công cộng, chọn lên xe rồi thì không được phép xuống xe giữa đường."]
[Phần thưởng nhận được: 1 sợi dây nhân quả, có thể trói bất kì vật gì có dính phải nhân quả của thế gian *lưu ý vật phẩm sử dụng 1 lần.*]
[3 Phần thưởng giao dịch với người chơi khác cũng đã được chuyển vào balo hệ thống, người chơi vui lòng kiểm tra.]
Tạ Hoài Du sắp giấu không được sự vui vẻ sung sướng trên mặt mình cố gắng giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh mở tiếp ba phần thưởng còn lại của mình.
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 19023: Áo mùa đông lông cáo Có tác dụng giữ ấm siêu tốt, thích hợp mặc để đi vào giấc ngủ ngàn thu:))) ]
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 19076: 1 chiếc nón của nhà ảo thuật gia *Mỗi phó bản có thể lấy ra một món đồ từ nó, không xác định được phẩm cấp, tuy nhiên với điểm mây mắn của bạn rất có khả năng vật phẩm nhận được sẽ là một chiếc tất thối cũng nên*.]
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 14170: Thẻ trói định đồng đội *Trói định 5 người làm đồng đội xuyên suốt đi theo bạn, lưu ý trói buộc mà người ta không đồng ý thì bạn mất thẻ nghèo lại hoàn nghèo đó hehe* ]
Khuôn mặt Tạ Hoài Du tối sầm, khóe môi đang có chút độ cong đã quay lại thành một đường thẳng, đôi mắt đỏ âm u đến dọa người.
Đùa cậu à! Móa nó mới thấy vận may có chút thay đổi ai dè con hệ thống chỉ thương hại cậu một chút lại quay ra chế giễu tiếp rồi.
CMN cậu đúng là không nên tin vào vận may của bản thân mà hức.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Lão Đại: "Hệ thống mày coi tao là trò đùa à?"
Hệ thống trò chơi dùng giọng nói máy móc lạnh băng trả lời: "Không."
Tạ Hoài Du nghe vậy vẻ mặt mới thoáng dịu đi một chút thì lại nghe con hệ thống nói: "Bởi vì vận may của cậu vốn đã là trò đùa rồi.
[Vợ tui ngầu quá đi QAQ.]
[Muốn đem vợ về căn cứ của tui.]
[Mấy tên kia bị ngáo hả, chồng bà đây rõ ràng A như vậy sao mà biến thành vợ mấy người được.]
[+1 chồng mị là ngầu nhất.]
[Đào đào muốn cho chồng tiền đã tặng 50 tích phân]
[Nắng nóng rồi cho chồng tiền đã tặng 100 tích phân.]
[Không gặp vợ một ngày không ngủ được đã tặng 100 tích phân.]
[Muốn cưới Du Du đã tặng 50 tích phân.]
[Hỡi một đám ngu kia tụi mày quên bọn mình vô coi người ta chết hả?]
[Tụi tao bị vẻ đẹp của Du Du tha hóa hết rồi.]
[Thế cũng không thể tặng quà nhiều vậy chứ, đến khi nào mới coi cậu ta chết được.]
[Tao cũng muốn lắm nhưng não và tay đều không nghe lời tao mà bấm tặng QAQ ]
Tiếng thông báo quà tặng liên tục vang lên trong đầu khiến Tạ - nhà nghèo - Hoài Du vui đến phát khóc, cậu nhìn về ngôi trường âm u phía trước, nơi kết thúc cuộc hành trình ngồi xe buýt của bọn họ cũng không còn nhiều nỗi lo như ban đầu nữa, lo lắng gì gì đó đều bị một đống điểm thưởng làm cho biến mất sạch sẽ rồi.
Trong hai cô gái, cô gái nhỏ nhắn hơn tên Nguyễn Điềm Điềm cẩn thận lên tiếng hỏi: "Sao anh lại chắc chắn đây là con đường thoát thân khỏi lệ quỷ an toàn vậy ạ?"
Tạ Hoài Du chỉ nhàn nhạt dùng cặp mắt đỏ yêu dị nhìn cô gái nhẹ nhàng nói: "Dựa vào đôi mắt của tôi." Cậu chỉ nói một câu như thế rồi không lên tiếng, cũng không nhìn phản ứng của ba người còn lại mà chăm chú quan sát về ngôi trường trung học trước mặt.
Đó là một ngôi trường kiểu cũ, sân trường khá rộng, nhưng các dãy phòng học lại được xây dựng san sát nhau, ánh sáng trong trường khá hạn chế do cây xanh cao lớn được trồng khá nhiều trong sân trường nên tạo ra chút gì đó u ám, tối tăm đến sợ cho ngôi trường này.
Tạ Hoài Du chợt nghĩ đến cái tên phó bản "Quỷ phanh thây" rốt cuộc tại sao phó bản lại lấy tên như vậy, cái chết trong quá khứ của con quỷ đó ra sao mới khiến nó có ý định phanh thây người khác chứ?
Ba cô nhóc nhìn cậu im lặng nhìn về phía trước cũng căng thẳng nhìn chằm chằm về phía nó.
Bây giờ họ cũng đã cảm nhận được bầu không khí của sự chết chóc rồi.
[Cạch]
Tiếng cửa xe xuống trạm cuối cùng cũng đã tới, Tạ Hoài Du linh hoạt nhảy từ nốc xe xuống rồi vươn tay đỡ lần lượt ba cô nhóc đến nơi một cách an toàn rồi mới nhìn về phía cửa xe.
Như cậu đoán, cửa xe vừa mở ba người chơi lâu năm trên xe đã không chờ được mà vội dùng hết sức lực còn sót lại chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhìn lại phía sau sợ lệ quỷ trong xe đuổi theo, nhưng tuyệt nhiên là không có, chỉ thoáng có vài giây họ bỏ chạy con lệ quỷ ấy đã không một tiếng động biến mất hoàn toàn.
Ba người đứng trước cửa xe vịn vào cột điện cạnh đó mà thở dốc, khi ngước mắt lên lại chạm phải đôi mắt quan sát của 4 người kia thì họ mới há hốc miệng kinh ngạc không dám tin nhìn vào bốn người đang sống sờ sờ đứng đó.
"Các người còn sống... Sao có thể???"
Từ Nguyệt Hi hơi cau mày hỏi: "Bọn tôi còn sống làm các người kinh ngạc lắm sao? Không lẽ phải chết mới là bình thường hả?"
Khuôn mặt Tạ Hoài Du thoáng hiện lên nụ cười khó mà phát hiện.
Ba người kia bị câu hỏi ngược lại của cô bé làm cho nhất thời nghẹn họng. Còn không phải sao? Họ cứ nghĩ là bốn người họ ngu ngốc đi tìm chết, ai mà ngờ giờ phút này lại gặp 4 người họ còn sống sờ sờ không chút sức mẻ xuất hiện trước mặt chứ.
Phòng livestream 4444 đang có 31424 người xem.
[Hahaha có ai mà nghĩ leo lên nóc xe ngồi hóng gió là cách tốt nhất để an toàn khỏi nữ quỷ chứ.]
[Chỉ có cái con hàng kia mới đi bắt bẻ tìm lỗi trong từng câu nói của con hệ thống để tìm đường đi thoải mái thôi.]
[Nhìn họ ngơ mà tôi chỉ biết cười.]
[Thời Phong ở trong trò chơi lâu năm chắc cũng lần đầu tiên bị một người làm cho ngơ như vậy đó haha.]
[Tôi bất ngờ bạn cũng phải choáng váng.]
[Cục cưng Du Du đừng nghĩ mama không thấy con lén cười nhé, màn hình livestream quay được nhất cử nhất động của con đó.]
[Cái mặt liệt tui tưởng ẻm cười sẽ kì quái lắm không ngờ vẫn đẹp đến độ làm mị mê như điếu đổ.]
[Ba chấm đã tặng bạn 100 tích phân.]
[Bạch tuột nhỏ đã tặng bạn 30 tích phân.]
[.....]
Trong khi ba người kia còn đang sững sờ, những âm thanh thông báo khác nhau đã vang lên trong đầu tất cả mọi người.
[Chúc mừng người chơi Tạ Hoài Du đã hoàn thành nhiệm vụ 1: Đi đến trường bằng phương tiện công cộng, chọn lên xe rồi thì không được phép xuống xe giữa đường."]
[Phần thưởng nhận được: 1 sợi dây nhân quả, có thể trói bất kì vật gì có dính phải nhân quả của thế gian *lưu ý vật phẩm sử dụng 1 lần.*]
[3 Phần thưởng giao dịch với người chơi khác cũng đã được chuyển vào balo hệ thống, người chơi vui lòng kiểm tra.]
Tạ Hoài Du sắp giấu không được sự vui vẻ sung sướng trên mặt mình cố gắng giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh mở tiếp ba phần thưởng còn lại của mình.
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 19023: Áo mùa đông lông cáo Có tác dụng giữ ấm siêu tốt, thích hợp mặc để đi vào giấc ngủ ngàn thu:))) ]
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 19076: 1 chiếc nón của nhà ảo thuật gia *Mỗi phó bản có thể lấy ra một món đồ từ nó, không xác định được phẩm cấp, tuy nhiên với điểm mây mắn của bạn rất có khả năng vật phẩm nhận được sẽ là một chiếc tất thối cũng nên*.]
[Phần thưởng trao đổi nhận được từ người chơi 14170: Thẻ trói định đồng đội *Trói định 5 người làm đồng đội xuyên suốt đi theo bạn, lưu ý trói buộc mà người ta không đồng ý thì bạn mất thẻ nghèo lại hoàn nghèo đó hehe* ]
Khuôn mặt Tạ Hoài Du tối sầm, khóe môi đang có chút độ cong đã quay lại thành một đường thẳng, đôi mắt đỏ âm u đến dọa người.
Đùa cậu à! Móa nó mới thấy vận may có chút thay đổi ai dè con hệ thống chỉ thương hại cậu một chút lại quay ra chế giễu tiếp rồi.
CMN cậu đúng là không nên tin vào vận may của bản thân mà hức.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Lão Đại: "Hệ thống mày coi tao là trò đùa à?"
Hệ thống trò chơi dùng giọng nói máy móc lạnh băng trả lời: "Không."
Tạ Hoài Du nghe vậy vẻ mặt mới thoáng dịu đi một chút thì lại nghe con hệ thống nói: "Bởi vì vận may của cậu vốn đã là trò đùa rồi.