Chương 16: Quỷ phanh thây
Thế là 7 người chia ra hai hướng khác nhau bắt đầu tìm kiếm manh mối về cái chết của lệ quỷ phó bản. Hẹn gặp lại nhau trước khi trời tối trao đổi manh mối.
Tạ Hoài Du cùng Từ Nguyệt Hi đi đến dãy phòng hành chính gần nhất kiểm tra. Vừa bước đến khu vực này hai người đều bất giác rùng mình vì khí lạnh phát ra từ khu vực cầu thang dẫn lối lên tầng đã bị khóa từ lâu.
Hai người hiểu ý liếc nhìn nhau một cái rồi chia nhau tìm kiếm trước các phòng ở tầng trệt.
Tạ Hoài Du một mình bước vào một căn phòng. Cậu thoáng quan sát một vòng bố cục của căn phòng này. Mọi thứ hoàn toàn bình thường và sạch sẽ, bàn ghế hồ sơ đều như mới không có lấy một hạt bụi, đồng hồ chỉ thời gian 9h sáng cũng hoạt động bình thường, chỉ có cảm giác lạnh lẽo đeo bám bên người vẫn kéo dài theo cậu từ lúc tiến vào khu vực này.
Tạ Hoài Du biết mình không có nhiều thời gian cậu nhanh chóng rà soát nhanh một lượt các loại giấy tờ về học sinh cũ của ngôi trường này.
Không mất bao lâu Tạ Hoài Du đã kinh hỉ phát hiện một tấm ảnh thẻ trong hồ sơ của một người rất giống nữ quỷ ở trên chiếc xe buýt mà họ ngồi ban sáng.
Trên hồ sơ có tên và các thông tin cơ bản của nữ quỷ. Cô ấy tên là Nguyễn Nhạc Nhạc là học sinh giỏi nhờ thành tích học tập ưu tú thi đậu vào trường, không giống những người có xuất thân giàu có sẵn nơi đây. Nhìn cô gái dương quang xinh đẹp trên ảnh hồ sơ lại nhớ lại bộ dạng âm u đáng sợ của nữ quỷ cậu gặp trên xe buýt, Tạ Hoài Du không khỏi sinh ra một chút xót xa cho một người tài hoa như vậy.
Các thông tin trên hồ sơ nhìn qua đều rất bình thường chỉ có dòng chữ đánh dấu đỏ "Đã thôi học" mới làm Tạ Hoài Du cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Nguyễn Nhạc Nhạc theo thông tin có thể thấy là một học sinh gương mẫu rất cố gắng dùng thành tích của mình để thi đậu vào trường này, không lý nào cô lại tự mình xin thôi học được.
Tạ Hoài Du đại khái đoán được tình huống đã xảy ra với cô gái này nhưng cậu vẫn cần thu thập đủ manh mối đã, biết đâu lại có thể nhận được phần thưởng từ các nhiệm vụ ẩn của hệ thống thì sao?
Mất khoảng 5 phút lục tung cái phòng nhưng vẫn không tìm được gì thêm nên Tạ Hoài Du chỉ đành rời khỏi căn phòng này đi qua các phòng khác tìm kiếm manh mối.
Tìm hết 30 phút nữa nhưng vẫn không có gì Tạ Hoài Du đành thôi việc tìm kiếm ở đây, đến trước cửa chiếc cầu thang đã bị khóa đợi Từ Nguyệt Hi.
Cô bé cũng không tìm được gì từ những căn phòng còn lại hai người trao đổi một chút với nhau những manh mối ít ỏi mình tìm được.
Tạ Hoài Du nói cho cô bé về thông tin của nữ quỷ cũng như suy đoán của mình.
"Anh nghĩ chị ấy không phải tự mình thôi học mà là bị lấy cái cớ đó để che đậy sự thật giết người đúng không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Ừm, anh chắc khả năng này 100% nếu không cô ấy cũng không biến thành quỷ, cũng sẽ không phải là boss phó bản giết người như ngóe kia."
Từ Nguyệt Hi lạnh nhạt gật gật đầu đồng ý rồi lấy ra manh mối mà cô bé tìm được.
"Đây là hồ sơ khám bệnh của các học sinh ở trường này em tìm được ở phòng y tế. Vì không biết nữ quỷ tên gì nên em chỉ có thể cầm nó theo đem đến cho anh xem."
Tạ Hoài Du vui vẻ xoa xoa đầu tỏ ý khen ngợi cô bé, rồi lặt nhanh qua tìm thử cái tên Nguyễn Nhạc Nhạc. Quả nhiên cái tên cô ta là cái tên xuất hiện nhiều nhất trong quyển hồ sơ này. hầu như mỗi ngày cô ấy đều đến phòng y tế. Vết thương nhỏ nhỏ lớn lớn đều có ghi lại rõ ràng, chẳng qua lặt đến trang cuối cùng của tập hồ sơ, ngay chổ tình trạng vết thương cũng như kết quả chuẩn đoán đã bị một vết mực lớn che đi.
Chắc là Nguyễn Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng vào lúc này.
"Anh nói không sai, em nghĩ rất có thể chị ấy đã bị thương rất nặng không qua khỏi nên họ mới dùng những vết tích mơ hồ này để che đậy sự thật." Nói rồi cô bé nhìn về chiếc cửa sắt được khóa chặt ở phía sau cậu trưng cầu ý kiến: "Anh có muốn lên kia tìm thêm manh mối không?"
Tạ Hoài Du đương nhiên muốn đi nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô bé cậu khẽ nhướng mày tò mò hỏi: "Em có cách mở khóa?"
Từ Nguyệt Hi tự tin mỉm cười: "Có ạ." Nói rồi cô bé lấy ra một tờ giấy sau đó biến ra một cây bút lông cũ vừa lưu loát vẽ vẽ những nét kì quái vừa giải thích: "Nhà em làm nghề thiên sư đuổi quỷ, em cũng học được một vài loại bùa, trong đó có một loại rất thích hợp đã phá các loại ổ nhìn khó xơi như này."
Tạ Hoài Du ngạc nhiên nghe cô nhóc nói xong mới khẽ cười lên tiếng ngăn cản cô: "Không ngờ em lại lợi hại như vậy, nhưng lá bùa này em giữ trước đi đã, nếu phá cửa rồi lên tầng có gặp thứ gì nguy hiểm chúng ta chạy ra sẽ không còn gì khóa nó lại được mất."
Từ Nguyệt Hi đang định dán lá bùa vào cửa thì chợt khựng lại nét mặt thoáng hiện lên chút mất mát nhưng cô nhóc nhanh chóng hiểu anh trai là suy nghĩ cẩn thận mới nói như vậy nên liền hỏi: "Vậy làm sao mới lên đó mà không phải phá nó?"
Tạ Hoài Du cầm một khúc kẽm nhỏ trực tiếp biểu diễn một màn mở khóa như một tên trộm chuyên nghiệp của cậu cho cô bé xem. Từ Nguyệt Hi ngu ngơ nhìn anh không dám tin tới cái này anh cũng biết.
Cô bé ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết vậy? Với lại cái khúc kẽm trên tay anh ở đâu lòi ra thế.
Tạ Hoài Du ung dung kéo cánh sắt cũ kĩ ra một khe hở đủ để hai người họ đi qua rồi quay lại trả lời: "Anh may mắn tìm thấy nó trong một căn phòng, còn về kĩ năng mở khóa này hả?" Tạ Hoài Du cười khổ nói: "Do tình huống bắt buộc như vậy xảy ra quá nhiều anh buộc phải học thôi."
Từ Nguyệt Hi nghe vậy thì không hỏi gì nữa, cô bé nghĩ ý Tạ Hoài Du là cậu đã trải qua tình huống này ở trong con trò chơi hiện tại rồi, chứ cô bé nào ngờ người thanh niên này đã trải qua nó ở một trò chơi ác nhơn khác chứ.
Tạ Hoài Du nhìn khe hở vừa đủ họ đi qua thì dẫn đầu bước qua cánh cửa lên cầu thang trước. Ngay khi cậu vừa bước lên bậc thang đầu tiên cái lạnh ăn mòn đến tận xương tủy đã khiến bước chân cậu cứng đờ, muốn bước đi tiếp nhưng lại không làm cách nào di chuyển được. Cái lạnh như một con rắn đang bò trườn từ lòng bàn chân lên đến trên người cậu vậy.
Từ Nguyệt Hi cũng có cảm nhận tương tự khi bước vào nhưng cô bé nhanh chóng vẽ ra hai lá bùa rồi dán lên người hai người.
Sắc mặt cô bé không được tốt báo cho cậu: "Anh Tạ chổ này oán khí rất nặng, khả năng nữ quỷ thường ở nơi này là rất cao, ý thức lãnh địa của cô ta cũng rất mạnh, e rằng chúng ta không thể ở lại chổ này quá lâu, bùa của em chỉ có tác dụng trong vòng 5 phút."
Tạ Hoài Du cảm nhận khí lạnh ghê tởm trên cả người đã rút đi, tay chân cũng có thể hoạt động lại như thường mới bình tĩnh trở lại nói: "5 phút đủ rồi, hai chúng ta cùng nhau đến phòng giám sát tìm kiếm một chút là được."
"Ok."
Tạ Hoài Du cùng Từ Nguyệt Hi đi đến dãy phòng hành chính gần nhất kiểm tra. Vừa bước đến khu vực này hai người đều bất giác rùng mình vì khí lạnh phát ra từ khu vực cầu thang dẫn lối lên tầng đã bị khóa từ lâu.
Hai người hiểu ý liếc nhìn nhau một cái rồi chia nhau tìm kiếm trước các phòng ở tầng trệt.
Tạ Hoài Du một mình bước vào một căn phòng. Cậu thoáng quan sát một vòng bố cục của căn phòng này. Mọi thứ hoàn toàn bình thường và sạch sẽ, bàn ghế hồ sơ đều như mới không có lấy một hạt bụi, đồng hồ chỉ thời gian 9h sáng cũng hoạt động bình thường, chỉ có cảm giác lạnh lẽo đeo bám bên người vẫn kéo dài theo cậu từ lúc tiến vào khu vực này.
Tạ Hoài Du biết mình không có nhiều thời gian cậu nhanh chóng rà soát nhanh một lượt các loại giấy tờ về học sinh cũ của ngôi trường này.
Không mất bao lâu Tạ Hoài Du đã kinh hỉ phát hiện một tấm ảnh thẻ trong hồ sơ của một người rất giống nữ quỷ ở trên chiếc xe buýt mà họ ngồi ban sáng.
Trên hồ sơ có tên và các thông tin cơ bản của nữ quỷ. Cô ấy tên là Nguyễn Nhạc Nhạc là học sinh giỏi nhờ thành tích học tập ưu tú thi đậu vào trường, không giống những người có xuất thân giàu có sẵn nơi đây. Nhìn cô gái dương quang xinh đẹp trên ảnh hồ sơ lại nhớ lại bộ dạng âm u đáng sợ của nữ quỷ cậu gặp trên xe buýt, Tạ Hoài Du không khỏi sinh ra một chút xót xa cho một người tài hoa như vậy.
Các thông tin trên hồ sơ nhìn qua đều rất bình thường chỉ có dòng chữ đánh dấu đỏ "Đã thôi học" mới làm Tạ Hoài Du cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Nguyễn Nhạc Nhạc theo thông tin có thể thấy là một học sinh gương mẫu rất cố gắng dùng thành tích của mình để thi đậu vào trường này, không lý nào cô lại tự mình xin thôi học được.
Tạ Hoài Du đại khái đoán được tình huống đã xảy ra với cô gái này nhưng cậu vẫn cần thu thập đủ manh mối đã, biết đâu lại có thể nhận được phần thưởng từ các nhiệm vụ ẩn của hệ thống thì sao?
Mất khoảng 5 phút lục tung cái phòng nhưng vẫn không tìm được gì thêm nên Tạ Hoài Du chỉ đành rời khỏi căn phòng này đi qua các phòng khác tìm kiếm manh mối.
Tìm hết 30 phút nữa nhưng vẫn không có gì Tạ Hoài Du đành thôi việc tìm kiếm ở đây, đến trước cửa chiếc cầu thang đã bị khóa đợi Từ Nguyệt Hi.
Cô bé cũng không tìm được gì từ những căn phòng còn lại hai người trao đổi một chút với nhau những manh mối ít ỏi mình tìm được.
Tạ Hoài Du nói cho cô bé về thông tin của nữ quỷ cũng như suy đoán của mình.
"Anh nghĩ chị ấy không phải tự mình thôi học mà là bị lấy cái cớ đó để che đậy sự thật giết người đúng không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"Ừm, anh chắc khả năng này 100% nếu không cô ấy cũng không biến thành quỷ, cũng sẽ không phải là boss phó bản giết người như ngóe kia."
Từ Nguyệt Hi lạnh nhạt gật gật đầu đồng ý rồi lấy ra manh mối mà cô bé tìm được.
"Đây là hồ sơ khám bệnh của các học sinh ở trường này em tìm được ở phòng y tế. Vì không biết nữ quỷ tên gì nên em chỉ có thể cầm nó theo đem đến cho anh xem."
Tạ Hoài Du vui vẻ xoa xoa đầu tỏ ý khen ngợi cô bé, rồi lặt nhanh qua tìm thử cái tên Nguyễn Nhạc Nhạc. Quả nhiên cái tên cô ta là cái tên xuất hiện nhiều nhất trong quyển hồ sơ này. hầu như mỗi ngày cô ấy đều đến phòng y tế. Vết thương nhỏ nhỏ lớn lớn đều có ghi lại rõ ràng, chẳng qua lặt đến trang cuối cùng của tập hồ sơ, ngay chổ tình trạng vết thương cũng như kết quả chuẩn đoán đã bị một vết mực lớn che đi.
Chắc là Nguyễn Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng vào lúc này.
"Anh nói không sai, em nghĩ rất có thể chị ấy đã bị thương rất nặng không qua khỏi nên họ mới dùng những vết tích mơ hồ này để che đậy sự thật." Nói rồi cô bé nhìn về chiếc cửa sắt được khóa chặt ở phía sau cậu trưng cầu ý kiến: "Anh có muốn lên kia tìm thêm manh mối không?"
Tạ Hoài Du đương nhiên muốn đi nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô bé cậu khẽ nhướng mày tò mò hỏi: "Em có cách mở khóa?"
Từ Nguyệt Hi tự tin mỉm cười: "Có ạ." Nói rồi cô bé lấy ra một tờ giấy sau đó biến ra một cây bút lông cũ vừa lưu loát vẽ vẽ những nét kì quái vừa giải thích: "Nhà em làm nghề thiên sư đuổi quỷ, em cũng học được một vài loại bùa, trong đó có một loại rất thích hợp đã phá các loại ổ nhìn khó xơi như này."
Tạ Hoài Du ngạc nhiên nghe cô nhóc nói xong mới khẽ cười lên tiếng ngăn cản cô: "Không ngờ em lại lợi hại như vậy, nhưng lá bùa này em giữ trước đi đã, nếu phá cửa rồi lên tầng có gặp thứ gì nguy hiểm chúng ta chạy ra sẽ không còn gì khóa nó lại được mất."
Từ Nguyệt Hi đang định dán lá bùa vào cửa thì chợt khựng lại nét mặt thoáng hiện lên chút mất mát nhưng cô nhóc nhanh chóng hiểu anh trai là suy nghĩ cẩn thận mới nói như vậy nên liền hỏi: "Vậy làm sao mới lên đó mà không phải phá nó?"
Tạ Hoài Du cầm một khúc kẽm nhỏ trực tiếp biểu diễn một màn mở khóa như một tên trộm chuyên nghiệp của cậu cho cô bé xem. Từ Nguyệt Hi ngu ngơ nhìn anh không dám tin tới cái này anh cũng biết.
Cô bé ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết vậy? Với lại cái khúc kẽm trên tay anh ở đâu lòi ra thế.
Tạ Hoài Du ung dung kéo cánh sắt cũ kĩ ra một khe hở đủ để hai người họ đi qua rồi quay lại trả lời: "Anh may mắn tìm thấy nó trong một căn phòng, còn về kĩ năng mở khóa này hả?" Tạ Hoài Du cười khổ nói: "Do tình huống bắt buộc như vậy xảy ra quá nhiều anh buộc phải học thôi."
Từ Nguyệt Hi nghe vậy thì không hỏi gì nữa, cô bé nghĩ ý Tạ Hoài Du là cậu đã trải qua tình huống này ở trong con trò chơi hiện tại rồi, chứ cô bé nào ngờ người thanh niên này đã trải qua nó ở một trò chơi ác nhơn khác chứ.
Tạ Hoài Du nhìn khe hở vừa đủ họ đi qua thì dẫn đầu bước qua cánh cửa lên cầu thang trước. Ngay khi cậu vừa bước lên bậc thang đầu tiên cái lạnh ăn mòn đến tận xương tủy đã khiến bước chân cậu cứng đờ, muốn bước đi tiếp nhưng lại không làm cách nào di chuyển được. Cái lạnh như một con rắn đang bò trườn từ lòng bàn chân lên đến trên người cậu vậy.
Từ Nguyệt Hi cũng có cảm nhận tương tự khi bước vào nhưng cô bé nhanh chóng vẽ ra hai lá bùa rồi dán lên người hai người.
Sắc mặt cô bé không được tốt báo cho cậu: "Anh Tạ chổ này oán khí rất nặng, khả năng nữ quỷ thường ở nơi này là rất cao, ý thức lãnh địa của cô ta cũng rất mạnh, e rằng chúng ta không thể ở lại chổ này quá lâu, bùa của em chỉ có tác dụng trong vòng 5 phút."
Tạ Hoài Du cảm nhận khí lạnh ghê tởm trên cả người đã rút đi, tay chân cũng có thể hoạt động lại như thường mới bình tĩnh trở lại nói: "5 phút đủ rồi, hai chúng ta cùng nhau đến phòng giám sát tìm kiếm một chút là được."
"Ok."