Chương 197
Cùng vào thời điểm ấy, bóng tối đã phủ xuống Khu Bắc, khu vực bao quanh căn nhà của mẹ con Emily Hà lần lượt lên đèn.
Quintus đến tìm khi cô đang đọc truyện cho hai con nghe.
Emily Hà để gã đợi nửa tiếng mới ra tiếp.
Cô vẫn mặc chiếc máy màu xanh, chiếc váy duy nhất cô mang theo khi rời khỏi Dực Long.
Quintus lắc đầu, tỏ vẻ trách móc:
- Emily, lần nào tôi đến tìm cô, cũng thấy cô mặc chiếc váy này.
- Nếu anh không muốn nhìn thì đừng đến nữa.
- Quần áo tôi tặng cô chất đống dưới nhà rồi, cô không thích bộ nào sao?
- Mấy bộ đó rất đẹp, nhưng vì người tặng tôi là anh, nên tôi không nhận được.
- Tại sao?
- Bởi vì anh đang giam giữ chúng tôi. Những món quà này không phải là quà, nó là vật để anh thể hiện quyền lực.
Quintus cười lớn:
- Nếu tôi muốn thể hiện quyền lực với cô thì làm sao cô còn được nguyên vẹn cho đến hôm nay. Thôi bỏ đi, hôm nay tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật.
Emily Hà ngạc nhiên nói:
- Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi. Anh nhầm sang người khác rồi.
- Tôi có bảo sinh nhật cô sao?
Emily Hà nhìn hắn với vẻ phân vân, nhưng rồi cô nhớ ra điều gì đó.
- Anh đang nhắc đến ai vậy?
- Bố cô. Tôi biết bố cô đã bị người của Dominic giết chết. Tôi đã phái người điều tra vụ này. Việc này quả thật rất mất công vì chuyện đã xảy ra quá lâu, nhân chứng không còn mấy, nhưng rốt cuộc chúng tôi đã tìm được kẻ trực tiếp xuống tay là một thằng người gốc Mehico có tên là Miguel. Nó đang bị nhốt trong nhà tù của chúng tôi, nếu cô muốn có thể đến gặp.
- Không, tôi không muốn gặp hắn. Tôi không có gì để nói với hắn cả. Hắn chỉ là người thừa hành, kẻ ra lệnh là Dominic thì đã chết.
- Cô muốn chúng tôi xử lý hắn thế nào?
- Tôi không biết. Ôi, anh làm cho tôi bối rối. Hắn có tỏ ra hối lỗi không?
- Hắn tỏ ra hối lỗi chỉ vì hắn sợ hãi, chứ lúc người của tôi tìm đến hắn còn đang phê ma túy.
- Vậy thì hãy trừng phạt hắn.
- Chúng tôi sẽ trừng phạt tên khốn ấy một cách thích đáng.
Emily Hà dậm dậm bàn chân xuống đất, tỏ rõ vẻ không thoải mái.
- Tôi đã cố quên kỷ niệm buồn ấy, nhưng anh lại đào nó lên.
- Khi căng thẳng chính là lúc cô đáng yêu nhất đấy, Emily. Để tạ lỗi, tôi muốn tặng cho cô vật này. Chúng tôi tìm được trong đống đồ đạc của Miguel.
Quintus đưa cho Emily Hà một sợi dây chuyền bằng vàng, theo thời gian quá lâu mà xỉn màu, đầu dâu chuyền không gắn đá quý mà treo một cái hộp nhỏ.
Emily Hà đón lấy dây chuyền, bàn tay hơi run run, lúc mở cái hộp ấy ra, trái tim cô như tan vỡ khi nhìn thấy bức ảnh cô chụp chung với bố hồi nhỏ, ánh nắng mặt trời chiếu sáng những nụ cười hạnh phúc.
Nước mắt của Emily Hà bất giác lăn dài trên gương mặt trái xoan xinh đẹp, những kỷ niệm xưa cũ ùa về, cào rách tâm hồn tưởng đã lành sẹo.
- Chúc mừng sinh nhật bố cô, Emily.
- Cảm ơn anh, Quintus.
Quintus lấy ra một cái khăn mùi xoa trắng muốt, được thêu bằng một chất liệu vải cao cấp rất khó kiếm, dùng nó để lau nước mắt cho cô.
Emily Hà khẽ đẩy tay gã ra:
- Tại sao anh lại làm tất cả những điều này?
Quintus nói một cách nghiêm trang:
- Bởi vì tôi yêu em. Tôi sẽ làm mọi chuyện để có được trái tim em.
- Anh mất công vì tôi làm gì? Anh có thể có được tất cả những cô gái mà anh muốn.
- Họ không làm tôi xao xuyến. Những gì có được một cách quá dễ dàng thường chẳng có giá trị gì cả. Em mới chính là phần thưởng cao quý nhất với một người đàn ông. Nếu em nhận lời làm vợ tôi, tôi sẽ phong cho em làm Hoàng Hậu. Tôi sẽ đối xử với các con của em như con của tôi. Emily Hà, một ngày kia Cá Voi Xanh sẽ không dừng chân ở Khu Bắc mà sẽ lan ra khắp Vùng đất Tự Do, khi ấy Vùng đất này sẽ không còn được gọi là Vùng đất Tự Do nữa, nó sẽ là vương quốc của tôi. Tôi muốn em cùng cai trị nó với tôi.
- Tôi không thể.
Quintus tiến lên, hai tay đỡ lấy vai của Emily Hà:
- Đừng để mình bị ràng buộc bởi những giá trị đạo đức lỗi thời. Hơn nữa, em với hắn còn chưa kết hôn. Tôi sẽ đem đến cho em đám cưới hoành tráng nhất trong lịch sử, khiến cho tất cả phụ nữ trên thế giới này đều phải ghen tị.
- Tôi không thể.
- Tại sao?
Emily Hà lùi lại:
- Quintus, tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Sẽ nói dối nếu tôi bảo tôi không thấy cảm động chút nào vì điều đó. Anh đã làm cho tôi trong một thoáng trở nên mềm yếu. Cảm giác ấy rất tệ. Tôi thành tâm mong muốn anh sẽ tìm được người phù hợp cho mình. Người đó không phải là tôi, Quintus, bởi vì tôi không yêu anh. Tôi yêu chồng tôi, và tôi sẽ đợi anh ấy đến đón mẹ con tôi về.
Quintus cau mày lại:
- Với quyền lực của Hoàng Đế ta có quyền quyết định sự sống và cái chết của tất cả mọi người trong vùng đất do ta cai trị. Ta vốn định lợi dụng Trần Tuấn Tài làm việc cho mình nhưng vì em mà ta thay đổi ý định. Hắn sẽ phải chết. Emily, em sẽ ở lại đây với ta, mãi mãi, vậy nên em càng sớm đến bên ta ngày nào thì chúng ta càng đỡ mất thời gian ngày ấy, và hai người chúng ta sẽ sớm được hưởng những lạc thú mà người đời chỉ có thể ước ao.
Thấy Quintus lại tiến sát về mình, tròng mắt đã bốc lên ngọn lửa hung bạo, Emily Hà lạnh giọng nói:
- Anh tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ cắn lưỡi tự tử và anh sẽ được chiếm hữu một xác chết trong mồm đầy máu. Chúc mừng anh, Quintus, mọi người sẽ kháo nhau rằng Hoàng Đế Cá Voi Xanh là người ái tử thi.
- Em sẽ không làm thế vì hai con.
- Nếu anh chiếm được tôi bằng vũ lực thì anh sẽ không còn xem tôi là một đối tượng cần chinh phục nữa. Sự khinh thường tất dẫn đến sự coi rẻ. Sớm muộn gì anh cũng giết các con của tôi mà thôi. Tốt nhất là tôi chết ngay, như thế sẽ rút ngắn quãng thời gian chịu đựng cho tất cả chúng ta, bao gồm cả anh, Quintus, vì anh biết một ngày kia chồng tôi sẽ tìm đến.
Quintus hít một hơi thở sâu, lại mỉm cười. Định lực của gã mạnh mẽ và vững vàng, người thường không sao sánh bằng. Gã để cho Emily Hà trở vào bên trong nhà và đóng cửa lại.
Hôm nay gã chưa đạt được điều mà hắn muốn. Nhưng gã biết rằng mình đã đến rất gần
Quintus đến tìm khi cô đang đọc truyện cho hai con nghe.
Emily Hà để gã đợi nửa tiếng mới ra tiếp.
Cô vẫn mặc chiếc máy màu xanh, chiếc váy duy nhất cô mang theo khi rời khỏi Dực Long.
Quintus lắc đầu, tỏ vẻ trách móc:
- Emily, lần nào tôi đến tìm cô, cũng thấy cô mặc chiếc váy này.
- Nếu anh không muốn nhìn thì đừng đến nữa.
- Quần áo tôi tặng cô chất đống dưới nhà rồi, cô không thích bộ nào sao?
- Mấy bộ đó rất đẹp, nhưng vì người tặng tôi là anh, nên tôi không nhận được.
- Tại sao?
- Bởi vì anh đang giam giữ chúng tôi. Những món quà này không phải là quà, nó là vật để anh thể hiện quyền lực.
Quintus cười lớn:
- Nếu tôi muốn thể hiện quyền lực với cô thì làm sao cô còn được nguyên vẹn cho đến hôm nay. Thôi bỏ đi, hôm nay tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật.
Emily Hà ngạc nhiên nói:
- Hôm nay đâu phải sinh nhật tôi. Anh nhầm sang người khác rồi.
- Tôi có bảo sinh nhật cô sao?
Emily Hà nhìn hắn với vẻ phân vân, nhưng rồi cô nhớ ra điều gì đó.
- Anh đang nhắc đến ai vậy?
- Bố cô. Tôi biết bố cô đã bị người của Dominic giết chết. Tôi đã phái người điều tra vụ này. Việc này quả thật rất mất công vì chuyện đã xảy ra quá lâu, nhân chứng không còn mấy, nhưng rốt cuộc chúng tôi đã tìm được kẻ trực tiếp xuống tay là một thằng người gốc Mehico có tên là Miguel. Nó đang bị nhốt trong nhà tù của chúng tôi, nếu cô muốn có thể đến gặp.
- Không, tôi không muốn gặp hắn. Tôi không có gì để nói với hắn cả. Hắn chỉ là người thừa hành, kẻ ra lệnh là Dominic thì đã chết.
- Cô muốn chúng tôi xử lý hắn thế nào?
- Tôi không biết. Ôi, anh làm cho tôi bối rối. Hắn có tỏ ra hối lỗi không?
- Hắn tỏ ra hối lỗi chỉ vì hắn sợ hãi, chứ lúc người của tôi tìm đến hắn còn đang phê ma túy.
- Vậy thì hãy trừng phạt hắn.
- Chúng tôi sẽ trừng phạt tên khốn ấy một cách thích đáng.
Emily Hà dậm dậm bàn chân xuống đất, tỏ rõ vẻ không thoải mái.
- Tôi đã cố quên kỷ niệm buồn ấy, nhưng anh lại đào nó lên.
- Khi căng thẳng chính là lúc cô đáng yêu nhất đấy, Emily. Để tạ lỗi, tôi muốn tặng cho cô vật này. Chúng tôi tìm được trong đống đồ đạc của Miguel.
Quintus đưa cho Emily Hà một sợi dây chuyền bằng vàng, theo thời gian quá lâu mà xỉn màu, đầu dâu chuyền không gắn đá quý mà treo một cái hộp nhỏ.
Emily Hà đón lấy dây chuyền, bàn tay hơi run run, lúc mở cái hộp ấy ra, trái tim cô như tan vỡ khi nhìn thấy bức ảnh cô chụp chung với bố hồi nhỏ, ánh nắng mặt trời chiếu sáng những nụ cười hạnh phúc.
Nước mắt của Emily Hà bất giác lăn dài trên gương mặt trái xoan xinh đẹp, những kỷ niệm xưa cũ ùa về, cào rách tâm hồn tưởng đã lành sẹo.
- Chúc mừng sinh nhật bố cô, Emily.
- Cảm ơn anh, Quintus.
Quintus lấy ra một cái khăn mùi xoa trắng muốt, được thêu bằng một chất liệu vải cao cấp rất khó kiếm, dùng nó để lau nước mắt cho cô.
Emily Hà khẽ đẩy tay gã ra:
- Tại sao anh lại làm tất cả những điều này?
Quintus nói một cách nghiêm trang:
- Bởi vì tôi yêu em. Tôi sẽ làm mọi chuyện để có được trái tim em.
- Anh mất công vì tôi làm gì? Anh có thể có được tất cả những cô gái mà anh muốn.
- Họ không làm tôi xao xuyến. Những gì có được một cách quá dễ dàng thường chẳng có giá trị gì cả. Em mới chính là phần thưởng cao quý nhất với một người đàn ông. Nếu em nhận lời làm vợ tôi, tôi sẽ phong cho em làm Hoàng Hậu. Tôi sẽ đối xử với các con của em như con của tôi. Emily Hà, một ngày kia Cá Voi Xanh sẽ không dừng chân ở Khu Bắc mà sẽ lan ra khắp Vùng đất Tự Do, khi ấy Vùng đất này sẽ không còn được gọi là Vùng đất Tự Do nữa, nó sẽ là vương quốc của tôi. Tôi muốn em cùng cai trị nó với tôi.
- Tôi không thể.
Quintus tiến lên, hai tay đỡ lấy vai của Emily Hà:
- Đừng để mình bị ràng buộc bởi những giá trị đạo đức lỗi thời. Hơn nữa, em với hắn còn chưa kết hôn. Tôi sẽ đem đến cho em đám cưới hoành tráng nhất trong lịch sử, khiến cho tất cả phụ nữ trên thế giới này đều phải ghen tị.
- Tôi không thể.
- Tại sao?
Emily Hà lùi lại:
- Quintus, tôi biết tình cảm của anh dành cho tôi, mặc dù tôi không hiểu tại sao. Sẽ nói dối nếu tôi bảo tôi không thấy cảm động chút nào vì điều đó. Anh đã làm cho tôi trong một thoáng trở nên mềm yếu. Cảm giác ấy rất tệ. Tôi thành tâm mong muốn anh sẽ tìm được người phù hợp cho mình. Người đó không phải là tôi, Quintus, bởi vì tôi không yêu anh. Tôi yêu chồng tôi, và tôi sẽ đợi anh ấy đến đón mẹ con tôi về.
Quintus cau mày lại:
- Với quyền lực của Hoàng Đế ta có quyền quyết định sự sống và cái chết của tất cả mọi người trong vùng đất do ta cai trị. Ta vốn định lợi dụng Trần Tuấn Tài làm việc cho mình nhưng vì em mà ta thay đổi ý định. Hắn sẽ phải chết. Emily, em sẽ ở lại đây với ta, mãi mãi, vậy nên em càng sớm đến bên ta ngày nào thì chúng ta càng đỡ mất thời gian ngày ấy, và hai người chúng ta sẽ sớm được hưởng những lạc thú mà người đời chỉ có thể ước ao.
Thấy Quintus lại tiến sát về mình, tròng mắt đã bốc lên ngọn lửa hung bạo, Emily Hà lạnh giọng nói:
- Anh tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ cắn lưỡi tự tử và anh sẽ được chiếm hữu một xác chết trong mồm đầy máu. Chúc mừng anh, Quintus, mọi người sẽ kháo nhau rằng Hoàng Đế Cá Voi Xanh là người ái tử thi.
- Em sẽ không làm thế vì hai con.
- Nếu anh chiếm được tôi bằng vũ lực thì anh sẽ không còn xem tôi là một đối tượng cần chinh phục nữa. Sự khinh thường tất dẫn đến sự coi rẻ. Sớm muộn gì anh cũng giết các con của tôi mà thôi. Tốt nhất là tôi chết ngay, như thế sẽ rút ngắn quãng thời gian chịu đựng cho tất cả chúng ta, bao gồm cả anh, Quintus, vì anh biết một ngày kia chồng tôi sẽ tìm đến.
Quintus hít một hơi thở sâu, lại mỉm cười. Định lực của gã mạnh mẽ và vững vàng, người thường không sao sánh bằng. Gã để cho Emily Hà trở vào bên trong nhà và đóng cửa lại.
Hôm nay gã chưa đạt được điều mà hắn muốn. Nhưng gã biết rằng mình đã đến rất gần