Chương 199
Logan đã trầm tĩnh hơn xưa nhiều, hắn đã trải qua đủ nhiều nỗi đau để không phản ứng một cách tùy tiện trước mỗi biến cố của cuộc sống, nhưng biến cố này lớn quá, một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa căm hận thiêu đốt tâm can.
- Bố muốn hủy diệt T-rex.
Jackson lắc đầu:
- Ta không muốn hủy diệt T-rex, mà muốn bán nó.
- Thật hèn nhát. Tại sao bố đầu hàng Dực Long khi trận chiến còn chưa nổ ra? Chúng ta đông người hơn chúng cơ mà. Chỉ cần chúng ta thể hiện sự đoàn kết và quyết tâm thì chúng tất không dám nghĩ đến việc gây sự với chúng ta.
- Con muốn chiến đấu? Để rồi có kết cục như Darius? Darius là một kẻ quật cường nhưng lão đã chết như một con lợn bị chọc tiết. Ta đã dám đương đầu với Cá Voi Xanh bất chấp quân số của chúng đông hơn, vì ta nhìn thấy trước các yếu tố mang lại chiến thắng cho T-rex, lần này ta không nhìn thấy triển vọng nào hết.
- Hiện nay chúng chỉ có hơn một trăm nghìn người, ta có một triệu rưỡi người, chúng ta có thể nhân lúc này..
Jackson xua tay:
- Thôi, thôi, con đừng nói nữa. Con càng nói càng chứng tỏ con chẳng hiểu gì cả. Trừ khi chúng ta giết được Trần Tuấn Tài, còn không, miễn hắn còn sống thì Dực Long sẽ còn tái sinh. Chúng có tới Mười Đầu cơ mà? Chặt đầu này lại mọc ra đầu khác. Tư Lệnh sẽ tiếp tục bơm tiền cho hắn. Người có tiền có tất cả. Và với bản lĩnh của hắn bây giờ, ta dám chắc hắn sẽ giết được tất cả các thủ lĩnh trong Liên Hiệp trước khi chúng ta kịp phát động một cuộc tấn công tổng lực.
- Nhưng chúng ta là T-rex, T-rex là chúng ta.
- T-rex chỉ là một sản phẩm của bố, bố tạo ra nó được thì bố cũng hủy diệt nó được. Mục tiêu của cuộc sống là gì, con trai ta? Chẳng phải là liên tục thích ứng với môi trường xung quanh và tìm cách vượt lên để có địa vị tốt hơn hay sao? Thủ đoạn cũng như phương tiện, ta có thể dùng bất cứ phương tiện nào để đến đích, kẻ cứ khư khư với phương tiện lỗi thời chỉ vì nó chứa chan kỷ niệm, cuối cùng không đến được đích là thằng ngu. Đừng nói thêm nữa, ý ta đã quyết. Nhân lúc Trần Tuấn Tài còn đang bận rộn đủ thứ chuyện ta cần tìm ra cách bán T-rex được giá nhất. Nếu đợi đến lúc hắn rảnh tay thì đã muộn. Việc này ta giao cho con.
- Không. – Logan đứng dậy, gầm lên. – Con không muốn can dự vào chuyện này.
Jackson lạnh giọng quát:
- Logan, nếu không phải năm xưa con thả cho Trần Tuấn Tài bỏ chạy thì chúng ta đã không có kết cục như ngày hôm nay. May cho con là con ta, bất kỳ ai khác phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy ta đều sẽ một dao chặt đầu và đem xác ra tạ lỗi trước toàn quân.
- Đó là vì bố đã bán đứng Luis.
- Thì đã làm sao? Luis là bố của con hay sao mà phải dằn vặt về chuyện đó mãi thế? Hãy nhớ rằng trên đời này chỉ có tình máu mủ là quan trọng, những thứ khác chỉ là phù du.
Jackson đứng dậy, bộ dáng đầy vẻ uy quyền.
- Con đã không muốn xen vào việc này thì tiếp tục làm việc của mình đi. Chuyện lớn để ta lo.
Logan giận dữ bỏ đi, quên bẵng mất gã đến tìm bố vì việc gì.
Jackson đến trụ sở Liên Minh, tìm gặp Connor Coady.
Connor Cordy là Phó Tư Lệnh Liên Minh. Mối quan hệ giữa hai người này rất thân thiết, nhưng cũng rất kín đáo, ngay cả Logan cũng không hiểu rõ.
Thấy Jackson đến, Connor tươi cười hỏi:
- Có chuyện gì mà đến đây?
Jackson đáp ngay:
- Tôi định tìm một công việc trong Liên Minh.
- Tìm việc trong Liên Minh? Việc gì?
- Việc gì cũng được, miễn là đủ tốt.
- Ha ha.
Connor cười to, nhưng thấy Jackson không cười, liền nghiêm mặt lại.
- Ông nói thật đấy à?
- Tôi nói thật.
- Địa vị của ông hiện nay rất tốt. Tuy bề ngoài không cao sang, hiển hách như chúng tôi, nhưng trên thực tế là vua một cõi, hàng ngày muốn làm gì thì làm, trong khi chúng tôi chịu sự kiểm soát gắt gao của Tư Lệnh, hở ra một tí là bị khiển trách, nặng thì bay chức, thậm chí mất mạng. Tôi thực sự không hiểu tại sao ông lại muốn chui đầu vào rọ?
- Trong hay ngoài Liên Minh cũng là rọ cả thôi. Trần Tuấn Tài vươn lên quá nhanh, tôi không đấu được với hắn, nên phải tìm đường thoát thân.
- À, à, hiểu ra rồi.
Connor là con cáo già, nghe vậy đã hiểu đến tám, chín mươi phần trăm suy nghĩ của Jackson.
- Tôi muốn tự dâng mình lên cho Tư Lệnh, nhưng chưa biết nên cầm theo món quà nào.
Đôi mắt của Connor hấp háy.
- Không ít người muốn được Tư Lệnh trọng dụng nhưng ngài đều bỏ qua. Vì chúng ta là bạn nên tôi sẽ bày cho ông một cách. Ông biết Tư Lệnh quan ngại nhất điều gì không?
- Thần Thoại?
- Đúng vậy, là Sát Chúa và truyền nhân của lão. Nghe nói lão đã tìm được một nhân tài trẻ tuổi có biệt danh là Apollo. Nhưng ngoài hai tên này ra, Tư Lệnh cũng rất quan ngại về Trần Tuấn Tài. Hắn tài năng, cao ngạo, không chịu vâng phục Tư Lệnh, Tư Lệnh cần dùng hắn nhưng cũng căm ghét hắn. Đó là các mối lo trong gan ruột. Nếu ông có thể giúp Tư Lệnh diệt trừ các mối đe dọa này thì nhất định sẽ được trọng thưởng.
- Ông kêu tôi đi ám sát ba con quái vật này hay sao?
- Tôi đâu có điên mà bảo ông làm thế. Nhưng ông có thể tìm được người làm điều đó, hay nói đúng hơn, đẻ ra người làm được điều đó.
Jackson thấy Connor nói chuyện không rõ ràng, đôi lông mày rậm rạp nhíu lại.
- Bố muốn hủy diệt T-rex.
Jackson lắc đầu:
- Ta không muốn hủy diệt T-rex, mà muốn bán nó.
- Thật hèn nhát. Tại sao bố đầu hàng Dực Long khi trận chiến còn chưa nổ ra? Chúng ta đông người hơn chúng cơ mà. Chỉ cần chúng ta thể hiện sự đoàn kết và quyết tâm thì chúng tất không dám nghĩ đến việc gây sự với chúng ta.
- Con muốn chiến đấu? Để rồi có kết cục như Darius? Darius là một kẻ quật cường nhưng lão đã chết như một con lợn bị chọc tiết. Ta đã dám đương đầu với Cá Voi Xanh bất chấp quân số của chúng đông hơn, vì ta nhìn thấy trước các yếu tố mang lại chiến thắng cho T-rex, lần này ta không nhìn thấy triển vọng nào hết.
- Hiện nay chúng chỉ có hơn một trăm nghìn người, ta có một triệu rưỡi người, chúng ta có thể nhân lúc này..
Jackson xua tay:
- Thôi, thôi, con đừng nói nữa. Con càng nói càng chứng tỏ con chẳng hiểu gì cả. Trừ khi chúng ta giết được Trần Tuấn Tài, còn không, miễn hắn còn sống thì Dực Long sẽ còn tái sinh. Chúng có tới Mười Đầu cơ mà? Chặt đầu này lại mọc ra đầu khác. Tư Lệnh sẽ tiếp tục bơm tiền cho hắn. Người có tiền có tất cả. Và với bản lĩnh của hắn bây giờ, ta dám chắc hắn sẽ giết được tất cả các thủ lĩnh trong Liên Hiệp trước khi chúng ta kịp phát động một cuộc tấn công tổng lực.
- Nhưng chúng ta là T-rex, T-rex là chúng ta.
- T-rex chỉ là một sản phẩm của bố, bố tạo ra nó được thì bố cũng hủy diệt nó được. Mục tiêu của cuộc sống là gì, con trai ta? Chẳng phải là liên tục thích ứng với môi trường xung quanh và tìm cách vượt lên để có địa vị tốt hơn hay sao? Thủ đoạn cũng như phương tiện, ta có thể dùng bất cứ phương tiện nào để đến đích, kẻ cứ khư khư với phương tiện lỗi thời chỉ vì nó chứa chan kỷ niệm, cuối cùng không đến được đích là thằng ngu. Đừng nói thêm nữa, ý ta đã quyết. Nhân lúc Trần Tuấn Tài còn đang bận rộn đủ thứ chuyện ta cần tìm ra cách bán T-rex được giá nhất. Nếu đợi đến lúc hắn rảnh tay thì đã muộn. Việc này ta giao cho con.
- Không. – Logan đứng dậy, gầm lên. – Con không muốn can dự vào chuyện này.
Jackson lạnh giọng quát:
- Logan, nếu không phải năm xưa con thả cho Trần Tuấn Tài bỏ chạy thì chúng ta đã không có kết cục như ngày hôm nay. May cho con là con ta, bất kỳ ai khác phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy ta đều sẽ một dao chặt đầu và đem xác ra tạ lỗi trước toàn quân.
- Đó là vì bố đã bán đứng Luis.
- Thì đã làm sao? Luis là bố của con hay sao mà phải dằn vặt về chuyện đó mãi thế? Hãy nhớ rằng trên đời này chỉ có tình máu mủ là quan trọng, những thứ khác chỉ là phù du.
Jackson đứng dậy, bộ dáng đầy vẻ uy quyền.
- Con đã không muốn xen vào việc này thì tiếp tục làm việc của mình đi. Chuyện lớn để ta lo.
Logan giận dữ bỏ đi, quên bẵng mất gã đến tìm bố vì việc gì.
Jackson đến trụ sở Liên Minh, tìm gặp Connor Coady.
Connor Cordy là Phó Tư Lệnh Liên Minh. Mối quan hệ giữa hai người này rất thân thiết, nhưng cũng rất kín đáo, ngay cả Logan cũng không hiểu rõ.
Thấy Jackson đến, Connor tươi cười hỏi:
- Có chuyện gì mà đến đây?
Jackson đáp ngay:
- Tôi định tìm một công việc trong Liên Minh.
- Tìm việc trong Liên Minh? Việc gì?
- Việc gì cũng được, miễn là đủ tốt.
- Ha ha.
Connor cười to, nhưng thấy Jackson không cười, liền nghiêm mặt lại.
- Ông nói thật đấy à?
- Tôi nói thật.
- Địa vị của ông hiện nay rất tốt. Tuy bề ngoài không cao sang, hiển hách như chúng tôi, nhưng trên thực tế là vua một cõi, hàng ngày muốn làm gì thì làm, trong khi chúng tôi chịu sự kiểm soát gắt gao của Tư Lệnh, hở ra một tí là bị khiển trách, nặng thì bay chức, thậm chí mất mạng. Tôi thực sự không hiểu tại sao ông lại muốn chui đầu vào rọ?
- Trong hay ngoài Liên Minh cũng là rọ cả thôi. Trần Tuấn Tài vươn lên quá nhanh, tôi không đấu được với hắn, nên phải tìm đường thoát thân.
- À, à, hiểu ra rồi.
Connor là con cáo già, nghe vậy đã hiểu đến tám, chín mươi phần trăm suy nghĩ của Jackson.
- Tôi muốn tự dâng mình lên cho Tư Lệnh, nhưng chưa biết nên cầm theo món quà nào.
Đôi mắt của Connor hấp háy.
- Không ít người muốn được Tư Lệnh trọng dụng nhưng ngài đều bỏ qua. Vì chúng ta là bạn nên tôi sẽ bày cho ông một cách. Ông biết Tư Lệnh quan ngại nhất điều gì không?
- Thần Thoại?
- Đúng vậy, là Sát Chúa và truyền nhân của lão. Nghe nói lão đã tìm được một nhân tài trẻ tuổi có biệt danh là Apollo. Nhưng ngoài hai tên này ra, Tư Lệnh cũng rất quan ngại về Trần Tuấn Tài. Hắn tài năng, cao ngạo, không chịu vâng phục Tư Lệnh, Tư Lệnh cần dùng hắn nhưng cũng căm ghét hắn. Đó là các mối lo trong gan ruột. Nếu ông có thể giúp Tư Lệnh diệt trừ các mối đe dọa này thì nhất định sẽ được trọng thưởng.
- Ông kêu tôi đi ám sát ba con quái vật này hay sao?
- Tôi đâu có điên mà bảo ông làm thế. Nhưng ông có thể tìm được người làm điều đó, hay nói đúng hơn, đẻ ra người làm được điều đó.
Jackson thấy Connor nói chuyện không rõ ràng, đôi lông mày rậm rạp nhíu lại.