Chương 231
Trong khi Connor ngầm đổi phe như rang lạc thì Tài và Jackson hết sức kiên định.
Cả hai đều hiểu rằng thời điểm này đã quá muộn để đổi ý, con đường mà họ đi là con đường một chiều, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, không thể quay đầu được nữa. Cho dù trước mặt là bức tường cao như ngọn núi thì thay vì từ bỏ và khóc lóc, họ sẽ phải tìm mọi cách vượt qua bức tường ấy.
Như Tài đã nói, Tư Lệnh sống thì họ chết mà Tư Lệnh chết thì họ sống. Mc Alister nhất định phải chết. Lão tuy có ưu thế tuyệt đối về địa vị và lực lượng, nhưng thật không may lại gây thù chuốc oán với hai trong số những nhân vật nguy hiểm nhất của Vùng đất Tự Do.
Trời lúc này đã tối. Connor muốn mời mọi người ăn cơm nhưng Jackson thẳng thừng từ chối. Lão không muốn bị phân tâm vì những việc tầm phào, và cũng không muốn kéo dài thời gian tụ họp một cách vô ích.
Connor ngồi sóng soài trên ghế, bụng đói meo.
Tài hỏi Jackson:
- Jackson, bao nhiêu năm qua các ông vẫn duy trì mối quan hệ với Thần Thoại, chẳng phải để chuẩn bị cho ngày hôm nay ư? Đây chính là lúc yêu cầu họ thực thi thỏa thuận rồi đấy.
Connor vội hỏi:
- Thỏa thuận gì cơ?
Jackson làm như không nghe thấy câu nói ấy của Connor. Lão nói với Tài:
- Đúng là giữa Hiệp Hội và Thần Thoại có thỏa thuận, nhưng tác dụng lớn nhất mà nó mang lại là yếu tố tâm lý chứ không phải thực tế, giống như hai nước ký hiệp ước tương trợ lẫn nhau, tác dụng chính là để đe dọa kẻ thù chung đừng xâm phạm vào lãnh thổ, còn một khi chúng đã xâm phạm rồi thì hiệp ước có hiệu lực không lại là vấn đề hoàn toàn khác.
- Cho dù như vậy thì vẫn phải tính đến bọn họ trong trận chiến này chứ. Ông biết tại sao Tư Lệnh lại sợ Thần Thoại không, Jackson?
Jackson ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
- Bởi vì Thần Thoại chỉ quan tâm đến mạng sống của Tư Lệnh chứ không quan tâm đến đế chế của lão. Lật đổ đế chế thì khó hơn lên trời chứ giết người rồi bỏ đi tuy chẳng dễ nhưng cũng không phải chuyện bất khả thi.
- Đúng như vậy đấy, Thần Thoại trong mắt Mc Alister giống như con rắn độc, chỉ cần cắn lén được một phát, bất kể thành công hay thất bại là lập tức quay đít bỏ đi, Liên Minh cho dù người đông thế mạnh cỡ nào cũng không truy tìm hay trả thù được. Chính vì thế mà lão phải bằng mọi giá xây dựng lực lượng cận vệ tài năng tương xứng để ngăn Thần Thoại thực hiện âm mưu ám sát.
- Chúng ta thì khác. Thần Thoại thất bại thì chúng chẳng phải chịu hậu quả gì, người chịu hậu quả sẽ là chúng ta.
- Vậy thì chúng ta vẫn nhờ chúng, nhưng chúng ta sẽ giúp chúng để đảm bảo chúng không thể thất bại.
- Người ra mặt ám sát Tư Lệnh là Thần Thoại, đồng hành với chúng trong bóng tối chính là chúng ta.
Tài gật đầu, trong bụng cảm thấy rất thoải mái. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy lúc ở bên cạnh Jackson. Hai người bọn họ luôn xem nhau là tử địch, là kẻ thù không đội trời chung, nhưng họ có thể đấu tranh với nhau lâu như vậy là bởi cả hai đều thông minh và bản lĩnh hơn người.
Những kẻ kém cỏi đã bị bọn họ giết sạch cả rồi. Họ là những đối thủ ngang hàng, nhưng chính vì ngang tài ngang sức mà trên một khía cạnh nào đó có thể xem là tri kỉ. Khi hợp lực với nhau, họ có thể lay trời chuyển đất.
Jackson mỉm cười:
- Nếu Liên Minh nghĩ rằng Thần Thoại là kẻ giết Tư Lệnh, thì cơn thịnh nộ sẽ đổ lên đầu Thần Thoại chứ không phải chúng ta. Khi đó binh lực mấy chục triệu người của Liên Minh đều trở nên vô nghĩa. Nhưng chúng ta vẫn chưa giải quyết được câu hỏi then chốt là làm thế nào đưa Thần Thoại vượt qua hàng rào Cấm Vệ Quân để vào bên trong tòa nhà chính của Liên Minh?
- Tôi đã nghĩ ra một cách. Chẳng phải Tư Lệnh đang tức giận chuyện ông giữ rịt năm người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần đó sao? Ông nên mượn cớ dâng tiến bọn họ cho Tư Lệnh, lúc nhận được yêu cầu vào trụ sở Liên Minh thì thay thế vào đó là các thành viên của Thần Thoại. Mặt mũi của các Sát Thần hãy còn là một ẩn số với đa số quan chức Liên Minh, tất chúng không phát hiện ra được. Tôi cũng sẽ tìm cớ để xuất hiện cùng lúc đó. Khi ấy tôi cùng các Sát Thần liên thủ, có lẽ sẽ hạ sát được Tư Lệnh trong thời gian ngắn. Con người này tuy nói rằng ngang ngửa với Sát Chúa, nhưng hiện giờ đang ốm rất nặng, cơ thể tàn tạ, sẽ thật khó tin nếu vẫn đánh ngang tay được với bốn, năm người ở đẳng cấp Sát Thần.
Jackson tỏ ý không vui:
- Cách làm này hay thì có hay, nhưng chưa toàn vẹn. Vì theo cách này chúng ta mới giải quyết được khâu vào chứ chưa giải quyết được khâu ra. Tất nhiên Liên Minh sẽ nhìn ra ngay mối liên hệ giữa cá nhân ta với Thần Thoại và sẽ trừng phạt ta. Trần Tuấn Tài, đến nước này rồi mà cậu còn định một mình ăn cả, dồn ta vào chỗ chết hay sao?
Tài cười nói:
- Đừng hiểu nhầm, là tôi nghĩ chưa thấu suốt mà thôi.
- Nếu chúng ta điều chỉnh ý tưởng của cậu một chút. Nếu người đưa Thần Thoại vào không phải là ta mà là một người khác. Đó phải là một nhân vật có địa vị rất cao mới vượt qua được hàng rào Cấm Vệ Quân, và tất nhiên không thể là Emmanuel bởi lão đã biết mặt hầu hết các Sát Thần. Vậy thì chỉ có một ứng cử viên phù hợp mà thôi.
- Gabriel.
- Đúng vậy, là Gabriel. Ta sẽ đến nói với ông ta rằng mình muốn dâng nhóm Lũ trẻ của Jackson lên Tư Lệnh nhưng lại sợ ngài đang giận dữ chưa nguôi, nên sẽ nhờ ông ta đưa vào hộ. Gabriel tất vui vẻ đồng ý, vì điều này sẽ giúp nâng cao giá trị trong mắt Tư Lệnh. Chỉ cần ông ta chịu ra mặt thì sau này có bao nhiêu tội lỗi đều có thể đổ hết lên đầu người này.
- Tốt nhất là nên giết lão ở ngay đương trường, như vậy lão không thể cãi được nữa.
- Cậu nói phải lắm, Trần Tuấn Tài. Đúng là một công đôi việc cho cậu còn gì? Nhanh vậy đã nghĩ ra cách đưa kẻ thù vào chỗ chết.
- Đều nhờ sáng kiến của ông mà thôi, Jackson. Nhưng tôi đang thắc mắc, Emmanuel đâu dễ để Gabriel đưa người vào gặp Tư Lệnh một cách dễ dàng thế được? Nếu Emmanuel có mặt ở đó thì mọi chuyện hỏng bét.
- Vậy thì phải dụ con người này ra chỗ khác. Có lẽ đã đến lúc cần sự góp mặt của ông rồi đấy, Connor.
Connor đang ngáp vặt, nghe đến tên mình vội nhỏm dậy:
- Hả? Chuyện gì?
- Ông có cách nào dụ Emmanuel đi vắng nửa ngày hay không?
- Tôi với hắn ta chơi không thân, nhưng hắn ta nổi tiếng hám gái, lúc nào cũng phải có gái mới sống được. Tôi có vài đứa hầu đẹp lắm, để tôi dùng chúng dụ hắn.
Jackson khen ngợi:
- Thật là một kế hay.
Tài cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra trôi chảy, cứ như thế này triển vọng ám sát Tư Lệnh sẽ trở nên ngày càng rõ rệt, với hắn như thế là đủ rồi. Nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ được rằng tham vọng của Jackson sẽ không dừng lại ở đây.
Cả hai đều hiểu rằng thời điểm này đã quá muộn để đổi ý, con đường mà họ đi là con đường một chiều, chỉ có thể tiếp tục tiến lên, không thể quay đầu được nữa. Cho dù trước mặt là bức tường cao như ngọn núi thì thay vì từ bỏ và khóc lóc, họ sẽ phải tìm mọi cách vượt qua bức tường ấy.
Như Tài đã nói, Tư Lệnh sống thì họ chết mà Tư Lệnh chết thì họ sống. Mc Alister nhất định phải chết. Lão tuy có ưu thế tuyệt đối về địa vị và lực lượng, nhưng thật không may lại gây thù chuốc oán với hai trong số những nhân vật nguy hiểm nhất của Vùng đất Tự Do.
Trời lúc này đã tối. Connor muốn mời mọi người ăn cơm nhưng Jackson thẳng thừng từ chối. Lão không muốn bị phân tâm vì những việc tầm phào, và cũng không muốn kéo dài thời gian tụ họp một cách vô ích.
Connor ngồi sóng soài trên ghế, bụng đói meo.
Tài hỏi Jackson:
- Jackson, bao nhiêu năm qua các ông vẫn duy trì mối quan hệ với Thần Thoại, chẳng phải để chuẩn bị cho ngày hôm nay ư? Đây chính là lúc yêu cầu họ thực thi thỏa thuận rồi đấy.
Connor vội hỏi:
- Thỏa thuận gì cơ?
Jackson làm như không nghe thấy câu nói ấy của Connor. Lão nói với Tài:
- Đúng là giữa Hiệp Hội và Thần Thoại có thỏa thuận, nhưng tác dụng lớn nhất mà nó mang lại là yếu tố tâm lý chứ không phải thực tế, giống như hai nước ký hiệp ước tương trợ lẫn nhau, tác dụng chính là để đe dọa kẻ thù chung đừng xâm phạm vào lãnh thổ, còn một khi chúng đã xâm phạm rồi thì hiệp ước có hiệu lực không lại là vấn đề hoàn toàn khác.
- Cho dù như vậy thì vẫn phải tính đến bọn họ trong trận chiến này chứ. Ông biết tại sao Tư Lệnh lại sợ Thần Thoại không, Jackson?
Jackson ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
- Bởi vì Thần Thoại chỉ quan tâm đến mạng sống của Tư Lệnh chứ không quan tâm đến đế chế của lão. Lật đổ đế chế thì khó hơn lên trời chứ giết người rồi bỏ đi tuy chẳng dễ nhưng cũng không phải chuyện bất khả thi.
- Đúng như vậy đấy, Thần Thoại trong mắt Mc Alister giống như con rắn độc, chỉ cần cắn lén được một phát, bất kể thành công hay thất bại là lập tức quay đít bỏ đi, Liên Minh cho dù người đông thế mạnh cỡ nào cũng không truy tìm hay trả thù được. Chính vì thế mà lão phải bằng mọi giá xây dựng lực lượng cận vệ tài năng tương xứng để ngăn Thần Thoại thực hiện âm mưu ám sát.
- Chúng ta thì khác. Thần Thoại thất bại thì chúng chẳng phải chịu hậu quả gì, người chịu hậu quả sẽ là chúng ta.
- Vậy thì chúng ta vẫn nhờ chúng, nhưng chúng ta sẽ giúp chúng để đảm bảo chúng không thể thất bại.
- Người ra mặt ám sát Tư Lệnh là Thần Thoại, đồng hành với chúng trong bóng tối chính là chúng ta.
Tài gật đầu, trong bụng cảm thấy rất thoải mái. Hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy lúc ở bên cạnh Jackson. Hai người bọn họ luôn xem nhau là tử địch, là kẻ thù không đội trời chung, nhưng họ có thể đấu tranh với nhau lâu như vậy là bởi cả hai đều thông minh và bản lĩnh hơn người.
Những kẻ kém cỏi đã bị bọn họ giết sạch cả rồi. Họ là những đối thủ ngang hàng, nhưng chính vì ngang tài ngang sức mà trên một khía cạnh nào đó có thể xem là tri kỉ. Khi hợp lực với nhau, họ có thể lay trời chuyển đất.
Jackson mỉm cười:
- Nếu Liên Minh nghĩ rằng Thần Thoại là kẻ giết Tư Lệnh, thì cơn thịnh nộ sẽ đổ lên đầu Thần Thoại chứ không phải chúng ta. Khi đó binh lực mấy chục triệu người của Liên Minh đều trở nên vô nghĩa. Nhưng chúng ta vẫn chưa giải quyết được câu hỏi then chốt là làm thế nào đưa Thần Thoại vượt qua hàng rào Cấm Vệ Quân để vào bên trong tòa nhà chính của Liên Minh?
- Tôi đã nghĩ ra một cách. Chẳng phải Tư Lệnh đang tức giận chuyện ông giữ rịt năm người tiếp nhận thành công ma túy Hãm Thần đó sao? Ông nên mượn cớ dâng tiến bọn họ cho Tư Lệnh, lúc nhận được yêu cầu vào trụ sở Liên Minh thì thay thế vào đó là các thành viên của Thần Thoại. Mặt mũi của các Sát Thần hãy còn là một ẩn số với đa số quan chức Liên Minh, tất chúng không phát hiện ra được. Tôi cũng sẽ tìm cớ để xuất hiện cùng lúc đó. Khi ấy tôi cùng các Sát Thần liên thủ, có lẽ sẽ hạ sát được Tư Lệnh trong thời gian ngắn. Con người này tuy nói rằng ngang ngửa với Sát Chúa, nhưng hiện giờ đang ốm rất nặng, cơ thể tàn tạ, sẽ thật khó tin nếu vẫn đánh ngang tay được với bốn, năm người ở đẳng cấp Sát Thần.
Jackson tỏ ý không vui:
- Cách làm này hay thì có hay, nhưng chưa toàn vẹn. Vì theo cách này chúng ta mới giải quyết được khâu vào chứ chưa giải quyết được khâu ra. Tất nhiên Liên Minh sẽ nhìn ra ngay mối liên hệ giữa cá nhân ta với Thần Thoại và sẽ trừng phạt ta. Trần Tuấn Tài, đến nước này rồi mà cậu còn định một mình ăn cả, dồn ta vào chỗ chết hay sao?
Tài cười nói:
- Đừng hiểu nhầm, là tôi nghĩ chưa thấu suốt mà thôi.
- Nếu chúng ta điều chỉnh ý tưởng của cậu một chút. Nếu người đưa Thần Thoại vào không phải là ta mà là một người khác. Đó phải là một nhân vật có địa vị rất cao mới vượt qua được hàng rào Cấm Vệ Quân, và tất nhiên không thể là Emmanuel bởi lão đã biết mặt hầu hết các Sát Thần. Vậy thì chỉ có một ứng cử viên phù hợp mà thôi.
- Gabriel.
- Đúng vậy, là Gabriel. Ta sẽ đến nói với ông ta rằng mình muốn dâng nhóm Lũ trẻ của Jackson lên Tư Lệnh nhưng lại sợ ngài đang giận dữ chưa nguôi, nên sẽ nhờ ông ta đưa vào hộ. Gabriel tất vui vẻ đồng ý, vì điều này sẽ giúp nâng cao giá trị trong mắt Tư Lệnh. Chỉ cần ông ta chịu ra mặt thì sau này có bao nhiêu tội lỗi đều có thể đổ hết lên đầu người này.
- Tốt nhất là nên giết lão ở ngay đương trường, như vậy lão không thể cãi được nữa.
- Cậu nói phải lắm, Trần Tuấn Tài. Đúng là một công đôi việc cho cậu còn gì? Nhanh vậy đã nghĩ ra cách đưa kẻ thù vào chỗ chết.
- Đều nhờ sáng kiến của ông mà thôi, Jackson. Nhưng tôi đang thắc mắc, Emmanuel đâu dễ để Gabriel đưa người vào gặp Tư Lệnh một cách dễ dàng thế được? Nếu Emmanuel có mặt ở đó thì mọi chuyện hỏng bét.
- Vậy thì phải dụ con người này ra chỗ khác. Có lẽ đã đến lúc cần sự góp mặt của ông rồi đấy, Connor.
Connor đang ngáp vặt, nghe đến tên mình vội nhỏm dậy:
- Hả? Chuyện gì?
- Ông có cách nào dụ Emmanuel đi vắng nửa ngày hay không?
- Tôi với hắn ta chơi không thân, nhưng hắn ta nổi tiếng hám gái, lúc nào cũng phải có gái mới sống được. Tôi có vài đứa hầu đẹp lắm, để tôi dùng chúng dụ hắn.
Jackson khen ngợi:
- Thật là một kế hay.
Tài cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra trôi chảy, cứ như thế này triển vọng ám sát Tư Lệnh sẽ trở nên ngày càng rõ rệt, với hắn như thế là đủ rồi. Nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ được rằng tham vọng của Jackson sẽ không dừng lại ở đây.