Chương 258
Năm khẩu súng trường đồng loạt khạc đạn, tạo thành năm đường chéo đan xen.
Ánh lửa từ năm đầu khẩu súng lóe lên dữ dội, soi sáng cả căn phòng.
Alexander và đội ngũ kỹ thuật viên đứng bên ngoài, hồi hộp theo dõi. Bàn tay của gã Chiến Tướng đặt sẵn trên nút Hủy, chỉ cần Tài có biểu hiện trúng đạn là gã sẽ cho năm khẩu súng này ngừng lại.
Bản thân Alexander hiểu rằng đó chỉ là động tác trấn an tâm lý, vì lực bắn của súng trường mạnh hơn nhiều lần so với súng lục, đạn đi theo chuỗi và sức công phá cũng lớn hơn. Nếu Tài thực sự trúng đạn thì cơ thể máu thịt của hắn sẽ không bị đục thủng lỗ chỗ như tổ ong, mà sẽ bị cắt thành các mảnh nhầy nhụa, nát bấy, còn kinh khủng hơn cả dùng dao chặt.
Thời điểm Alexander bấm được nút Hủy thì Tài đã chết, tất cả những gì hắn có thể làm được sau đó là thu gom các mảnh thịt vụn để đem đi hỏa thiêu.
Alexander hy vọng rằng Tài sẽ thực hiện được phép màu. Gã không muốn Tài chết. Nếu Tài chết đi thì bệ đỡ của Dực Long sẽ tan vỡ. Đó không phải là tâm lý bi quan mà là thực tế không thể tranh cãi.
Alexander không thể tưởng tượng được một Dực Long không có thủ lĩnh Trần Tuấn Tài sẽ ra sao. Trong mắt gã Tài chính là Dực Long, Dực Long chính là hắn, cái chết của Tài sẽ lấy đi trái tim của tổ chức và sự sụp đổ chỉ là điều sớm muộn.
Người ta vẫn nói rằng không ai là không thể bị thay thế. Nhưng nhiều sự kiện lịch sử được ghi chép cẩn thận đã chứng minh rằng cái chết bất ngờ của một cá nhân có thể dẫn đến sự kết thúc của một triều đại thịnh vượng và mở ra một giai đoạn hỗn loạn kéo dài.
Giữa lúc Alexander còn đang hồi hộp thì hắn cảm giác mắt mình hoa lên, Tài đã biến mất khỏi chỗ cũ để hiện ra ở một vị trí mới gần đó.
Vị trí này thật kỳ diệu, vừa khéo để các đường đạn bay sượt qua người mà không chạm được vào da thịt.
Năm khẩu súng trường được Aleksei bố trí trong phòng này đều là loại súng trường tấn công tầm xa hiện đại bậc nhất ngày nay. Hộp đạn năm mươi viên, mỗi lần khai hỏa sẽ bắn một loạt đủ hết năm mươi viên, về cơ bản không khác súng máy là bao. Hết năm mươi viên hệ thống sẽ tự động nạp lại, quá trình nạp chỉ kéo dài trong ba giây, toàn bộ chuỗi động tác bắn – nạp – bắn này sẽ được lặp đi lặp lại trong suốt quãng thời gian ba phút mới ngừng hẳn.
Vào thời điểm đạn tuôn ra, Tài nghe được nhưng không nhìn thấy được, dường như bởi nó nằm ngoài phạm vi bao phủ của linh giác. Linh giác của Tài quan sát được ở khoảng cách ba bước chân, nghĩa là khoảng hai mét hai. Bất cứ thứ gì rơi vào vòng tròn có bán kính hai mét hai lấy cơ thể Tài làm trung tâm đều trở thành đối tượng theo dõi, giám sát và điều chỉnh của linh giác.
Tốc độ bay của viên đạn nhanh hơn tốc độ bay của loài ruồi khoảng sáu trăm ba mươi bảy lần. Đó là một sự chênh lệch khủng khiếp. Nhưng khi viên đạn đã rơi vào phạm vi bao phủ của linh giác rồi thì dường như nó tiến vào một thế giới khác, nơi mà tốc độ không còn ý nghĩa gì nữa, chiều không gian thứ tư cho phép Tài nhìn viên đạn giống như nhìn con ruồi, nghĩa là hắn có thể quan sát được hình dạng viên đạn ở khoảng cách rất gần, vòng quay ngược chiều kim đồng hồ từ phải qua trái, quầng không khí bay quanh tạo thành hình mây mù phía đuôi.
Tất cả mọi vật thể khi tiến vào phạm vi linh giác đều bị giám sát như nhau mà không bị tác động bởi sức công phá và số lượng vật thể. Vận tốc của đạn súng trường nhanh đến nỗi nó tạo ra sức ép đủ sức thổi con ruồi văng xa cả mét, nhưng không thể làm giảm năng lực giám sát của linh giác. Linh giác thuộc về chiều không gian thứ tư, chẳng những không bao giờ tiêu biến, mà còn không bao giờ sai lầm.
Tài nhìn thấu vị trí an toàn duy nhất trong căn phòng và hắn lập tức chiếm giữ vị trí ấy, ngắm nhìn các viên đạn chậm rãi lướt qua mình. Hắn biết rằng các viên đạn này trông có vẻ vô hại, nhưng nếu hắn phát điên mà thò tay vào đỡ chúng thì sẽ rụng mất bàn tay tức thì. Hắn nhìn thấy rõ chúng không đồng nghĩa với việc hắn có thể kiểm soát chúng. Chúng là sứ thần của cái chết. Nếu vì một lý do nào đó, chẳng hạn như hắn trượt chân hoặc một cơn ho ập đến bất chợt khiến cơ thể hắn run rẩy mất kiểm soát thì những viên đạn chậm như rùa kia sẽ xé xác hắn ra thành từng mảnh.
Tài giống như khách thăm quan đang ngắm nhìn bầy sư tử trong vườn bách thú từ bức tường cao cả chục mét. Những con sư tử chậm chạp, lười biếng, gây cho người ta mong muốn được vuốt ve chiếc bờm tuyệt đẹp của nó. Phần lớn người thăm quan đủ tỉnh táo để hiểu rằng đó là ý nghĩ điên khùng, nhưng đôi khi có những kẻ rồ dại nhảy xuống khỏi bức tường và trở thành bữa trưa cho những con vật khát máu.
Sự phấn khích ban đầu đã mất đi. Lúc này trong tim hắn chỉ còn lại sự căng thẳng, đó là một trạng thái căng thẳng mới, chồng lên trạng thái căng thẳng ban đầu, xuất phát từ lòng khao khát đang cuộn dâng trong lồng ngực, hướng về những gói ni lông nhỏ chứa chất bột màu trắng còn sót lại trong túi quần. Cảm giác ấy giống như người khát nước. Dường như cơn nghiện đã lên đến một cường độ mới. Năm gói bột ma túy đã mở cánh cửa đóng kín bấy lâu, giải phóng sự thèm khát không giới hạn đối với những quyền năng siêu nhiên. Hắn biết rằng nếu hắn uống càng nhiều ma túy thì hắn càng có khả năng mở rộng phạm vi bao phủ của linh giác, và biết đâu nếu uống đủ nhiều sẽ mở ra được chiều không gian thứ năm.
Tài cố gắng gạt bỏ ý nghĩ ấy. Hắn biết con đường này cuối cùng sẽ dẫn đến đâu
Ánh lửa từ năm đầu khẩu súng lóe lên dữ dội, soi sáng cả căn phòng.
Alexander và đội ngũ kỹ thuật viên đứng bên ngoài, hồi hộp theo dõi. Bàn tay của gã Chiến Tướng đặt sẵn trên nút Hủy, chỉ cần Tài có biểu hiện trúng đạn là gã sẽ cho năm khẩu súng này ngừng lại.
Bản thân Alexander hiểu rằng đó chỉ là động tác trấn an tâm lý, vì lực bắn của súng trường mạnh hơn nhiều lần so với súng lục, đạn đi theo chuỗi và sức công phá cũng lớn hơn. Nếu Tài thực sự trúng đạn thì cơ thể máu thịt của hắn sẽ không bị đục thủng lỗ chỗ như tổ ong, mà sẽ bị cắt thành các mảnh nhầy nhụa, nát bấy, còn kinh khủng hơn cả dùng dao chặt.
Thời điểm Alexander bấm được nút Hủy thì Tài đã chết, tất cả những gì hắn có thể làm được sau đó là thu gom các mảnh thịt vụn để đem đi hỏa thiêu.
Alexander hy vọng rằng Tài sẽ thực hiện được phép màu. Gã không muốn Tài chết. Nếu Tài chết đi thì bệ đỡ của Dực Long sẽ tan vỡ. Đó không phải là tâm lý bi quan mà là thực tế không thể tranh cãi.
Alexander không thể tưởng tượng được một Dực Long không có thủ lĩnh Trần Tuấn Tài sẽ ra sao. Trong mắt gã Tài chính là Dực Long, Dực Long chính là hắn, cái chết của Tài sẽ lấy đi trái tim của tổ chức và sự sụp đổ chỉ là điều sớm muộn.
Người ta vẫn nói rằng không ai là không thể bị thay thế. Nhưng nhiều sự kiện lịch sử được ghi chép cẩn thận đã chứng minh rằng cái chết bất ngờ của một cá nhân có thể dẫn đến sự kết thúc của một triều đại thịnh vượng và mở ra một giai đoạn hỗn loạn kéo dài.
Giữa lúc Alexander còn đang hồi hộp thì hắn cảm giác mắt mình hoa lên, Tài đã biến mất khỏi chỗ cũ để hiện ra ở một vị trí mới gần đó.
Vị trí này thật kỳ diệu, vừa khéo để các đường đạn bay sượt qua người mà không chạm được vào da thịt.
Năm khẩu súng trường được Aleksei bố trí trong phòng này đều là loại súng trường tấn công tầm xa hiện đại bậc nhất ngày nay. Hộp đạn năm mươi viên, mỗi lần khai hỏa sẽ bắn một loạt đủ hết năm mươi viên, về cơ bản không khác súng máy là bao. Hết năm mươi viên hệ thống sẽ tự động nạp lại, quá trình nạp chỉ kéo dài trong ba giây, toàn bộ chuỗi động tác bắn – nạp – bắn này sẽ được lặp đi lặp lại trong suốt quãng thời gian ba phút mới ngừng hẳn.
Vào thời điểm đạn tuôn ra, Tài nghe được nhưng không nhìn thấy được, dường như bởi nó nằm ngoài phạm vi bao phủ của linh giác. Linh giác của Tài quan sát được ở khoảng cách ba bước chân, nghĩa là khoảng hai mét hai. Bất cứ thứ gì rơi vào vòng tròn có bán kính hai mét hai lấy cơ thể Tài làm trung tâm đều trở thành đối tượng theo dõi, giám sát và điều chỉnh của linh giác.
Tốc độ bay của viên đạn nhanh hơn tốc độ bay của loài ruồi khoảng sáu trăm ba mươi bảy lần. Đó là một sự chênh lệch khủng khiếp. Nhưng khi viên đạn đã rơi vào phạm vi bao phủ của linh giác rồi thì dường như nó tiến vào một thế giới khác, nơi mà tốc độ không còn ý nghĩa gì nữa, chiều không gian thứ tư cho phép Tài nhìn viên đạn giống như nhìn con ruồi, nghĩa là hắn có thể quan sát được hình dạng viên đạn ở khoảng cách rất gần, vòng quay ngược chiều kim đồng hồ từ phải qua trái, quầng không khí bay quanh tạo thành hình mây mù phía đuôi.
Tất cả mọi vật thể khi tiến vào phạm vi linh giác đều bị giám sát như nhau mà không bị tác động bởi sức công phá và số lượng vật thể. Vận tốc của đạn súng trường nhanh đến nỗi nó tạo ra sức ép đủ sức thổi con ruồi văng xa cả mét, nhưng không thể làm giảm năng lực giám sát của linh giác. Linh giác thuộc về chiều không gian thứ tư, chẳng những không bao giờ tiêu biến, mà còn không bao giờ sai lầm.
Tài nhìn thấu vị trí an toàn duy nhất trong căn phòng và hắn lập tức chiếm giữ vị trí ấy, ngắm nhìn các viên đạn chậm rãi lướt qua mình. Hắn biết rằng các viên đạn này trông có vẻ vô hại, nhưng nếu hắn phát điên mà thò tay vào đỡ chúng thì sẽ rụng mất bàn tay tức thì. Hắn nhìn thấy rõ chúng không đồng nghĩa với việc hắn có thể kiểm soát chúng. Chúng là sứ thần của cái chết. Nếu vì một lý do nào đó, chẳng hạn như hắn trượt chân hoặc một cơn ho ập đến bất chợt khiến cơ thể hắn run rẩy mất kiểm soát thì những viên đạn chậm như rùa kia sẽ xé xác hắn ra thành từng mảnh.
Tài giống như khách thăm quan đang ngắm nhìn bầy sư tử trong vườn bách thú từ bức tường cao cả chục mét. Những con sư tử chậm chạp, lười biếng, gây cho người ta mong muốn được vuốt ve chiếc bờm tuyệt đẹp của nó. Phần lớn người thăm quan đủ tỉnh táo để hiểu rằng đó là ý nghĩ điên khùng, nhưng đôi khi có những kẻ rồ dại nhảy xuống khỏi bức tường và trở thành bữa trưa cho những con vật khát máu.
Sự phấn khích ban đầu đã mất đi. Lúc này trong tim hắn chỉ còn lại sự căng thẳng, đó là một trạng thái căng thẳng mới, chồng lên trạng thái căng thẳng ban đầu, xuất phát từ lòng khao khát đang cuộn dâng trong lồng ngực, hướng về những gói ni lông nhỏ chứa chất bột màu trắng còn sót lại trong túi quần. Cảm giác ấy giống như người khát nước. Dường như cơn nghiện đã lên đến một cường độ mới. Năm gói bột ma túy đã mở cánh cửa đóng kín bấy lâu, giải phóng sự thèm khát không giới hạn đối với những quyền năng siêu nhiên. Hắn biết rằng nếu hắn uống càng nhiều ma túy thì hắn càng có khả năng mở rộng phạm vi bao phủ của linh giác, và biết đâu nếu uống đủ nhiều sẽ mở ra được chiều không gian thứ năm.
Tài cố gắng gạt bỏ ý nghĩ ấy. Hắn biết con đường này cuối cùng sẽ dẫn đến đâu