Chương 259
Tài bỏ qua việc sát hại đám côn trùng. Hắn không còn cảm thấy thoải mái với điều đó.
- Thả chúng ra đi, từ nay không cần bắt ruồi muỗi vào phòng này.
Alexander thốt lên:
- Thủ lĩnh có muốn thử hệ B không?
Tài cân nhắc một lúc rồi lắc đầu.
- Hệ B quá khó. Đường đạn di chuyển sẽ xóa bỏ các khoảng trống an toàn trong phòng. Tôi chưa đủ tự tin, hơn nữa không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Tài rời khỏi Dực Long, đến trụ sở Liên Minh tìm Jackson.
Gương mặt của Jackson tối sầm.
- Anh đến để dọn xác Liên Minh hay sao, Phó Tư Lệnh?
Tài mỉm cười:
- Tôi đến sớm hơn cũng không giúp được gì. Sự tình rốt cuộc là thế nào?
Jackson nói một cách nặng nề:
- Lữ Đoàn Đen giữ các đoàn xe chở lương thực lại làm con tin. Chúng đưa ra hai điều kiện để thả các đoàn xe ra. Thứ nhất, chúng muốn thay ta kiểm soát hệ thống phân phối hàng hóa của Liên Minh. Thứ hai, chúng muốn dời trụ sở Liên Minh lên Khu Đông.
- Làm sao có thể như vậy được? Trụ sở của Liên Minh phải nằm ở khu vực trung tâm chứ.
- Các đại sứ cũng nói y như anh vậy.
- Đại sứ? Đại sứ nào?
- Anh biết rồi còn gì? Ron Harper, Griffin Taylor, Zion Williamson.
- Chúng là người đại diện của Quintus, John và Kevin.
- Từ cách đây một tháng chúng đã tự gọi mình là đại sứ đặc mệnh toàn quyền.
Tài hít một hơi thật sâu.
- Chúng tự cho mình là các quốc gia độc lập ư?
- Vẫn chưa, nhưng sắp đến thời điểm đó rồi.
- Thật điên rồ.
- Chuyện này không vui vẻ gì với chúng ta, nhưng là một diễn biến dễ đoán. Vùng đất Tự Do chưa bao giờ tự xem mình là một quốc gia, có phải không? Liên Minh không phải là một nhà nước thống nhất và cũng chưa bao giờ ban hành hiến pháp. Vùng đất Tự Do chỉ là một vùng đất, hãy nhớ lấy điều đó, và bây giờ có bốn thế lực muốn tự lập thành quốc gia thì Liên Minh lấy cơ sở pháp lý nào để ngăn cản? À, mà anh có biết tại sao lại có tên Liên Minh không?
Tài lắc đầu.
- Vốn tôi cũng không biết, nhưng Connor đã giải thích cho tôi. Liên Minh là tên gọi tắt của từ "Liên Minh Lữ Đoàn Quân". Ha ha, thú vị phải không? Liên Minh là một tập hợp các lực lượng vũ trang được đặt dưới quyền cai quản tối cao của đại tướng Mc Alister, viên đại tướng cuối cùng trong lịch sử nhân loại, bởi vì sau Mc Alister không còn cơ chế phong thưởng đại tướng nữa. Các Lữ Đoàn Quân kính trọng và sợ hãi Mc Alister đến nỗi chúng tự xem mình là người hầu của lão, nhưng chúng ta đã giết lão. Chất gắn kết Liên Minh đã mất, nó sắp tan rã thành các mảnh nhỏ và các Lữ Đoàn Quân muốn làm gì thì làm.
- Vậy thì, Jackson, chúng ta sẽ trở thành cái gì?
- Chúng ta là một biểu tượng đã chết, chẳng khác gì thành quốc Vatican vào thế kỷ mười chín, bị kẹp giữa một đám đế quốc hùng mạnh và chỉ biết cầu mong chúng không nổi cơn điên mà chấm dứt sự tồn tại hèn mọn của mình.
- Điều gì sẽ ngăn không cho chúng làm thế?
- Một câu hỏi thật hay, Phó Tư Lệnh của ta. Đó chính là câu hỏi then chốt. Điều gì khiến cho các Lữ Đoàn vẫn chần chừ chưa tuyên bố lập quốc? Anh có đoán được câu trả lời không?
- Sao ông không nói luôn đi cho đỡ mất thời gian?
- Câu trả lời đơn giản thôi. Các Lữ Đoàn đang chờ Lữ Đoàn Xanh bắn phát súng đầu tiên rồi làm theo. Nhưng Thomas không phải là thằng ngu. Trên thực tế, hắn quá thông minh để tự làm tổn thương mình. Lý do là vì hắn hiểu rằng Vùng đất Tự Do đã được trời ban là một quốc gia hoàn chỉnh, và các nỗ lực tách khỏi phần còn lại sẽ vấp phải vô vàn khó khăn không dễ gì giải quyết. Hãy nhìn vào sự phân bổ dân số đi. Trong số năm mươi triệu dân thì ba mươi triệu người đang tập trung sinh sống ở khu vực trung tâm do chúng ta kiểm soát. Các Lữ Đoàn có quân mà không có dân. Chúng sẽ bán hàng hóa cho ai nếu tách ra khỏi Liên Minh?
- Cho chúng ta.
- Đúng vậy đấy, nhưng làm sao bán được nếu ta và chúng là hai quốc gia thù địch?
- Chúng ta bắt buộc phải mua nếu không muốn người của ta chết đói.
- Thế nếu ta để cho người của ta chết đói thì sao nào?
Tài sửng sốt nhìn Jackson.
Thời gian gần đây hai người hợp tác hiệu quả đến nỗi Tài nhất thời quên bẵng mất Jackson là dạng người máu lạnh cỡ nào.
- Ông bị điên sao, Jackson?
Jackson ngồi dạng chân, lưng hơi ngả ra sau tựa vào thành ghế, hai tay giang rộng đặt lên tay vịn, phong thái thể hiện rõ uy quyền của người về danh nghĩa vẫn đứng đầu Liên Minh. Cặp mắt sâu hoắm nhìn xoáy vào mắt Tài.
- Ta điên sao?
- Không có lương thực, hàng triệu người sẽ chết.
- Triệu người, chỉ là một con số. Đám dân đen thấp kém ấy chết cũng chẳng sao. Ta giữ cho quân đội và các Đại Biểu cấp cao sống là được. Kho lương thực còn đầy, nuôi sống nửa triệu người trong một năm không phải là vấn đề lớn. Yên tâm, gia đình anh sẽ được hưởng các ưu đãi cao nhất.
- Chưa nói đến sự vô nhân đạo và dã man trong kế hoạch này, sau một năm thì sao? Đằng nào ông chẳng phải đầu hàng, Jackson? Ông hy sinh hàng triệu người chỉ để lùi thời hạn đầu hàng lại một năm thôi à?
- Một năm, ha ha, một năm là đủ dài rồi.
- Ý ông là gì?
- Tôi tưởng anh là người hiểu rõ hơn ai hết câu nói ấy?
Tài ngẫm nghĩ một lát, chợt giật mình nhận ra hàm ý của Jackson.
- Ma túy Hãm Thần. Một năm ấy là đủ để khiến những người dùng ma túy Hãm Thần hóa điên nếu không được tiếp nhận thêm thuốc.
Jackson cười nhạt:
- Một năm đã là ước tính quá cao rồi. Có lẽ chỉ cần sáu tháng.
Tài nhìn Jackson, cổ họng nghẹn lại.
Lão sẵn sàng hy sinh hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu mạng sống chỉ để chờ cho đến khi ma túy Hãm Thần phát tác lên các Sát Thần.
Sự tàn bạo ấy thật đã vượt ngoài sức tưởng tượng
- Thả chúng ra đi, từ nay không cần bắt ruồi muỗi vào phòng này.
Alexander thốt lên:
- Thủ lĩnh có muốn thử hệ B không?
Tài cân nhắc một lúc rồi lắc đầu.
- Hệ B quá khó. Đường đạn di chuyển sẽ xóa bỏ các khoảng trống an toàn trong phòng. Tôi chưa đủ tự tin, hơn nữa không thể ở lại đây lâu hơn được nữa.
Tài rời khỏi Dực Long, đến trụ sở Liên Minh tìm Jackson.
Gương mặt của Jackson tối sầm.
- Anh đến để dọn xác Liên Minh hay sao, Phó Tư Lệnh?
Tài mỉm cười:
- Tôi đến sớm hơn cũng không giúp được gì. Sự tình rốt cuộc là thế nào?
Jackson nói một cách nặng nề:
- Lữ Đoàn Đen giữ các đoàn xe chở lương thực lại làm con tin. Chúng đưa ra hai điều kiện để thả các đoàn xe ra. Thứ nhất, chúng muốn thay ta kiểm soát hệ thống phân phối hàng hóa của Liên Minh. Thứ hai, chúng muốn dời trụ sở Liên Minh lên Khu Đông.
- Làm sao có thể như vậy được? Trụ sở của Liên Minh phải nằm ở khu vực trung tâm chứ.
- Các đại sứ cũng nói y như anh vậy.
- Đại sứ? Đại sứ nào?
- Anh biết rồi còn gì? Ron Harper, Griffin Taylor, Zion Williamson.
- Chúng là người đại diện của Quintus, John và Kevin.
- Từ cách đây một tháng chúng đã tự gọi mình là đại sứ đặc mệnh toàn quyền.
Tài hít một hơi thật sâu.
- Chúng tự cho mình là các quốc gia độc lập ư?
- Vẫn chưa, nhưng sắp đến thời điểm đó rồi.
- Thật điên rồ.
- Chuyện này không vui vẻ gì với chúng ta, nhưng là một diễn biến dễ đoán. Vùng đất Tự Do chưa bao giờ tự xem mình là một quốc gia, có phải không? Liên Minh không phải là một nhà nước thống nhất và cũng chưa bao giờ ban hành hiến pháp. Vùng đất Tự Do chỉ là một vùng đất, hãy nhớ lấy điều đó, và bây giờ có bốn thế lực muốn tự lập thành quốc gia thì Liên Minh lấy cơ sở pháp lý nào để ngăn cản? À, mà anh có biết tại sao lại có tên Liên Minh không?
Tài lắc đầu.
- Vốn tôi cũng không biết, nhưng Connor đã giải thích cho tôi. Liên Minh là tên gọi tắt của từ "Liên Minh Lữ Đoàn Quân". Ha ha, thú vị phải không? Liên Minh là một tập hợp các lực lượng vũ trang được đặt dưới quyền cai quản tối cao của đại tướng Mc Alister, viên đại tướng cuối cùng trong lịch sử nhân loại, bởi vì sau Mc Alister không còn cơ chế phong thưởng đại tướng nữa. Các Lữ Đoàn Quân kính trọng và sợ hãi Mc Alister đến nỗi chúng tự xem mình là người hầu của lão, nhưng chúng ta đã giết lão. Chất gắn kết Liên Minh đã mất, nó sắp tan rã thành các mảnh nhỏ và các Lữ Đoàn Quân muốn làm gì thì làm.
- Vậy thì, Jackson, chúng ta sẽ trở thành cái gì?
- Chúng ta là một biểu tượng đã chết, chẳng khác gì thành quốc Vatican vào thế kỷ mười chín, bị kẹp giữa một đám đế quốc hùng mạnh và chỉ biết cầu mong chúng không nổi cơn điên mà chấm dứt sự tồn tại hèn mọn của mình.
- Điều gì sẽ ngăn không cho chúng làm thế?
- Một câu hỏi thật hay, Phó Tư Lệnh của ta. Đó chính là câu hỏi then chốt. Điều gì khiến cho các Lữ Đoàn vẫn chần chừ chưa tuyên bố lập quốc? Anh có đoán được câu trả lời không?
- Sao ông không nói luôn đi cho đỡ mất thời gian?
- Câu trả lời đơn giản thôi. Các Lữ Đoàn đang chờ Lữ Đoàn Xanh bắn phát súng đầu tiên rồi làm theo. Nhưng Thomas không phải là thằng ngu. Trên thực tế, hắn quá thông minh để tự làm tổn thương mình. Lý do là vì hắn hiểu rằng Vùng đất Tự Do đã được trời ban là một quốc gia hoàn chỉnh, và các nỗ lực tách khỏi phần còn lại sẽ vấp phải vô vàn khó khăn không dễ gì giải quyết. Hãy nhìn vào sự phân bổ dân số đi. Trong số năm mươi triệu dân thì ba mươi triệu người đang tập trung sinh sống ở khu vực trung tâm do chúng ta kiểm soát. Các Lữ Đoàn có quân mà không có dân. Chúng sẽ bán hàng hóa cho ai nếu tách ra khỏi Liên Minh?
- Cho chúng ta.
- Đúng vậy đấy, nhưng làm sao bán được nếu ta và chúng là hai quốc gia thù địch?
- Chúng ta bắt buộc phải mua nếu không muốn người của ta chết đói.
- Thế nếu ta để cho người của ta chết đói thì sao nào?
Tài sửng sốt nhìn Jackson.
Thời gian gần đây hai người hợp tác hiệu quả đến nỗi Tài nhất thời quên bẵng mất Jackson là dạng người máu lạnh cỡ nào.
- Ông bị điên sao, Jackson?
Jackson ngồi dạng chân, lưng hơi ngả ra sau tựa vào thành ghế, hai tay giang rộng đặt lên tay vịn, phong thái thể hiện rõ uy quyền của người về danh nghĩa vẫn đứng đầu Liên Minh. Cặp mắt sâu hoắm nhìn xoáy vào mắt Tài.
- Ta điên sao?
- Không có lương thực, hàng triệu người sẽ chết.
- Triệu người, chỉ là một con số. Đám dân đen thấp kém ấy chết cũng chẳng sao. Ta giữ cho quân đội và các Đại Biểu cấp cao sống là được. Kho lương thực còn đầy, nuôi sống nửa triệu người trong một năm không phải là vấn đề lớn. Yên tâm, gia đình anh sẽ được hưởng các ưu đãi cao nhất.
- Chưa nói đến sự vô nhân đạo và dã man trong kế hoạch này, sau một năm thì sao? Đằng nào ông chẳng phải đầu hàng, Jackson? Ông hy sinh hàng triệu người chỉ để lùi thời hạn đầu hàng lại một năm thôi à?
- Một năm, ha ha, một năm là đủ dài rồi.
- Ý ông là gì?
- Tôi tưởng anh là người hiểu rõ hơn ai hết câu nói ấy?
Tài ngẫm nghĩ một lát, chợt giật mình nhận ra hàm ý của Jackson.
- Ma túy Hãm Thần. Một năm ấy là đủ để khiến những người dùng ma túy Hãm Thần hóa điên nếu không được tiếp nhận thêm thuốc.
Jackson cười nhạt:
- Một năm đã là ước tính quá cao rồi. Có lẽ chỉ cần sáu tháng.
Tài nhìn Jackson, cổ họng nghẹn lại.
Lão sẵn sàng hy sinh hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu mạng sống chỉ để chờ cho đến khi ma túy Hãm Thần phát tác lên các Sát Thần.
Sự tàn bạo ấy thật đã vượt ngoài sức tưởng tượng