Chương 260
Nếu cuộc nói chuyện này diễn ra cách đây một năm, hẳn Tài đã trở nên hết sức tức giận.
Hiện tại hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Ngoài lý do đang hợp tác với Jackson, nguyên nhân chính khiến Tài vẫn có thể ngồi yên trên ghế và nói chuyện với ngữ điệu bình thường là bởi hắn quá hiểu con người này.
Hắn biết Jackson là tuýp người như vậy. Lão chỉ quan tâm đến quyền lợi và chiến thắng, không quan tâm đến nỗi khổ đau mình gây ra cho người khác.
Nếu đã biết sư tử là loài ăn thịt, thì còn tức giận về nỗi nó giết hại sơn dương để làm gì?
Tài suy nghĩ về ý tưởng của Jackson.
Hắn cảm thấy mình vẫn chưa hiểu được phần chính của câu chuyện.
- Jackson, các Sát Thần cho dù có chết cũng không giúp được gì cho ông. Đó là một cuộc kinh doanh thua lỗ. Bên ta mất hàng triệu người, bên kia mất bao nhiêu? Ba người à? Ông đã thấy ai bỏ vốn ba triệu để thu về ba đồng chưa?
Jackson gật gù:
- Cứ từ từ. Để tôi giải thích cặn kẽ cho anh hiểu. Ngoài dân số, chúng ta còn sở hữu một vũ khí siêu hạng và đang ngày càng trở nên quan trọng hơn với tương lai của Vùng đất Tự Do, đó là phòng điều chế ma túy Hãm Thần. Cả Liên Minh chỉ có đúng một phòng điều chế thôi, anh biết tại sao không?
- Do thiếu máy móc chăng?
- Máy móc, hay công nghệ, đều là do con người làm ra mà thôi. Vấn đề hiện nay là không còn người nào nắm được công nghệ điều chế ma túy Hãm Thần nữa. Khi Kevin James phát động cuộc chiến tranh hạt nhân, mục tiêu đầu tiên lão nhắm tới là trung tâm điều chế ma túy Hãm Thần của Mỹ, một trong hai địa điểm ít ỏi có khả năng thực hiện các quy trình điều chế phức tạp để tạo ra ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết nhất. Cú tấn công ấy vừa hủy diệt trung tâm điều chế, vừa giết chết tất cả những người nắm vững về quy trình sản xuất. Vẫn còn một phòng điều chế nữa hoạt động, may mắn tránh được sự tàn phá, chính là cái phòng ở trụ sở Liên Minh đây này, nhưng các chuyên gia thì đã chết sạch.
- Thật vô lý. Vậy thì ma túy đang được sản xuất hàng ngày là từ đâu mà ra? Daniel đã hai lần đốt phá phòng điều chế, chẳng phải lần nào cũng phục hồi lại được hay sao?
- Hà hà, điểm hay là ở chỗ đấy. Quy trình điều chế hiện nay phụ thuộc hoàn toàn vào một cỗ máy được gọi là Máy Mẹ. Cái máy này còn nhiều tuổi hơn cả cậu nữa kìa. Nó là cỗ máy đầu tiên được tạo ra, trên cơ sở ấy người ta mới làm ra cỗ máy thứ hai mạnh hơn đặt tại trung tâm điều chế Hãm Thần nay đã bị phá hủy. Cỗ máy vẫn còn, được đặt dưới tầng hầm ở một vị trí cực kỳ bí mật và được bảo vệ theo nhiều lớp, nhưng người biết cách chế tạo ra cỗ máy ấy đã chết. Điều này không có gì lạ cả. Rất nhiều bí quyết cũ đã bị chôn vùi theo thời gian chỉ vì người nắm được bí quyết ấy chết đi mà không kịp truyền lại cho hậu thế. Trong suốt mười sáu năm qua, cái mà Liên Minh đã tạo ra là một thế giới hoang dại chẳng những không hề ưu tiên giáo dục, mà còn tuyệt đối không có giáo dục. Các kỹ sư giỏi đã ít lại càng ít và ngày càng mai một. Những người tạm gọi là khá hiện nay đang chết, vì già, vì bệnh, và vì bị thằng bạn Daniel của cậu giết chết.
- Nếu nhỡ chẳng may cỗ Máy Mẹ kia hỏng thì làm sao?
- Thì không còn ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết nữa, chứ sao? Các máy phụ vẫn có thể làm lại được, nhưng máy chính mà hỏng là xong. Hiện tại chúng ta còn không dám mở máy ra để xem cấu tạo bên trong vì nó quá phức tạp, cậu nhìn sẽ biết. Nếu mở ra mà hỏng thì thực sự không có cách nào sửa được. Bản vẽ nguyên bản đã mất, cấu trúc hoạt động không rõ, linh kiện thay thế cũng không có nốt, làm sao dám động vào? Mc Alister đã ban lệnh, kẻ nào làm hỏng cỗ máy thì giết cả nhà. Mệnh lệnh ấy vẫn còn, ta giữ y nguyên như vậy.
Tài thở hắt ra.
Hắn đã dùng ma túy Hãm Thần cả năm trời mà không hề ý thức được rằng nguồn cung mặt hàng này lại rủi ro như vậy.
Nếu Máy Mẹ hỏng, mà kiểu gì chẳng đến lúc nó hỏng, thì hắn chắc chắn sẽ chết, ấy là nếu hắn may mắn. Còn không, hắn có thể sẽ phát điên và làm những điều rồ dại.
Càng nghĩ, Tài càng rùng mình.
Đây là tử lộ. Hóa ra cái ngày Mc Alister ép hắn dùng ma túy Hãm Thần cũng là ngày lão buộc hắn ký vào tờ giấy tuyên án tử cho chính mình.
Lão già khốn kiếp Mc Alister, chết là đáng lắm.
Bàn tay của Tài khẽ run lên, không phải do hắn căng thẳng quá độ, mà đã đến lúc dùng thuốc.
Hắn lấy ra năm gói ma túy Hãm Thần, uống hết một lượt.
Jackson nhíu mày:
- Đã nặng thế rồi à?
Tài gật đầu, thở dài.
- Bây giờ một ngày cậu dùng bao nhiêu gói?
- Năm gói. Và phải dùng một lúc, thiếu một gói cũng không được.
- Anh biết Sean đang dùng mấy gói một ngày không?
- Bao nhiêu?
- Mười lăm gói.
- Ông đùa hay sao?
- Anh đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?
- Hắn đang dùng một cách quá bừa bãi. Sẽ sớm đến lúc hắn phải dùng ba mươi gói một ngày mới chịu được.
Jackson cười nhạt:
- Không dùng nhiều, tiến bộ nhanh sao được? Các Lữ Đoàn khác còn cho người của chúng dùng nhiều hơn thế, nhất là John Green. Chúng nhồi ma túy cho các Sát Thần như người ta nuôi ngỗng béo vậy. Anh biết người ta nuôi ngỗng béo thế nào không? Cứ liên tục tọng thức ăn vào cổ. Cách đó cũng tốt thôi, nhưng nhất định sẽ dẫn đến hậu quả, mà hậu quả nhãn tiền là nếu không có nguồn cung ma túy thường xuyên thì các Sát Thần sẽ nổi loạn. Người nào dùng càng nhiều ma túy thì khả năng tự kiềm chế khi không có ma túy càng thấp. Với các Sát Thần, ma túy mới là bố chứ không phải Lữ Đoàn Trưởng. Nếu phải chọn giữa ma túy với Lữ Đoàn Trưởng thì chúng nhất định sẽ chọn ma túy. Chuyện này ai cũng hiểu.
- Và đó là lý do khiến Thomas do dự chưa dám tuyên bố lập quốc? Hắn vì ba Sát Thần mà chấp nhận thỏa hiệp với ông hay sao? Nếu sợ các Sát Thần làm phản thì hắn chỉ việc cách ly, thậm chí giết chết là được chứ gì?
- Hắn nên làm thế. Nhưng đáng tiếc, các Sát Thần đã nhanh hơn. Chỉ một tháng sau khi ta cắt nguồn cung ma túy để trả đũa Lữ Đoàn Đen, một tên Sát Thần không chịu được đã khống chế em trai của Thomas, yêu cầu hắn thỏa hiệp với ta để được cấp lại ma túy.
Thông tin mà Jackson cung cấp khiến Tài kinh ngạc.
Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, khó mà biết được thế sự sẽ đi về đâu
Hiện tại hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Ngoài lý do đang hợp tác với Jackson, nguyên nhân chính khiến Tài vẫn có thể ngồi yên trên ghế và nói chuyện với ngữ điệu bình thường là bởi hắn quá hiểu con người này.
Hắn biết Jackson là tuýp người như vậy. Lão chỉ quan tâm đến quyền lợi và chiến thắng, không quan tâm đến nỗi khổ đau mình gây ra cho người khác.
Nếu đã biết sư tử là loài ăn thịt, thì còn tức giận về nỗi nó giết hại sơn dương để làm gì?
Tài suy nghĩ về ý tưởng của Jackson.
Hắn cảm thấy mình vẫn chưa hiểu được phần chính của câu chuyện.
- Jackson, các Sát Thần cho dù có chết cũng không giúp được gì cho ông. Đó là một cuộc kinh doanh thua lỗ. Bên ta mất hàng triệu người, bên kia mất bao nhiêu? Ba người à? Ông đã thấy ai bỏ vốn ba triệu để thu về ba đồng chưa?
Jackson gật gù:
- Cứ từ từ. Để tôi giải thích cặn kẽ cho anh hiểu. Ngoài dân số, chúng ta còn sở hữu một vũ khí siêu hạng và đang ngày càng trở nên quan trọng hơn với tương lai của Vùng đất Tự Do, đó là phòng điều chế ma túy Hãm Thần. Cả Liên Minh chỉ có đúng một phòng điều chế thôi, anh biết tại sao không?
- Do thiếu máy móc chăng?
- Máy móc, hay công nghệ, đều là do con người làm ra mà thôi. Vấn đề hiện nay là không còn người nào nắm được công nghệ điều chế ma túy Hãm Thần nữa. Khi Kevin James phát động cuộc chiến tranh hạt nhân, mục tiêu đầu tiên lão nhắm tới là trung tâm điều chế ma túy Hãm Thần của Mỹ, một trong hai địa điểm ít ỏi có khả năng thực hiện các quy trình điều chế phức tạp để tạo ra ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết nhất. Cú tấn công ấy vừa hủy diệt trung tâm điều chế, vừa giết chết tất cả những người nắm vững về quy trình sản xuất. Vẫn còn một phòng điều chế nữa hoạt động, may mắn tránh được sự tàn phá, chính là cái phòng ở trụ sở Liên Minh đây này, nhưng các chuyên gia thì đã chết sạch.
- Thật vô lý. Vậy thì ma túy đang được sản xuất hàng ngày là từ đâu mà ra? Daniel đã hai lần đốt phá phòng điều chế, chẳng phải lần nào cũng phục hồi lại được hay sao?
- Hà hà, điểm hay là ở chỗ đấy. Quy trình điều chế hiện nay phụ thuộc hoàn toàn vào một cỗ máy được gọi là Máy Mẹ. Cái máy này còn nhiều tuổi hơn cả cậu nữa kìa. Nó là cỗ máy đầu tiên được tạo ra, trên cơ sở ấy người ta mới làm ra cỗ máy thứ hai mạnh hơn đặt tại trung tâm điều chế Hãm Thần nay đã bị phá hủy. Cỗ máy vẫn còn, được đặt dưới tầng hầm ở một vị trí cực kỳ bí mật và được bảo vệ theo nhiều lớp, nhưng người biết cách chế tạo ra cỗ máy ấy đã chết. Điều này không có gì lạ cả. Rất nhiều bí quyết cũ đã bị chôn vùi theo thời gian chỉ vì người nắm được bí quyết ấy chết đi mà không kịp truyền lại cho hậu thế. Trong suốt mười sáu năm qua, cái mà Liên Minh đã tạo ra là một thế giới hoang dại chẳng những không hề ưu tiên giáo dục, mà còn tuyệt đối không có giáo dục. Các kỹ sư giỏi đã ít lại càng ít và ngày càng mai một. Những người tạm gọi là khá hiện nay đang chết, vì già, vì bệnh, và vì bị thằng bạn Daniel của cậu giết chết.
- Nếu nhỡ chẳng may cỗ Máy Mẹ kia hỏng thì làm sao?
- Thì không còn ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết nữa, chứ sao? Các máy phụ vẫn có thể làm lại được, nhưng máy chính mà hỏng là xong. Hiện tại chúng ta còn không dám mở máy ra để xem cấu tạo bên trong vì nó quá phức tạp, cậu nhìn sẽ biết. Nếu mở ra mà hỏng thì thực sự không có cách nào sửa được. Bản vẽ nguyên bản đã mất, cấu trúc hoạt động không rõ, linh kiện thay thế cũng không có nốt, làm sao dám động vào? Mc Alister đã ban lệnh, kẻ nào làm hỏng cỗ máy thì giết cả nhà. Mệnh lệnh ấy vẫn còn, ta giữ y nguyên như vậy.
Tài thở hắt ra.
Hắn đã dùng ma túy Hãm Thần cả năm trời mà không hề ý thức được rằng nguồn cung mặt hàng này lại rủi ro như vậy.
Nếu Máy Mẹ hỏng, mà kiểu gì chẳng đến lúc nó hỏng, thì hắn chắc chắn sẽ chết, ấy là nếu hắn may mắn. Còn không, hắn có thể sẽ phát điên và làm những điều rồ dại.
Càng nghĩ, Tài càng rùng mình.
Đây là tử lộ. Hóa ra cái ngày Mc Alister ép hắn dùng ma túy Hãm Thần cũng là ngày lão buộc hắn ký vào tờ giấy tuyên án tử cho chính mình.
Lão già khốn kiếp Mc Alister, chết là đáng lắm.
Bàn tay của Tài khẽ run lên, không phải do hắn căng thẳng quá độ, mà đã đến lúc dùng thuốc.
Hắn lấy ra năm gói ma túy Hãm Thần, uống hết một lượt.
Jackson nhíu mày:
- Đã nặng thế rồi à?
Tài gật đầu, thở dài.
- Bây giờ một ngày cậu dùng bao nhiêu gói?
- Năm gói. Và phải dùng một lúc, thiếu một gói cũng không được.
- Anh biết Sean đang dùng mấy gói một ngày không?
- Bao nhiêu?
- Mười lăm gói.
- Ông đùa hay sao?
- Anh đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa?
- Hắn đang dùng một cách quá bừa bãi. Sẽ sớm đến lúc hắn phải dùng ba mươi gói một ngày mới chịu được.
Jackson cười nhạt:
- Không dùng nhiều, tiến bộ nhanh sao được? Các Lữ Đoàn khác còn cho người của chúng dùng nhiều hơn thế, nhất là John Green. Chúng nhồi ma túy cho các Sát Thần như người ta nuôi ngỗng béo vậy. Anh biết người ta nuôi ngỗng béo thế nào không? Cứ liên tục tọng thức ăn vào cổ. Cách đó cũng tốt thôi, nhưng nhất định sẽ dẫn đến hậu quả, mà hậu quả nhãn tiền là nếu không có nguồn cung ma túy thường xuyên thì các Sát Thần sẽ nổi loạn. Người nào dùng càng nhiều ma túy thì khả năng tự kiềm chế khi không có ma túy càng thấp. Với các Sát Thần, ma túy mới là bố chứ không phải Lữ Đoàn Trưởng. Nếu phải chọn giữa ma túy với Lữ Đoàn Trưởng thì chúng nhất định sẽ chọn ma túy. Chuyện này ai cũng hiểu.
- Và đó là lý do khiến Thomas do dự chưa dám tuyên bố lập quốc? Hắn vì ba Sát Thần mà chấp nhận thỏa hiệp với ông hay sao? Nếu sợ các Sát Thần làm phản thì hắn chỉ việc cách ly, thậm chí giết chết là được chứ gì?
- Hắn nên làm thế. Nhưng đáng tiếc, các Sát Thần đã nhanh hơn. Chỉ một tháng sau khi ta cắt nguồn cung ma túy để trả đũa Lữ Đoàn Đen, một tên Sát Thần không chịu được đã khống chế em trai của Thomas, yêu cầu hắn thỏa hiệp với ta để được cấp lại ma túy.
Thông tin mà Jackson cung cấp khiến Tài kinh ngạc.
Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn, khó mà biết được thế sự sẽ đi về đâu