Chương 262
Thấy Tài, Marley reo lên:
- Người hùng của tôi đây rồi. Tôi còn tưởng anh giận tôi chứ.
Tài ngạc nhiên hỏi:
- Tôi giận cô về chuyện gì?
- Nào tô i có biết? Tôi đến tìm anh hai lần, cả hai lần anh đều tránh mặt. Thêm mấy lần người của tôi mang thư đến anh cũng không tiếp. Chẳng phải anh giận tôi thì sao?
- Lúc đó tôi chưa sẵn sàng ra mặt. Không phải việc gì tôi cũng có thể giải quyết được, đôi khi người ta phải lùi lại và làm mới bản thân.
- Vậy là anh đã làm mới được bản thân rồi à?
- Có thể nói như vậy.
- Tốt lắm, thủ lĩnh Trần Tuấn Tài. Anh nói vậy có nghĩa là lại đạt được bước tiến mới. Tôi mừng cho anh.
Marley bày tỏ niềm vui một cách rất chân thành.
Suy nghĩ một lát, cô nói thêm:
- Tôi hy vọng rằng nếu anh đã giỏi vậy rồi thì sẽ bảo vệ được cho tôi. Dạo này tôi sợ hãi nhiều lắm.
- Cô sợ hãi điều gì?
- Các ông chủ của tôi, anh biết là ai rồi đấy, Quintus là ông chủ đã nuôi dạy tôi và Jackson là ông chủ đang cai quản tôi, đều thúc ép tôi đến Khu Đông gặp Thomas. Nhưng tôi sợ không dám đi. Anh biết tại sao không?
Không đợi Tài trả lời, Marley nói luôn:
- Tôi không dám đi là vì biết rằng Thomas nhất định sẽ giữ tôi lại. Hắn nói rằng muốn cưới tôi làm vợ, thật tình, hắn đã có vợ rồi mà? Hắn nói sẽ li dị bà vợ hiện nay để cưới tôi. Từ li dị cũng không hẳn đúng vì có cơ quan nào chứng nhận cho người ta kết hôn và li hôn đâu, nhưng hắn nói rằng sẽ công khai bỏ bà ta. Tôi đã gặp người phụ nữ đó hai lần rồi. Một người phụ nữ hiền lành và rất đáng thương. Bà ta cũng biết tôi là nhân tình của chồng mình, chỉ có điều biết thế cũng làm gì được? Thomas đã thích điều gì rồi thì chẳng ai ngăn cản nổi. Hắn là một nhân vật rất ghê gớm.
- Marley, Jackson nói rằng cuộc khủng hoảng này khởi nguồn từ mối quan hệ giữa cô và Thomas.
- Nói thế cũng không sai đâu. Kể từ khi Thomas trở về Khu Đông, hắn ta phái người đến gọi tôi mấy chục lần mà tôi không nghe, lần nào cũng viện cớ rằng Jackson không cho đi. Có lẽ điều đó đã chọc giận Thomas. Hắn tức giận vì nếu cuộc bỏ phiếu diễn ra thì hắn đã đường đường chính chính làm Tư Lệnh Liên Minh chứ không phải Jackson, người mà hắn cho rằng chỉ là một kẻ thâm hiểm và thủ đoạn. Hắn còn tức giận vì nỗi không nhận được sự tôn trọng xứng đáng với vị thế là con trai của đại công thần khai sinh ra chế độ, Sebastian Grey, và là lãnh đạo Lữ Đoàn mạnh nhất Liên Minh. Hắn cậy thế mình đang chiếm giữ khu vực cung cấp lương thực cho toàn bộ Liên Minh, và muốn dùng điều này để làm bàn đạp trở thành nhà lãnh đạo tối cao ở Vùng đất Tự Do, nếu không thì ít nhất cũng là tổng thống của một quốc gia mới.
- Tình hình quả là phức tạp. Này Marley, tôi dự định ngày mai sẽ đi Khu Đông.
- Là quyền Tư Lệnh ép anh đi sao?
- Là tôi tự ý xin đi. Tình trạng đối đầu này cần phải được kết thúc, nếu không thì người dân sẽ chết đói đầy đường và bạo loạn sẽ nổ ra. Có lẽ dân đói sẽ tràn vào cả trụ sở Liên Minh để cướp phá. Jackson đã chuẩn bị sẵn cho kịch bản này, ông ta đã ra lệnh cho Lữ Đoàn Đỏ thiết lập thêm hai hệ thống rào chắn và xây các bức tường cao để biến trụ sở Liên Minh thành một pháo đài. Ông ta cũng đã ra lệnh cho quân lính nổ súng thẳng vào những người dám xâm phạm khu vực trụ sở. Thảm họa đã đến gần lắm rồi, Marley, tôi không thể khoanh tay làm ngơ.
Marley xúc động nói:
- Lạy Chúa, anh nói đúng lắm. Nhiều người nói xấu tôi, không phải sau lưng đâu mà ngay trước mặt luôn, bảo tôi là một con điếm vô đạo đức chỉ biết làm mọi cách kiếm tiền, hàng triệu người đang chết đói trong khi tôi sống cuộc đời xa hoa. Họ đâu biết tôi cũng xuất thân nghèo khổ và tôi cũng biết xót xa khi nhìn thấy cảnh người chết phơi thây ngoài đường vì đói. Có lẽ tôi nên đi cùng anh chuyến này.
- Tôi đến đây không phải để bảo cô đi cùng, mà là để tạ lỗi vì đã tránh mặt cô nhiều lần. Cô không cần đi với tôi.
- Nhưng nếu tôi không đi thì Jackson sẽ cách chức tôi và Quintus sẽ giết tôi. Suy cho cùng sự sống của tôi chỉ có giá trị khi tôi có ích với họ. Trong suốt một tháng nay tôi vẫn chờ anh ra mặt để đi nhờ đến Khu Đông. Nhưng tôi muốn anh bảo đảm với tôi một điều.
- Điều gì?
- Rằng anh sẽ đưa tôi về an toàn. Anh cần phải thề với tôi. Anh cần phải thề rằng cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ đưa tôi rời khỏi Khu Đông bình an vô sự. Tôi không muốn nghe câu "Tôi sẽ cố hết sức" đâu nhé. Tôi muốn anh nói rằng anh nhất định sẽ làm được, cho dù có phải giết hết tất cả những người cản đường. Tôi yêu cuộc sống của mình ở đây. Tôi không muốn chết già ở Khu Đông trong vòng tay của gã đàn ông mà tôi căm ghét.
Tài cân nhắc về điều kiện của Marley.
Hắn không thật tự tin rằng mình sẽ đưa được cô rời khỏi Khu Đông an toàn.
Cuối cùng hắn trả lời một cách thận trọng:
- Marley, tôi không thể đáp ứng được điều kiện của cô. Chúng ta sẽ đến một khu vực rất nguy hiểm, nơi mà tôi chưa có khái niệm gì về nó cả. Tôi cũng chưa hiểu nhiều về Thomas và tham vọng chính trị của hắn. Tôi chỉ có thể hứa rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau và về cùng nhau. Nếu cô phải ở lại đó thì tôi cũng sẽ ở lại đó, nếu cô chết thì tôi cũng chết. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể cam kết.
Marley cười khanh khách:
- Vậy cũng được. Dẫu sao anh cũng là lựa chọn tốt nhất rồi. Tôi không nghĩ Thomas sẽ giết tôi đâu, nhưng tôi sợ bị hắn giữ ở lại. Có anh ở cùng thì tôi sẽ bớt khổ sở hơn.
- Được rồi. Vậy thì sáng mai chúng ta sẽ khởi hành. Hãy chuẩn bị đồ đạc đi, có lẽ ta sẽ ở lại đó vài ngày
- Người hùng của tôi đây rồi. Tôi còn tưởng anh giận tôi chứ.
Tài ngạc nhiên hỏi:
- Tôi giận cô về chuyện gì?
- Nào tô i có biết? Tôi đến tìm anh hai lần, cả hai lần anh đều tránh mặt. Thêm mấy lần người của tôi mang thư đến anh cũng không tiếp. Chẳng phải anh giận tôi thì sao?
- Lúc đó tôi chưa sẵn sàng ra mặt. Không phải việc gì tôi cũng có thể giải quyết được, đôi khi người ta phải lùi lại và làm mới bản thân.
- Vậy là anh đã làm mới được bản thân rồi à?
- Có thể nói như vậy.
- Tốt lắm, thủ lĩnh Trần Tuấn Tài. Anh nói vậy có nghĩa là lại đạt được bước tiến mới. Tôi mừng cho anh.
Marley bày tỏ niềm vui một cách rất chân thành.
Suy nghĩ một lát, cô nói thêm:
- Tôi hy vọng rằng nếu anh đã giỏi vậy rồi thì sẽ bảo vệ được cho tôi. Dạo này tôi sợ hãi nhiều lắm.
- Cô sợ hãi điều gì?
- Các ông chủ của tôi, anh biết là ai rồi đấy, Quintus là ông chủ đã nuôi dạy tôi và Jackson là ông chủ đang cai quản tôi, đều thúc ép tôi đến Khu Đông gặp Thomas. Nhưng tôi sợ không dám đi. Anh biết tại sao không?
Không đợi Tài trả lời, Marley nói luôn:
- Tôi không dám đi là vì biết rằng Thomas nhất định sẽ giữ tôi lại. Hắn nói rằng muốn cưới tôi làm vợ, thật tình, hắn đã có vợ rồi mà? Hắn nói sẽ li dị bà vợ hiện nay để cưới tôi. Từ li dị cũng không hẳn đúng vì có cơ quan nào chứng nhận cho người ta kết hôn và li hôn đâu, nhưng hắn nói rằng sẽ công khai bỏ bà ta. Tôi đã gặp người phụ nữ đó hai lần rồi. Một người phụ nữ hiền lành và rất đáng thương. Bà ta cũng biết tôi là nhân tình của chồng mình, chỉ có điều biết thế cũng làm gì được? Thomas đã thích điều gì rồi thì chẳng ai ngăn cản nổi. Hắn là một nhân vật rất ghê gớm.
- Marley, Jackson nói rằng cuộc khủng hoảng này khởi nguồn từ mối quan hệ giữa cô và Thomas.
- Nói thế cũng không sai đâu. Kể từ khi Thomas trở về Khu Đông, hắn ta phái người đến gọi tôi mấy chục lần mà tôi không nghe, lần nào cũng viện cớ rằng Jackson không cho đi. Có lẽ điều đó đã chọc giận Thomas. Hắn tức giận vì nếu cuộc bỏ phiếu diễn ra thì hắn đã đường đường chính chính làm Tư Lệnh Liên Minh chứ không phải Jackson, người mà hắn cho rằng chỉ là một kẻ thâm hiểm và thủ đoạn. Hắn còn tức giận vì nỗi không nhận được sự tôn trọng xứng đáng với vị thế là con trai của đại công thần khai sinh ra chế độ, Sebastian Grey, và là lãnh đạo Lữ Đoàn mạnh nhất Liên Minh. Hắn cậy thế mình đang chiếm giữ khu vực cung cấp lương thực cho toàn bộ Liên Minh, và muốn dùng điều này để làm bàn đạp trở thành nhà lãnh đạo tối cao ở Vùng đất Tự Do, nếu không thì ít nhất cũng là tổng thống của một quốc gia mới.
- Tình hình quả là phức tạp. Này Marley, tôi dự định ngày mai sẽ đi Khu Đông.
- Là quyền Tư Lệnh ép anh đi sao?
- Là tôi tự ý xin đi. Tình trạng đối đầu này cần phải được kết thúc, nếu không thì người dân sẽ chết đói đầy đường và bạo loạn sẽ nổ ra. Có lẽ dân đói sẽ tràn vào cả trụ sở Liên Minh để cướp phá. Jackson đã chuẩn bị sẵn cho kịch bản này, ông ta đã ra lệnh cho Lữ Đoàn Đỏ thiết lập thêm hai hệ thống rào chắn và xây các bức tường cao để biến trụ sở Liên Minh thành một pháo đài. Ông ta cũng đã ra lệnh cho quân lính nổ súng thẳng vào những người dám xâm phạm khu vực trụ sở. Thảm họa đã đến gần lắm rồi, Marley, tôi không thể khoanh tay làm ngơ.
Marley xúc động nói:
- Lạy Chúa, anh nói đúng lắm. Nhiều người nói xấu tôi, không phải sau lưng đâu mà ngay trước mặt luôn, bảo tôi là một con điếm vô đạo đức chỉ biết làm mọi cách kiếm tiền, hàng triệu người đang chết đói trong khi tôi sống cuộc đời xa hoa. Họ đâu biết tôi cũng xuất thân nghèo khổ và tôi cũng biết xót xa khi nhìn thấy cảnh người chết phơi thây ngoài đường vì đói. Có lẽ tôi nên đi cùng anh chuyến này.
- Tôi đến đây không phải để bảo cô đi cùng, mà là để tạ lỗi vì đã tránh mặt cô nhiều lần. Cô không cần đi với tôi.
- Nhưng nếu tôi không đi thì Jackson sẽ cách chức tôi và Quintus sẽ giết tôi. Suy cho cùng sự sống của tôi chỉ có giá trị khi tôi có ích với họ. Trong suốt một tháng nay tôi vẫn chờ anh ra mặt để đi nhờ đến Khu Đông. Nhưng tôi muốn anh bảo đảm với tôi một điều.
- Điều gì?
- Rằng anh sẽ đưa tôi về an toàn. Anh cần phải thề với tôi. Anh cần phải thề rằng cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng sẽ đưa tôi rời khỏi Khu Đông bình an vô sự. Tôi không muốn nghe câu "Tôi sẽ cố hết sức" đâu nhé. Tôi muốn anh nói rằng anh nhất định sẽ làm được, cho dù có phải giết hết tất cả những người cản đường. Tôi yêu cuộc sống của mình ở đây. Tôi không muốn chết già ở Khu Đông trong vòng tay của gã đàn ông mà tôi căm ghét.
Tài cân nhắc về điều kiện của Marley.
Hắn không thật tự tin rằng mình sẽ đưa được cô rời khỏi Khu Đông an toàn.
Cuối cùng hắn trả lời một cách thận trọng:
- Marley, tôi không thể đáp ứng được điều kiện của cô. Chúng ta sẽ đến một khu vực rất nguy hiểm, nơi mà tôi chưa có khái niệm gì về nó cả. Tôi cũng chưa hiểu nhiều về Thomas và tham vọng chính trị của hắn. Tôi chỉ có thể hứa rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau và về cùng nhau. Nếu cô phải ở lại đó thì tôi cũng sẽ ở lại đó, nếu cô chết thì tôi cũng chết. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể cam kết.
Marley cười khanh khách:
- Vậy cũng được. Dẫu sao anh cũng là lựa chọn tốt nhất rồi. Tôi không nghĩ Thomas sẽ giết tôi đâu, nhưng tôi sợ bị hắn giữ ở lại. Có anh ở cùng thì tôi sẽ bớt khổ sở hơn.
- Được rồi. Vậy thì sáng mai chúng ta sẽ khởi hành. Hãy chuẩn bị đồ đạc đi, có lẽ ta sẽ ở lại đó vài ngày