Chương 263
Bởi chuyến công tác này được dự báo sẽ khó khăn mà Tài huy động rất đông người đi cùng.
Hắn mang theo một trăm Hiệp Sĩ từ Lữ Đoàn Đỏ, cộng thêm một trăm sát thủ của Dực Long, cả đoàn ngồi trên mười chiếc xe ô tô hú còi, từ trung tâm chạy thẳng đến Khu Đông.
Trên chiếc xe chính giữa, bên cạnh hắn còn có Abraham và Alexander, những người được hắn giao nhiệm vụ bảo vệ Marley. Ngoài hai người này, Tài dẫn theo cả Ethan Kath và một cô gái trẻ tuổi, Victoria Atkins, chính là người giật tóc Damon năm nào.
Victoria năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
Tài giới thiệu Victoria với Marley:
- Marley, tôi muốn cử cô gái này đến làm phụ tá cho cô.
Marley nhìn Victoria với vẻ tò mò:
- Trông em gái tươi tắn và lanh lợi đấy, nhưng còn trẻ quá.
- Nó kém cô có sáu tuổi thôi, năm nay hết đeo thẻ xanh rồi.
- Dẫu vậy vẫn còn trẻ quá.
- Đừng khinh thường con bé. Nó là một trong những nhân tài xuất sắc nhất mà Dực Long từng sản sinh ra.
- Ồ, thật ư? Nó giỏi về lĩnh vực gì vậy?
- Victoria khôn ngoan lắm. Nó có thể giúp cô làm sổ sách kế toán, nó cũng có thể làm thư ký của cô mỗi khi phải đi đây đi đó. Quan trọng hơn cả là nó có thể bảo vệ cô, Marley. Nó là bậc thầy dùng độc. Không ai dạy nó cả, nhưng nó tự mày mò ra được.
Marley lè lưỡi:
- Đừng có dùng độc lên người tôi là được.
Tài cười:
- Không có chuyện đó đâu, phải không Victoria?
Victoria vội đáp:
- Vâng, xin chị Valencia yên tâm. Thủ lĩnh đã bảo em phải bảo vệ chị, em nhất định sẽ bảo vệ chị đến hơi thở cuối cùng.
- Thế cũng được. Trước nay tôi không có thư ký riêng, có một người như em cũng tốt.
Trên đường, Tài nhìn thấy những người dân thất thểu nối đuôi nhau đi ngược chiều đoàn xe. Có cả nam, nữ, già, trẻ, có vài người đi cạnh nhau như một gia đình, nhưng phần lớn là các cá nhân riêng lẻ, vì quá đông mà tạo thành các hàng dài không dứt. Đường xa quá, nhiều người đi không nổi, phải ngồi lại giữa đường, vạ vật như những thây ma.
Những người vẫn còn sức ngẩng đầu lên được đều nhìn các Hiệp Sĩ mặc áo đỏ với ánh mắt căm ghét.
Đoàn người kéo dài đến mấy chục cây số. Marley ngạc nhiên, hỏi:
- Những người này là ai thế? Họ đi từ Khu Đông là nơi có thức ăn về vùng đất trung tâm đang thiếu đói để làm gì?
Ethan Kath trả lời:
- Tôi đoán rằng Thomas đuổi họ đi. Hắn dùng người đói như một công cụ gây sức ép lên Jackson.
- Có cả chuyện đó sao?
- Trong mắt kẻ có quyền lực thì mọi thứ đều có thể được sử dụng để đạt các mục tiêu chính trị. Dân càng đói thì sức tác động càng lớn. Dân đói cứ dồn lại, Jackson không nuôi nổi tất sẽ có bạo loạn. Năm trăm nghìn quân Lữ Đoàn Đỏ cho dù có trang bị súng đi nữa liệu đủ sức kháng cự cơn sóng thần được tạo ra từ hàng chục triệu người khao khát một bữa cơm không?
Tài lẩm bẩm:
- Trước khi tấn công vào Liên Minh, họ sẽ tấn công vào Dực Long trước.
- Quả vậy.
- Thomas, tên này thật độc ác. Vì khao khát quyền lực mà bất chấp mạng sống con người, chuyện tồi tệ đến đâu cũng dám làm.
Ethan hỏi ngược lại:
- Năm người đứng đầu năm thế lực lớn hiện nay có ai không như vậy không? Tài, tôi nghĩ anh nên có tham vọng lớn hơn thay vì an phận là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ, không phải cho bản thân anh mà cho những người khốn khổ đang cần một tia hy vọng. Chúng tôi nghĩ rằng anh hội đủ các yếu tố cần thiết để chấm dứt tấn thảm kịch hiện nay.
Tài lắc đầu:
- Có nhiều việc anh còn chưa biết. Tôi còn không biết mình sẽ sống thêm được mấy năm, làm sao gánh vác nổi trọng trách này.
Alexander nói lớn:
- Thế thì càng phải nhanh lên mới được. Anh chần chừ mãi, cho đến lúc chết cũng chẳng được việc gì.
Mọi người trên xe đều nhiệt tình ủng hộ, ngay cả gã lái xe cũng gật đầu.
Tài nghĩ về những điều mà các chiến tướng của hắn vừa đề xuất.
Hắn không muốn tham gia vào màn đấu đá hiện nay, cho dù là để thực hiện các mục tiêu cao cả. Nó quá phức tạp và nguy hiểm. Nhưng dù có muốn hay không thì hắn cũng đã bị người khác xác định là kẻ thù. Chẳng hạn như Quintus, như Thomas, John Green, thậm chí ngay cả sự hợp tác với Jackson cũng chỉ mang tính tình thế và tạm thời.
Hắn lại nghĩ về cỗ Máy Mẹ. Tâm trạng của hắn lập tức trùng xuống.
Bao giờ cỗ máy ấy sẽ hỏng? Nó hỏng rồi thì tính mạng của hắn sẽ ra sao?
Tài thở dài, gạt ý nghĩ về việc tham gia cuộc đấu tranh khỏi đầu. Ốc còn không mang nổi mình ốc, sao mang nổi cả thiên hạ.
Đoàn xe tiến vào địa phận của Khu Đông.
Từ đây, cảnh tượng đoàn người đói khát được thay thế bằng cảnh tượng quân lực rất hùng tráng.
Dọc hai bên đường là hàng trăm cỗ chiến xa, nòng pháo được xoay chéo một góc bốn mươi độ, chúc xuống, chĩa thẳng về phía đoàn xe đang tiến vào.
Rõ ràng đây là cử chỉ dọa nạt.
Tất cả các xe tăng đều sơn đen, cắm cờ màu đen thêu hình con đại bàng, biểu tượng của Lữ Đoàn.
Binh lực thật hùng mạnh, khí thế thật oai nghiêm, khiến người ta sinh ra cảm giác khó thở.
Một chiếc xe ô tô cắm cờ đen vượt lên đầu đoàn xe, dường như là xe dẫn đường.
Chiếc xe chạy đến khu vực quảng trường cực kỳ rộng lớn, nơi Ethan Kath cho Tài biết là quảng trường Sebastian Grey.
Một bên quảng trường là các khẩu pháo chĩa lên trời. Đoàn xe chạy đến đâu pháo nổ rền vang đến đấy, liên miên không dứt.
Pháo bắn suốt mười phút mới ngừng, khói pháo mù mịt tạo thành một làn sương mù che phủ cả bầu trời. Những chiếc xe ô tô cách dãy pháo một đoạn khá xa mà vẫn rung lên bần bật, cửa kính dày thiếu chút nữa không chịu được mà tan vỡ.
Sau màn pháo binh bắn thị uy là cuộc diễu hành của lục quân.
Quân lính từ đâu ùa ra, đi theo các đội ngũ đậm tính kỷ luật, số lượng đông đến hàng chục nghìn, dần dần xếp thành các hàng đều nhau chiếm hết khoảng trống của quảng trường.
Thomas Grey tiến vào quảng trường. Gã cưỡi trên lưng con ngựa lông trắng muốt cao hai mét, dẫn đầu một đội kỵ binh cưỡi những con ngựa màu đen tạo thành một hình ảnh đối lập giúp làm nổi bật phong thái oai hùng của gã.
Thomas Grey, hoàng tử của Vùng đất Tự Do.
Hắn mang theo một trăm Hiệp Sĩ từ Lữ Đoàn Đỏ, cộng thêm một trăm sát thủ của Dực Long, cả đoàn ngồi trên mười chiếc xe ô tô hú còi, từ trung tâm chạy thẳng đến Khu Đông.
Trên chiếc xe chính giữa, bên cạnh hắn còn có Abraham và Alexander, những người được hắn giao nhiệm vụ bảo vệ Marley. Ngoài hai người này, Tài dẫn theo cả Ethan Kath và một cô gái trẻ tuổi, Victoria Atkins, chính là người giật tóc Damon năm nào.
Victoria năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.
Tài giới thiệu Victoria với Marley:
- Marley, tôi muốn cử cô gái này đến làm phụ tá cho cô.
Marley nhìn Victoria với vẻ tò mò:
- Trông em gái tươi tắn và lanh lợi đấy, nhưng còn trẻ quá.
- Nó kém cô có sáu tuổi thôi, năm nay hết đeo thẻ xanh rồi.
- Dẫu vậy vẫn còn trẻ quá.
- Đừng khinh thường con bé. Nó là một trong những nhân tài xuất sắc nhất mà Dực Long từng sản sinh ra.
- Ồ, thật ư? Nó giỏi về lĩnh vực gì vậy?
- Victoria khôn ngoan lắm. Nó có thể giúp cô làm sổ sách kế toán, nó cũng có thể làm thư ký của cô mỗi khi phải đi đây đi đó. Quan trọng hơn cả là nó có thể bảo vệ cô, Marley. Nó là bậc thầy dùng độc. Không ai dạy nó cả, nhưng nó tự mày mò ra được.
Marley lè lưỡi:
- Đừng có dùng độc lên người tôi là được.
Tài cười:
- Không có chuyện đó đâu, phải không Victoria?
Victoria vội đáp:
- Vâng, xin chị Valencia yên tâm. Thủ lĩnh đã bảo em phải bảo vệ chị, em nhất định sẽ bảo vệ chị đến hơi thở cuối cùng.
- Thế cũng được. Trước nay tôi không có thư ký riêng, có một người như em cũng tốt.
Trên đường, Tài nhìn thấy những người dân thất thểu nối đuôi nhau đi ngược chiều đoàn xe. Có cả nam, nữ, già, trẻ, có vài người đi cạnh nhau như một gia đình, nhưng phần lớn là các cá nhân riêng lẻ, vì quá đông mà tạo thành các hàng dài không dứt. Đường xa quá, nhiều người đi không nổi, phải ngồi lại giữa đường, vạ vật như những thây ma.
Những người vẫn còn sức ngẩng đầu lên được đều nhìn các Hiệp Sĩ mặc áo đỏ với ánh mắt căm ghét.
Đoàn người kéo dài đến mấy chục cây số. Marley ngạc nhiên, hỏi:
- Những người này là ai thế? Họ đi từ Khu Đông là nơi có thức ăn về vùng đất trung tâm đang thiếu đói để làm gì?
Ethan Kath trả lời:
- Tôi đoán rằng Thomas đuổi họ đi. Hắn dùng người đói như một công cụ gây sức ép lên Jackson.
- Có cả chuyện đó sao?
- Trong mắt kẻ có quyền lực thì mọi thứ đều có thể được sử dụng để đạt các mục tiêu chính trị. Dân càng đói thì sức tác động càng lớn. Dân đói cứ dồn lại, Jackson không nuôi nổi tất sẽ có bạo loạn. Năm trăm nghìn quân Lữ Đoàn Đỏ cho dù có trang bị súng đi nữa liệu đủ sức kháng cự cơn sóng thần được tạo ra từ hàng chục triệu người khao khát một bữa cơm không?
Tài lẩm bẩm:
- Trước khi tấn công vào Liên Minh, họ sẽ tấn công vào Dực Long trước.
- Quả vậy.
- Thomas, tên này thật độc ác. Vì khao khát quyền lực mà bất chấp mạng sống con người, chuyện tồi tệ đến đâu cũng dám làm.
Ethan hỏi ngược lại:
- Năm người đứng đầu năm thế lực lớn hiện nay có ai không như vậy không? Tài, tôi nghĩ anh nên có tham vọng lớn hơn thay vì an phận là thủ lĩnh một tổ chức sát thủ, không phải cho bản thân anh mà cho những người khốn khổ đang cần một tia hy vọng. Chúng tôi nghĩ rằng anh hội đủ các yếu tố cần thiết để chấm dứt tấn thảm kịch hiện nay.
Tài lắc đầu:
- Có nhiều việc anh còn chưa biết. Tôi còn không biết mình sẽ sống thêm được mấy năm, làm sao gánh vác nổi trọng trách này.
Alexander nói lớn:
- Thế thì càng phải nhanh lên mới được. Anh chần chừ mãi, cho đến lúc chết cũng chẳng được việc gì.
Mọi người trên xe đều nhiệt tình ủng hộ, ngay cả gã lái xe cũng gật đầu.
Tài nghĩ về những điều mà các chiến tướng của hắn vừa đề xuất.
Hắn không muốn tham gia vào màn đấu đá hiện nay, cho dù là để thực hiện các mục tiêu cao cả. Nó quá phức tạp và nguy hiểm. Nhưng dù có muốn hay không thì hắn cũng đã bị người khác xác định là kẻ thù. Chẳng hạn như Quintus, như Thomas, John Green, thậm chí ngay cả sự hợp tác với Jackson cũng chỉ mang tính tình thế và tạm thời.
Hắn lại nghĩ về cỗ Máy Mẹ. Tâm trạng của hắn lập tức trùng xuống.
Bao giờ cỗ máy ấy sẽ hỏng? Nó hỏng rồi thì tính mạng của hắn sẽ ra sao?
Tài thở dài, gạt ý nghĩ về việc tham gia cuộc đấu tranh khỏi đầu. Ốc còn không mang nổi mình ốc, sao mang nổi cả thiên hạ.
Đoàn xe tiến vào địa phận của Khu Đông.
Từ đây, cảnh tượng đoàn người đói khát được thay thế bằng cảnh tượng quân lực rất hùng tráng.
Dọc hai bên đường là hàng trăm cỗ chiến xa, nòng pháo được xoay chéo một góc bốn mươi độ, chúc xuống, chĩa thẳng về phía đoàn xe đang tiến vào.
Rõ ràng đây là cử chỉ dọa nạt.
Tất cả các xe tăng đều sơn đen, cắm cờ màu đen thêu hình con đại bàng, biểu tượng của Lữ Đoàn.
Binh lực thật hùng mạnh, khí thế thật oai nghiêm, khiến người ta sinh ra cảm giác khó thở.
Một chiếc xe ô tô cắm cờ đen vượt lên đầu đoàn xe, dường như là xe dẫn đường.
Chiếc xe chạy đến khu vực quảng trường cực kỳ rộng lớn, nơi Ethan Kath cho Tài biết là quảng trường Sebastian Grey.
Một bên quảng trường là các khẩu pháo chĩa lên trời. Đoàn xe chạy đến đâu pháo nổ rền vang đến đấy, liên miên không dứt.
Pháo bắn suốt mười phút mới ngừng, khói pháo mù mịt tạo thành một làn sương mù che phủ cả bầu trời. Những chiếc xe ô tô cách dãy pháo một đoạn khá xa mà vẫn rung lên bần bật, cửa kính dày thiếu chút nữa không chịu được mà tan vỡ.
Sau màn pháo binh bắn thị uy là cuộc diễu hành của lục quân.
Quân lính từ đâu ùa ra, đi theo các đội ngũ đậm tính kỷ luật, số lượng đông đến hàng chục nghìn, dần dần xếp thành các hàng đều nhau chiếm hết khoảng trống của quảng trường.
Thomas Grey tiến vào quảng trường. Gã cưỡi trên lưng con ngựa lông trắng muốt cao hai mét, dẫn đầu một đội kỵ binh cưỡi những con ngựa màu đen tạo thành một hình ảnh đối lập giúp làm nổi bật phong thái oai hùng của gã.
Thomas Grey, hoàng tử của Vùng đất Tự Do.