Chương 264
Thomas nhảy khỏi lưng ngựa, tiến tới đoàn người của Tài đã đứng chờ sẵn.
Tài chủ động giơ tay ra bắt, nhưng Thomas làm ngơ, khiến cho hắn đành phải rụt tay về.
Tất cả mọi người bên phía Tài đều nóng mặt về hành vi xấc xược này.
Thomas nói:
- Phó Tư Lệnh thường trực, Siêu Thần Tài, chào mừng quý vị đã đến Khu Đông của tôi.
Tài có thể thấy rõ Thomas đặc biệt cao giọng khi nhắc đến từ "của tôi".
Hắn lập tức chỉnh lại:
- Thomas, anh đã thay mặt Liên Minh quản lý Khu Đông rất tốt, tôi có lời khen.
Thomas nhìn hắn với vẻ lạnh lùng.
- Từ sau cái chết oan ức của Tư Lệnh Mc Alister, Liên Minh đã không còn nhà lãnh đạo xứng đáng nào nữa. Lời khen này tôi không dám nhận.
Mỗi lời nói, mỗi biểu hiện của Thomas đều mang theo hàm ý khinh miệt.
Tài nghe xong vẫn giữ được vẻ mặt bình thản. Hắn đã xác định từ đầu rằng mình đến đây với tư cách là một nhà ngoại giao nhằm giải quyết khủng hoảng chứ không phải dùng cương vị Phó Tư Lệnh để trấn áp Thomas.
- Lữ Đoàn Trưởng, tôi muốn trao đổi với anh về lệnh cấm xuất khẩu lương thực.
Thomas gật đầu:
- Đó cũng là điều mà tôi muốn bàn riêng với anh. Mời những người còn lại đến nhà nghỉ của Lữ Đoàn, chúng tôi đã dành sẵn khu phòng sang trọng nhất cho các vị. Còn Phó Tư Lệnh, xin mời theo tôi.
Người của Thomas dẫn đến một con ngựa ngựa ô, màu sắc toàn thân đồng nhất đến mức gần như hoàn hảo, cả bờm và da đều đen bóng, tuy nhiên chính giữa trán lại có một khoang trắng hình elip thẳng đứng tựa như ai đó đã dùng viên kim cương cực lớn khảm vào. Dáng vóc nó quá đỗi dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là ngựa quý.
Kích thước con ngựa đen to lớn vượt xa ngựa thường, gây ra cảm giác choáng ngợp, ngay cả lúc đứng yên cũng cảm nhận được nguồn năng lượng dạt dào tưởng như vô tận đang cuộn chảy bên trong cơ thể.
Tài chẳng những chưa từng cưỡi ngựa, mà còn chưa từng đứng gần con ngựa nào, càng không nói gì đến con vật thần tuấn như thế này.
Hàng chục con mắt như dán chặt vào Tài. Trên môi của Thomas nở nụ cười khinh bạc.
Marley thốt lên:
- Sao không dùng xe ô tô? Có phải ai cũng biết cưỡi ngựa đâu?
Thomas nhìn cô, sâu trong tròng mắt bập bùng ngọn lửa cuồng nhiệt của chàng hoàng tử đang khát khao chinh phục trái tim người đẹp:
- Những kẻ tầm thường đi xe còn các nhà quý tộc cưỡi ngựa. Tất nhiên tôi có thể dành cho Phó Tư Lệnh của chúng ta một chiếc xe nếu anh ta đề nghị. Vấn đề là vị trí ngồi họp lại nằm trên đỉnh đồi Ánh Sáng, không thể đi ô tô lên được.
Tài tiến lên, vuốt ve phần cổ, cảm nhận sức sống vĩ đại ẩn sau làn da bóng loáng, khỏe mạnh của con ngựa.
Con ngựa được huấn luyện rất kỹ, không tỏ thái độ thù địch.
Hắn nhún chân, người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống yên ngựa. Cảm giác ngồi cách mặt đất hai mét thật lạ lẫm, nhưng Tài tin tưởng rằng con ngựa sẽ nghe theo sự điều khiển của hắn, miễn là hắn không tỏ ra hoảng loạn.
Ethan biết cưỡi ngựa, lúc ấy liền bảo:
- Anh muốn điều nó đi đâu thì giật cương về hướng ấy, miệng kêu tặc tặc. Muốn nó chạy nhanh thì dùng gót chân thúc vào sườn nó, nhưng đừng thúc quá mạnh, nó sẽ phản ứng lại đấy. Lúc muốn dừng lại thì dùng cả hai tay ghìm cương. Con ngựa này là ngựa tốt, biết nghe lời. Trên thị trường chắc chắn phải đắt tiền lắm.
Thomas cười tán đồng:
- Con ngựa này tên là Mặt Trời Đen. Nó là thần mã đứng thứ hai trong bầy chỉ thua con Mặt Trời Trắng mà tôi đang cưỡi.
Alexander nghe đến đây, sắc mặt đã tối, lại càng sầm xuống.
- Cả hai con đều tốt, sao cứ phải so sánh?
Ngữ điệu của Thomas nghe rõ sự kiêu ngạo:
- Ta chỉ lấy thứ tốt nhất. Không thích thứ hai.
- Thật là những lời kiêu hãnh từ kẻ thậm chí còn không được đứng thứ hai, mà đứng tận thứ mười.
Ý của Alexander nhắc đến thứ bậc của Thomas trong Hội Đồng An Ninh Tối Cao.
Ethan bồi thêm:
- Tôi thấy con Đen mới là đệ nhất thần mã, con Trắng chỉ được mỗi vẻ ngoài, phù hợp với những kẻ phong lưu thích chải chuốt.
Thomas trừng mắt nhìn hai người, không nói gì.
Tài gằn giọng:
- Các anh, đừng ăn nói linh tinh. Thomas, phiền anh đi trước dẫn đường. Tôi tò mò muốn biết ngọn đồi Ánh Sáng như thế nào.
- Hướng này. Mời theo tôi.
Thomas thúc ngựa. Con ngựa trắng khẽ hí lên một tiếng, bốn chân tung vó, băng ngang qua quảng trường, tiến vào khu đất trống rộng mênh mông gần đó.
Tài giật cương, thúc cho Mặt Trời Đen đuổi theo.
Con vật này quả là đỉnh cao của loài ngựa, chạy như cano lướt trên mặt hồ, tốc độ thật nhanh mà không gây cảm giác tròng trành, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Mặt Trời Trắng.
Tài cúi rạp người, gió thổi qua tai phần phật.
Đội kỵ binh của Thomas bám sát phía sau.
Hai con vật ra sức chạy, chẳng mấy chốc đã đến một quả đồi.
Xét về chiều cao thì nó đúng là một cái đồi, chỉ có điều hình dạng cái đồi này quả thật khác thường.
Độ dốc của nó quá lớn, gần như dựng đứng.
Thomas hét lớn:
- Đây là đồi Ánh Sáng. Chúng ta ngồi họp trên đỉnh đồi. Xin mời Phó Tư Lệnh.
Thomas thúc gót chân hai lần vào sườn con Mặt Trời Trắng, con ngựa hí lên một tiếng khủng khiếp, đứng thẳng bằng hai chân sau, đoạn lao về phía trước tựa như một mũi tên rời khỏi cây cung.
Bóng trắng lướt trên sườn đồi dựng đứng, chẳng khác gì kẻ kiêu hùng đang truy cầu thứ mà người thường không thể với tới.
Tài chủ động giơ tay ra bắt, nhưng Thomas làm ngơ, khiến cho hắn đành phải rụt tay về.
Tất cả mọi người bên phía Tài đều nóng mặt về hành vi xấc xược này.
Thomas nói:
- Phó Tư Lệnh thường trực, Siêu Thần Tài, chào mừng quý vị đã đến Khu Đông của tôi.
Tài có thể thấy rõ Thomas đặc biệt cao giọng khi nhắc đến từ "của tôi".
Hắn lập tức chỉnh lại:
- Thomas, anh đã thay mặt Liên Minh quản lý Khu Đông rất tốt, tôi có lời khen.
Thomas nhìn hắn với vẻ lạnh lùng.
- Từ sau cái chết oan ức của Tư Lệnh Mc Alister, Liên Minh đã không còn nhà lãnh đạo xứng đáng nào nữa. Lời khen này tôi không dám nhận.
Mỗi lời nói, mỗi biểu hiện của Thomas đều mang theo hàm ý khinh miệt.
Tài nghe xong vẫn giữ được vẻ mặt bình thản. Hắn đã xác định từ đầu rằng mình đến đây với tư cách là một nhà ngoại giao nhằm giải quyết khủng hoảng chứ không phải dùng cương vị Phó Tư Lệnh để trấn áp Thomas.
- Lữ Đoàn Trưởng, tôi muốn trao đổi với anh về lệnh cấm xuất khẩu lương thực.
Thomas gật đầu:
- Đó cũng là điều mà tôi muốn bàn riêng với anh. Mời những người còn lại đến nhà nghỉ của Lữ Đoàn, chúng tôi đã dành sẵn khu phòng sang trọng nhất cho các vị. Còn Phó Tư Lệnh, xin mời theo tôi.
Người của Thomas dẫn đến một con ngựa ngựa ô, màu sắc toàn thân đồng nhất đến mức gần như hoàn hảo, cả bờm và da đều đen bóng, tuy nhiên chính giữa trán lại có một khoang trắng hình elip thẳng đứng tựa như ai đó đã dùng viên kim cương cực lớn khảm vào. Dáng vóc nó quá đỗi dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là ngựa quý.
Kích thước con ngựa đen to lớn vượt xa ngựa thường, gây ra cảm giác choáng ngợp, ngay cả lúc đứng yên cũng cảm nhận được nguồn năng lượng dạt dào tưởng như vô tận đang cuộn chảy bên trong cơ thể.
Tài chẳng những chưa từng cưỡi ngựa, mà còn chưa từng đứng gần con ngựa nào, càng không nói gì đến con vật thần tuấn như thế này.
Hàng chục con mắt như dán chặt vào Tài. Trên môi của Thomas nở nụ cười khinh bạc.
Marley thốt lên:
- Sao không dùng xe ô tô? Có phải ai cũng biết cưỡi ngựa đâu?
Thomas nhìn cô, sâu trong tròng mắt bập bùng ngọn lửa cuồng nhiệt của chàng hoàng tử đang khát khao chinh phục trái tim người đẹp:
- Những kẻ tầm thường đi xe còn các nhà quý tộc cưỡi ngựa. Tất nhiên tôi có thể dành cho Phó Tư Lệnh của chúng ta một chiếc xe nếu anh ta đề nghị. Vấn đề là vị trí ngồi họp lại nằm trên đỉnh đồi Ánh Sáng, không thể đi ô tô lên được.
Tài tiến lên, vuốt ve phần cổ, cảm nhận sức sống vĩ đại ẩn sau làn da bóng loáng, khỏe mạnh của con ngựa.
Con ngựa được huấn luyện rất kỹ, không tỏ thái độ thù địch.
Hắn nhún chân, người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống yên ngựa. Cảm giác ngồi cách mặt đất hai mét thật lạ lẫm, nhưng Tài tin tưởng rằng con ngựa sẽ nghe theo sự điều khiển của hắn, miễn là hắn không tỏ ra hoảng loạn.
Ethan biết cưỡi ngựa, lúc ấy liền bảo:
- Anh muốn điều nó đi đâu thì giật cương về hướng ấy, miệng kêu tặc tặc. Muốn nó chạy nhanh thì dùng gót chân thúc vào sườn nó, nhưng đừng thúc quá mạnh, nó sẽ phản ứng lại đấy. Lúc muốn dừng lại thì dùng cả hai tay ghìm cương. Con ngựa này là ngựa tốt, biết nghe lời. Trên thị trường chắc chắn phải đắt tiền lắm.
Thomas cười tán đồng:
- Con ngựa này tên là Mặt Trời Đen. Nó là thần mã đứng thứ hai trong bầy chỉ thua con Mặt Trời Trắng mà tôi đang cưỡi.
Alexander nghe đến đây, sắc mặt đã tối, lại càng sầm xuống.
- Cả hai con đều tốt, sao cứ phải so sánh?
Ngữ điệu của Thomas nghe rõ sự kiêu ngạo:
- Ta chỉ lấy thứ tốt nhất. Không thích thứ hai.
- Thật là những lời kiêu hãnh từ kẻ thậm chí còn không được đứng thứ hai, mà đứng tận thứ mười.
Ý của Alexander nhắc đến thứ bậc của Thomas trong Hội Đồng An Ninh Tối Cao.
Ethan bồi thêm:
- Tôi thấy con Đen mới là đệ nhất thần mã, con Trắng chỉ được mỗi vẻ ngoài, phù hợp với những kẻ phong lưu thích chải chuốt.
Thomas trừng mắt nhìn hai người, không nói gì.
Tài gằn giọng:
- Các anh, đừng ăn nói linh tinh. Thomas, phiền anh đi trước dẫn đường. Tôi tò mò muốn biết ngọn đồi Ánh Sáng như thế nào.
- Hướng này. Mời theo tôi.
Thomas thúc ngựa. Con ngựa trắng khẽ hí lên một tiếng, bốn chân tung vó, băng ngang qua quảng trường, tiến vào khu đất trống rộng mênh mông gần đó.
Tài giật cương, thúc cho Mặt Trời Đen đuổi theo.
Con vật này quả là đỉnh cao của loài ngựa, chạy như cano lướt trên mặt hồ, tốc độ thật nhanh mà không gây cảm giác tròng trành, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Mặt Trời Trắng.
Tài cúi rạp người, gió thổi qua tai phần phật.
Đội kỵ binh của Thomas bám sát phía sau.
Hai con vật ra sức chạy, chẳng mấy chốc đã đến một quả đồi.
Xét về chiều cao thì nó đúng là một cái đồi, chỉ có điều hình dạng cái đồi này quả thật khác thường.
Độ dốc của nó quá lớn, gần như dựng đứng.
Thomas hét lớn:
- Đây là đồi Ánh Sáng. Chúng ta ngồi họp trên đỉnh đồi. Xin mời Phó Tư Lệnh.
Thomas thúc gót chân hai lần vào sườn con Mặt Trời Trắng, con ngựa hí lên một tiếng khủng khiếp, đứng thẳng bằng hai chân sau, đoạn lao về phía trước tựa như một mũi tên rời khỏi cây cung.
Bóng trắng lướt trên sườn đồi dựng đứng, chẳng khác gì kẻ kiêu hùng đang truy cầu thứ mà người thường không thể với tới.