Chương 265
Đồi Ánh Sáng cao ba trăm mét so với mặt đất. Từ chân đến đỉnh đều dốc đứng, không có chỗ dừng nghỉ.
Thomas cưỡi Mặt Trời Trắng chỉ phi một lúc là lên đến đỉnh. Gã ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, đợi Tài phi lên.
Trong bụng Tài sinh ra cảm giác hồi hộp.
Hắn biết rằng nhìn Thomas cưỡi ngựa đơn giản như vậy, chứ thực ra khó khăn vô cùng.
Sức ngựa phải khỏe phi thường mới tải được người nặng bảy, tám mươi cân vượt qua chặng đường dài ba trăm mét dốc đứng.
Ngựa càng lên cao vó ngựa càng yếu, sức ỳ càng lớn, ở chặng cuối nếu sơ sảy sẽ rơi vào trạng thái thất tốc, bị trọng lực kéo rơi xuống, cả người lẫn ngựa đều chết.
Huống chi kinh nghiệm cưỡi ngựa của hắn chỉ bằng cái móng tay, gặp phải tình huống bất ngờ biết xử lý cách nào?
Nhưng hắn đã đến đây rồi, không thể lùi lại được nữa.
Hắn cúi xuống, nói với con ngựa:
- Cố lên, Mặt Trời Đen, mày không thể thua con Trắng kia được. Mày mới là con ngựa ưu tú nhất.
Mặt Trời Đen hí lên một tiếng hưng phấn, tựa như hiểu tiếng người.
- Tiến lên nào, thần mã của ta. Hãy đưa ta đến đỉnh đồi.
Tài thúc hai chân vào sườn ngựa. Mặt Trời Đen dậm một nhịp ngắn, rồi lập tức bật lên, lao thẳng tới chân đồi.
Con ngựa vọt lên đồi, leo dốc như đi trên đất bằng. Tốc độ trước sau không hề chậm lại.
Sức lực của Mặt Trời Đen mạnh không sao tưởng tượng nổi. Nó cõng một người trưởng thành trên lưng mà cứ như không, tốc độ càng lúc càng nhanh, bờm ngựa không tung bay mà xõa thành một đường chéo thẳng tắp. Toàn thân Mặt Trời Đen hóa thành tia chớp bay vượt lên đến đỉnh đồi, lúc hạ xuống con ngựa nhìn về phía Mặt Trời Trắng mà hí vang, tựa như đang thể hiện thái độ khiêu khích.
Thomas ngạc nhiên, nói:
- Thật lạ lùng, ngoài ta ra, chưa từng có ai cưỡi được con ngựa này lên đến đỉnh đồi Ánh Sáng trước đây.
Tài nghe vậy, trong bụng tức giận.
Hóa ra Thomas định mượn chuyện leo núi để hạ nhục hắn. Nếu không phải hắn với ngựa hòa hợp thì đã trở thành trò cười trước đám kỵ binh.
Trên đỉnh đồi kê một cái bàn sắt với hai chiếc ghế bằng sắt.
Từ trên cao, mặt trời chiếu rọi xuống, cảm giác như trời và đồi hòa vào làm một.
Thomas nhảy khỏi lưng ngựa, tiến tới khu vực chính giữa, chỉ tay vào một chiếc ghế, nói:
- Mời Phó Tư Lệnh ngồi.
Tài gật đầu, ngồi vào chiếc ghế đối diện với Thomas.
Thomas cười nói:
- Không có rượu, không có nước, không có người phục vụ, chỉ có hai chúng ta ngồi đây với thiên nhiên. Hy vọng anh không thấy phiền.
- Không phiền đâu. Chỗ này thật tuyệt vời. Nhưng tôi tự hỏi vì sao chỉ có hai cái ghế?
- Lý do cũng đơn giản thôi. Ở Vùng đất Tự Do chỉ có hai con ngựa có thể đưa được người lên đỉnh đồi Ánh Sáng. Chính vì thế mà tôi đặt tên cho chúng là Mặt Trời, một Trắng một Đen đối lập nhau, cạnh tranh với nhau, thúc đẩy lẫn nhau. Tôi thích con Trắng và thường cưỡi con Trắng, bất kỳ ai cưỡi được con Đen đều sẽ được ngồi cùng tôi trên đỉnh đồi. Nhưng bao nhiêu năm qua không ai làm được điều đó, ngay cả các em trai tôi. Cảm giác ngồi một mình nơi đây, dưới ánh nắng Mặt Trời chói chang, ngắm nhìn vùng đất của mình ngày càng phát triển thật là tự hào mà cũng thật cô độc. Tôi hy vọng rằng một ngày kia con trai tôi, người sẽ thừa kế đất nước của tôi, sẽ ngồi vào cái ghế mà anh đang ngồi. Nhưng để làm được điều đó trước khi hai thần mã trở nên quá già thì nó cần sớm được thụ thai, tốt nhất là trong năm nay.
- Tôi nghĩ vợ anh luôn sẵn sàng đáp ứng điều đó.
Thomas lạnh lùng đáp:
- Cô ta vô sinh.
- Thật đáng tiếc. Có lẽ đó là số phận.
- Không số phận nào có thể cản bước Thomas Grey ta.
- Thomas, tôi chúc anh mọi điều may mắn về vấn đề dòng dõi. Như tôi đã nói, tôi đến đây vì anh không cho các chuyến xe chở lương thực rời khỏi Khu Đông. Tôi cần nhắc anh nhớ rằng đây là hành vi vượt quyền. Lữ Đoàn Đen không có tư cách ban hành lệnh cấm này. Liên Minh yêu cầu anh lập tức trả tự do cho các đoàn xe và để chúng trở về trụ sở.
Thomas lắc đầu:
- Liên Minh không có quyền yêu cầu tôi làm như vậy.
- Câu ấy thật là lạ đời.
- Năm xưa khi thế giới cũ sụp đổ, bố tôi đã dẫn một triệu người về hội quân với đại tướng Mc Alister. Ngài đã nói với bố tôi rằng chúng ta là một Liên Minh các Lữ Đoàn Quân dựa trên tinh thần Tự Do, và Lữ Đoàn Đen có thể đơn phương tách ra khỏi Liên Minh vào bất kỳ thời điểm nào. Đó là lời hứa của ngài. Lữ Đoàn Đen đã ở lại Liên Minh vì niềm kính trọng dành cho đại tướng. Nhưng đại tướng đã chết, niềm kính trọng cũng theo đó mất đi. Chúng tôi được toàn quyền tách ra khỏi Liên Minh mà các anh không thể ngăn cản, thưa Phó Tư Lệnh thường trực. Chúng tôi cũng được toàn quyền làm những gì mình muốn ở Khu Đông vì nó là vùng đất của tôi, do cha con tôi dùng chính máu của mình xây dựng nên.
Khi nói những câu ấy, Thomas không cao giọng, cũng không nhấn mạnh như lúc hai người mới gặp nhau.
Gã nói một cách bình tĩnh như đang nói về một thực tế hiển nhiên, không thể tranh cãi và cũng không thể cưỡng lại.
Thomas cưỡi Mặt Trời Trắng chỉ phi một lúc là lên đến đỉnh. Gã ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, đợi Tài phi lên.
Trong bụng Tài sinh ra cảm giác hồi hộp.
Hắn biết rằng nhìn Thomas cưỡi ngựa đơn giản như vậy, chứ thực ra khó khăn vô cùng.
Sức ngựa phải khỏe phi thường mới tải được người nặng bảy, tám mươi cân vượt qua chặng đường dài ba trăm mét dốc đứng.
Ngựa càng lên cao vó ngựa càng yếu, sức ỳ càng lớn, ở chặng cuối nếu sơ sảy sẽ rơi vào trạng thái thất tốc, bị trọng lực kéo rơi xuống, cả người lẫn ngựa đều chết.
Huống chi kinh nghiệm cưỡi ngựa của hắn chỉ bằng cái móng tay, gặp phải tình huống bất ngờ biết xử lý cách nào?
Nhưng hắn đã đến đây rồi, không thể lùi lại được nữa.
Hắn cúi xuống, nói với con ngựa:
- Cố lên, Mặt Trời Đen, mày không thể thua con Trắng kia được. Mày mới là con ngựa ưu tú nhất.
Mặt Trời Đen hí lên một tiếng hưng phấn, tựa như hiểu tiếng người.
- Tiến lên nào, thần mã của ta. Hãy đưa ta đến đỉnh đồi.
Tài thúc hai chân vào sườn ngựa. Mặt Trời Đen dậm một nhịp ngắn, rồi lập tức bật lên, lao thẳng tới chân đồi.
Con ngựa vọt lên đồi, leo dốc như đi trên đất bằng. Tốc độ trước sau không hề chậm lại.
Sức lực của Mặt Trời Đen mạnh không sao tưởng tượng nổi. Nó cõng một người trưởng thành trên lưng mà cứ như không, tốc độ càng lúc càng nhanh, bờm ngựa không tung bay mà xõa thành một đường chéo thẳng tắp. Toàn thân Mặt Trời Đen hóa thành tia chớp bay vượt lên đến đỉnh đồi, lúc hạ xuống con ngựa nhìn về phía Mặt Trời Trắng mà hí vang, tựa như đang thể hiện thái độ khiêu khích.
Thomas ngạc nhiên, nói:
- Thật lạ lùng, ngoài ta ra, chưa từng có ai cưỡi được con ngựa này lên đến đỉnh đồi Ánh Sáng trước đây.
Tài nghe vậy, trong bụng tức giận.
Hóa ra Thomas định mượn chuyện leo núi để hạ nhục hắn. Nếu không phải hắn với ngựa hòa hợp thì đã trở thành trò cười trước đám kỵ binh.
Trên đỉnh đồi kê một cái bàn sắt với hai chiếc ghế bằng sắt.
Từ trên cao, mặt trời chiếu rọi xuống, cảm giác như trời và đồi hòa vào làm một.
Thomas nhảy khỏi lưng ngựa, tiến tới khu vực chính giữa, chỉ tay vào một chiếc ghế, nói:
- Mời Phó Tư Lệnh ngồi.
Tài gật đầu, ngồi vào chiếc ghế đối diện với Thomas.
Thomas cười nói:
- Không có rượu, không có nước, không có người phục vụ, chỉ có hai chúng ta ngồi đây với thiên nhiên. Hy vọng anh không thấy phiền.
- Không phiền đâu. Chỗ này thật tuyệt vời. Nhưng tôi tự hỏi vì sao chỉ có hai cái ghế?
- Lý do cũng đơn giản thôi. Ở Vùng đất Tự Do chỉ có hai con ngựa có thể đưa được người lên đỉnh đồi Ánh Sáng. Chính vì thế mà tôi đặt tên cho chúng là Mặt Trời, một Trắng một Đen đối lập nhau, cạnh tranh với nhau, thúc đẩy lẫn nhau. Tôi thích con Trắng và thường cưỡi con Trắng, bất kỳ ai cưỡi được con Đen đều sẽ được ngồi cùng tôi trên đỉnh đồi. Nhưng bao nhiêu năm qua không ai làm được điều đó, ngay cả các em trai tôi. Cảm giác ngồi một mình nơi đây, dưới ánh nắng Mặt Trời chói chang, ngắm nhìn vùng đất của mình ngày càng phát triển thật là tự hào mà cũng thật cô độc. Tôi hy vọng rằng một ngày kia con trai tôi, người sẽ thừa kế đất nước của tôi, sẽ ngồi vào cái ghế mà anh đang ngồi. Nhưng để làm được điều đó trước khi hai thần mã trở nên quá già thì nó cần sớm được thụ thai, tốt nhất là trong năm nay.
- Tôi nghĩ vợ anh luôn sẵn sàng đáp ứng điều đó.
Thomas lạnh lùng đáp:
- Cô ta vô sinh.
- Thật đáng tiếc. Có lẽ đó là số phận.
- Không số phận nào có thể cản bước Thomas Grey ta.
- Thomas, tôi chúc anh mọi điều may mắn về vấn đề dòng dõi. Như tôi đã nói, tôi đến đây vì anh không cho các chuyến xe chở lương thực rời khỏi Khu Đông. Tôi cần nhắc anh nhớ rằng đây là hành vi vượt quyền. Lữ Đoàn Đen không có tư cách ban hành lệnh cấm này. Liên Minh yêu cầu anh lập tức trả tự do cho các đoàn xe và để chúng trở về trụ sở.
Thomas lắc đầu:
- Liên Minh không có quyền yêu cầu tôi làm như vậy.
- Câu ấy thật là lạ đời.
- Năm xưa khi thế giới cũ sụp đổ, bố tôi đã dẫn một triệu người về hội quân với đại tướng Mc Alister. Ngài đã nói với bố tôi rằng chúng ta là một Liên Minh các Lữ Đoàn Quân dựa trên tinh thần Tự Do, và Lữ Đoàn Đen có thể đơn phương tách ra khỏi Liên Minh vào bất kỳ thời điểm nào. Đó là lời hứa của ngài. Lữ Đoàn Đen đã ở lại Liên Minh vì niềm kính trọng dành cho đại tướng. Nhưng đại tướng đã chết, niềm kính trọng cũng theo đó mất đi. Chúng tôi được toàn quyền tách ra khỏi Liên Minh mà các anh không thể ngăn cản, thưa Phó Tư Lệnh thường trực. Chúng tôi cũng được toàn quyền làm những gì mình muốn ở Khu Đông vì nó là vùng đất của tôi, do cha con tôi dùng chính máu của mình xây dựng nên.
Khi nói những câu ấy, Thomas không cao giọng, cũng không nhấn mạnh như lúc hai người mới gặp nhau.
Gã nói một cách bình tĩnh như đang nói về một thực tế hiển nhiên, không thể tranh cãi và cũng không thể cưỡng lại.