Chương 266
Trời về chiều, ánh nắng nhạt dần đi, Mặt trời biến thành một quả cầu màu cam có thể nhìn thẳng vào mà không chói mắt.
Hai người đàn ông nhìn về phía Tây, nơi quả cầu ấy sẽ lặn xuống.
Thomas hỏi:
- Nơi đó là nhà của anh, phải không?
Tài gật đầu.
- Anh có một gia đình hoàn hảo mà vẫn bám theo váy một người phụ nữ trẻ.
Tài cảm giác như mình đã trải qua cuộc nói chuyện này ở đâu rồi.
Hắn chợt nhớ ra. Đó là cuộc nói chuyện với Gavin. Cả hai lần hắn đều bị cuốn vào vòng xoáy ghen tuông với Marley làm trung tâm. Chỉ có điều Thomas không phải là dạng người mà một kẻ tầm thường như Gavin có thể sánh được.
- Giữa chúng tôi không có mối quan hệ gì bất thường cả. Chúng tôi đi cùng nhau đến đây vì lý do công việc. Tôi chắc rằng Marley sẽ cho anh biết quyết định tùy tiện của anh khiến công việc kinh doanh của cô ấy khó khăn ra sao.
- Gây khó khăn cho Marley chính là điều tôi muốn.
Tài chuyển chủ đề câu chuyện:
- Thomas, em trai của anh sao rồi?
Thomas nói một cách tức giận:
- Nó đang bị Matthew khống chế.
- Matthew Miller, một trong ba Sát Thần mà anh có?
- Đúng vậy, và cũng là tên nguy hiểm nhất. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra tâm lý của hắn bất ổn, nhưng một khi anh đã mất đến mười nghìn quân nhân ưu tú thì anh sẵn sàng tha về cả những thằng tâm thần, miễn là hắn tiếp nhận được thứ ma túy chết tiệt ấy.
- Tôi hiểu sự căng thẳng của anh.
Thomas đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Tài, quát lớn:
- Đừng giả nhân giả nghĩa. Anh và sếp của anh, lão già Jackson khốn kiếp ấy, là những kẻ thủ đoạn, khốn nạn không lời nào tả xiết. Các ngươi không dám đường hoàng đấu với ta trên chiến trường mà dùng các trò đánh lén hèn hạ nhắm vào gia đình, anh em ta. Jackson đã sớm liên hệ với Matthew và xúi bẩy hắn bắt giữ em trai ta để gây sức ép với ta. Lão ta nghĩ cách này sẽ giúp lão chiến thắng ư? Lão đánh giá ta quá thấp rồi đó.
- Thomas, – Tài nói một cách nhẹ nhàng. – Tôi đến đây để giúp anh. Tôi có thể đánh bại Matthew và cứu em trai anh, nếu anh hứa danh dự với tôi rằng anh sẽ chấm dứt lệnh cấm xuất lương thực và khôi phục hoạt động vận chuyển hàng hóa bình thường như cũ.
- Anh nói mới đơn giản làm sao. Anh không biết Matthew.
- Tôi không biết hắn là ai, nhưng tôi biết tôi là ai.
Lời nói ấy mang theo sự tự tin ghê gớm, Thomas nghe xong lập tức cảm thấy bị thuyết phục.
Gã trở nên tư lự:
- Tôi sẽ đáp ứng điều kiện của anh nếu anh đáp ứng thêm một điều kiện của tôi.
- Nói đi.
- Tôi muốn các anh để Marley ở lại đây.
Tài đáp ngay:
- Không được.
Thomas nhướng mày lên:
- Phó Tư Lệnh, anh nói mà không cần suy nghĩ. Làm sao anh lại phản ứng một cách dữ dội như vậy?
- Marley là Siêu Thần Tài, là nhân vật tối quan trọng của Liên Minh. Tôi không thể giao cô ta cho anh.
- Hừ, Siêu Thần Tài. Siêu Thần Tài đã là cái gì? Việc cỏn con ấy ai chả làm được. Từ trước đến nay đã có Thần Tài nào thua lỗ chưa? Chỉ cần hắn ta có trí khôn của một con bò cũng có thể giàu nứt đố đổ vách. Anh để cô ta lại đây, về lập người khác lên làm Siêu Thần Tài. Tôi sẽ hỗ trợ người đó hết mức.
- Chuyện đó chỉ có Tư Lệnh quyết được. Tôi không đủ thẩm quyền.
- Vậy thì các anh cứ để Marley lại đây, sau đó đi về, khi có lệnh của Jackson quay lại đây báo tôi cũng không muộn.
- Thomas, trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao anh phải cố chấp với Marley như vậy? Sao anh không hỏi thẳng ý kiến cô ta ấy? Nếu Marley đồng ý ở lại thì tôi sẽ lập tức rời đi, không nói câu nào nữa, còn nếu không thì hãy từ từ thuyết phục.
- Thuyết phục, hừ, tôi đã cố công thuyết phục cô ta hơn ba chục lần. Người phụ nữ này thật quái ác, tôi chỉ có được thể xác chứ không chinh phục được trái tim. Trái tim của cô ta đặt ở một nơi nào đó mà tôi không thể nào với tới được. Nhưng tôi muốn cô ta sinh con cho tôi và tôi nhất định sẽ làm được điều đó. Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, điều kiện của tôi rõ ràng như vậy, không thay đổi. Việc anh quyết định thế nào là tùy anh.
Thomas nhảy phắt lên lưng ngựa, quay đầu nói với Tài:
- Phó Tư Lệnh, có muốn thi tài không?
- Thi tài như thế nào?
- Ai xuống tới chân núi trước thì thắng.
Tài gật đầu, nhảy lên lưng Mặt Trời Đen, thúc con ngựa tiến lên, đứng ngang bằng với Thomas.
Sau lần leo núi vừa rồi, hắn đã nắm rõ kỹ năng cưỡi ngựa.
Đôi mắt con ngựa ô lóe hung quang, tựa như nó hiểu được loài người muốn gì ở nó, và nó cũng tự biết nó muốn gì ở mình.
Nó muốn chiến thắng Mặt Trời Trắng, vì ông chủ luôn yêu thích con ngựa trắng hơn. Tình cảm đó được biểu hiện một cách quá rõ ràng trong khoảng thời gian quá dài khiến ngay cả ngựa cũng không chịu nổi. Nó thường bị nhốt trong chuồng, ngắm nhìn con ngựa trắng được ông chủ vỗ về, cưng nựng. Chủ nhân chỉ nhớ đến nó đôi lần trong một năm, và ngay cả những lần hiếm hoi ấy vẫn thường có Mặt Trời Trắng bên cạnh, tựa như lời nhắc nhở rằng nó chỉ là lựa chọn số hai trong chuồng. Sâu trong trí nó, một con thần mã vượt xa những con ngựa thông thường, nó cảm thấy điều đó thật bất công, bởi vì nó có niềm tin mãnh liệt rằng mình nhanh hơn, bền bỉ hơn, thông minh hơn và cũng mạnh mẽ hơn Mặt Trời Trắng; sự lựa chọn dựa trên ngoại hình của ông chủ làm tổn hại lòng tự trọng và sự tự tin trong người nó, khiến nó cảm thấy mình thất bại và vô dụng.
Mặt Trời Đen dựng đứng trên hai chân sau, bờm ngựa tung bay, và nó cất tiếng hí một cách dữ dội. Tiếng hí của nó theo gió vang vọng khắp nơi, cách xa vài cây số cũng nghe thấy
Hai người đàn ông nhìn về phía Tây, nơi quả cầu ấy sẽ lặn xuống.
Thomas hỏi:
- Nơi đó là nhà của anh, phải không?
Tài gật đầu.
- Anh có một gia đình hoàn hảo mà vẫn bám theo váy một người phụ nữ trẻ.
Tài cảm giác như mình đã trải qua cuộc nói chuyện này ở đâu rồi.
Hắn chợt nhớ ra. Đó là cuộc nói chuyện với Gavin. Cả hai lần hắn đều bị cuốn vào vòng xoáy ghen tuông với Marley làm trung tâm. Chỉ có điều Thomas không phải là dạng người mà một kẻ tầm thường như Gavin có thể sánh được.
- Giữa chúng tôi không có mối quan hệ gì bất thường cả. Chúng tôi đi cùng nhau đến đây vì lý do công việc. Tôi chắc rằng Marley sẽ cho anh biết quyết định tùy tiện của anh khiến công việc kinh doanh của cô ấy khó khăn ra sao.
- Gây khó khăn cho Marley chính là điều tôi muốn.
Tài chuyển chủ đề câu chuyện:
- Thomas, em trai của anh sao rồi?
Thomas nói một cách tức giận:
- Nó đang bị Matthew khống chế.
- Matthew Miller, một trong ba Sát Thần mà anh có?
- Đúng vậy, và cũng là tên nguy hiểm nhất. Ngay từ đầu tôi đã nhận ra tâm lý của hắn bất ổn, nhưng một khi anh đã mất đến mười nghìn quân nhân ưu tú thì anh sẵn sàng tha về cả những thằng tâm thần, miễn là hắn tiếp nhận được thứ ma túy chết tiệt ấy.
- Tôi hiểu sự căng thẳng của anh.
Thomas đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Tài, quát lớn:
- Đừng giả nhân giả nghĩa. Anh và sếp của anh, lão già Jackson khốn kiếp ấy, là những kẻ thủ đoạn, khốn nạn không lời nào tả xiết. Các ngươi không dám đường hoàng đấu với ta trên chiến trường mà dùng các trò đánh lén hèn hạ nhắm vào gia đình, anh em ta. Jackson đã sớm liên hệ với Matthew và xúi bẩy hắn bắt giữ em trai ta để gây sức ép với ta. Lão ta nghĩ cách này sẽ giúp lão chiến thắng ư? Lão đánh giá ta quá thấp rồi đó.
- Thomas, – Tài nói một cách nhẹ nhàng. – Tôi đến đây để giúp anh. Tôi có thể đánh bại Matthew và cứu em trai anh, nếu anh hứa danh dự với tôi rằng anh sẽ chấm dứt lệnh cấm xuất lương thực và khôi phục hoạt động vận chuyển hàng hóa bình thường như cũ.
- Anh nói mới đơn giản làm sao. Anh không biết Matthew.
- Tôi không biết hắn là ai, nhưng tôi biết tôi là ai.
Lời nói ấy mang theo sự tự tin ghê gớm, Thomas nghe xong lập tức cảm thấy bị thuyết phục.
Gã trở nên tư lự:
- Tôi sẽ đáp ứng điều kiện của anh nếu anh đáp ứng thêm một điều kiện của tôi.
- Nói đi.
- Tôi muốn các anh để Marley ở lại đây.
Tài đáp ngay:
- Không được.
Thomas nhướng mày lên:
- Phó Tư Lệnh, anh nói mà không cần suy nghĩ. Làm sao anh lại phản ứng một cách dữ dội như vậy?
- Marley là Siêu Thần Tài, là nhân vật tối quan trọng của Liên Minh. Tôi không thể giao cô ta cho anh.
- Hừ, Siêu Thần Tài. Siêu Thần Tài đã là cái gì? Việc cỏn con ấy ai chả làm được. Từ trước đến nay đã có Thần Tài nào thua lỗ chưa? Chỉ cần hắn ta có trí khôn của một con bò cũng có thể giàu nứt đố đổ vách. Anh để cô ta lại đây, về lập người khác lên làm Siêu Thần Tài. Tôi sẽ hỗ trợ người đó hết mức.
- Chuyện đó chỉ có Tư Lệnh quyết được. Tôi không đủ thẩm quyền.
- Vậy thì các anh cứ để Marley lại đây, sau đó đi về, khi có lệnh của Jackson quay lại đây báo tôi cũng không muộn.
- Thomas, trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao anh phải cố chấp với Marley như vậy? Sao anh không hỏi thẳng ý kiến cô ta ấy? Nếu Marley đồng ý ở lại thì tôi sẽ lập tức rời đi, không nói câu nào nữa, còn nếu không thì hãy từ từ thuyết phục.
- Thuyết phục, hừ, tôi đã cố công thuyết phục cô ta hơn ba chục lần. Người phụ nữ này thật quái ác, tôi chỉ có được thể xác chứ không chinh phục được trái tim. Trái tim của cô ta đặt ở một nơi nào đó mà tôi không thể nào với tới được. Nhưng tôi muốn cô ta sinh con cho tôi và tôi nhất định sẽ làm được điều đó. Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, điều kiện của tôi rõ ràng như vậy, không thay đổi. Việc anh quyết định thế nào là tùy anh.
Thomas nhảy phắt lên lưng ngựa, quay đầu nói với Tài:
- Phó Tư Lệnh, có muốn thi tài không?
- Thi tài như thế nào?
- Ai xuống tới chân núi trước thì thắng.
Tài gật đầu, nhảy lên lưng Mặt Trời Đen, thúc con ngựa tiến lên, đứng ngang bằng với Thomas.
Sau lần leo núi vừa rồi, hắn đã nắm rõ kỹ năng cưỡi ngựa.
Đôi mắt con ngựa ô lóe hung quang, tựa như nó hiểu được loài người muốn gì ở nó, và nó cũng tự biết nó muốn gì ở mình.
Nó muốn chiến thắng Mặt Trời Trắng, vì ông chủ luôn yêu thích con ngựa trắng hơn. Tình cảm đó được biểu hiện một cách quá rõ ràng trong khoảng thời gian quá dài khiến ngay cả ngựa cũng không chịu nổi. Nó thường bị nhốt trong chuồng, ngắm nhìn con ngựa trắng được ông chủ vỗ về, cưng nựng. Chủ nhân chỉ nhớ đến nó đôi lần trong một năm, và ngay cả những lần hiếm hoi ấy vẫn thường có Mặt Trời Trắng bên cạnh, tựa như lời nhắc nhở rằng nó chỉ là lựa chọn số hai trong chuồng. Sâu trong trí nó, một con thần mã vượt xa những con ngựa thông thường, nó cảm thấy điều đó thật bất công, bởi vì nó có niềm tin mãnh liệt rằng mình nhanh hơn, bền bỉ hơn, thông minh hơn và cũng mạnh mẽ hơn Mặt Trời Trắng; sự lựa chọn dựa trên ngoại hình của ông chủ làm tổn hại lòng tự trọng và sự tự tin trong người nó, khiến nó cảm thấy mình thất bại và vô dụng.
Mặt Trời Đen dựng đứng trên hai chân sau, bờm ngựa tung bay, và nó cất tiếng hí một cách dữ dội. Tiếng hí của nó theo gió vang vọng khắp nơi, cách xa vài cây số cũng nghe thấy