Chương 279
Tâm trạng của Tài vừa mới thả lỏng, đã lại trở nên khẩn trương.
Hắn nhận ra rằng mình đang bị kẹp giữa hai đạo quân, cả hai đạo quân đều vô cùng hùng hậu.
Đằng sau lưng hắn, xe tăng nghiến bánh răng ken két lên các thân cây ngô cao hơn cả đầu ngựa. Những chiếc xe tăng màu đen dàn thành hàng ngang, trải dài trên một vùng đất rộng hàng cây số, chậm rãi tiến lên.
Lực lượng bên Lữ Đoàn Đen do ở thế bị động nên quân số huy động được chỉ bằng một phần năm so với phe tấn công.
Trước mắt Tài, xe tăng của Tam Quân ken đặc như kiến cỏ.
Tài hiểu rằng nếu hắn không tranh thủ được khoảng thời gian hai bên đang hành quân, đợi đến lúc các nòng pháo trên xe tăng cùng khai hỏa thì cho dù có một trăm Trần Tuấn Tài, à không, cứ cho là có một nghìn Trần Tuấn Tài đi nữa, cơ thể cũng sẽ bị pháo kích hóa thành bụi phấn.
Hắn thúc mạnh vào hông Mặt Trời Đen, miệng hô lớn:
- Tiến lên nào, thần mã của ta. Hãy đưa ta về phía bên kia.
Mặt Trời Đen thông minh sáng láng, lập tức hiểu ý, cơ thể to lớn vừa động đã nhảy vọt lên phía trước mười mét, ra sức chạy.
Tài chưa bao giờ thấy con ngựa này chạy nhanh đến thế. Thân chiến mã như lướt trên mặt đất, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng vó dậm chân trên nền đất ruộng.
- Nhanh nữa, nhanh nữa lên.
Gió thổi rát mặt hắn. Nếu không phải hắn đang rạp người xuống, bám chắc dây cương, thì có lẽ hắn đã bị gió lớn hất văng ra đằng sau.
Mặt Trời Đen đã chạy đến tâm điểm chiến trường.
Phát súng đầu tiên đã nổ, điểm va chạm chỉ cách hắn có mười mét. Đất ruộng bị cày xới, bật tung lên, đập cả vào mình ngựa đau rát, nhưng con ngựa vẫn im lặng tiến lên.
Thêm hai trăm mét nữa, tăng pháo bắt đầu nổ liên hồi.
Tài chưa từng thấy điều gì như thế.
Xung quanh hắn đạn pháo bay chíu chít. Đạn xe tăng nặng hàng chục cân, kích thước không khác gì quả tên lửa cỡ nhỏ, lúc sượt qua người hắn cảm giác như suýt bị hấp lực cuốn theo, lúc pháo nổ, trời đất cùng rung chuyển.
Hàng chục nghìn quả đạn pháo đồng loạt phát nổ cùng lúc.
Sức ép từ vụ nổ gần nhất hất Mặt Trời Đen văng lệch khỏi đường chạy hai mươi mét, còn chưa kịp ngã xuống đã bị vụ nổ thứ hai hất ngược trở lại.
Tài bị sức công phá của vụ nổ hất ra khỏi mình ngựa, nằm bẹp trên đất ruộng, đầu óc mê man.
Hắn muốn buông xuôi tất cả, nhưng đôi tai thính nhạy không gì so sánh được của hắn bỗng bắt được tiếng ngựa hí giữa chiến trường vang rền đạn pháo. Chính tiếng hí ấy đã thôi thúc hắn tỉnh lại.
Tài gượng bò dậy, trước mắt hắn con ngựa đang bị hàng tảng đất đen rất nặng đè lên người.
Hắn loạng choạng bước đến, dùng tay trần bê những tảng đất khỏi người chiến mã, vứt sang một bên.
- Dậy đi. – Hắn hét lớn. – Mày không được nằm đây. Tao sẽ đưa mày trở về.
Tiếng hét của hắn bị đạn pháo át đi, nhưng con ngựa hiểu được câu ấy, cố gắng đứng dậy.
Cơ thể Mặt Trời Đen rất nặng, lại thêm kích thước to lớn, Tài tuy là Sát Thần, sức lực ngàn người có một mà cũng không giúp được gì, chỉ có thể thúc giục nó tự đứng lên.
- Cố lên. Mày nhất định sẽ làm được mà.
Con ngựa hí lên một tiếng vang dội. Nó vùng dậy, đứng vững trên bốn chân.
Tài vui mừng nhảy lên lưng nó. Con ngựa một lần nữa ra sức chạy về phía Tam Quân.
Đạn pháo nổ rền hai bên, nhưng lần này may mắn không quả đạn nào rơi sát người.
Mặt Trời Đen thành công chạy về Tam Quân, thay vì ngừng lại, Tài thúc nó tiếp tục tiến lên.
Ở đằng sau lưng họ, chiến trường đang diễn ra vô cùng khốc liệt.
Nhưng vào lúc này, đó không phải là điều mà Tài quan tâm đến. Hắn chỉ muốn một người một ngựa sống sót trở về vùng đất trung tâm.
Mặt Trời Đen chạy mãi, chạy mãi vẫn thấy đang trong quân đoàn tăng thiết giáp. Số lượng xe tăng nhiều không sao tưởng tượng nổi.
Chính vào lúc ấy, Tài chợt nhận ra tiềm lực quân sự của Vùng đất Tự Do.
Vùng đất Tự Do không chỉ có dao kiếm, không chỉ có sát thủ, trên thực tế, dao kiếm và sát thủ chỉ là lớp váng dầu trên mặt biển. Sâu thăm thẳm bên dưới là cả một ngành công nghiệp quốc phòng vô cùng hùng mạnh, chỉ có điều ngành công nghiệp này đã bị đè ép và che dấu trong suốt mười sáu năm.
Cái chết của Mc Alister đã tháo bỏ lớp phong ấn từng một thời kìm hãm các Lữ Đoàn, bây giờ chúng đang thỏa sức chế tạo các loại vũ khí mang tính hủy diệt.
Phát hiện này khiến Tài rùng mình.
Cho dù từ lâu hắn đã biết rằng quân lực của các Lữ Đoàn lên đến ba triệu người, nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là một con số, giờ đây khi chạy giữa đoàn tăng với số lượng bạt ngàn như lá rừng, hắn mới thực sự hiểu thế nào là quân lực hùng hậu, thế nào là chiến tranh tổng lực.
Chả trách các thế lực quân sự đã cai trị Vùng đất Tự Do trong khoảng thời gian lâu như vậy. Làm sao sức người có thể chống lại các đội quân được tổ chức tốt với các trang thiết bị hiện đại?
Hắn nhận ra rằng mình đang bị kẹp giữa hai đạo quân, cả hai đạo quân đều vô cùng hùng hậu.
Đằng sau lưng hắn, xe tăng nghiến bánh răng ken két lên các thân cây ngô cao hơn cả đầu ngựa. Những chiếc xe tăng màu đen dàn thành hàng ngang, trải dài trên một vùng đất rộng hàng cây số, chậm rãi tiến lên.
Lực lượng bên Lữ Đoàn Đen do ở thế bị động nên quân số huy động được chỉ bằng một phần năm so với phe tấn công.
Trước mắt Tài, xe tăng của Tam Quân ken đặc như kiến cỏ.
Tài hiểu rằng nếu hắn không tranh thủ được khoảng thời gian hai bên đang hành quân, đợi đến lúc các nòng pháo trên xe tăng cùng khai hỏa thì cho dù có một trăm Trần Tuấn Tài, à không, cứ cho là có một nghìn Trần Tuấn Tài đi nữa, cơ thể cũng sẽ bị pháo kích hóa thành bụi phấn.
Hắn thúc mạnh vào hông Mặt Trời Đen, miệng hô lớn:
- Tiến lên nào, thần mã của ta. Hãy đưa ta về phía bên kia.
Mặt Trời Đen thông minh sáng láng, lập tức hiểu ý, cơ thể to lớn vừa động đã nhảy vọt lên phía trước mười mét, ra sức chạy.
Tài chưa bao giờ thấy con ngựa này chạy nhanh đến thế. Thân chiến mã như lướt trên mặt đất, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng vó dậm chân trên nền đất ruộng.
- Nhanh nữa, nhanh nữa lên.
Gió thổi rát mặt hắn. Nếu không phải hắn đang rạp người xuống, bám chắc dây cương, thì có lẽ hắn đã bị gió lớn hất văng ra đằng sau.
Mặt Trời Đen đã chạy đến tâm điểm chiến trường.
Phát súng đầu tiên đã nổ, điểm va chạm chỉ cách hắn có mười mét. Đất ruộng bị cày xới, bật tung lên, đập cả vào mình ngựa đau rát, nhưng con ngựa vẫn im lặng tiến lên.
Thêm hai trăm mét nữa, tăng pháo bắt đầu nổ liên hồi.
Tài chưa từng thấy điều gì như thế.
Xung quanh hắn đạn pháo bay chíu chít. Đạn xe tăng nặng hàng chục cân, kích thước không khác gì quả tên lửa cỡ nhỏ, lúc sượt qua người hắn cảm giác như suýt bị hấp lực cuốn theo, lúc pháo nổ, trời đất cùng rung chuyển.
Hàng chục nghìn quả đạn pháo đồng loạt phát nổ cùng lúc.
Sức ép từ vụ nổ gần nhất hất Mặt Trời Đen văng lệch khỏi đường chạy hai mươi mét, còn chưa kịp ngã xuống đã bị vụ nổ thứ hai hất ngược trở lại.
Tài bị sức công phá của vụ nổ hất ra khỏi mình ngựa, nằm bẹp trên đất ruộng, đầu óc mê man.
Hắn muốn buông xuôi tất cả, nhưng đôi tai thính nhạy không gì so sánh được của hắn bỗng bắt được tiếng ngựa hí giữa chiến trường vang rền đạn pháo. Chính tiếng hí ấy đã thôi thúc hắn tỉnh lại.
Tài gượng bò dậy, trước mắt hắn con ngựa đang bị hàng tảng đất đen rất nặng đè lên người.
Hắn loạng choạng bước đến, dùng tay trần bê những tảng đất khỏi người chiến mã, vứt sang một bên.
- Dậy đi. – Hắn hét lớn. – Mày không được nằm đây. Tao sẽ đưa mày trở về.
Tiếng hét của hắn bị đạn pháo át đi, nhưng con ngựa hiểu được câu ấy, cố gắng đứng dậy.
Cơ thể Mặt Trời Đen rất nặng, lại thêm kích thước to lớn, Tài tuy là Sát Thần, sức lực ngàn người có một mà cũng không giúp được gì, chỉ có thể thúc giục nó tự đứng lên.
- Cố lên. Mày nhất định sẽ làm được mà.
Con ngựa hí lên một tiếng vang dội. Nó vùng dậy, đứng vững trên bốn chân.
Tài vui mừng nhảy lên lưng nó. Con ngựa một lần nữa ra sức chạy về phía Tam Quân.
Đạn pháo nổ rền hai bên, nhưng lần này may mắn không quả đạn nào rơi sát người.
Mặt Trời Đen thành công chạy về Tam Quân, thay vì ngừng lại, Tài thúc nó tiếp tục tiến lên.
Ở đằng sau lưng họ, chiến trường đang diễn ra vô cùng khốc liệt.
Nhưng vào lúc này, đó không phải là điều mà Tài quan tâm đến. Hắn chỉ muốn một người một ngựa sống sót trở về vùng đất trung tâm.
Mặt Trời Đen chạy mãi, chạy mãi vẫn thấy đang trong quân đoàn tăng thiết giáp. Số lượng xe tăng nhiều không sao tưởng tượng nổi.
Chính vào lúc ấy, Tài chợt nhận ra tiềm lực quân sự của Vùng đất Tự Do.
Vùng đất Tự Do không chỉ có dao kiếm, không chỉ có sát thủ, trên thực tế, dao kiếm và sát thủ chỉ là lớp váng dầu trên mặt biển. Sâu thăm thẳm bên dưới là cả một ngành công nghiệp quốc phòng vô cùng hùng mạnh, chỉ có điều ngành công nghiệp này đã bị đè ép và che dấu trong suốt mười sáu năm.
Cái chết của Mc Alister đã tháo bỏ lớp phong ấn từng một thời kìm hãm các Lữ Đoàn, bây giờ chúng đang thỏa sức chế tạo các loại vũ khí mang tính hủy diệt.
Phát hiện này khiến Tài rùng mình.
Cho dù từ lâu hắn đã biết rằng quân lực của các Lữ Đoàn lên đến ba triệu người, nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là một con số, giờ đây khi chạy giữa đoàn tăng với số lượng bạt ngàn như lá rừng, hắn mới thực sự hiểu thế nào là quân lực hùng hậu, thế nào là chiến tranh tổng lực.
Chả trách các thế lực quân sự đã cai trị Vùng đất Tự Do trong khoảng thời gian lâu như vậy. Làm sao sức người có thể chống lại các đội quân được tổ chức tốt với các trang thiết bị hiện đại?