Chương 280
Đại quân tiếp tục tiến lên. Tài giục ngựa chạy đến cuối đoàn xe tăng thì bắt đầu gặp bộ binh Tam Quân. Những người lính mặc trang phục Vàng, Xanh và Đỏ chia thành các tổ đội độc lập, tay cầm súng, thực hiện nhiệm vụ chiếm và giữ mảnh đất vừa chinh phục được.
Tài chặn một binh sĩ Lữ Đoàn Đỏ, hỏi trụ sở Bộ chỉ huy, khi đã có thông tin lập tức ruổi ngựa chạy đến.
Lính gác đưa hắn vào gặp các nhà lãnh đạo Tam Quân.
Trong trụ sở dã chiến có đầy đủ Jackson Jay, John Green và Kevin O'connell, cùng các tướng lĩnh quân đội.
Jackson khẽ gật đầu khi thấy hắn:
- Phó Tư Lệnh của chúng ta đã trở về.
Tài gằn giọng::
- Ông đã không làm theo điều tôi yêu cầu, Jackson. Ông đã ra lệnh tấn công mà không quan tâm đến mạng sống của tôi, mạng sống của Marley, và hơn hai trăm người bên ta. Tôi không rõ người của tôi có ai sống sót trở về được không, hay đã chết cả rồi. Nếu họ chết thì đó hoàn toàn là lỗi của ông, Jackson.
Gương mặt vốn dĩ đã lạnh lùng của Jackson càng trở nên sắt đá.
- Anh vẫn về được, thế là đủ. Tôi biết rằng anh sẽ có cách thoát thân. Cần phải đánh ngay khi các ngươi vẫn ở đấy để khiến Thomas không kịp trở tay. Trong chiến tranh, hy sinh là điều tất yếu. Binh lính chỉ là con cờ trong tay chúng ta, số phận của chúng là để bị nghiền nát và trải đường dẫn đến chiến thắng cuối cùng.
Lời nói ấy đã chọc giận Tài. Mắt trái của hắn dần đỏ lên.
Ý thức của hắn đã bị đầu độc và nhiễm thú tính. Hắn giống như người mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, mỗi khi tâm lý bị kích động mạnh lại trở nên mất kiểm soát. Muốn chữa bệnh hắn cần được tĩnh dưỡng, tránh xa những âm mưu, thủ đoạn đê hèn, những thứ có thể khiến hắn tức giận lần nữa. Nhưng hắn đã bước vào môi trường này, làm sao không để mình vấy bẩn?
John Green nhìn vào mắt Tài, ngạc nhiên khi thấy một bên trắng, một bên đỏ. Gã liền hỏi:
- Mắt anh làm sao vậy?
Gã hỏi đến hai lần, Tài vẫn không trả lời. Một tên trợ tá của John Green cảm thấy khó chịu thay cho chủ, bèn vỗ mạnh lên vai hắn. Tài quay phắt lại, dùng một tay bóp cổ gã, kéo sát vào mặt. Ánh mắt hai người chạm nhau. Sắc đỏ hoang dại tràn ngập tròng mắt Tài, khơi gợi nỗi sợ mang tính bản năng của tên trợ tá. Gã cảm giác như vừa có tia sét nổ trong đầu, tự nhiên phát hoảng không lý do. Người gã run lên bần bật, toàn thân nổi da gà, miệng phát ra những tiếng rên rỉ nghe không giống tiếng người. Đầu óc của gã lúc này trống rỗng, chỉ còn lại những cảm xúc nguyên thủy hèn mọn, tựa như một sinh linh cấp thấp đang đứng trước một hiện tượng thiên nhiên kỳ bí mà mình không có cách nào giải thích được, lập tức nảy sinh mong muốn bỏ chạy.
Tài buông tay ra, tên trợ tá hoảng loạn bò thật nhanh vào góc lều, chân tay rúm ró, mãi không đứng lên được.
- Chuyện gì đã xảy ra với ta? – Tài ôm mặt, lẩm bẩm. – Ta đã trở thành con quái vật như Matthew mất rồi. Một phần con người ta lúc này đã bị ác quỷ chế ngự, cứ như thế này nó sẽ nuốt chửng ta mất.
Những người còn lại trong phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ rằng lực tay của Tài quá mạnh làm tên trợ tá kia bị đau. Ai cũng biết Tài là cao thủ đẳng cấp Sát Thần, sức mạnh vượt xa người bình thường, chuyện này nếu có thật cũng chẳng có gì lạ.
Jackson trầm giọng hỏi:
- Đừng tức giận vì những việc lặt vặt nữa. Billie thế nào rồi? Anh đã giết nó chưa?
- Tôi đã cứu thằng bé.
- Vậy thì anh đã làm hỏng việc của tôi. Anh cứu thằng bé cũng tức là cứu Thomas, đối thủ nguy hiểm nhất của chúng ta và cũng là kẻ thù của anh. Thomas luôn muốn giết anh, nhưng anh lại đi cứu sự nghiệp của hắn. Phó Tư Lệnh, là do anh quá ngu không hiểu đại thể hay quá kém cỏi để thực hiện nhiệm vụ tôi ngầm giao cho anh?
- Tôi cứu nó bởi vì tôi vẫn còn là một con người, Jackson. Tôi không muốn giết một đứa trẻ con. Tôi chắc chắn rằng ông rất giỏi trong việc nhuộm máu người yếu thế, nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn làm.
Jackson lắc đầu, thốt lên đầy thất vọng:
- Anh vẫn còn thiếu sự cứng rắn cần thiết để làm chính trị. Những người làm chính trị không quan tâm đến tuổi tác của đối tượng mà chỉ quan tâm đến lợi ích mà đối tượng đó mang lại. Anh mềm yếu như vậy làm sao cai quản được Liên Minh? Thôi được, tranh cãi nữa cũng chẳng để làm gì. Anh đến vừa đúng lúc. Tôi cùng John và Kevin phải chỉ huy chiến dịch lần này, trụ sở Liên Minh đang thiếu người quản lý. Tôi muốn anh trở về, lo việc hậu cần cho đại quân. Cần rất nhiều lương thực, vũ khí và cả quân lính nữa nếu chiến tranh trở nên khốc liệt.
Tài ước gì mình có thể nói với Jackson rằng hắn muốn từ chức Phó Tư Lệnh Liên Minh.
Hắn căm ghét Jackson, hắn cảm thấy nhục nhã khi phải làm việc dưới quyền một người như lão. Hắn chán ngán việc phải sống trong thế giới tràn ngập âm mưu và thủ đoạn.
Hắn muốn được làm một người bình thường và hưởng một cuộc sống an nhàn bên gia đình. Hắn muốn làm những điều giản dị nhưng tốt đẹp. Hắn nuối tiếc cái thế giới trước chiến tranh hạt nhân. Thế giới ấy không hoàn hảo, thậm chí đã thoái hóa đi rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn tồn tại luật pháp và đạo đức.
Trên tất cả, hắn cảm thấy máu huyết trong người đã nhiễm độc, cơ thể suy kiệt đến mức chỉ muốn nằm vật xuống một cái giường êm ấm và ngủ thật say cho đến khi ý thức đã bị tổn thương lành lại.
Nhưng hắn không nói ra câu ấy được.
Tài biết rằng chức Phó Tư Lệnh thường trực Liên Minh không những mang lại vô vàn quyền lợi, mà còn là tấm khiên bảo vệ hắn và tất cả những người đang phụ thuộc vào hắn trước những đòn tấn công nham hiểm.
Bỏ chức này đồng nghĩa với việc mở cánh cửa cho kẻ thù chà đạp hắn. Có những con đường một khi đã bước chân vào rồi thì chỉ có thể đi tiếp chứ không có cách nào quay đầu lại được nữa.
Tài đáp một cách nhạt nhẽo:
- Được. Còn gì nữa không.
Jackson lắc đầu:
- Hết rồi, anh có thể đi.
Tài quay lưng, rời khỏi lều chỉ huy dã chiến. Hắn đến chỗ Mặt Trời Đen đang đợi bên ngoài, một chủ một ngựa lại rong ruổi trở về nhà
Tài chặn một binh sĩ Lữ Đoàn Đỏ, hỏi trụ sở Bộ chỉ huy, khi đã có thông tin lập tức ruổi ngựa chạy đến.
Lính gác đưa hắn vào gặp các nhà lãnh đạo Tam Quân.
Trong trụ sở dã chiến có đầy đủ Jackson Jay, John Green và Kevin O'connell, cùng các tướng lĩnh quân đội.
Jackson khẽ gật đầu khi thấy hắn:
- Phó Tư Lệnh của chúng ta đã trở về.
Tài gằn giọng::
- Ông đã không làm theo điều tôi yêu cầu, Jackson. Ông đã ra lệnh tấn công mà không quan tâm đến mạng sống của tôi, mạng sống của Marley, và hơn hai trăm người bên ta. Tôi không rõ người của tôi có ai sống sót trở về được không, hay đã chết cả rồi. Nếu họ chết thì đó hoàn toàn là lỗi của ông, Jackson.
Gương mặt vốn dĩ đã lạnh lùng của Jackson càng trở nên sắt đá.
- Anh vẫn về được, thế là đủ. Tôi biết rằng anh sẽ có cách thoát thân. Cần phải đánh ngay khi các ngươi vẫn ở đấy để khiến Thomas không kịp trở tay. Trong chiến tranh, hy sinh là điều tất yếu. Binh lính chỉ là con cờ trong tay chúng ta, số phận của chúng là để bị nghiền nát và trải đường dẫn đến chiến thắng cuối cùng.
Lời nói ấy đã chọc giận Tài. Mắt trái của hắn dần đỏ lên.
Ý thức của hắn đã bị đầu độc và nhiễm thú tính. Hắn giống như người mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, mỗi khi tâm lý bị kích động mạnh lại trở nên mất kiểm soát. Muốn chữa bệnh hắn cần được tĩnh dưỡng, tránh xa những âm mưu, thủ đoạn đê hèn, những thứ có thể khiến hắn tức giận lần nữa. Nhưng hắn đã bước vào môi trường này, làm sao không để mình vấy bẩn?
John Green nhìn vào mắt Tài, ngạc nhiên khi thấy một bên trắng, một bên đỏ. Gã liền hỏi:
- Mắt anh làm sao vậy?
Gã hỏi đến hai lần, Tài vẫn không trả lời. Một tên trợ tá của John Green cảm thấy khó chịu thay cho chủ, bèn vỗ mạnh lên vai hắn. Tài quay phắt lại, dùng một tay bóp cổ gã, kéo sát vào mặt. Ánh mắt hai người chạm nhau. Sắc đỏ hoang dại tràn ngập tròng mắt Tài, khơi gợi nỗi sợ mang tính bản năng của tên trợ tá. Gã cảm giác như vừa có tia sét nổ trong đầu, tự nhiên phát hoảng không lý do. Người gã run lên bần bật, toàn thân nổi da gà, miệng phát ra những tiếng rên rỉ nghe không giống tiếng người. Đầu óc của gã lúc này trống rỗng, chỉ còn lại những cảm xúc nguyên thủy hèn mọn, tựa như một sinh linh cấp thấp đang đứng trước một hiện tượng thiên nhiên kỳ bí mà mình không có cách nào giải thích được, lập tức nảy sinh mong muốn bỏ chạy.
Tài buông tay ra, tên trợ tá hoảng loạn bò thật nhanh vào góc lều, chân tay rúm ró, mãi không đứng lên được.
- Chuyện gì đã xảy ra với ta? – Tài ôm mặt, lẩm bẩm. – Ta đã trở thành con quái vật như Matthew mất rồi. Một phần con người ta lúc này đã bị ác quỷ chế ngự, cứ như thế này nó sẽ nuốt chửng ta mất.
Những người còn lại trong phòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghĩ rằng lực tay của Tài quá mạnh làm tên trợ tá kia bị đau. Ai cũng biết Tài là cao thủ đẳng cấp Sát Thần, sức mạnh vượt xa người bình thường, chuyện này nếu có thật cũng chẳng có gì lạ.
Jackson trầm giọng hỏi:
- Đừng tức giận vì những việc lặt vặt nữa. Billie thế nào rồi? Anh đã giết nó chưa?
- Tôi đã cứu thằng bé.
- Vậy thì anh đã làm hỏng việc của tôi. Anh cứu thằng bé cũng tức là cứu Thomas, đối thủ nguy hiểm nhất của chúng ta và cũng là kẻ thù của anh. Thomas luôn muốn giết anh, nhưng anh lại đi cứu sự nghiệp của hắn. Phó Tư Lệnh, là do anh quá ngu không hiểu đại thể hay quá kém cỏi để thực hiện nhiệm vụ tôi ngầm giao cho anh?
- Tôi cứu nó bởi vì tôi vẫn còn là một con người, Jackson. Tôi không muốn giết một đứa trẻ con. Tôi chắc chắn rằng ông rất giỏi trong việc nhuộm máu người yếu thế, nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn làm.
Jackson lắc đầu, thốt lên đầy thất vọng:
- Anh vẫn còn thiếu sự cứng rắn cần thiết để làm chính trị. Những người làm chính trị không quan tâm đến tuổi tác của đối tượng mà chỉ quan tâm đến lợi ích mà đối tượng đó mang lại. Anh mềm yếu như vậy làm sao cai quản được Liên Minh? Thôi được, tranh cãi nữa cũng chẳng để làm gì. Anh đến vừa đúng lúc. Tôi cùng John và Kevin phải chỉ huy chiến dịch lần này, trụ sở Liên Minh đang thiếu người quản lý. Tôi muốn anh trở về, lo việc hậu cần cho đại quân. Cần rất nhiều lương thực, vũ khí và cả quân lính nữa nếu chiến tranh trở nên khốc liệt.
Tài ước gì mình có thể nói với Jackson rằng hắn muốn từ chức Phó Tư Lệnh Liên Minh.
Hắn căm ghét Jackson, hắn cảm thấy nhục nhã khi phải làm việc dưới quyền một người như lão. Hắn chán ngán việc phải sống trong thế giới tràn ngập âm mưu và thủ đoạn.
Hắn muốn được làm một người bình thường và hưởng một cuộc sống an nhàn bên gia đình. Hắn muốn làm những điều giản dị nhưng tốt đẹp. Hắn nuối tiếc cái thế giới trước chiến tranh hạt nhân. Thế giới ấy không hoàn hảo, thậm chí đã thoái hóa đi rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn còn tồn tại luật pháp và đạo đức.
Trên tất cả, hắn cảm thấy máu huyết trong người đã nhiễm độc, cơ thể suy kiệt đến mức chỉ muốn nằm vật xuống một cái giường êm ấm và ngủ thật say cho đến khi ý thức đã bị tổn thương lành lại.
Nhưng hắn không nói ra câu ấy được.
Tài biết rằng chức Phó Tư Lệnh thường trực Liên Minh không những mang lại vô vàn quyền lợi, mà còn là tấm khiên bảo vệ hắn và tất cả những người đang phụ thuộc vào hắn trước những đòn tấn công nham hiểm.
Bỏ chức này đồng nghĩa với việc mở cánh cửa cho kẻ thù chà đạp hắn. Có những con đường một khi đã bước chân vào rồi thì chỉ có thể đi tiếp chứ không có cách nào quay đầu lại được nữa.
Tài đáp một cách nhạt nhẽo:
- Được. Còn gì nữa không.
Jackson lắc đầu:
- Hết rồi, anh có thể đi.
Tài quay lưng, rời khỏi lều chỉ huy dã chiến. Hắn đến chỗ Mặt Trời Đen đang đợi bên ngoài, một chủ một ngựa lại rong ruổi trở về nhà