Chương 281
Tài cưỡi ngựa về đến trước cửa Dực Long thì không trụ được nữa, ngã từ lưng ngựa xuống đất. Người của Dực Long vội đưa gã vào trong nhà chữa trị.
Nicole đến, không tìm ra bệnh, chỉ thấy mắt bên trái đỏ rực, mắt bên phải cũng bắt đầu đỏ lên, biểu hiện giống bệnh viêm nhiễm mà lại không phải.
Tài không thể nói với Nicole về những gì đã xảy ra. Hắn chỉ thông báo một cách đơn giản rằng mình cần được nghỉ ngơi trong phòng kín. Thời gian này bất kể là ai cũng không được quấy rầy hắn.
Trong thâm tâm, Tài biết rằng mình đang trải qua cuộc chiến đầy cam go nhằm giành quyền làm chủ ý thức. Nếu cứ liên tục bị kích động rất có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn mất đi lí trí và bị thú hóa.
Ethan Kath, Alexander, Marley và Victoria đều may mắn trở về an toàn. Hắn không còn phải bận tâm về họ nữa. Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là hắn đã có thể tập trung cho quá trình tĩnh dưỡng. Hắn còn có trách nhiệm nặng nề với Liên Minh.
Sau một ngày suy nghĩ, hắn nói với Emily Hà:
- Emily, em cần giúp anh việc này.
Emily ngồi ngay ngắn, nghe hắn nói.
- Em cần thay anh tiếp quản công việc của Liên Minh. Dực Long có nhiều người giỏi, nhưng họ không phù hợp với công việc mà anh đang cần em làm. Chẳng hạn như Aleksei, năng lực quản lý rất tốt nhưng yếu về ngoại giao. Anh ta thiếu sự điêu luyện về ngôn từ lẫn sức hấp dẫn về tính cách để có thể tập hợp các Đại Biểu cấp cao và thuyết phục họ hy sinh vì Liên Minh. Anh đã nghĩ rất nhiều, và nhận thấy rằng em là người duy nhất có thể đảm nhiệm việc này. Anh sẽ phong em là Đặc phái viên của anh, em sẽ điều hành văn phòng Phó Tư Lệnh thường trực để đáp ứng các yêu cầu từ tiền tuyến gửi về, cung cấp cho quân đội của ta trên chiến trường lương thực, thuốc men, quần áo ấm, và vũ khí. Nền kinh tế thời chiến sẽ đòi hỏi sự hy sinh quyền lợi của các Đại Biểu cấp cao, đây là một nhiệm vụ khó khăn nhưng anh tin rằng em sẽ làm được.
Emily Hà nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Cô không căng thẳng, không sợ hãi, cũng không bấn loạn vì nỗi phải gánh vác một trách nhiệm quá lớn, mà chỉ suy nghĩ về những gì Tài nói và tự điền thông tin vào các ô trống còn lại.
- Em cần phải làm việc này trong bao lâu?
- Anh không biết. Điều này tùy thuộc vào sức khỏe của anh. Nếu anh chỉ bị thương ngoài da thì anh vẫn có thể làm việc được, nhưng vết thương này lại xảy ra trong đầu, chính vì thế mà phải cảnh giác cao độ. Cho dù nhanh đến đâu cũng sẽ mất vài tháng để phục hồi.
- Em sẽ cố gắng.
- Em có bệ đỡ là Dực Long. Dực Long là một tổ chức rất lớn với rất nhiều chân rết, chúng ta mạnh hơn người ngoài nghĩ về chúng ta rất nhiều. Hãy từ từ tìm hiểu. Anh sẽ thông báo với mọi người rằng từ nay em sẽ tạm thời thay anh làm nhà lãnh đạo tối cao của Dực Long, những người trung thành với anh nhất định cũng sẽ trung thành với em.
Buổi chiều hôm đó, Emily Hà đến trụ sở Liên Minh. Mọi thứ với cô đều hết sức lạ lẫm và mới mẻ. Lính gác chặn cô lại, không cho vào tòa nhà trung tâm nơi quyền Tư Lệnh và các Phó Tư Lệnh làm việc. Ngay cả những người đang làm việc cho Tài ở trụ sở Liên Minh cũng không biết cô là ai.
Đó là một sự khởi đầu chồng chất khó khăn. Chỉ trong một ngày các thông báo khẩn lẫn tối khẩn từ chiến trường gửi về đã chất cao như núi. Thư ký của Jackson tức giận vì nỗi Phó Tư Lệnh thường trực biến mất và dường như cả Liên Minh đều đang chìm trong cơn hỗn loạn chẳng khác gì con tàu đắm. Gã còn sửng sốt hơn nữa khi biết rằng Phó Tư Lệnh thường trực đã trao toàn quyền cho vợ mình xử lý cuộc khủng hoảng chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Liên Minh đang bước vào cuộc nội chiến chính thức đầu tiên sau mười sáu năm và một phụ nữ trẻ tuổi thiếu những kiến thức chính trị tối thiểu lại trở thành người có trách nhiệm định hình con đường dẫn đến chiến thắng.
Thư ký của Jackson tên là Teddy Duncan, không giữ nổi bình tĩnh, hét lên:
- Cô Emily Hà, chúng tôi cần chồng cô có mặt tại đây.
Emily Hà mỉm cười:
- Anh có tôi ở đây, thế là đủ rồi. Việc cỏn con này không cần làm quá lên.
- Việc cỏn con ấy à? – Teddy chỉ vào chồng thư tín. – Cô có biết nên bắt đầu từ đâu không?
- Tôi nghĩ mình nên bắt đầu bằng việc nói chuyện với nhau. Tôi tin chắc anh đã đọc hết các thư đấy rồi. Chúng ta đang thiếu gì?
- Tất cả mọi thứ, nhưng đặc biệt quan trọng là nhiên liệu. Xăng và dầu. Chúng ta có quá nhiều phương tiện cơ giới trong khi lại không có đủ xăng nên không thể phát huy được sức mạnh áp đảo trên chiến trường.
- Có phải Marley Valencia là người chịu trách nhiệm phân phối nhiên liệu cho Liên Minh không?
- Không phải.
- Tại sao?
- Bởi từ trước đến nay xăng dầu không được xem là mặt hàng thiết yếu, nên không thuộc quyền phân phối của Siêu Thần Tài, hơn nữa nó còn bị chi phối bởi các nhóm lợi ích.
- Cụ thể là ai?
- Zaden Perkin, em trai của Phó Tư Lệnh William Perkin. Ông ta nắm chín mươi phần trăm các cơ sở lọc dầu của Liên Minh. Chúng ta đã yêu cầu Zaden tăng cường quy mô sản xuất nhưng ông ta từ chối với lý do máy móc đang bảo dưỡng. Tôi cho rằng ông ta chỉ muốn bóp nặn thêm tiền của Liên Minh. Nhà Perkin đang đòi tăng gấp đôi giá nhiên liệu. Nếu thành công thì anh em họ sẽ trở thành những người giàu nhất Vùng đất Tự Do.
Emily Hà gật đầu:
- Anh đi gọi Zaden đến đây. Tôi muốn nói chuyện với ông ta.
Teddy nhìn Emily Hà với vẻ nghi ngại:
- Cô có chắc không?
Emily Hà không trả lời mà chỉ nhìn Teddy một cách bình tĩnh.
Teddy hiểu rằng mình đang nói những điều thừa thãi, vội đi tìm Zaden.
Nicole đến, không tìm ra bệnh, chỉ thấy mắt bên trái đỏ rực, mắt bên phải cũng bắt đầu đỏ lên, biểu hiện giống bệnh viêm nhiễm mà lại không phải.
Tài không thể nói với Nicole về những gì đã xảy ra. Hắn chỉ thông báo một cách đơn giản rằng mình cần được nghỉ ngơi trong phòng kín. Thời gian này bất kể là ai cũng không được quấy rầy hắn.
Trong thâm tâm, Tài biết rằng mình đang trải qua cuộc chiến đầy cam go nhằm giành quyền làm chủ ý thức. Nếu cứ liên tục bị kích động rất có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn mất đi lí trí và bị thú hóa.
Ethan Kath, Alexander, Marley và Victoria đều may mắn trở về an toàn. Hắn không còn phải bận tâm về họ nữa. Tuy nhiên nói như vậy không có nghĩa là hắn đã có thể tập trung cho quá trình tĩnh dưỡng. Hắn còn có trách nhiệm nặng nề với Liên Minh.
Sau một ngày suy nghĩ, hắn nói với Emily Hà:
- Emily, em cần giúp anh việc này.
Emily ngồi ngay ngắn, nghe hắn nói.
- Em cần thay anh tiếp quản công việc của Liên Minh. Dực Long có nhiều người giỏi, nhưng họ không phù hợp với công việc mà anh đang cần em làm. Chẳng hạn như Aleksei, năng lực quản lý rất tốt nhưng yếu về ngoại giao. Anh ta thiếu sự điêu luyện về ngôn từ lẫn sức hấp dẫn về tính cách để có thể tập hợp các Đại Biểu cấp cao và thuyết phục họ hy sinh vì Liên Minh. Anh đã nghĩ rất nhiều, và nhận thấy rằng em là người duy nhất có thể đảm nhiệm việc này. Anh sẽ phong em là Đặc phái viên của anh, em sẽ điều hành văn phòng Phó Tư Lệnh thường trực để đáp ứng các yêu cầu từ tiền tuyến gửi về, cung cấp cho quân đội của ta trên chiến trường lương thực, thuốc men, quần áo ấm, và vũ khí. Nền kinh tế thời chiến sẽ đòi hỏi sự hy sinh quyền lợi của các Đại Biểu cấp cao, đây là một nhiệm vụ khó khăn nhưng anh tin rằng em sẽ làm được.
Emily Hà nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Cô không căng thẳng, không sợ hãi, cũng không bấn loạn vì nỗi phải gánh vác một trách nhiệm quá lớn, mà chỉ suy nghĩ về những gì Tài nói và tự điền thông tin vào các ô trống còn lại.
- Em cần phải làm việc này trong bao lâu?
- Anh không biết. Điều này tùy thuộc vào sức khỏe của anh. Nếu anh chỉ bị thương ngoài da thì anh vẫn có thể làm việc được, nhưng vết thương này lại xảy ra trong đầu, chính vì thế mà phải cảnh giác cao độ. Cho dù nhanh đến đâu cũng sẽ mất vài tháng để phục hồi.
- Em sẽ cố gắng.
- Em có bệ đỡ là Dực Long. Dực Long là một tổ chức rất lớn với rất nhiều chân rết, chúng ta mạnh hơn người ngoài nghĩ về chúng ta rất nhiều. Hãy từ từ tìm hiểu. Anh sẽ thông báo với mọi người rằng từ nay em sẽ tạm thời thay anh làm nhà lãnh đạo tối cao của Dực Long, những người trung thành với anh nhất định cũng sẽ trung thành với em.
Buổi chiều hôm đó, Emily Hà đến trụ sở Liên Minh. Mọi thứ với cô đều hết sức lạ lẫm và mới mẻ. Lính gác chặn cô lại, không cho vào tòa nhà trung tâm nơi quyền Tư Lệnh và các Phó Tư Lệnh làm việc. Ngay cả những người đang làm việc cho Tài ở trụ sở Liên Minh cũng không biết cô là ai.
Đó là một sự khởi đầu chồng chất khó khăn. Chỉ trong một ngày các thông báo khẩn lẫn tối khẩn từ chiến trường gửi về đã chất cao như núi. Thư ký của Jackson tức giận vì nỗi Phó Tư Lệnh thường trực biến mất và dường như cả Liên Minh đều đang chìm trong cơn hỗn loạn chẳng khác gì con tàu đắm. Gã còn sửng sốt hơn nữa khi biết rằng Phó Tư Lệnh thường trực đã trao toàn quyền cho vợ mình xử lý cuộc khủng hoảng chưa từng có tiền lệ trong lịch sử. Liên Minh đang bước vào cuộc nội chiến chính thức đầu tiên sau mười sáu năm và một phụ nữ trẻ tuổi thiếu những kiến thức chính trị tối thiểu lại trở thành người có trách nhiệm định hình con đường dẫn đến chiến thắng.
Thư ký của Jackson tên là Teddy Duncan, không giữ nổi bình tĩnh, hét lên:
- Cô Emily Hà, chúng tôi cần chồng cô có mặt tại đây.
Emily Hà mỉm cười:
- Anh có tôi ở đây, thế là đủ rồi. Việc cỏn con này không cần làm quá lên.
- Việc cỏn con ấy à? – Teddy chỉ vào chồng thư tín. – Cô có biết nên bắt đầu từ đâu không?
- Tôi nghĩ mình nên bắt đầu bằng việc nói chuyện với nhau. Tôi tin chắc anh đã đọc hết các thư đấy rồi. Chúng ta đang thiếu gì?
- Tất cả mọi thứ, nhưng đặc biệt quan trọng là nhiên liệu. Xăng và dầu. Chúng ta có quá nhiều phương tiện cơ giới trong khi lại không có đủ xăng nên không thể phát huy được sức mạnh áp đảo trên chiến trường.
- Có phải Marley Valencia là người chịu trách nhiệm phân phối nhiên liệu cho Liên Minh không?
- Không phải.
- Tại sao?
- Bởi từ trước đến nay xăng dầu không được xem là mặt hàng thiết yếu, nên không thuộc quyền phân phối của Siêu Thần Tài, hơn nữa nó còn bị chi phối bởi các nhóm lợi ích.
- Cụ thể là ai?
- Zaden Perkin, em trai của Phó Tư Lệnh William Perkin. Ông ta nắm chín mươi phần trăm các cơ sở lọc dầu của Liên Minh. Chúng ta đã yêu cầu Zaden tăng cường quy mô sản xuất nhưng ông ta từ chối với lý do máy móc đang bảo dưỡng. Tôi cho rằng ông ta chỉ muốn bóp nặn thêm tiền của Liên Minh. Nhà Perkin đang đòi tăng gấp đôi giá nhiên liệu. Nếu thành công thì anh em họ sẽ trở thành những người giàu nhất Vùng đất Tự Do.
Emily Hà gật đầu:
- Anh đi gọi Zaden đến đây. Tôi muốn nói chuyện với ông ta.
Teddy nhìn Emily Hà với vẻ nghi ngại:
- Cô có chắc không?
Emily Hà không trả lời mà chỉ nhìn Teddy một cách bình tĩnh.
Teddy hiểu rằng mình đang nói những điều thừa thãi, vội đi tìm Zaden.