Chương 285
Dưới sự thúc đẩy của Emily Hà, nhiên liệu, đạn dược và lương thực ùn ùn đổ ra chiến trường, mang lại động lực mới cho cuộc chiến.
Còn chưa kịp thở, cô lại nhận được một bức thư khẩn khác, lần này là về ma túy Hãm Thần.
Jackson than phiền rằng lượng ma túy gửi cho các Sát Thần càng ngày càng ít, không đủ để sử dụng.
Về điều này Emily Hà có thể xác nhận, bởi ngay cả lượng ma túy dành cho Tài cũng đang bị cắt giảm mà không rõ nguyên nhân tại sao.
Cô đem chuyện này hỏi Teddy. Teddy nói:
- Đã vài tháng nay Phó Tư Lệnh Connor Coady không còn dám đến phòng điều chế nữa.
- Sao lại như vậy?
- Ông ta sợ Daniel. Tên điên ấy có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Lần trước chỉ thiếu chút nữa thì chính Connor cũng đã thiệt mạng, nên bây giờ ông ta rất cảnh giác, lúc nào cũng làm việc từ xa thông qua thư ký, nhưng có nhiều việc không thể giải quyết từ xa được. Cần phải huy động đủ nguồn nguyên liệu đầu vào và kiểm tra quy trình sản xuất một cách thường xuyên. Nếu không có cấp trên thúc giục, đám nhân viên sẽ làm ăn lếu láo ngay.
- Hiểu rồi. Tôi sẽ đi tìm Connor.
Emily Hà mang theo Abraham và người của gã đến gặp Connor.
Connor đang vui vẻ chơi trò đuổi bắt trong nhà với các cô hầu gái, thấy khách đến, vội vàng mặc quần áo vào.
Lão cười một cách gượng gạo:
- Ngọn gió nào đưa cô đến đây thế này?
Emily Hà đáp:
- Tôi đến kiểm tra phòng điều chế ma túy Hãm Thần.
- Mọi thứ đều tốt cả, không cần kiểm tra.
- Thật ư?
Emily đưa bức thư của Jackson cho Connor đọc.
- Quyền Tư Lệnh nói rõ nếu ông không thể lập tức tăng nguồn cung thì từ ngày mai ông không còn được phụ trách phòng điều chế nữa. Cấm Vệ Quân có trách nhiệm đảm bảo yêu cầu này được thực thi.
Connor sợ cuống cả lên:
- Ôi, lão bạn già chết tiệt, sao phải thúc ép nhau thế. Cô Emily, nhờ cô nói đỡ tôi một câu, dạo này ông ta chỉ nghe mỗi cô mà thôi.
- Tôi sẽ xem xét lời đề nghị của ông, nhưng bây giờ ông phải đưa tôi đến phòng điều chế. Tôi muốn tận mắt kiểm tra hoạt động ở đó.
Phòng điều chế nằm cách tòa nhà trung tâm chỉ vài trăm mét, được bảo vệ bởi hàng trăm Cấm Vệ Quân. Rút kinh nghiệm từ hai vụ tấn công lần trước, lần này lực lượng an ninh đã bổ sung thêm cửa sắt đóng tự động, có thể chống được cả tên lửa. Hễ còi báo động vang lên là toàn bộ tòa nhà bị phong tỏa, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, muốn mở cửa phải có hai phụ trách cấp cao của Cấm Vệ Quân thao tác nhập mật khẩu bằng tay.
Connor dẫn Emily vào trong phòng điều chế.
Do ma túy Hãm Thần quá nguy hiểm, những người không tiếp nhận được chỉ hít một hơi cũng đủ sặc máu chết tươi, nên trước khi vào phòng mọi người đều phải mặc đồ bảo hộ và đeo mặt nạ phòng độc.
Phòng điều chế rộng hai ngàn mét vuông, phần lớn các công đoạn đã được tự động hóa, nhưng vẫn có các phần phải được làm thủ công.
Emily Hà nhận ra rằng bột ma túy được đẩy lên từ một hệ thống bên dưới lòng đất, không rõ điểm xuất phát từ đâu.
Connor giải thích:
- Ma túy Hãm Thần được chiết xuất từ quả của cây Hãm Thần. Tất cả các cây Hãm Thần đều được trồng tại một khu vực chật hẹp ở Khu Tối. Đó là nơi duy nhất trên thế giới này phù hợp cho cây sinh trưởng.
Emily Hà ngạc nhiên, hỏi:
- Lại Khu Tối. Chỗ ấy có đặc điểm gì mà lạ vậy?
- Ở rìa Khu Tối có một cái hang đặc biệt. Cách đây vừa đúng ba mươi năm, tức là năm 2086, một nhà địa chất học đã vô tình phát hiện ra cái hang ấy, bên trong hang sinh trưởng một loại cây kỳ lạ rất sai quả, sau này khi đã chết vô số người, giới khoa học mới xác định được đó là một loài cây ma túy và đặt cho nó cái tên Hãm Thần. Cây Hãm Thần sinh trưởng trong hang nhưng không hề nhỏ bé chút nào mà cao tới năm mét, mỗi ba tháng lại ra năm nghìn quả. Người ta đã thử mang giống cây này trồng ở chỗ khác nhưng đều không thành công. Có lẽ chỉ mỗi cái hang ấy đáp ứng được các tiêu chí cần thiết để cây Hãm Thần tồn tại và sinh sôi, đó là chất dinh dưỡng trong đất, sự yên tĩnh, môi trường thiếu sáng và nhiệt độ.
- Hay thật đấy.
- Thú thật tôi cũng chỉ nghe kể vậy thôi chứ chưa từng đến đó bao giờ. Tôi không ngại khi tự nhận mình là một kẻ nhát gan, thưa cô Emily.
Abraham đứng ở bên cạnh, lúc đó khẽ gật đầu xác nhận như một cử chỉ giễu cợt.
- Cây Hãm Thần giống như phụ nữ đến tháng vậy. Ha ha, xin lỗi cô Emily vì đã so sánh vô duyên, nhưng thực tế là nó nhạy cảm với tất cả mọi thứ. Trước hết, nó cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng, không chỉ ánh sáng Mặt Trời đâu mà là bất kỳ loại ánh sáng nào. Thậm chí chiếu ánh sáng đèn pin vào cũng có thể làm cây héo úa. Cây này cũng cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn. Ngay cả một âm thanh thì thào cũng khiến cây không chịu ra quả nữa. Chính vì vậy mà tuy không mất công chăm sóc nhưng khai thác được quả của nó là cả một sự kỳ công.
- Tôi có thể hình dung ra điều đó.
- Mỗi lần khai thác quả chỉ được cử một người vào, không được mang theo đèn pin, cũng không được mặc đồ bảo hộ hoặc đeo ống thở bởi tiếng sột soạt sẽ khiến cây phản ứng lại ngay. Người khai thác quả của cây Hãm Thần phải đeo kính nhìn đêm, anh ta cần làm mọi việc một cách hết sức nhẹ nhàng và không được gây tổn hại cho cây. Nhưng cô nghĩ xem, trong hang thì dĩ nhiên là cực kỳ nóng bức và thiếu khí, làm sao mà làm lâu được? Chính vì thế mà phải liên tục thay ca, mỗi ca tối đa chỉ được nửa tiếng. Nếu cần khai thác số lượng lớn, một ngày có thể cần đến hàng chục kỹ thuật viên dày dặn kinh nghiệm.
Emily Hà nghĩ về loài cây mà cô chưa từng thấy trong đời, nhưng qua lời kể của Connor đã mường tượng được phần nào. Một cái cây to lớn, cả đời sống trong bóng tối, trên cành trĩu quả nhưng chỉ cần con người xâm phạm không gian riêng tư của nó là sẽ lập tức tự chấm dứt sự tồn tại của chính mình. Một cái cây hiền lành, nhút nhát đến thế, lại có thể tạo ra một thứ quả nguy hiểm và đáng sợ đến thế
Còn chưa kịp thở, cô lại nhận được một bức thư khẩn khác, lần này là về ma túy Hãm Thần.
Jackson than phiền rằng lượng ma túy gửi cho các Sát Thần càng ngày càng ít, không đủ để sử dụng.
Về điều này Emily Hà có thể xác nhận, bởi ngay cả lượng ma túy dành cho Tài cũng đang bị cắt giảm mà không rõ nguyên nhân tại sao.
Cô đem chuyện này hỏi Teddy. Teddy nói:
- Đã vài tháng nay Phó Tư Lệnh Connor Coady không còn dám đến phòng điều chế nữa.
- Sao lại như vậy?
- Ông ta sợ Daniel. Tên điên ấy có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Lần trước chỉ thiếu chút nữa thì chính Connor cũng đã thiệt mạng, nên bây giờ ông ta rất cảnh giác, lúc nào cũng làm việc từ xa thông qua thư ký, nhưng có nhiều việc không thể giải quyết từ xa được. Cần phải huy động đủ nguồn nguyên liệu đầu vào và kiểm tra quy trình sản xuất một cách thường xuyên. Nếu không có cấp trên thúc giục, đám nhân viên sẽ làm ăn lếu láo ngay.
- Hiểu rồi. Tôi sẽ đi tìm Connor.
Emily Hà mang theo Abraham và người của gã đến gặp Connor.
Connor đang vui vẻ chơi trò đuổi bắt trong nhà với các cô hầu gái, thấy khách đến, vội vàng mặc quần áo vào.
Lão cười một cách gượng gạo:
- Ngọn gió nào đưa cô đến đây thế này?
Emily Hà đáp:
- Tôi đến kiểm tra phòng điều chế ma túy Hãm Thần.
- Mọi thứ đều tốt cả, không cần kiểm tra.
- Thật ư?
Emily đưa bức thư của Jackson cho Connor đọc.
- Quyền Tư Lệnh nói rõ nếu ông không thể lập tức tăng nguồn cung thì từ ngày mai ông không còn được phụ trách phòng điều chế nữa. Cấm Vệ Quân có trách nhiệm đảm bảo yêu cầu này được thực thi.
Connor sợ cuống cả lên:
- Ôi, lão bạn già chết tiệt, sao phải thúc ép nhau thế. Cô Emily, nhờ cô nói đỡ tôi một câu, dạo này ông ta chỉ nghe mỗi cô mà thôi.
- Tôi sẽ xem xét lời đề nghị của ông, nhưng bây giờ ông phải đưa tôi đến phòng điều chế. Tôi muốn tận mắt kiểm tra hoạt động ở đó.
Phòng điều chế nằm cách tòa nhà trung tâm chỉ vài trăm mét, được bảo vệ bởi hàng trăm Cấm Vệ Quân. Rút kinh nghiệm từ hai vụ tấn công lần trước, lần này lực lượng an ninh đã bổ sung thêm cửa sắt đóng tự động, có thể chống được cả tên lửa. Hễ còi báo động vang lên là toàn bộ tòa nhà bị phong tỏa, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, muốn mở cửa phải có hai phụ trách cấp cao của Cấm Vệ Quân thao tác nhập mật khẩu bằng tay.
Connor dẫn Emily vào trong phòng điều chế.
Do ma túy Hãm Thần quá nguy hiểm, những người không tiếp nhận được chỉ hít một hơi cũng đủ sặc máu chết tươi, nên trước khi vào phòng mọi người đều phải mặc đồ bảo hộ và đeo mặt nạ phòng độc.
Phòng điều chế rộng hai ngàn mét vuông, phần lớn các công đoạn đã được tự động hóa, nhưng vẫn có các phần phải được làm thủ công.
Emily Hà nhận ra rằng bột ma túy được đẩy lên từ một hệ thống bên dưới lòng đất, không rõ điểm xuất phát từ đâu.
Connor giải thích:
- Ma túy Hãm Thần được chiết xuất từ quả của cây Hãm Thần. Tất cả các cây Hãm Thần đều được trồng tại một khu vực chật hẹp ở Khu Tối. Đó là nơi duy nhất trên thế giới này phù hợp cho cây sinh trưởng.
Emily Hà ngạc nhiên, hỏi:
- Lại Khu Tối. Chỗ ấy có đặc điểm gì mà lạ vậy?
- Ở rìa Khu Tối có một cái hang đặc biệt. Cách đây vừa đúng ba mươi năm, tức là năm 2086, một nhà địa chất học đã vô tình phát hiện ra cái hang ấy, bên trong hang sinh trưởng một loại cây kỳ lạ rất sai quả, sau này khi đã chết vô số người, giới khoa học mới xác định được đó là một loài cây ma túy và đặt cho nó cái tên Hãm Thần. Cây Hãm Thần sinh trưởng trong hang nhưng không hề nhỏ bé chút nào mà cao tới năm mét, mỗi ba tháng lại ra năm nghìn quả. Người ta đã thử mang giống cây này trồng ở chỗ khác nhưng đều không thành công. Có lẽ chỉ mỗi cái hang ấy đáp ứng được các tiêu chí cần thiết để cây Hãm Thần tồn tại và sinh sôi, đó là chất dinh dưỡng trong đất, sự yên tĩnh, môi trường thiếu sáng và nhiệt độ.
- Hay thật đấy.
- Thú thật tôi cũng chỉ nghe kể vậy thôi chứ chưa từng đến đó bao giờ. Tôi không ngại khi tự nhận mình là một kẻ nhát gan, thưa cô Emily.
Abraham đứng ở bên cạnh, lúc đó khẽ gật đầu xác nhận như một cử chỉ giễu cợt.
- Cây Hãm Thần giống như phụ nữ đến tháng vậy. Ha ha, xin lỗi cô Emily vì đã so sánh vô duyên, nhưng thực tế là nó nhạy cảm với tất cả mọi thứ. Trước hết, nó cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng, không chỉ ánh sáng Mặt Trời đâu mà là bất kỳ loại ánh sáng nào. Thậm chí chiếu ánh sáng đèn pin vào cũng có thể làm cây héo úa. Cây này cũng cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn. Ngay cả một âm thanh thì thào cũng khiến cây không chịu ra quả nữa. Chính vì vậy mà tuy không mất công chăm sóc nhưng khai thác được quả của nó là cả một sự kỳ công.
- Tôi có thể hình dung ra điều đó.
- Mỗi lần khai thác quả chỉ được cử một người vào, không được mang theo đèn pin, cũng không được mặc đồ bảo hộ hoặc đeo ống thở bởi tiếng sột soạt sẽ khiến cây phản ứng lại ngay. Người khai thác quả của cây Hãm Thần phải đeo kính nhìn đêm, anh ta cần làm mọi việc một cách hết sức nhẹ nhàng và không được gây tổn hại cho cây. Nhưng cô nghĩ xem, trong hang thì dĩ nhiên là cực kỳ nóng bức và thiếu khí, làm sao mà làm lâu được? Chính vì thế mà phải liên tục thay ca, mỗi ca tối đa chỉ được nửa tiếng. Nếu cần khai thác số lượng lớn, một ngày có thể cần đến hàng chục kỹ thuật viên dày dặn kinh nghiệm.
Emily Hà nghĩ về loài cây mà cô chưa từng thấy trong đời, nhưng qua lời kể của Connor đã mường tượng được phần nào. Một cái cây to lớn, cả đời sống trong bóng tối, trên cành trĩu quả nhưng chỉ cần con người xâm phạm không gian riêng tư của nó là sẽ lập tức tự chấm dứt sự tồn tại của chính mình. Một cái cây hiền lành, nhút nhát đến thế, lại có thể tạo ra một thứ quả nguy hiểm và đáng sợ đến thế