Chương 286
Abraham hỏi:
- Ma túy Hãm Thần được điều chế từ quả của cây Hãm Thần, nhưng tại sao tôi không thấy quá trình điều chế diễn ra ở đây? Chất bột này từ đâu mà ra vậy?
Connor đáp:
- Điều chế ma túy từ quả của cây Hãm Thần là một quá trình cực kỳ phức tạp, bởi phần ruột nằm sau lớp vỏ dày sẽ lập tức bị oxy hóa trong quá trình bóc vỏ và tinh chất sẽ biến thành chất độc. Quả của cây Hãm Thần cần được đặt vào trong một cỗ máy tinh vi được gọi là Máy Mẹ, sau đó trải qua các công đoạn bóc vỏ, sấy khô, nghiền nát và trộn lẫn với các hợp chất hóa học đặc biệt, cho phép nó mang đến các tác dụng thần kỳ với người dùng.
- Nói vậy thì nếu không có Máy Mẹ, sẽ không có ma túy Hãm Thần?
- Đúng vậy.
Emily Hà đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động.
Tài chưa từng nói với cô điều này. Tính mạng của chồng cô phụ thuộc vào một cỗ máy duy nhất.
Cô hỏi:
- Cỗ Máy Mẹ đặt ở đâu?
- Bên dưới, nhưng không phải ngay bên dưới tòa nhà này.
- Tôi muốn đến xem nó.
- Không thể được, cô Emily, chỉ một số lượng rất hạn chế các kỹ sư được đào tạo cẩn thận mới được tiếp cận cỗ máy ở cự li gần. Máy Mẹ là báu vật công nghệ không có cách nào tái tạo lại được, thậm chí còn không thể sửa chữa được nếu chẳng may hỏng hóc, do vậy cần phải được bảo vệ chu toàn.
- Đã ba tháng nay ông còn không thèm xuất hiện trong phòng điều chế mà dám nói với tôi câu đó sao? Cỗ máy này có liên quan mật thiết với cuộc sống của chồng tôi, tôi nhất định phải xem các ông quản lý nó thế nào.
Connor vẫn cứ khăng khăng từ chối.
Còn đang tranh cãi, bên ngoài đã thấy tiếng động ầm ầm. Một ai đó hét lớn:
- Ma Thần lại xuất hiện rồi.
Emily Hà ngạc nhiên, hỏi:
- Ma Thần là cái gì vậy?
Abraham rít lên:
- Ở Vùng đất Tự Do mà nhắc đến Ma Thần thì chỉ có một người thôi.
Connor gào muốn vỡ họng:
- Là Daniel. Con quỷ ấy lại hiện hồn rồi. Cô Emily, chồng cô đã hứa sẽ xử lý nó, sao nó vẫn về đây hãm hại tôi thế này?
Emily trấn an Connor:
- Bình tĩnh nào. Bên ngoài có đến mấy trăm Cấm Vệ Quân cơ mà.
Abraham nghe thế, khẽ lắc đầu.
Emily rõ ràng không hiểu được Daniel lợi hại thế nào nên mới nói câu này.
Lúc này Daniel đang cầm một con dao trên tay, lững thững tiến đến phòng điều chế.
Các Cấm Vệ Quân dàn thành hàng ngang, đồng loạt nổ súng.
Họ đều là các xạ thủ cừ khôi, các khẩu súng mà họ cầm trên tay tất cả đều là súng tốt, đã thế không ai vội vàng mà căn chỉnh thật chính xác mới nổ súng. Vậy mà tất cả các viên đạn đều trượt, chẳng khác gì họ đang bắn vào một bóng ma.
Daniel khẽ vung tay lên, con dao rời đi, xoay tít như chong chóng, cắt từ cái cổ này qua cái cổ khác, máu nhuộm ướt đẫm mặt đất.
Đội Cấm Vệ Quân được báo động, ùa đến càng lúc càng đông. Một vài người dũng cảm nhất xông lên, định quật gã xuống đất, nhưng ánh mắt đôi bên vừa chạm tâm thần đã run rẩy.
Đôi mắt của Daniel vàng ruộm, trên cái nền vàng rực rỡ ấy nổi lên hai vòng tròn màu xanh nước biển đồng tâm, các chấm đen trước đây chỉ bé bằng hạt gạo, nay đã to ra, đậm hơn, trở thành các mảng màu đen xâm lấn phần mắt màu vàng.
Các mảng màu vàng đang phát sáng. Chúng tựa như Mặt Trời màu vàng, rực rỡ vô ngần, trong khi các mảng màu đen lại giống như đêm đen thẳm thẳm, chúng hút ngược ánh sáng vào bên trong và giữ chúng lại.
Đôi mắt của Daniel thật đẹp, nhưng đó là cái đẹp bệnh hoạn và thần bí. Nhìn vào đó người ta không thấy say mê mà chỉ thấy sợ hãi, tựa như đang được tận mắt chứng kiến một sức mạnh cổ xưa sinh ra từ cái thời hồng hoang mông muội mà họ không thể lý giải, cũng không thể chống lại.
Những người bị Daniel nhìn vào mắt lập tức khựng lại như người mất trí, để mặc Daniel chậm rãi bước qua, sau đó cơ thể từ từ đổ gục xuống, máu trên ngực theo vết dao đâm túa ra như vòi nước.
Hai lần trước Daniel ập vào phòng điều chế một cách bất ngờ, lần này bản lĩnh đã tăng thêm một bậc, gã cứ thong thả tiến lên, chẳng ai làm gì nổi.
Xung quanh gã Cấm Vệ Quân tràn ngập, người đông nghìn nghịt nhưng thậm chí còn không thể khiến gã dừng bước. Tốc độ tiến của gã rất chậm và rất đều, giống như một chiếc xe lu đang chậm rãi nghiền nát những kẻ chống đối.
Emily Hà bước ra khỏi phòng điều chế, nhìn qua cửa kính, thấy Daniel đi đến đâu xác người đổ rạp đến đấy, bắt đầu hiểu tại sao cả Connor lẫn Abraham đều bày tỏ thái độ khủng khiếp như vậy.
Còi báo động vang lên điên cuồng. Cánh cửa sắt sập xuống, ngăn khu điều chế với khoảng sân bên ngoài, nhưng trước khi nó kịp sập xuống trọn vẹn thì Daniel đã bước được vào bên trong.
Tốc độ ấy thật không tưởng. Gã vẫn còn đang cách cánh cửa sắt tối thiểu hai mươi mét nữa, vậy mà vừa chớp mắt một cái đã thấy hiện ra bên trong cánh cửa; cử chỉ, tư thế, điệu bộ, sắc mặt đều không hề thay đổi.
Daniel nhìn thấy Emily Hà, tròng mắt màu vàng phát sáng càng đậm.
- Ma túy Hãm Thần được điều chế từ quả của cây Hãm Thần, nhưng tại sao tôi không thấy quá trình điều chế diễn ra ở đây? Chất bột này từ đâu mà ra vậy?
Connor đáp:
- Điều chế ma túy từ quả của cây Hãm Thần là một quá trình cực kỳ phức tạp, bởi phần ruột nằm sau lớp vỏ dày sẽ lập tức bị oxy hóa trong quá trình bóc vỏ và tinh chất sẽ biến thành chất độc. Quả của cây Hãm Thần cần được đặt vào trong một cỗ máy tinh vi được gọi là Máy Mẹ, sau đó trải qua các công đoạn bóc vỏ, sấy khô, nghiền nát và trộn lẫn với các hợp chất hóa học đặc biệt, cho phép nó mang đến các tác dụng thần kỳ với người dùng.
- Nói vậy thì nếu không có Máy Mẹ, sẽ không có ma túy Hãm Thần?
- Đúng vậy.
Emily Hà đặt tay lên ngực, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động.
Tài chưa từng nói với cô điều này. Tính mạng của chồng cô phụ thuộc vào một cỗ máy duy nhất.
Cô hỏi:
- Cỗ Máy Mẹ đặt ở đâu?
- Bên dưới, nhưng không phải ngay bên dưới tòa nhà này.
- Tôi muốn đến xem nó.
- Không thể được, cô Emily, chỉ một số lượng rất hạn chế các kỹ sư được đào tạo cẩn thận mới được tiếp cận cỗ máy ở cự li gần. Máy Mẹ là báu vật công nghệ không có cách nào tái tạo lại được, thậm chí còn không thể sửa chữa được nếu chẳng may hỏng hóc, do vậy cần phải được bảo vệ chu toàn.
- Đã ba tháng nay ông còn không thèm xuất hiện trong phòng điều chế mà dám nói với tôi câu đó sao? Cỗ máy này có liên quan mật thiết với cuộc sống của chồng tôi, tôi nhất định phải xem các ông quản lý nó thế nào.
Connor vẫn cứ khăng khăng từ chối.
Còn đang tranh cãi, bên ngoài đã thấy tiếng động ầm ầm. Một ai đó hét lớn:
- Ma Thần lại xuất hiện rồi.
Emily Hà ngạc nhiên, hỏi:
- Ma Thần là cái gì vậy?
Abraham rít lên:
- Ở Vùng đất Tự Do mà nhắc đến Ma Thần thì chỉ có một người thôi.
Connor gào muốn vỡ họng:
- Là Daniel. Con quỷ ấy lại hiện hồn rồi. Cô Emily, chồng cô đã hứa sẽ xử lý nó, sao nó vẫn về đây hãm hại tôi thế này?
Emily trấn an Connor:
- Bình tĩnh nào. Bên ngoài có đến mấy trăm Cấm Vệ Quân cơ mà.
Abraham nghe thế, khẽ lắc đầu.
Emily rõ ràng không hiểu được Daniel lợi hại thế nào nên mới nói câu này.
Lúc này Daniel đang cầm một con dao trên tay, lững thững tiến đến phòng điều chế.
Các Cấm Vệ Quân dàn thành hàng ngang, đồng loạt nổ súng.
Họ đều là các xạ thủ cừ khôi, các khẩu súng mà họ cầm trên tay tất cả đều là súng tốt, đã thế không ai vội vàng mà căn chỉnh thật chính xác mới nổ súng. Vậy mà tất cả các viên đạn đều trượt, chẳng khác gì họ đang bắn vào một bóng ma.
Daniel khẽ vung tay lên, con dao rời đi, xoay tít như chong chóng, cắt từ cái cổ này qua cái cổ khác, máu nhuộm ướt đẫm mặt đất.
Đội Cấm Vệ Quân được báo động, ùa đến càng lúc càng đông. Một vài người dũng cảm nhất xông lên, định quật gã xuống đất, nhưng ánh mắt đôi bên vừa chạm tâm thần đã run rẩy.
Đôi mắt của Daniel vàng ruộm, trên cái nền vàng rực rỡ ấy nổi lên hai vòng tròn màu xanh nước biển đồng tâm, các chấm đen trước đây chỉ bé bằng hạt gạo, nay đã to ra, đậm hơn, trở thành các mảng màu đen xâm lấn phần mắt màu vàng.
Các mảng màu vàng đang phát sáng. Chúng tựa như Mặt Trời màu vàng, rực rỡ vô ngần, trong khi các mảng màu đen lại giống như đêm đen thẳm thẳm, chúng hút ngược ánh sáng vào bên trong và giữ chúng lại.
Đôi mắt của Daniel thật đẹp, nhưng đó là cái đẹp bệnh hoạn và thần bí. Nhìn vào đó người ta không thấy say mê mà chỉ thấy sợ hãi, tựa như đang được tận mắt chứng kiến một sức mạnh cổ xưa sinh ra từ cái thời hồng hoang mông muội mà họ không thể lý giải, cũng không thể chống lại.
Những người bị Daniel nhìn vào mắt lập tức khựng lại như người mất trí, để mặc Daniel chậm rãi bước qua, sau đó cơ thể từ từ đổ gục xuống, máu trên ngực theo vết dao đâm túa ra như vòi nước.
Hai lần trước Daniel ập vào phòng điều chế một cách bất ngờ, lần này bản lĩnh đã tăng thêm một bậc, gã cứ thong thả tiến lên, chẳng ai làm gì nổi.
Xung quanh gã Cấm Vệ Quân tràn ngập, người đông nghìn nghịt nhưng thậm chí còn không thể khiến gã dừng bước. Tốc độ tiến của gã rất chậm và rất đều, giống như một chiếc xe lu đang chậm rãi nghiền nát những kẻ chống đối.
Emily Hà bước ra khỏi phòng điều chế, nhìn qua cửa kính, thấy Daniel đi đến đâu xác người đổ rạp đến đấy, bắt đầu hiểu tại sao cả Connor lẫn Abraham đều bày tỏ thái độ khủng khiếp như vậy.
Còi báo động vang lên điên cuồng. Cánh cửa sắt sập xuống, ngăn khu điều chế với khoảng sân bên ngoài, nhưng trước khi nó kịp sập xuống trọn vẹn thì Daniel đã bước được vào bên trong.
Tốc độ ấy thật không tưởng. Gã vẫn còn đang cách cánh cửa sắt tối thiểu hai mươi mét nữa, vậy mà vừa chớp mắt một cái đã thấy hiện ra bên trong cánh cửa; cử chỉ, tư thế, điệu bộ, sắc mặt đều không hề thay đổi.
Daniel nhìn thấy Emily Hà, tròng mắt màu vàng phát sáng càng đậm.