Chương 290
Emily Hà về đến Pháo Đài Dực Long khi trời đã tối.
Cô đứng trước khu nhà biệt lập nơi Tài sử dụng làm nơi tĩnh dưỡng, do dự một lúc lâu, sau đó mở cửa bước vào.
Trong nhà tối om, nghe mãi không thấy có tiếng động gì. Thỉnh thoảng từ bên ngoài vọng vào tiếng con Mặt Trời Đen đang dậm vó.
Giọng nói của Tài vang lên đầy từ tốn:
- Emily, khu nhà này không có điện đâu. Anh sẽ chỉ đường cho em. Em đi về phía trước ba bước rồi rẽ trái, đúng chỗ đó rồi đấy, em lại tiếp tục đi thẳng, bây giờ em rẽ trái lần nữa. Em đã nhìn thấy anh rồi chứ?
Quả thật lúc này Emily đã thấy chồng mình ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, từ bên ngoài ánh sáng rất dịu của các ngọn đèn nằm mãi đâu đó lùa vào, chẳng khác gì ánh trăng, chiếu sáng gương mặt điển trai của hắn.
Đôi khi cô quên bẵng mất hai vợ chồng cô còn trẻ như thế nào.
Tròng mắt của hắn đã trở về màu trắng bình thường như trước, trong tròng mắt ấy chứa đựng sự điềm tĩnh như núi, thăm thẳm như đại dương, nhưng núi cao cũng có thể trào lửa, mà đại dương cũng có thể sinh ra cuồng phong bão tố.
Cô bước đến, ngồi bên cạnh hắn, nhìn ra phía ngoài. Trước mắt cô là một khoảng sân trống trơn và buồn tẻ.
- Anh đang nhìn gì vậy?
- Anh không nhìn gì, mà chỉ mượn cái sân này làm điểm tựa cho ý nghĩ. Anh nghĩ về em, về các con của chúng ta. Mỗi khi rơi vào tình thế khó khăn, ý nghĩ về mẹ con em luôn giúp anh bình tĩnh trở lại.
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng hướng ra ngoài sân. Tài quay sang vợ, ngắm một lúc, rồi cười:
- Sao em căng thẳng vậy? Em trông giống một nữ quan quá đỗi.
- Anh cũng nhìn ra điều đó ư? Nhiều việc đã xảy ra, lúc nào em cũng phải gồng mình lên. Em tự thấy mình đang dần trở nên nghiêm khắc và mạnh mẽ hơn mức em mong muốn. Em chỉ muốn được đứng đằng sau anh như một người vợ mà thôi.
- Anh biết. Chúng ta đã phải đấu tranh với cuộc đời này quá lâu rồi. Hãy tạm quên chúng đi. Anh muốn em thả lỏng người và tận hưởng cơn gió này.
Tài nhẹ nhàng tháo dây cột tóc trên đầu cô, mái tóc dài, mềm mại như lụa lập tức xõa xuống gần eo. Gió đêm tranh thủ cơ hội ấy, thổi làn tóc của Emily tung bay, khiến chúng trở nên rối bời. Những sợi tóc tựa như dòng cảm xúc trong người cô, chúng đã phải tự kiềm chế bản thân quá lâu, nhờ đêm tối và gió mà được trở lại với thời thanh xuân cuồng nhiệt.
Tài vòng tay qua vai Emily, kéo cô về phía mình. Hắn cúi xuống, hôn lên môi cô. Nụ hôn bắt đầu một cách dịu dàng và theo sự khao khát mà trở nên mãnh liệt. Đôi mắt của Emily nhắm nghiền, cảm nhận sự kết nối sâu sắc giữa hai người qua những đụng chạm da thịt, ngọn lửa bị ẩn dấu trong cô nhờ nụ hôn ấy mà bùng lên, nóng bỏng như dung nham, tràn ngập núi đồi, nhấn chìm cô trong niềm hoan lạc bất tận mà đã lâu rồi cô không còn được tận hưởng nữa.
Bóng tối bao phủ lấy họ, những cơn gió ve vuốt, miên man trên cơ thể không được che đậy của họ.
Khi cơn bão tình đã qua đi, Tài cầm bàn tay thanh mảnh của vợ và đặt lên má mình. Hắn nhìn sâu vào trong mắt cô.
- Bây giờ thì em đã có thể nói cho anh nghe điều gì đang xảy ra ngoài kia.
Emily đáp nhanh:
- Daniel lại đến. Connor đã chết. Abraham đang đi tìm giết Daniel.
Tài thở dài.
Hắn buông tay vợ ra, cầm con dao giắt dưới mặt bàn, theo sự bối rối mà bẻ nó gãy làm đôi.
Emily nhìn cảnh tượng ấy, không nói gì, nhưng cô nhận ra rằng sức mạnh thể chất của Tài đã đạt đến mức độ chưa từng có. Trước đây hắn không bẻ được con dao một cách đơn giản như vậy.
Cô có thể cảm nhận được sâu bên trong Tài đang phát sinh một nguồn năng lượng mới, hoang dại, bạo lực và thú tính. Nguồn năng lượng ấy bằng vài người đàn ông khỏe mạnh cộng lại. Tài có thể làm chủ được lí trí của mình, nhưng hắn không có cách nào triệt tiêu được nguồn năng lượng theo máu độc mà sinh sôi ngoài ý muốn của chính hắn.
Tài bất giác nhắm mắt lại.
Hắn cần thêm chút thời gian để tĩnh dưỡng. Nhưng chờ đến lúc ấy thì Daniel đã chết.
Hắn rất hiểu Abraham, hắn biết rằng Daniel không có bất kỳ cơ hội kháng cự nào.
Cuộc đời này luôn thử thách hắn vào thời điểm hắn dễ bị tổn thương nhất.
- Anh cần phải ngăn Abraham lại.
- Em biết anh sẽ làm thế, nên em không dám nói với anh.
- Khi em đứng trước cửa khu nhà này, anh đã nghe được trái tim bất an của em. Anh đã cố tình ngăn em lại, bởi anh muốn chúng ta có một khoảng thời gian quý giá bên nhau. Em quan trọng với anh hơn bất kỳ ai khác. Quan trọng hơn Daniel. Hắn không thể so sánh với em được. Nhưng anh vẫn phải đi cứu hắn. Anh sẽ cảm thấy đau lòng nếu hắn chết.
- Anh cứu hắn, hắn sẽ lại gây họa. Chuyện này không thể lặp đi lặp lại mãi được.
- Emily, đây là lần đầu tiên anh cứu hắn, lần trước là hắn tha mạng cho anh. Em yêu hỡi, có những tình nghĩa không thể nào quên, có những việc ta bắt buộc phải làm.
Tài mặc quần áo vào, dắt con dao vào túi chiếc áo gile.
- Một con dao thôi sao?
- Một là đủ rồi.
Tài tiến đến, hôn lên môi Emily lần nữa. Nụ hôn còn chưa dứt hắn đã biến mất, Emily thậm chí còn không nhìn thấy hắn đi ra khỏi căn phòng này như thế nào.
Tựa như hắn cứ thế tan vào trong không khí.
Cô đứng trước khu nhà biệt lập nơi Tài sử dụng làm nơi tĩnh dưỡng, do dự một lúc lâu, sau đó mở cửa bước vào.
Trong nhà tối om, nghe mãi không thấy có tiếng động gì. Thỉnh thoảng từ bên ngoài vọng vào tiếng con Mặt Trời Đen đang dậm vó.
Giọng nói của Tài vang lên đầy từ tốn:
- Emily, khu nhà này không có điện đâu. Anh sẽ chỉ đường cho em. Em đi về phía trước ba bước rồi rẽ trái, đúng chỗ đó rồi đấy, em lại tiếp tục đi thẳng, bây giờ em rẽ trái lần nữa. Em đã nhìn thấy anh rồi chứ?
Quả thật lúc này Emily đã thấy chồng mình ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, từ bên ngoài ánh sáng rất dịu của các ngọn đèn nằm mãi đâu đó lùa vào, chẳng khác gì ánh trăng, chiếu sáng gương mặt điển trai của hắn.
Đôi khi cô quên bẵng mất hai vợ chồng cô còn trẻ như thế nào.
Tròng mắt của hắn đã trở về màu trắng bình thường như trước, trong tròng mắt ấy chứa đựng sự điềm tĩnh như núi, thăm thẳm như đại dương, nhưng núi cao cũng có thể trào lửa, mà đại dương cũng có thể sinh ra cuồng phong bão tố.
Cô bước đến, ngồi bên cạnh hắn, nhìn ra phía ngoài. Trước mắt cô là một khoảng sân trống trơn và buồn tẻ.
- Anh đang nhìn gì vậy?
- Anh không nhìn gì, mà chỉ mượn cái sân này làm điểm tựa cho ý nghĩ. Anh nghĩ về em, về các con của chúng ta. Mỗi khi rơi vào tình thế khó khăn, ý nghĩ về mẹ con em luôn giúp anh bình tĩnh trở lại.
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng hướng ra ngoài sân. Tài quay sang vợ, ngắm một lúc, rồi cười:
- Sao em căng thẳng vậy? Em trông giống một nữ quan quá đỗi.
- Anh cũng nhìn ra điều đó ư? Nhiều việc đã xảy ra, lúc nào em cũng phải gồng mình lên. Em tự thấy mình đang dần trở nên nghiêm khắc và mạnh mẽ hơn mức em mong muốn. Em chỉ muốn được đứng đằng sau anh như một người vợ mà thôi.
- Anh biết. Chúng ta đã phải đấu tranh với cuộc đời này quá lâu rồi. Hãy tạm quên chúng đi. Anh muốn em thả lỏng người và tận hưởng cơn gió này.
Tài nhẹ nhàng tháo dây cột tóc trên đầu cô, mái tóc dài, mềm mại như lụa lập tức xõa xuống gần eo. Gió đêm tranh thủ cơ hội ấy, thổi làn tóc của Emily tung bay, khiến chúng trở nên rối bời. Những sợi tóc tựa như dòng cảm xúc trong người cô, chúng đã phải tự kiềm chế bản thân quá lâu, nhờ đêm tối và gió mà được trở lại với thời thanh xuân cuồng nhiệt.
Tài vòng tay qua vai Emily, kéo cô về phía mình. Hắn cúi xuống, hôn lên môi cô. Nụ hôn bắt đầu một cách dịu dàng và theo sự khao khát mà trở nên mãnh liệt. Đôi mắt của Emily nhắm nghiền, cảm nhận sự kết nối sâu sắc giữa hai người qua những đụng chạm da thịt, ngọn lửa bị ẩn dấu trong cô nhờ nụ hôn ấy mà bùng lên, nóng bỏng như dung nham, tràn ngập núi đồi, nhấn chìm cô trong niềm hoan lạc bất tận mà đã lâu rồi cô không còn được tận hưởng nữa.
Bóng tối bao phủ lấy họ, những cơn gió ve vuốt, miên man trên cơ thể không được che đậy của họ.
Khi cơn bão tình đã qua đi, Tài cầm bàn tay thanh mảnh của vợ và đặt lên má mình. Hắn nhìn sâu vào trong mắt cô.
- Bây giờ thì em đã có thể nói cho anh nghe điều gì đang xảy ra ngoài kia.
Emily đáp nhanh:
- Daniel lại đến. Connor đã chết. Abraham đang đi tìm giết Daniel.
Tài thở dài.
Hắn buông tay vợ ra, cầm con dao giắt dưới mặt bàn, theo sự bối rối mà bẻ nó gãy làm đôi.
Emily nhìn cảnh tượng ấy, không nói gì, nhưng cô nhận ra rằng sức mạnh thể chất của Tài đã đạt đến mức độ chưa từng có. Trước đây hắn không bẻ được con dao một cách đơn giản như vậy.
Cô có thể cảm nhận được sâu bên trong Tài đang phát sinh một nguồn năng lượng mới, hoang dại, bạo lực và thú tính. Nguồn năng lượng ấy bằng vài người đàn ông khỏe mạnh cộng lại. Tài có thể làm chủ được lí trí của mình, nhưng hắn không có cách nào triệt tiêu được nguồn năng lượng theo máu độc mà sinh sôi ngoài ý muốn của chính hắn.
Tài bất giác nhắm mắt lại.
Hắn cần thêm chút thời gian để tĩnh dưỡng. Nhưng chờ đến lúc ấy thì Daniel đã chết.
Hắn rất hiểu Abraham, hắn biết rằng Daniel không có bất kỳ cơ hội kháng cự nào.
Cuộc đời này luôn thử thách hắn vào thời điểm hắn dễ bị tổn thương nhất.
- Anh cần phải ngăn Abraham lại.
- Em biết anh sẽ làm thế, nên em không dám nói với anh.
- Khi em đứng trước cửa khu nhà này, anh đã nghe được trái tim bất an của em. Anh đã cố tình ngăn em lại, bởi anh muốn chúng ta có một khoảng thời gian quý giá bên nhau. Em quan trọng với anh hơn bất kỳ ai khác. Quan trọng hơn Daniel. Hắn không thể so sánh với em được. Nhưng anh vẫn phải đi cứu hắn. Anh sẽ cảm thấy đau lòng nếu hắn chết.
- Anh cứu hắn, hắn sẽ lại gây họa. Chuyện này không thể lặp đi lặp lại mãi được.
- Emily, đây là lần đầu tiên anh cứu hắn, lần trước là hắn tha mạng cho anh. Em yêu hỡi, có những tình nghĩa không thể nào quên, có những việc ta bắt buộc phải làm.
Tài mặc quần áo vào, dắt con dao vào túi chiếc áo gile.
- Một con dao thôi sao?
- Một là đủ rồi.
Tài tiến đến, hôn lên môi Emily lần nữa. Nụ hôn còn chưa dứt hắn đã biến mất, Emily thậm chí còn không nhìn thấy hắn đi ra khỏi căn phòng này như thế nào.
Tựa như hắn cứ thế tan vào trong không khí.