Chương 291
Trên đỉnh núi không tên có một tảng đá rất lớn, không hiểu nguyên bản vốn là một phần núi đá nay đã vỡ ra, hay do các diễn biến địa chất kỳ thú nào đó mà đã nằm chênh vênh tại đây bao nhiêu năm, chỉ biết rằng tảng đá tọa lạc ngay trên phần đỉnh núi chẳng khác gì cái đĩa lớn. Bên phải vươn ra mười mét, bên trái vươn ra ba mươi mét, từ chỗ xa nhất sườn bên trái cúi đầu nhìn xuống sẽ thấy vực sâu muôn trượng.
Daniel lúc này đang ngồi vắt vẻo ở mỏm bên trái, bên cạnh là cái lọ chứa đầu của David.
Ngoài mặt gã bất động mà bên trong đau đớn. Nỗi đau đớn như cào xé ruột gan. Ma túy Hãm Thần đang ngấu nghiến các cơ quan trong người gã chẳng khác gì một loài sâu ăn thịt người. Chất ma túy này thật độc địa, một khi đã nghiện rồi thì càng lúc càng phải dùng nhiều hơn, nhưng dùng nhiều hơn thì tốc độ hủy hoại cơ thể cũng diễn ra nhanh hơn.
Gã chỉ mong rằng ma túy sẽ không hủy hoại mình hoàn toàn trước khi tìm được Sát Chúa.
Vào lúc này gã cảm thấy khá tự tin nếu phải đối đầu với Hercules lần nữa, nhưng có lẽ chưa đủ để đối đầu với Sát Chúa.
Hai người đó là những hình ảnh hiếm hoi còn sót lại trong đầu gã, có lẽ vì ấn tượng quá sâu đậm mà không sao quên được.
Ma túy đang ăn dần lên đầu lên não, tước đi của gã giọng nói, tương lai sẽ cả đôi mắt nữa một khi các mảng đen thay thế hoàn toàn các mảng vàng. Trí tuệ của gã giảm sút nghiêm trọng, lúc này chỉ tương đương một đứa trẻ đã mất hầu hết ký ức, tuy nhiên bù lại những cảm xúc nguyên thủy trỗi dậy mãnh liệt và gã có năng lực sinh tồn của một con sói đực đơn độc.
Thính lực của gã đạt đến mức độ siêu hạng. Gã có thể nghe thấy những bước chân lạo xạo ở khoảng cách một cây số.
Gió núi thổi lồng lộng không át đi được âm thanh này.
Daniel hơi nhỏm người dậy. Các bước chân này là của người đi theo đoàn, đều là các sát thủ cừ khôi.
Những người này đang tiến lên đỉnh núi. Chúng đang tìm giết gã.
Daniel cầm cái lọ chứa đầu David, nhanh chóng mất dạng.
Gã đã hành động. Gã muốn săn ngược lại những kẻ đang định săn gã. Con dao trên tay sẽ một lần nữa nhuộm đỏ máu người.
Daniel chờ đoàn người ở một vách núi. Chỗ này có một cái hang nông, bên ngoài được che phủ bởi cây cối rậm rạp, hơn nữa lại nằm đúng vị trí mà đoàn người bắt buộc phải đi ngang qua, là điểm phục kích thuận lợi nhất ở khu vực này.
Lần trước gã cũng phục kích Tài ở chỗ này, nhưng hôm nay không hiểu sao gã cảm thấy lo lắng. Linh tính nói với gã rằng gã nên bỏ trốn càng xa xàng tốt, nhưng gã cố dẹp yên linh tính đó. Gã không muốn rời khỏi ngọn núi này, đây là ngôi nhà của gã, là nơi mà gã đã quyết định rằng sẽ sống nốt phần đời còn lại.
Cái chết của David đã khiến gã trở nên căm ghét con người, mặc dù trước đây gã cũng là một sát thủ tàn bạo, giết người không ghê răng.
Đoàn người còn cách vị trí gã phục kích chừng ba mươi mét thì ngừng lại.
Ba mươi mét xét theo chiều ngang thì chẳng đáng gì nhưng trên sườn núi cheo leo lại là chuyện khác hẳn.
Daniel yên lặng chờ đợi, gã tin tưởng rằng đoàn người nhất định sẽ tiếp tục tiến lên, nhưng chúng chẳng những không tiến lên, mà còn đào một vật gì đó.
Chúng đào rất lâu, gây ra âm thanh rất lớn, khiến Daniel bức bối không sao chịu được.
Những âm thanh phát ra từ chiếc máy khoan như khoan thẳng vào đầu gã. Do gã đặc biệt nhạy cảm với âm thanh nên nếu nghe lâu quá có thể tổn thương màng nhĩ.
Daniel bước ra khỏi chỗ nấp, nương theo độ dốc sườn núi mà rơi xuống như một con dơi.
Lúc tiếp đất, gã lập tức nhận ra rằng cái máy khoan đang chạy tự động bằng pin dự trữ, ở vị trí này không còn ai cả. Do âm thanh quá lớn và diễn ra quá lâu nên Daniel không nhận thức được rằng những kẻ lạ mặt kia đã đồng loạt rút đi hết.
Đây là một cái bẫy.
Chính vào lúc ấy sườn núi phát nổ.
Sức nổ phát sinh từ bốn trăm cân bộc phá thật kinh khiếp. Nó chẳng những phá hủy hoàn toàn con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, mà còn phá sập một bên sườn, đá vụn bắn ra tung tóe.
Linh tính Ma Thần đã giúp Daniel kịp nhảy ra khỏi sườn núi ngay trước khi quả bộc phá đầu tiên được kích hoạt. Dù vậy đi nữa vẫn không sao tránh được hậu quả. Cơ thể của gã bị sức ép vụ nổ thổi văng tít ra xa, bên dưới là vực sâu. Đá cứng hơn sắt văng lên khắp người, đập mạnh vào đầu, trán, chân tay gã, gây ra vô số vết thương nhỏ.
Cứ rơi như thế này tất chết. Daniel đảo người, cố tìm cách bám vào vách núi. Nhưng ngay khi gã sắp chạm được vào một vách núi nhô ra thì bộc phá lại phát nổ lần nữa. Sức nổ lần này còn lớn hơn cả vụ nổ trước.
Đối phương tính toán thật thần kỳ. Dường như gã biết trước được Daniel sẽ rơi xuống đâu và cần đặt thuốc nổ ở vị trí nào để gây ra sát thương lớn nhất.
Sức ép từ vụ nổ thứ hai làm Daniel ngất xỉu. Từ trong tai máu trào ra. Trên người gã gãy liền một lúc ba cái xương, cơ thể văng xa hai mươi mét, chẳng khác gì cái lá đang chao liệng. Gã trên đà rơi tự do, lúc va vào vách núi cũng là lúc gã mất mạng.
Gã đã rơi vào cái bẫy của Abraham. Abraham đã tính toán chính xác vị trí phục kích của Daniel, từ đó gắn thuốc nổ quanh núi.
Trận này người bên Abraham không thiệt hại gì. Gã biết rằng Daniel sẽ không tấn công ngay mà kiên nhẫn nghe ngóng trong một khoảng thời gian đủ lâu để gã và người của gã xuống núi an toàn.
Dọc theo đà rơi của Daniel, bộc phá nổ liên tiếp.
Abraham căm hận Daniel đến nỗi gã nhất định phải giết bằng được tên Ma Thần này, cho dù có phải hủy diệt cả quả núi đi nữa.
Daniel lúc này đang ngồi vắt vẻo ở mỏm bên trái, bên cạnh là cái lọ chứa đầu của David.
Ngoài mặt gã bất động mà bên trong đau đớn. Nỗi đau đớn như cào xé ruột gan. Ma túy Hãm Thần đang ngấu nghiến các cơ quan trong người gã chẳng khác gì một loài sâu ăn thịt người. Chất ma túy này thật độc địa, một khi đã nghiện rồi thì càng lúc càng phải dùng nhiều hơn, nhưng dùng nhiều hơn thì tốc độ hủy hoại cơ thể cũng diễn ra nhanh hơn.
Gã chỉ mong rằng ma túy sẽ không hủy hoại mình hoàn toàn trước khi tìm được Sát Chúa.
Vào lúc này gã cảm thấy khá tự tin nếu phải đối đầu với Hercules lần nữa, nhưng có lẽ chưa đủ để đối đầu với Sát Chúa.
Hai người đó là những hình ảnh hiếm hoi còn sót lại trong đầu gã, có lẽ vì ấn tượng quá sâu đậm mà không sao quên được.
Ma túy đang ăn dần lên đầu lên não, tước đi của gã giọng nói, tương lai sẽ cả đôi mắt nữa một khi các mảng đen thay thế hoàn toàn các mảng vàng. Trí tuệ của gã giảm sút nghiêm trọng, lúc này chỉ tương đương một đứa trẻ đã mất hầu hết ký ức, tuy nhiên bù lại những cảm xúc nguyên thủy trỗi dậy mãnh liệt và gã có năng lực sinh tồn của một con sói đực đơn độc.
Thính lực của gã đạt đến mức độ siêu hạng. Gã có thể nghe thấy những bước chân lạo xạo ở khoảng cách một cây số.
Gió núi thổi lồng lộng không át đi được âm thanh này.
Daniel hơi nhỏm người dậy. Các bước chân này là của người đi theo đoàn, đều là các sát thủ cừ khôi.
Những người này đang tiến lên đỉnh núi. Chúng đang tìm giết gã.
Daniel cầm cái lọ chứa đầu David, nhanh chóng mất dạng.
Gã đã hành động. Gã muốn săn ngược lại những kẻ đang định săn gã. Con dao trên tay sẽ một lần nữa nhuộm đỏ máu người.
Daniel chờ đoàn người ở một vách núi. Chỗ này có một cái hang nông, bên ngoài được che phủ bởi cây cối rậm rạp, hơn nữa lại nằm đúng vị trí mà đoàn người bắt buộc phải đi ngang qua, là điểm phục kích thuận lợi nhất ở khu vực này.
Lần trước gã cũng phục kích Tài ở chỗ này, nhưng hôm nay không hiểu sao gã cảm thấy lo lắng. Linh tính nói với gã rằng gã nên bỏ trốn càng xa xàng tốt, nhưng gã cố dẹp yên linh tính đó. Gã không muốn rời khỏi ngọn núi này, đây là ngôi nhà của gã, là nơi mà gã đã quyết định rằng sẽ sống nốt phần đời còn lại.
Cái chết của David đã khiến gã trở nên căm ghét con người, mặc dù trước đây gã cũng là một sát thủ tàn bạo, giết người không ghê răng.
Đoàn người còn cách vị trí gã phục kích chừng ba mươi mét thì ngừng lại.
Ba mươi mét xét theo chiều ngang thì chẳng đáng gì nhưng trên sườn núi cheo leo lại là chuyện khác hẳn.
Daniel yên lặng chờ đợi, gã tin tưởng rằng đoàn người nhất định sẽ tiếp tục tiến lên, nhưng chúng chẳng những không tiến lên, mà còn đào một vật gì đó.
Chúng đào rất lâu, gây ra âm thanh rất lớn, khiến Daniel bức bối không sao chịu được.
Những âm thanh phát ra từ chiếc máy khoan như khoan thẳng vào đầu gã. Do gã đặc biệt nhạy cảm với âm thanh nên nếu nghe lâu quá có thể tổn thương màng nhĩ.
Daniel bước ra khỏi chỗ nấp, nương theo độ dốc sườn núi mà rơi xuống như một con dơi.
Lúc tiếp đất, gã lập tức nhận ra rằng cái máy khoan đang chạy tự động bằng pin dự trữ, ở vị trí này không còn ai cả. Do âm thanh quá lớn và diễn ra quá lâu nên Daniel không nhận thức được rằng những kẻ lạ mặt kia đã đồng loạt rút đi hết.
Đây là một cái bẫy.
Chính vào lúc ấy sườn núi phát nổ.
Sức nổ phát sinh từ bốn trăm cân bộc phá thật kinh khiếp. Nó chẳng những phá hủy hoàn toàn con đường mòn dẫn lên đỉnh núi, mà còn phá sập một bên sườn, đá vụn bắn ra tung tóe.
Linh tính Ma Thần đã giúp Daniel kịp nhảy ra khỏi sườn núi ngay trước khi quả bộc phá đầu tiên được kích hoạt. Dù vậy đi nữa vẫn không sao tránh được hậu quả. Cơ thể của gã bị sức ép vụ nổ thổi văng tít ra xa, bên dưới là vực sâu. Đá cứng hơn sắt văng lên khắp người, đập mạnh vào đầu, trán, chân tay gã, gây ra vô số vết thương nhỏ.
Cứ rơi như thế này tất chết. Daniel đảo người, cố tìm cách bám vào vách núi. Nhưng ngay khi gã sắp chạm được vào một vách núi nhô ra thì bộc phá lại phát nổ lần nữa. Sức nổ lần này còn lớn hơn cả vụ nổ trước.
Đối phương tính toán thật thần kỳ. Dường như gã biết trước được Daniel sẽ rơi xuống đâu và cần đặt thuốc nổ ở vị trí nào để gây ra sát thương lớn nhất.
Sức ép từ vụ nổ thứ hai làm Daniel ngất xỉu. Từ trong tai máu trào ra. Trên người gã gãy liền một lúc ba cái xương, cơ thể văng xa hai mươi mét, chẳng khác gì cái lá đang chao liệng. Gã trên đà rơi tự do, lúc va vào vách núi cũng là lúc gã mất mạng.
Gã đã rơi vào cái bẫy của Abraham. Abraham đã tính toán chính xác vị trí phục kích của Daniel, từ đó gắn thuốc nổ quanh núi.
Trận này người bên Abraham không thiệt hại gì. Gã biết rằng Daniel sẽ không tấn công ngay mà kiên nhẫn nghe ngóng trong một khoảng thời gian đủ lâu để gã và người của gã xuống núi an toàn.
Dọc theo đà rơi của Daniel, bộc phá nổ liên tiếp.
Abraham căm hận Daniel đến nỗi gã nhất định phải giết bằng được tên Ma Thần này, cho dù có phải hủy diệt cả quả núi đi nữa.