Chương 292
Abraham đã đặt tổng cộng năm tấn thuốc nổ trên núi không tên.
Dĩ nhiên gã không vác tất cả số thuốc nổ này lên núi chỉ riêng trong buổi tối ngày hôm nay. Thuốc nổ nhiều như vậy, làm sao vận chuyển một lúc hết được? Mọi thứ đã được bắt đầu từ sáu tháng trước, trong lần chạm trán cuối cùng với Daniel. Kể từ thời điểm ấy, Abraham đã huy động hàng chục người theo dõi dưới chân núi, hễ Daniel rời khỏi ngọn núi là lại điều động hàng trăm thành viên Dực Long mang vác bộc phá lên chôn dấu ở các vị trí được tính toán kỹ lưỡng, sau đó che phủ chúng lại bằng cây cối, đất đá.
Daniel tưởng mình là người đi săn, ai dè gã lại đi săn ở đúng vị trí mà Abraham chọn sẵn cho gã. Nơi chiếc máy khoan vào đá được xác định là điểm A0, bốn trăm cân bộc phá chôn ở điểm A0 được sử dụng như một thứ mồi dẫn để kích nổ các gói bộc phá tiếp theo ở các vị trí lần lượt được đánh dấu là A1, A2, nên khi Daniel rơi xuống dọc theo ngọn núi, các gói bộc phá cứ thế nổ dây chuyền một cách chính xác và đúng thời điểm tựa như đang được điều khiển bởi một bàn tay vô hình.
Daniel chỉ có thể trách mình đã chọc giận nhầm người.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Abraham một khi đã mất tới sáu tháng để chuẩn bị thì không thể kết thúc một cách vô vị như vậy được.
Hẳn nhiên với người bình thường, làm được như gã đã là ngoài sức tưởng tượng rồi, nhưng với con người tự đòi hỏi cao như Abraham thì vẫn chưa đủ, gã muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của Daniel bằng một món quà thật ấn tượng, một điểm nhấn sẽ khiến tất cả phải nhớ mãi.
Bên dưới, chỗ mà Abraham tính toán sẽ là nơi Daniel chạm đất, đã chôn sẵn một gói bộc phá nặng ngàn cân, với sức nổ đủ sức khoét thủng một phần chân núi, để lại tổn thương vĩnh viễn cho ngọn núi này.
Đây sẽ là chữ ký đặc biệt của gã cho một chiến dịch hầu như không ai biết đến.
Tài đến đúng lúc ma trận bộc phá đang chôn vùi Daniel trong một tầng mây mù được hình thành từ đất, đá vụn và khói thuốc nồng nặc.
Người thường không cứu được Daniel, nhưng hắn thì có thể.
Tài bắt đầu cuộc hành trình cứu Daniel từ một mỏ đá nhô ra khỏi vị trí gần sát chân núi, khi đó Daniel còn cách hắn một trăm mét theo chiều dọc và bảy mươi mét theo chiều ngang.
Tài dậm chân, nhảy khỏi mỏm đá, động tác ấy giúp hắn dễ dàng vượt qua chặng đường dài hai mươi mét. Hắn chao người, liệng như chim, trên đường liệng tránh né được tất cả các hòn đá to đang bắn về phía mình, nhân tiện đạp chân lên các tảng đá lớn, dùng chúng làm điểm tựa để tiếp tục tiến lên. Chỉ sau vài giây hắn đã thu hẹp được khoảng cách ban đầu trông thật xa vời, kịp thời tóm lấy cơ thể đang rơi như một hòn đá của Daniel, dùng đà bay theo chiều ngang của chính mình hãm đà rơi của bạn. Hai người tiếp đất mà hầu như không chịu thương tổn gì.
Hắn kéo cơ thể gầy gò của Daniel vào trong một cái hang mà hắn may mắn tìm được, vừa hay lúc ấy gói bộc phá nặng một tấn phát nổ, vụ nổ khủng khiếp đã làm rung chuyển cả ngọn núi khổng lồ và khiến cho Daniel bừng tỉnh.
Mắt hai người chạm nhau. Tròng mắt của Daniel lập tức bừng lên màu vàng rực rỡ, ánh sáng vàng tỏa ra dữ dội chưa từng thấy. Hai vòng tròn màu xanh nước biển đồng tâm tựa như hai vòng kim cô khóa cứng tâm trí của Tài.
Tâm trí của Tài bị tấn công bất ngờ, liền tự động kích hoạt cơ chế phòng vệ. Cả hai mắt của hắn đều chuyển sang màu đỏ, cùng thời điểm ấy lí trí của hắn bị trấn áp và Tài nhất thời mất quyền kiểm soát chính bản thân mình.
Đó là một thời khắc khủng hoảng. Tài vẫn nhận thức được điều gì đang xảy ra nhưng hắn không thể sai khiến tay chân, cho dù theo những cách thức đơn giản nhất. Hắn cảm giác như mình đang bị đóng băng và nhốt trong một cái lồng, cái lồng ấy tệ hại thay lại chính là cơ thể của hắn. Cảm giác này sao mà quen thuộc, hắn đã từng trải qua lúc mới bắt đầu tiếp nhận ma túy Hãm Thần, thật không ngờ Daniel lại có thể đẩy hắn rơi vào tình cảnh này một lần nữa.
Nhưng bản thân Daniel cũng không dễ chịu gì. Gã cảm giác như máu huyết trong người sục sôi, những cảm xúc mang tính thú vật trỗi dậy khiến gã thèm được uống máu người khác, đi kèm với cảm xúc ấy là sự sợ hãi tựa như tâm trí của gã đang bị ánh mắt của Tài xâm chiếm và thao túng.
Màu đỏ trong mắt Tài càng lúc càng đậm, dần dần chuyển thành màu đen.
Gương mặt của hắn lúc này rất đáng sợ, gần như không còn tính người, răng hắn nhe ra, muốn cắn vào cổ Daniel. Daniel hoảng sợ, dùng con dao trong tay đâm vào ngực Tài, Tài nhanh hơn, khống chế cổ tay của Daniel, đâm con dao ngược trở lại vào ngực gã.
Daniel rên lên một tiếng thê lương. Màu vàng trong mắt gã nhạt đi. Một phần ký ức của gã trở lại, thể hiện qua ánh mắt lần đầu tiên sau nhiều tháng trở nên xúc động và buồn đau.
Ánh mắt ấy đã cứu mạng gã.
Tâm trí của Tài cảm thấy an toàn. Nó trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho hắn.
Diễn biến ấy khiến Tài vừa mừng vừa sợ. Mừng vì đã cử động được, sợ vì phát hiện ra rằng hóa ra hắn lại có thể bị chính tâm trí mình phản bội và khống chế theo cái cách đơn giản như vậy.
Chỉ cần một ánh mắt của Daniel đã khiến hắn bị cầm tù trong cơ thể của chính mình, không có cách nào chủ động thoát ra được.
Dĩ nhiên gã không vác tất cả số thuốc nổ này lên núi chỉ riêng trong buổi tối ngày hôm nay. Thuốc nổ nhiều như vậy, làm sao vận chuyển một lúc hết được? Mọi thứ đã được bắt đầu từ sáu tháng trước, trong lần chạm trán cuối cùng với Daniel. Kể từ thời điểm ấy, Abraham đã huy động hàng chục người theo dõi dưới chân núi, hễ Daniel rời khỏi ngọn núi là lại điều động hàng trăm thành viên Dực Long mang vác bộc phá lên chôn dấu ở các vị trí được tính toán kỹ lưỡng, sau đó che phủ chúng lại bằng cây cối, đất đá.
Daniel tưởng mình là người đi săn, ai dè gã lại đi săn ở đúng vị trí mà Abraham chọn sẵn cho gã. Nơi chiếc máy khoan vào đá được xác định là điểm A0, bốn trăm cân bộc phá chôn ở điểm A0 được sử dụng như một thứ mồi dẫn để kích nổ các gói bộc phá tiếp theo ở các vị trí lần lượt được đánh dấu là A1, A2, nên khi Daniel rơi xuống dọc theo ngọn núi, các gói bộc phá cứ thế nổ dây chuyền một cách chính xác và đúng thời điểm tựa như đang được điều khiển bởi một bàn tay vô hình.
Daniel chỉ có thể trách mình đã chọc giận nhầm người.
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Abraham một khi đã mất tới sáu tháng để chuẩn bị thì không thể kết thúc một cách vô vị như vậy được.
Hẳn nhiên với người bình thường, làm được như gã đã là ngoài sức tưởng tượng rồi, nhưng với con người tự đòi hỏi cao như Abraham thì vẫn chưa đủ, gã muốn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của Daniel bằng một món quà thật ấn tượng, một điểm nhấn sẽ khiến tất cả phải nhớ mãi.
Bên dưới, chỗ mà Abraham tính toán sẽ là nơi Daniel chạm đất, đã chôn sẵn một gói bộc phá nặng ngàn cân, với sức nổ đủ sức khoét thủng một phần chân núi, để lại tổn thương vĩnh viễn cho ngọn núi này.
Đây sẽ là chữ ký đặc biệt của gã cho một chiến dịch hầu như không ai biết đến.
Tài đến đúng lúc ma trận bộc phá đang chôn vùi Daniel trong một tầng mây mù được hình thành từ đất, đá vụn và khói thuốc nồng nặc.
Người thường không cứu được Daniel, nhưng hắn thì có thể.
Tài bắt đầu cuộc hành trình cứu Daniel từ một mỏ đá nhô ra khỏi vị trí gần sát chân núi, khi đó Daniel còn cách hắn một trăm mét theo chiều dọc và bảy mươi mét theo chiều ngang.
Tài dậm chân, nhảy khỏi mỏm đá, động tác ấy giúp hắn dễ dàng vượt qua chặng đường dài hai mươi mét. Hắn chao người, liệng như chim, trên đường liệng tránh né được tất cả các hòn đá to đang bắn về phía mình, nhân tiện đạp chân lên các tảng đá lớn, dùng chúng làm điểm tựa để tiếp tục tiến lên. Chỉ sau vài giây hắn đã thu hẹp được khoảng cách ban đầu trông thật xa vời, kịp thời tóm lấy cơ thể đang rơi như một hòn đá của Daniel, dùng đà bay theo chiều ngang của chính mình hãm đà rơi của bạn. Hai người tiếp đất mà hầu như không chịu thương tổn gì.
Hắn kéo cơ thể gầy gò của Daniel vào trong một cái hang mà hắn may mắn tìm được, vừa hay lúc ấy gói bộc phá nặng một tấn phát nổ, vụ nổ khủng khiếp đã làm rung chuyển cả ngọn núi khổng lồ và khiến cho Daniel bừng tỉnh.
Mắt hai người chạm nhau. Tròng mắt của Daniel lập tức bừng lên màu vàng rực rỡ, ánh sáng vàng tỏa ra dữ dội chưa từng thấy. Hai vòng tròn màu xanh nước biển đồng tâm tựa như hai vòng kim cô khóa cứng tâm trí của Tài.
Tâm trí của Tài bị tấn công bất ngờ, liền tự động kích hoạt cơ chế phòng vệ. Cả hai mắt của hắn đều chuyển sang màu đỏ, cùng thời điểm ấy lí trí của hắn bị trấn áp và Tài nhất thời mất quyền kiểm soát chính bản thân mình.
Đó là một thời khắc khủng hoảng. Tài vẫn nhận thức được điều gì đang xảy ra nhưng hắn không thể sai khiến tay chân, cho dù theo những cách thức đơn giản nhất. Hắn cảm giác như mình đang bị đóng băng và nhốt trong một cái lồng, cái lồng ấy tệ hại thay lại chính là cơ thể của hắn. Cảm giác này sao mà quen thuộc, hắn đã từng trải qua lúc mới bắt đầu tiếp nhận ma túy Hãm Thần, thật không ngờ Daniel lại có thể đẩy hắn rơi vào tình cảnh này một lần nữa.
Nhưng bản thân Daniel cũng không dễ chịu gì. Gã cảm giác như máu huyết trong người sục sôi, những cảm xúc mang tính thú vật trỗi dậy khiến gã thèm được uống máu người khác, đi kèm với cảm xúc ấy là sự sợ hãi tựa như tâm trí của gã đang bị ánh mắt của Tài xâm chiếm và thao túng.
Màu đỏ trong mắt Tài càng lúc càng đậm, dần dần chuyển thành màu đen.
Gương mặt của hắn lúc này rất đáng sợ, gần như không còn tính người, răng hắn nhe ra, muốn cắn vào cổ Daniel. Daniel hoảng sợ, dùng con dao trong tay đâm vào ngực Tài, Tài nhanh hơn, khống chế cổ tay của Daniel, đâm con dao ngược trở lại vào ngực gã.
Daniel rên lên một tiếng thê lương. Màu vàng trong mắt gã nhạt đi. Một phần ký ức của gã trở lại, thể hiện qua ánh mắt lần đầu tiên sau nhiều tháng trở nên xúc động và buồn đau.
Ánh mắt ấy đã cứu mạng gã.
Tâm trí của Tài cảm thấy an toàn. Nó trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho hắn.
Diễn biến ấy khiến Tài vừa mừng vừa sợ. Mừng vì đã cử động được, sợ vì phát hiện ra rằng hóa ra hắn lại có thể bị chính tâm trí mình phản bội và khống chế theo cái cách đơn giản như vậy.
Chỉ cần một ánh mắt của Daniel đã khiến hắn bị cầm tù trong cơ thể của chính mình, không có cách nào chủ động thoát ra được.