Chương 293
Trong khoảng vài giây kể từ lúc định cắn cổ Daniel cho đến khi khống chế cổ tay gã và đâm con dao vào ngực, dường như đã có người nào khác kiểm soát cơ thể của Tài.
Ý nghĩ này khiến Tài rùng mình.
Hắn từng cho rằng mình đã kiểm soát được tâm trí bản thân, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, những thế lực đen tối chỉ tạm thời chìm khuất sau màn sương mù, theo thời gian sức mạnh của chúng dần dần tăng lên.
Đôi mắt của Tài chuyển từ màu đen sang màu đỏ, đỏ sang trắng, về cơ bản đã bình thường trở lại.
Daniel cầm con dao trên ngực, rút ra. Tuy máu theo vết thương trào ướt áo trông rất kinh khủng, nhưng độ sâu vết thương chỉ khoảng năm phân.
Vừa hay lúc đó Abraham cùng người của gã chạy vào trong hang. Gã chiến tướng nhìn Tài với vẻ kinh ngạc.
- Thủ lĩnh. Sao anh lại đến đây? Suýt chút nữa thì tôi đã giết anh.
Tài xua tay, không muốn nhắc đến việc ấy.
- Có bông băng vết thương không?
Người của Abraham mang theo các dụng cụ dùng để cầm máu tạm thời. Abraham không muốn đụng vào Daniel, nên Tài tự mình băng bó cho gã.
Daniel gật đầu cảm ơn. Gã đứng dậy, khập khiễng đi về phía ngọn núi đã bị thủng mất một mảng lớn.
Abraham nhìn Tài:
- Lại thả hắn đi sao?
Tài lắc đầu:
- Anh đoán xem hắn muốn đi đâu?
- Hắn đi lên núi. Hắn muốn lấy cái lọ ấy.
- Anh chờ ở đây. Tôi sẽ đi cùng Daniel.
- Đường lên núi đã bị phá hủy rồi.
- Đường là do chúng ta làm ra chứ đâu.
Quả thật con đường sơn đạo đã bị hàng nghìn cân bộc phá biến thành một mớ hỗn độn, bình thường không thể đi lại được, nhưng bằng một cách nào đó Daniel vẫn luồn lách để tiến lên.
Hai người bọn họ đều sở hữu các năng lực đặc biệt, đi trên khu vực tàn phá như đi trên đất bằng.
Sau chừng hai giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng lên được đỉnh núi.
Daniel lấy từ trong một cái hang tự nhiên cái lọ lớn chứa đầu của David, ôm vào lòng.
Tài để mặc cho gã đứng thế vài phút trước khi lên tiếng:
- Daniel, về nhà thôi. Nhà của chúng ta là Dực Long. Mày không cần sống ở đây nữa.
Daniel cúi xuống nhìn đầu David.
- Ai đã giết cậu ta?
Bởi vì Daniel không nói được, nên Tài chỉ có thể tự suy luận.
- Có phải Thần Thoại không?
Thấy Daniel không gật không lắc, Tài hỏi tiếp:
- Sát Chúa?
Daniel gật đầu.
- Điều đó lý giải tại sao mày lại trở nên điên cuồng như vậy. Mày cần ma túy để đánh bại Sát Chúa. Nhưng con đường mày đi sai rồi. Mày không thể tự biến mình thành kẻ điên khùng chỉ vì lòng căm thù. Daniel, tao sẽ giúp mày trả mối thù này. Tao sẽ giúp mày giết lão. Bây giờ chúng ta trở về nhà, ngôi nhà mà chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Mày không được ở đây làm loạn nữa. Mày đang chọc giận rất nhiều người. Nếu lần này tao đến chậm vài giây thì mày đã chết rồi. Tao không thể cứu mày mãi được đâu.
Lúc này lí trí của Daniel đã trở lại, dù chưa hoàn toàn nhưng vẫn nhận thức được điều Tài nói.
Gã trèo lên mỏm đá, ngồi nhìn bình minh đang lên.
Tài đứng đằng sau, kiên nhẫn đợi.
Ánh dương chiếu sáng bầu trời, xua đi đêm đen và mang đến các tia nắng ấm.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tài tự hỏi lần cuối mình được thảnh thơi ngắm cảnh mặt trời mọc như thế này là lúc nào? Hắn không nhớ ra được. Dường như đây là lần đầu tiên.
Khi thế giới cũ bị hủy diệt hắn vẫn còn quá nhỏ. Còn khi thế giới ấy đã bị hủy diệt cuộc sống lại trở nên quá nguy hiểm. Lúc nào hắn cũng ở trong trạng thái căng thẳng và vội vàng.
Hắn đã đấu tranh để mang lại cho những người hắn yêu thương một cuộc sống tốt đẹp, an toàn và đầy đủ hơn, trong khi chính bản thân hắn rất hiếm khi được tận hưởng điều gì.
Sau hai giờ đồng hồ, ánh dương trở nên chói chang và khó chịu.
Daniel đứng dậy, cầm theo cái lọ chứa đầu David, theo Tài xuống núi.
Đoàn người trở lại Pháo Đài Dực Long. Tài bố trí cho Daniel ở một khu nhà biệt lập, giao cho Augutus nhiệm vụ vừa canh gác bảo vệ, vừa cảnh báo mỗi khi Daniel lên cơn điên.
Daniel tự nguyện nhốt mình trong nhà, chìa khóa do Augutus cầm. Gã sẽ nhận thức ăn và các vật dụng cần thiết qua cửa sổ.
Khi nhận ra rằng Daniel dùng đến bảy mươi gói ma túy một ngày, nhất thời Tài trở nên ngơ ngẩn.
Như vậy là quá nhiều, chẳng trách trí tuệ của Daniel thoái hóa nhanh chóng như vậy.
Hắn quyết định hạ dần số lượng ma túy mà Daniel có thể sử dụng, bắt đầu từ bảy mươi gói một ngày, xuống còn năm mươi, sau đó là ba mươi gói.
Mục tiêu của Tài là đưa số lượng xuống bằng mình, năm gói một ngày.
Đó là một quá trình đấu tranh gian khổ. Do Daniel vật lộn quá khủng khiếp mà Augutus phải cho người lắp thêm hai cánh cửa sắt dày để ngăn không cho gã phá nhà trốn ra.
Từ chiến trường Jackson Jay gửi thư về, chính thức phong cho Emily Hà làm Phó Tư Lệnh, phụ trách toàn bộ hệ thống hậu cần phục vụ chiến tranh, bao gồm cả phòng điều chế ma túy.
Từ nay vợ chồng Tài đều làm Phó Tư Lệnh Liên Minh. Sự kiện này chưa từng có trong lịch sử.
Ở Khu Đông, cuộc chiến đang tiến vào thời điểm bước ngoặt.
Ý nghĩ này khiến Tài rùng mình.
Hắn từng cho rằng mình đã kiểm soát được tâm trí bản thân, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, những thế lực đen tối chỉ tạm thời chìm khuất sau màn sương mù, theo thời gian sức mạnh của chúng dần dần tăng lên.
Đôi mắt của Tài chuyển từ màu đen sang màu đỏ, đỏ sang trắng, về cơ bản đã bình thường trở lại.
Daniel cầm con dao trên ngực, rút ra. Tuy máu theo vết thương trào ướt áo trông rất kinh khủng, nhưng độ sâu vết thương chỉ khoảng năm phân.
Vừa hay lúc đó Abraham cùng người của gã chạy vào trong hang. Gã chiến tướng nhìn Tài với vẻ kinh ngạc.
- Thủ lĩnh. Sao anh lại đến đây? Suýt chút nữa thì tôi đã giết anh.
Tài xua tay, không muốn nhắc đến việc ấy.
- Có bông băng vết thương không?
Người của Abraham mang theo các dụng cụ dùng để cầm máu tạm thời. Abraham không muốn đụng vào Daniel, nên Tài tự mình băng bó cho gã.
Daniel gật đầu cảm ơn. Gã đứng dậy, khập khiễng đi về phía ngọn núi đã bị thủng mất một mảng lớn.
Abraham nhìn Tài:
- Lại thả hắn đi sao?
Tài lắc đầu:
- Anh đoán xem hắn muốn đi đâu?
- Hắn đi lên núi. Hắn muốn lấy cái lọ ấy.
- Anh chờ ở đây. Tôi sẽ đi cùng Daniel.
- Đường lên núi đã bị phá hủy rồi.
- Đường là do chúng ta làm ra chứ đâu.
Quả thật con đường sơn đạo đã bị hàng nghìn cân bộc phá biến thành một mớ hỗn độn, bình thường không thể đi lại được, nhưng bằng một cách nào đó Daniel vẫn luồn lách để tiến lên.
Hai người bọn họ đều sở hữu các năng lực đặc biệt, đi trên khu vực tàn phá như đi trên đất bằng.
Sau chừng hai giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng lên được đỉnh núi.
Daniel lấy từ trong một cái hang tự nhiên cái lọ lớn chứa đầu của David, ôm vào lòng.
Tài để mặc cho gã đứng thế vài phút trước khi lên tiếng:
- Daniel, về nhà thôi. Nhà của chúng ta là Dực Long. Mày không cần sống ở đây nữa.
Daniel cúi xuống nhìn đầu David.
- Ai đã giết cậu ta?
Bởi vì Daniel không nói được, nên Tài chỉ có thể tự suy luận.
- Có phải Thần Thoại không?
Thấy Daniel không gật không lắc, Tài hỏi tiếp:
- Sát Chúa?
Daniel gật đầu.
- Điều đó lý giải tại sao mày lại trở nên điên cuồng như vậy. Mày cần ma túy để đánh bại Sát Chúa. Nhưng con đường mày đi sai rồi. Mày không thể tự biến mình thành kẻ điên khùng chỉ vì lòng căm thù. Daniel, tao sẽ giúp mày trả mối thù này. Tao sẽ giúp mày giết lão. Bây giờ chúng ta trở về nhà, ngôi nhà mà chúng ta đã cùng nhau lớn lên. Mày không được ở đây làm loạn nữa. Mày đang chọc giận rất nhiều người. Nếu lần này tao đến chậm vài giây thì mày đã chết rồi. Tao không thể cứu mày mãi được đâu.
Lúc này lí trí của Daniel đã trở lại, dù chưa hoàn toàn nhưng vẫn nhận thức được điều Tài nói.
Gã trèo lên mỏm đá, ngồi nhìn bình minh đang lên.
Tài đứng đằng sau, kiên nhẫn đợi.
Ánh dương chiếu sáng bầu trời, xua đi đêm đen và mang đến các tia nắng ấm.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tài tự hỏi lần cuối mình được thảnh thơi ngắm cảnh mặt trời mọc như thế này là lúc nào? Hắn không nhớ ra được. Dường như đây là lần đầu tiên.
Khi thế giới cũ bị hủy diệt hắn vẫn còn quá nhỏ. Còn khi thế giới ấy đã bị hủy diệt cuộc sống lại trở nên quá nguy hiểm. Lúc nào hắn cũng ở trong trạng thái căng thẳng và vội vàng.
Hắn đã đấu tranh để mang lại cho những người hắn yêu thương một cuộc sống tốt đẹp, an toàn và đầy đủ hơn, trong khi chính bản thân hắn rất hiếm khi được tận hưởng điều gì.
Sau hai giờ đồng hồ, ánh dương trở nên chói chang và khó chịu.
Daniel đứng dậy, cầm theo cái lọ chứa đầu David, theo Tài xuống núi.
Đoàn người trở lại Pháo Đài Dực Long. Tài bố trí cho Daniel ở một khu nhà biệt lập, giao cho Augutus nhiệm vụ vừa canh gác bảo vệ, vừa cảnh báo mỗi khi Daniel lên cơn điên.
Daniel tự nguyện nhốt mình trong nhà, chìa khóa do Augutus cầm. Gã sẽ nhận thức ăn và các vật dụng cần thiết qua cửa sổ.
Khi nhận ra rằng Daniel dùng đến bảy mươi gói ma túy một ngày, nhất thời Tài trở nên ngơ ngẩn.
Như vậy là quá nhiều, chẳng trách trí tuệ của Daniel thoái hóa nhanh chóng như vậy.
Hắn quyết định hạ dần số lượng ma túy mà Daniel có thể sử dụng, bắt đầu từ bảy mươi gói một ngày, xuống còn năm mươi, sau đó là ba mươi gói.
Mục tiêu của Tài là đưa số lượng xuống bằng mình, năm gói một ngày.
Đó là một quá trình đấu tranh gian khổ. Do Daniel vật lộn quá khủng khiếp mà Augutus phải cho người lắp thêm hai cánh cửa sắt dày để ngăn không cho gã phá nhà trốn ra.
Từ chiến trường Jackson Jay gửi thư về, chính thức phong cho Emily Hà làm Phó Tư Lệnh, phụ trách toàn bộ hệ thống hậu cần phục vụ chiến tranh, bao gồm cả phòng điều chế ma túy.
Từ nay vợ chồng Tài đều làm Phó Tư Lệnh Liên Minh. Sự kiện này chưa từng có trong lịch sử.
Ở Khu Đông, cuộc chiến đang tiến vào thời điểm bước ngoặt.