Chương 294
Cuộc chiến đã kéo dài được ba tháng. Trong thời gian này Tam Quân không ngừng bổ sung nhân lực, vật lực, các chủng loại phương tiện vũ khí, nhờ thế dần dần chiếm được ưu thế mang tính quyết định trên chiến trường.
Tương quan lực lượng lúc này là ba trên một về người và mười trên một về số lượng đạn dược.
Trước hết, hãy nói về nhân lực.
Lữ Đoàn Đen có ba triệu quân, nhưng lực lượng trực tiếp chiến đấu chỉ có một triệu người, còn lại là các binh chủng khác, bao gồm hậu cần, hóa học, quân y, giao thông liên lạc và lực lượng sản xuất.
Liên minh ba Lữ Đoàn Đỏ, Vàng, Xanh huy động tới ba triệu quân trực tiếp chiến đấu, trong đó Lữ Đoàn Đỏ tuy đóng góp ít nhân lực nhất, chỉ năm trăm nghìn người, nhưng toàn bộ đều là lực lượng chiến đấu, không có lực lượng phụ trợ.
Cần phải ghi chú rằng dưới thời Mc Alister, các Lữ Đoàn được chia thành ba Đại Đoàn, mỗi Đại Đoàn Quân có một triệu người và là một lực lượng quân sự hoàn chỉnh với tất cả các binh chủng cần thiết cho một cuộc chiến tranh hiện đại. Dưới Đại Đoàn có Sư Đoàn, mỗi Sư Đoàn có hai trăm đến ba trăm nghìn người, dưới nữa là các Tiểu Đoàn, Đại Đội, Trung Đội và Tiểu Đội.
Tiếp đó là vấn đề vũ khí, đạn dược.
Về mặt này Tam Quân cũng có ưu thế vượt trội.
Hậu thuẫn cho họ là Khu Tối, trung tâm sản xuất công nghiệp của Vùng đất Tự Do. Năng lực sản xuất của khu vực này lớn hơn và hiệu quả hơn Khu Đông không chỉ vài lần mà thôi.
Từ trước đến nay, Khu Tối vẫn được hoạch định là vùng sản xuất công nghiệp trọng điểm của Liên Minh nhờ nằm gần các mỏ khai khoáng và có sẵn cơ sở hạ tầng cần thiết, dễ dàng gia tăng quy mô trong thời gian ngắn, bao gồm các nhà máy, dây chuyền sản xuất tự động đã được cải tiến, tối ưu hóa trong suốt nhiều năm và lực lượng kỹ sư, công nhân lành nghề. Cho dù Thomas ý thức được điều này, trong nhất thời vẫn không thể thu hẹp được khoảng cách quá đỗi lớn lao.
Trang thiết bị vũ khí của Lữ Đoàn Đen đang mất nhanh hơn tốc độ cung ứng. Lấy ví dụ xe tăng, Khu Tối có thể sản xuất ra hai trăm chiếc xe tăng một tháng, trong khi con số này của Lữ Đoàn Đen chỉ là hai mươi. Hai mươi là con số rất ít ỏi, nếu xét đến thực tế rằng các bên thường mất gấp đôi số này chỉ trong một cuộc chạm trán.
Tỷ lệ sản xuất đạn dược cũng gần tương tự. Khu Tối có thể sản xuất ra tổng cộng ba triệu quả đạn pháo các loại mỗi tháng, trong khi con số này của Lữ Đoàn Đen là năm trăm nghìn. Với việc có nhiều đạn pháo hơn và tốc độ bổ sung nhanh hơn, liên quân có thể tiến hành bắn cấp tập và đặt trọng tâm vào tốc độ và độ phủ thay vì sự chính xác.
Cuối cùng là vấn đề hậu cần.
Với mục đích đánh gục sức chiến đấu của đối phương, các Tiểu Đoàn Pháo Binh của Tam Quân liên tục nã đạn vào các cánh đồng, khiến toàn bộ vùng thu hoạch lúa mỳ, ngô, đậu tương và yến mạch đều bị phá hủy triệt để. Lữ Đoàn Đen rơi vào cảnh thiếu lương thực trầm trọng.
Ở chiều ngược lại, lương thực sớm đã không còn là vấn đề với Tam Quân.
Emily Hà dẹp yên được các bất đồng nội bộ, huy động được đủ xe tải để chở hàng hóa tiếp tế ra chiến trường. Mọi người đều nhận thức được vai trò quan trọng của cô trong cuộc chiến, một vài người còn công khai ca ngợi cô là nhà quản lý thiên tài, dưới bàn tay lèo lái của cô mọi thứ đều diễn ra trôi chảy đến mức Jackson không còn gì để than phiền. Trên thực tế đã lâu rồi lão không còn gửi thêm bức thư nào.
Nhiều yếu tố kết hợp lại đã mang đến kết quả rõ rệt.
Vào thời điểm này Tam Quân đã đẩy lui Lữ Đoàn Đen về một rẻo đất hẹp ở Cực Đông. Khu vực này có hệ thống lô cốt, pháo đài và hầm ngầm rất kiên cố nên không thể một sớm một chiều kết thúc được.
Tổng quân lực của Lữ Đoàn Đen lúc này còn hai triệu người, trong đó lực lượng chiến đấu trực tiếp chỉ còn năm trăm nghìn người. Lương thực còn cầm cự được trong hai tuần. Đạn dược sắp hết. Ai cũng nhìn thấy tình hình đã trở nên tuyệt vọng, cho dù là các danh tướng trong lịch sử sống lại cũng không thể đảo ngược được bại cục tất yếu.
Đạn pháo từ Tam Quân giã từ sáng tới đêm, hai mươi tư giờ mỗi ngày không nghỉ. Những âm thanh rền vang liên tục nện vào đầu của các binh sĩ Lữ Đoàn Đen khiến nhiều người không chịu nổi hóa điên.
Ngay cả cuộc họp của ban chỉ huy Lữ Đoàn bên dưới hầm sâu một trăm mét cũng cảm nhận được mặt đất rung rinh bên trên.
Thomas Grey, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Đen, đang họp cùng hai em trai kiêm Phó Lữ Đoàn Trưởng là Julian Grey và Calvin Grey. Tham dự cuộc họp còn có Cade Johnson, Tom Curran và Marco Simone.
Tấm bản đồ treo trong phòng tác chiến, nhưng không ai buồn nhìn vào nó.
Lữ Đoàn Đen đã đánh mất hầu hết lãnh thổ, vùng còn đang kiểm soát chỉ rộng có năm trăm cây số vuông, cơ sở hạ tầng trên mặt đất lại bị san phẳng hoàn toàn, về cơ bản không còn nhiều ý nghĩa.
Đằng sau lưng họ là khu vực hoang tàn đã bị ô nhiễm phóng xạ nặng nề, không thể nào sinh sống được.
Thomas ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng như một bức tượng đúc bằng sắt. Ngay cả tình thế khó khăn hiện nay cũng không thể làm mất đi vẻ uy nghiêm và kiên định của gã.
Căn phòng im phăng phắc. Không ai nói ra nhưng hầu hết các viên tướng lĩnh đều đã nghĩ đến việc đầu hàng.
Đây là cách duy nhất để bảo toàn mạng sống. Đánh nữa thì chỉ có chết, đã thế còn là cái chết không toàn thây. Tam Quân có thói quen xử tử chỉ huy quân sự đối phương bằng cách buộc cơ thể lên trước nòng pháo và sau đó khai hỏa. Ngay cả mẩu thịt bé bằng bàn tay cũng không thể tìm lại được.
Tương quan lực lượng lúc này là ba trên một về người và mười trên một về số lượng đạn dược.
Trước hết, hãy nói về nhân lực.
Lữ Đoàn Đen có ba triệu quân, nhưng lực lượng trực tiếp chiến đấu chỉ có một triệu người, còn lại là các binh chủng khác, bao gồm hậu cần, hóa học, quân y, giao thông liên lạc và lực lượng sản xuất.
Liên minh ba Lữ Đoàn Đỏ, Vàng, Xanh huy động tới ba triệu quân trực tiếp chiến đấu, trong đó Lữ Đoàn Đỏ tuy đóng góp ít nhân lực nhất, chỉ năm trăm nghìn người, nhưng toàn bộ đều là lực lượng chiến đấu, không có lực lượng phụ trợ.
Cần phải ghi chú rằng dưới thời Mc Alister, các Lữ Đoàn được chia thành ba Đại Đoàn, mỗi Đại Đoàn Quân có một triệu người và là một lực lượng quân sự hoàn chỉnh với tất cả các binh chủng cần thiết cho một cuộc chiến tranh hiện đại. Dưới Đại Đoàn có Sư Đoàn, mỗi Sư Đoàn có hai trăm đến ba trăm nghìn người, dưới nữa là các Tiểu Đoàn, Đại Đội, Trung Đội và Tiểu Đội.
Tiếp đó là vấn đề vũ khí, đạn dược.
Về mặt này Tam Quân cũng có ưu thế vượt trội.
Hậu thuẫn cho họ là Khu Tối, trung tâm sản xuất công nghiệp của Vùng đất Tự Do. Năng lực sản xuất của khu vực này lớn hơn và hiệu quả hơn Khu Đông không chỉ vài lần mà thôi.
Từ trước đến nay, Khu Tối vẫn được hoạch định là vùng sản xuất công nghiệp trọng điểm của Liên Minh nhờ nằm gần các mỏ khai khoáng và có sẵn cơ sở hạ tầng cần thiết, dễ dàng gia tăng quy mô trong thời gian ngắn, bao gồm các nhà máy, dây chuyền sản xuất tự động đã được cải tiến, tối ưu hóa trong suốt nhiều năm và lực lượng kỹ sư, công nhân lành nghề. Cho dù Thomas ý thức được điều này, trong nhất thời vẫn không thể thu hẹp được khoảng cách quá đỗi lớn lao.
Trang thiết bị vũ khí của Lữ Đoàn Đen đang mất nhanh hơn tốc độ cung ứng. Lấy ví dụ xe tăng, Khu Tối có thể sản xuất ra hai trăm chiếc xe tăng một tháng, trong khi con số này của Lữ Đoàn Đen chỉ là hai mươi. Hai mươi là con số rất ít ỏi, nếu xét đến thực tế rằng các bên thường mất gấp đôi số này chỉ trong một cuộc chạm trán.
Tỷ lệ sản xuất đạn dược cũng gần tương tự. Khu Tối có thể sản xuất ra tổng cộng ba triệu quả đạn pháo các loại mỗi tháng, trong khi con số này của Lữ Đoàn Đen là năm trăm nghìn. Với việc có nhiều đạn pháo hơn và tốc độ bổ sung nhanh hơn, liên quân có thể tiến hành bắn cấp tập và đặt trọng tâm vào tốc độ và độ phủ thay vì sự chính xác.
Cuối cùng là vấn đề hậu cần.
Với mục đích đánh gục sức chiến đấu của đối phương, các Tiểu Đoàn Pháo Binh của Tam Quân liên tục nã đạn vào các cánh đồng, khiến toàn bộ vùng thu hoạch lúa mỳ, ngô, đậu tương và yến mạch đều bị phá hủy triệt để. Lữ Đoàn Đen rơi vào cảnh thiếu lương thực trầm trọng.
Ở chiều ngược lại, lương thực sớm đã không còn là vấn đề với Tam Quân.
Emily Hà dẹp yên được các bất đồng nội bộ, huy động được đủ xe tải để chở hàng hóa tiếp tế ra chiến trường. Mọi người đều nhận thức được vai trò quan trọng của cô trong cuộc chiến, một vài người còn công khai ca ngợi cô là nhà quản lý thiên tài, dưới bàn tay lèo lái của cô mọi thứ đều diễn ra trôi chảy đến mức Jackson không còn gì để than phiền. Trên thực tế đã lâu rồi lão không còn gửi thêm bức thư nào.
Nhiều yếu tố kết hợp lại đã mang đến kết quả rõ rệt.
Vào thời điểm này Tam Quân đã đẩy lui Lữ Đoàn Đen về một rẻo đất hẹp ở Cực Đông. Khu vực này có hệ thống lô cốt, pháo đài và hầm ngầm rất kiên cố nên không thể một sớm một chiều kết thúc được.
Tổng quân lực của Lữ Đoàn Đen lúc này còn hai triệu người, trong đó lực lượng chiến đấu trực tiếp chỉ còn năm trăm nghìn người. Lương thực còn cầm cự được trong hai tuần. Đạn dược sắp hết. Ai cũng nhìn thấy tình hình đã trở nên tuyệt vọng, cho dù là các danh tướng trong lịch sử sống lại cũng không thể đảo ngược được bại cục tất yếu.
Đạn pháo từ Tam Quân giã từ sáng tới đêm, hai mươi tư giờ mỗi ngày không nghỉ. Những âm thanh rền vang liên tục nện vào đầu của các binh sĩ Lữ Đoàn Đen khiến nhiều người không chịu nổi hóa điên.
Ngay cả cuộc họp của ban chỉ huy Lữ Đoàn bên dưới hầm sâu một trăm mét cũng cảm nhận được mặt đất rung rinh bên trên.
Thomas Grey, Lữ Đoàn Trưởng Lữ Đoàn Đen, đang họp cùng hai em trai kiêm Phó Lữ Đoàn Trưởng là Julian Grey và Calvin Grey. Tham dự cuộc họp còn có Cade Johnson, Tom Curran và Marco Simone.
Tấm bản đồ treo trong phòng tác chiến, nhưng không ai buồn nhìn vào nó.
Lữ Đoàn Đen đã đánh mất hầu hết lãnh thổ, vùng còn đang kiểm soát chỉ rộng có năm trăm cây số vuông, cơ sở hạ tầng trên mặt đất lại bị san phẳng hoàn toàn, về cơ bản không còn nhiều ý nghĩa.
Đằng sau lưng họ là khu vực hoang tàn đã bị ô nhiễm phóng xạ nặng nề, không thể nào sinh sống được.
Thomas ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng như một bức tượng đúc bằng sắt. Ngay cả tình thế khó khăn hiện nay cũng không thể làm mất đi vẻ uy nghiêm và kiên định của gã.
Căn phòng im phăng phắc. Không ai nói ra nhưng hầu hết các viên tướng lĩnh đều đã nghĩ đến việc đầu hàng.
Đây là cách duy nhất để bảo toàn mạng sống. Đánh nữa thì chỉ có chết, đã thế còn là cái chết không toàn thây. Tam Quân có thói quen xử tử chỉ huy quân sự đối phương bằng cách buộc cơ thể lên trước nòng pháo và sau đó khai hỏa. Ngay cả mẩu thịt bé bằng bàn tay cũng không thể tìm lại được.