Chương 295
Thomas biết các vị tướng của mình nghĩ gì.
Lữ Đoàn Đen là tất cả với gã, nhưng không phải là tất cả với những người như Cade Johnson, Tom Curran và Marco Simone.
Ai cũng biết Lữ Đoàn Đen là lữ đoàn của nhà Grey, điều đó có nghĩa là người lãnh đạo của lữ đoàn chỉ được tuyển mộ dựa trên huyết thống. Theo thứ bậc kế vị thì sau Thomas là Julian, Calvin, cuối cùng là Billie, một thằng bé mới mười ba tuổi.
Nếu thua cuộc chiến này, Lữ Đoàn Đen sẽ bị xóa sổ, và như vậy sẽ đặt dấu chấm hết cho người nhà Grey, rất có thể tất cả những người mang họ Grey sẽ bị coi là đầu sỏ chiến tranh và bị đem xử tử bằng hết.
Nhưng những người không mang họ Grey chưa chắc đã chịu chung số phận ấy.
Chẳng hạn như Cade Johnson. Cade là chỉ huy Đại Đoàn Quân Sao Băng, về lý thuyết vẫn là một quan chức hưởng lương Liên Minh, hơn thế nữa còn là Đại Biểu cấp cao. Cade có uy tín lớn, được giới quân sự ở tất cả các Lữ Đoàn trọng vọng. Nếu đầu hàng, nhiều khả năng Cade sẽ được tha tội chết, thậm chí biết đâu còn được tái bổ nhiệm chức vụ tương đương ở các Lữ Đoàn khác.
Nếu tình hình chiến trường diễn biến thuận lợi thì không nói làm gì, nhưng một khi trở nên bất lợi, thì sự nhất thể hóa giữa nhà Grey với Lữ Đoàn Đen sẽ trở thành mối họa ngấm ngầm, làm giảm sút nhuệ khí quân đội và khiến những người có năng lực tìm kiếm đường thoát thân.
Thomas biết rằng mình cần có giải pháp cho việc này.
Gã nói một cách nghiêm trang:
- Ta đã nghĩ về việc này rất lâu, vốn định công bố vào thời điểm thuận lợi hơn, nhưng giờ không thể đợi thêm được nữa. Các vị đều là những người theo ta đã lâu, nếu không phải là anh em thì cũng là những tướng lĩnh ở hàng ngũ lãnh đạo Lữ Đoàn, ta mong nhận được ý kiến của các vị. Nay ta muốn thành lập quốc gia mới, lấy theo biểu tượng quốc kỳ, đặt tên cho nó là Đế quốc Đại Bàng. Các vị thấy sao?
Chuyện này Thomas đã đem ra bàn luận trước với hai người em, nên cả hai đều ủng hộ.
Cade nhìn Tom, lại nhìn Marco, cảm thấy bối rối.
- Thành lập quốc gia.. vào lúc này sao?
- Thời điểm sinh tử cần những quyết định dũng cảm. Tư Lệnh Mc Alister đã chết, Liên Minh trên thực tế đã tan rã, những kẻ vô năng đang cai trị Vùng đất Tự Do bằng sự tàn bạo và lòng tham không đáy. Chúng muốn khuất phục chúng ta bằng vũ lực, muốn tước đoạt đất đai, tài sản của chúng ta, nô lệ hóa vợ con của chúng ta và xóa bỏ những vinh quang của chúng ta. Chúng ta không thể để cho chúng đạt được mục đích này. Trong suốt mười sáu năm qua, Khu Đông trên thực tế đã là một nhà nước độc lập, nay chúng ta chỉ việc tiến thêm một bước nữa bằng cách đặt cho nó một cái tên xứng đáng và công bố điều này trước toàn thể Vùng đất Tự Do. Chúng ta sẽ là quốc gia đầu tiên được thành lập kể từ sau cuộc chiến tranh hạt nhân và là nhà nước duy nhất còn đang tồn tại. Điều đó chẳng phải tuyệt vời hay sao?
Cade vẫn băn khoăn:
- Lữ Đoàn Trưởng, không phải tôi có ý gì, nhưng chúng ta đang ở tình thế vô cùng khó khăn, thành lập quốc gia vào thời điểm này dễ trở thành trò cười cho tất cả.
- Người chiến thắng sẽ là người cười sau cùng. Ta có niềm tin rằng việc thành lập Đế Quốc Đại Bàng sẽ mang lại chiến thắng cho chúng ta. Đế quốc ấy cần có người lãnh đạo. Ta tự nhận mình là Tổng thống kiêm Đại Nguyên Soái Tổng Tư Lệnh, phong cho Julian và Clavin chức Nguyên Soái, phong cho các ông, Cade, Tom và Marco chức Đại tướng. Lãnh đạo cấp Sư Đoàn chức Trung tướng, lãnh đạo cấp Tiểu Đoàn chức Thiếu tướng. Từ nay các vị là quan chức của Đế quốc Đại Bàng, không còn là quan chức Liên Minh, không liên hệ gì với Liên Minh, danh hiệu Đại Biểu cấp cao cũng chính thức không còn nữa.
Cade đã chỉ huy Đại Đoàn Quân Sao Băng mười sáu năm, kinh nghiệm phong phú, tầm nhìn rộng lớn, lúc này cuối cùng đã nhận ra ý đồ sâu xa của Thomas, tuy nhiên nét mặt vẫn bất động, không tỏ ra bất kỳ biểu hiện chống đối nào.
- Đế quốc Đại Bàng là một quốc gia theo thể chế dân chủ, người lãnh đạo tối cao không được lựa chọn dựa trên huyết thống hay địa vị mà được lựa chọn theo chế độ phổ thông đầu phiếu. Tất cả binh lính của Lữ Đoàn Đen mặc nhiên trở thành công dân của đế quốc và đều được quyền bầu cử. Lá phiếu của họ cũng có ý nghĩa như lá phiếu của ta. Một khi dẹp tan được đám bất lương đang cai trị Liên Minh, ta sẽ ấn định thời điểm bầu cử.
Thomas đứng lên, nói:
- Các vị, tôi nói điều này với tư cách là tổng thống của đế quốc. Đế quốc chúng ta thừa hưởng những tinh hoa của đế quốc La Mã cổ xưa, là đội quân bách chiến bách thắng. Chúng ta nhất định sẽ thắng cuộc chiến này.
Tom Curran là người trực tính, lúc này ngứa mồm liền hỏi:
- Làm thế nào mà thắng được? Chúng đang giăng lưới vây ta như bắt lợn rừng, ngay cả tìm cách chạy trốn còn không thoát, làm sao mà chiến thắng được đây.
Thomas nhìn Tom một cách bình tĩnh:
- Tôi có kế hoạch này, mong muốn được thảo luận cùng các vị.
Lữ Đoàn Đen là tất cả với gã, nhưng không phải là tất cả với những người như Cade Johnson, Tom Curran và Marco Simone.
Ai cũng biết Lữ Đoàn Đen là lữ đoàn của nhà Grey, điều đó có nghĩa là người lãnh đạo của lữ đoàn chỉ được tuyển mộ dựa trên huyết thống. Theo thứ bậc kế vị thì sau Thomas là Julian, Calvin, cuối cùng là Billie, một thằng bé mới mười ba tuổi.
Nếu thua cuộc chiến này, Lữ Đoàn Đen sẽ bị xóa sổ, và như vậy sẽ đặt dấu chấm hết cho người nhà Grey, rất có thể tất cả những người mang họ Grey sẽ bị coi là đầu sỏ chiến tranh và bị đem xử tử bằng hết.
Nhưng những người không mang họ Grey chưa chắc đã chịu chung số phận ấy.
Chẳng hạn như Cade Johnson. Cade là chỉ huy Đại Đoàn Quân Sao Băng, về lý thuyết vẫn là một quan chức hưởng lương Liên Minh, hơn thế nữa còn là Đại Biểu cấp cao. Cade có uy tín lớn, được giới quân sự ở tất cả các Lữ Đoàn trọng vọng. Nếu đầu hàng, nhiều khả năng Cade sẽ được tha tội chết, thậm chí biết đâu còn được tái bổ nhiệm chức vụ tương đương ở các Lữ Đoàn khác.
Nếu tình hình chiến trường diễn biến thuận lợi thì không nói làm gì, nhưng một khi trở nên bất lợi, thì sự nhất thể hóa giữa nhà Grey với Lữ Đoàn Đen sẽ trở thành mối họa ngấm ngầm, làm giảm sút nhuệ khí quân đội và khiến những người có năng lực tìm kiếm đường thoát thân.
Thomas biết rằng mình cần có giải pháp cho việc này.
Gã nói một cách nghiêm trang:
- Ta đã nghĩ về việc này rất lâu, vốn định công bố vào thời điểm thuận lợi hơn, nhưng giờ không thể đợi thêm được nữa. Các vị đều là những người theo ta đã lâu, nếu không phải là anh em thì cũng là những tướng lĩnh ở hàng ngũ lãnh đạo Lữ Đoàn, ta mong nhận được ý kiến của các vị. Nay ta muốn thành lập quốc gia mới, lấy theo biểu tượng quốc kỳ, đặt tên cho nó là Đế quốc Đại Bàng. Các vị thấy sao?
Chuyện này Thomas đã đem ra bàn luận trước với hai người em, nên cả hai đều ủng hộ.
Cade nhìn Tom, lại nhìn Marco, cảm thấy bối rối.
- Thành lập quốc gia.. vào lúc này sao?
- Thời điểm sinh tử cần những quyết định dũng cảm. Tư Lệnh Mc Alister đã chết, Liên Minh trên thực tế đã tan rã, những kẻ vô năng đang cai trị Vùng đất Tự Do bằng sự tàn bạo và lòng tham không đáy. Chúng muốn khuất phục chúng ta bằng vũ lực, muốn tước đoạt đất đai, tài sản của chúng ta, nô lệ hóa vợ con của chúng ta và xóa bỏ những vinh quang của chúng ta. Chúng ta không thể để cho chúng đạt được mục đích này. Trong suốt mười sáu năm qua, Khu Đông trên thực tế đã là một nhà nước độc lập, nay chúng ta chỉ việc tiến thêm một bước nữa bằng cách đặt cho nó một cái tên xứng đáng và công bố điều này trước toàn thể Vùng đất Tự Do. Chúng ta sẽ là quốc gia đầu tiên được thành lập kể từ sau cuộc chiến tranh hạt nhân và là nhà nước duy nhất còn đang tồn tại. Điều đó chẳng phải tuyệt vời hay sao?
Cade vẫn băn khoăn:
- Lữ Đoàn Trưởng, không phải tôi có ý gì, nhưng chúng ta đang ở tình thế vô cùng khó khăn, thành lập quốc gia vào thời điểm này dễ trở thành trò cười cho tất cả.
- Người chiến thắng sẽ là người cười sau cùng. Ta có niềm tin rằng việc thành lập Đế Quốc Đại Bàng sẽ mang lại chiến thắng cho chúng ta. Đế quốc ấy cần có người lãnh đạo. Ta tự nhận mình là Tổng thống kiêm Đại Nguyên Soái Tổng Tư Lệnh, phong cho Julian và Clavin chức Nguyên Soái, phong cho các ông, Cade, Tom và Marco chức Đại tướng. Lãnh đạo cấp Sư Đoàn chức Trung tướng, lãnh đạo cấp Tiểu Đoàn chức Thiếu tướng. Từ nay các vị là quan chức của Đế quốc Đại Bàng, không còn là quan chức Liên Minh, không liên hệ gì với Liên Minh, danh hiệu Đại Biểu cấp cao cũng chính thức không còn nữa.
Cade đã chỉ huy Đại Đoàn Quân Sao Băng mười sáu năm, kinh nghiệm phong phú, tầm nhìn rộng lớn, lúc này cuối cùng đã nhận ra ý đồ sâu xa của Thomas, tuy nhiên nét mặt vẫn bất động, không tỏ ra bất kỳ biểu hiện chống đối nào.
- Đế quốc Đại Bàng là một quốc gia theo thể chế dân chủ, người lãnh đạo tối cao không được lựa chọn dựa trên huyết thống hay địa vị mà được lựa chọn theo chế độ phổ thông đầu phiếu. Tất cả binh lính của Lữ Đoàn Đen mặc nhiên trở thành công dân của đế quốc và đều được quyền bầu cử. Lá phiếu của họ cũng có ý nghĩa như lá phiếu của ta. Một khi dẹp tan được đám bất lương đang cai trị Liên Minh, ta sẽ ấn định thời điểm bầu cử.
Thomas đứng lên, nói:
- Các vị, tôi nói điều này với tư cách là tổng thống của đế quốc. Đế quốc chúng ta thừa hưởng những tinh hoa của đế quốc La Mã cổ xưa, là đội quân bách chiến bách thắng. Chúng ta nhất định sẽ thắng cuộc chiến này.
Tom Curran là người trực tính, lúc này ngứa mồm liền hỏi:
- Làm thế nào mà thắng được? Chúng đang giăng lưới vây ta như bắt lợn rừng, ngay cả tìm cách chạy trốn còn không thoát, làm sao mà chiến thắng được đây.
Thomas nhìn Tom một cách bình tĩnh:
- Tôi có kế hoạch này, mong muốn được thảo luận cùng các vị.