Chương : 36
Khi trở về Nguyệt Hàn Các thì trời cũng đã về trưa, nhưng vì đang đầu mùa đông nên vẫn không nóng mà càng thêm se lạnh. Tử Hà đang thưởng thức chén trà, trên tay cầm cuốn sách mà tao nhã ngồi đọc. Bỗng một bóng đen bay vào trong phòng của nàng, hắn cúi đầu hành lễ:
'' Cung chủ.''
'' Ân, Lâm Việt đã cực khổ rồi.'' Tử Hà cười nhạt, lần trước nàng có lệnh cho hắn đích thân đến Hắc Nguyên quốc để xây dựng thêm nhiều Lâu khác ở đó. Nhìn thành quả mà hắn tạo nên không khỏi làm nàng tán thưởng.
'' Vì Cung chủ, Lâm Việt nguyện chết cũng không tiếc.''
''Được rồi.''
'' Cung chủ, người bên ' Tinh Sát ' đã có dấu hiệu hành động.'' Đến đây Lâm Việt trầm mặt, 'Tinh Sát' là một bang tuy không phải nghe danh đã sợ mất mật nhưng cũng không thể xem thường. Nay bọn họ lại muốn đối đầu với Băng Phong Ám Nguyệt Cung quả là muốn tìm đường chết mà. Lâm Việt khuôn mặt vẫn lạnh như băng nhưng ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn cùng khinh thường.
Tử Hà thấy vậy chỉ nhàn nhạt trả lời: '' Ngươi đã làm việc mệt mỏi rồi, đi 'giải tỏa' đi.''
'' Đa tạ Cung chủ.'' Lâm Việt như hiểu ý nàng, khom thân hành lễ rồi dùng khinh công phóng nhanh ra ngoài, ánh mắt hiện lên tia khát máu cùng môi bạc nhếch lên thích thú.
Nàng chỉ lắc đầu cười khổ, Lâm Việt hắn trời sinh lạnh lùng cùng với tà ác nên chỉ có người tàn nhẫn và mạnh mẽ hơn hắn mới có thể làm hắn khâm phục khẩu phục, và người đó tự nhiên là nàng. Một 'Đệ nhất ám vệ' vang danh thiên hạ mà lại đi phục vụ cho một nữ tử 14 tuổi, không biết hắn có uất ức không nhỉ? ( t/g: không đâu ^^)
'' Lam Linh.''
''Có nô tỳ.''
'' Chuẩn bị, ta muốn đi dạo.'' Nàng có lẽ đã bị nghiện ra ngoài rồi, cứ ở một nơi vài ngày là liền cảm thấy nhàm chán.
'' Vâng.'' Lam Linh đột nhiên vui mừng khôn xiết, nàng cuối cùng cũng có cơ hội đi cùng chủ tử nha. Bình thường thì chỉ có tỷ tỷ của nàng bồi theo chủ tử làm nàng cơ hội cũng ít hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Tử Hà vận nam trang tiêu sái đi trên đường làm biết bao nữ tử gương mặt đỏ bừng, nhiều người giả vờ làm rơi chiếc khăn nhưng đáng tiếc Tử Hà nàng lại ngơ làm biết bao trái tim tan vỡ, còn có nhiều người giả vờ không quan tâm nhưng ánh mắt vẫn thèm thuồng dán lên trên người nàng.
'' Dương Cận Tranh vị huynh đệ.'' Từ xa không biết từ khi nào có một thanh âm nam nhân vang lên, Tử Hà cùng Lam Linh cùng nhau quay lại thì gặp phải khuôn mặt rạng rỡ của Triệu Lôi Phàm.
'' Triệu công tử, lâu rồi không gặp.'' Tử Hà lịch sự đáp lại, đối với hắn thì nàng tương đối là thân thiện.
'' Triệu công tử? Ngươi từ khi nào lại khách khí với ta như vậy?'' Triệu Lôi Phàm bất mãn thở dài, hắn từ cái ngày vào trong cung biết nàng là nữ thì không biết tại sao lại cứ bị ám ảnh về nàng. Mỗi lần nhắm mắt lại thì hình ảnh của nàng lại hiện lên làm hắn không sao ngủ được, có lần vì nhớ nàng nên mới liều đến Vương phủ để 'nhìn trộm' thì lại vô tình nghe được nha đầu thân cận của nàng nói là đã đi cầu phúc làm hắn tiếc nuối cùng bực dọc không yên.
'' Vậy thì xưng hô như thế nào mới phải?'' Tử Hà tựa tiếu phi tiếu.
'' Ngươi nhỏ hơn ta nên cứ gọi ta là Phàm ca ca đi.'' Cười tít mắt trông rất tuấn tú.
'' Phàm ca ca...ừm...không tệ.'' Nàng dù gì cũng phải để cho người ta một cái mặt chứ, huống chi hắn ta cũng rất tốt với nàng. Triệu Lôi Phàm nghe vậy gật đầu thỏa mãn: Phàm ca ca! Nghe rất dễ chịu.
Sau một hồi tán gẫu thì nàng cùng Lôi Phàm đi đến một tửu lầu để ăn cơm, trong quán đột nhiên xuất hiện hai mỹ nam làm thu hút không ít ánh mắt. Hai người cùng hẹn ngồi vào một chỗ tại lầu hai gần cửa sổ để tiện nhìn ra bên ngoài.
'' Tiểu nhị, mang tất cả các món ngon đem ra đây.'' Triệu Lôi Phàm hứng thú gọi, hắn tâm trạng đang rất là tốt.
Chẳng bao lâu, đồ ăn được dọn lên bàn đầy đủ rồi cả hai cứ thế mà vui cười thưởng thức. Đột nhiên một thanh âm mềm mại của nữ tử vang lên phá vỡ bầu không khí hào hứng của hai người:
'' Triệu công tử, gặp lại.'' Một nữ tử mặc lam y kiều diễm đi đến, mặt nàng ta một tầng ửng hồng càng thêm nhu nhược động lòng người. Tử Hà ngước lên đánh giá nàng ta thì chợt nhớ khuôn mặt quen thuộc: chẳng phải là Sở Uyển Nghi sao?
Sở Uyển Nghi thấy ánh mắt đánh giá của nàng thì cũng không tức giận mà càng thêm mê luyến Tử Hà, từ khi sinh ra cho tới giờ nàng ta gặp không biết bao nhiêu mỹ nam nhưng lại không ngờ trên đời này lại có một vị công tử tuyệt sắc giai nhân như vậy.
'' Gặp lại Sở tiểu thư.'' Triệu Lôi Phàm không để ý đến nàng ta mà lạnh nhạt xa cách, hắn cảm thấy ánh mắt của Sở Uyển Nghi như sói đói nhìn thấy con mồi với Tử Hà thì đột nhiên khó chịu. Kể cả Lam Linh cũng cảm thấy nàng ta ngứa mắt không thôi: ngươi nhìn cái gì! đến ta cũng không dám trực tiếp nhìn chủ tử.
'' Vị công tử ngồi đây là...?'' Sở Uyển Nghi vẫn ôn nhu thục nữ thanh âm mà chuyển qua có ý làm quen nàng. Triệu Lôi Phàm châu mày, mãi không thấy ai đáp lại thì nàng ta có chút xấu hổ nhưng cũng may Tử Hà lên tiếng:
'' Tại hạ là Dương Cận Tranh, hân hạnh gặp Sở tiểu thư.'' Tử Hà trưng ra bộ mặt yêu nghiệt hại nước hại dân cười nhẹ làm Uyển Nghi mặt càng đỏ như quả cà chua.
'' Hân...hạnh...'' Sở Uyển Nghi vui mừng đến nói không thành lời mà không nhận ra đang có 'khá nhiều' sát khí bắn về phía nàng ta. Lại một vài người không mời mà đến đi về phía bọn họ.
'' Cung chủ.''
'' Ân, Lâm Việt đã cực khổ rồi.'' Tử Hà cười nhạt, lần trước nàng có lệnh cho hắn đích thân đến Hắc Nguyên quốc để xây dựng thêm nhiều Lâu khác ở đó. Nhìn thành quả mà hắn tạo nên không khỏi làm nàng tán thưởng.
'' Vì Cung chủ, Lâm Việt nguyện chết cũng không tiếc.''
''Được rồi.''
'' Cung chủ, người bên ' Tinh Sát ' đã có dấu hiệu hành động.'' Đến đây Lâm Việt trầm mặt, 'Tinh Sát' là một bang tuy không phải nghe danh đã sợ mất mật nhưng cũng không thể xem thường. Nay bọn họ lại muốn đối đầu với Băng Phong Ám Nguyệt Cung quả là muốn tìm đường chết mà. Lâm Việt khuôn mặt vẫn lạnh như băng nhưng ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn cùng khinh thường.
Tử Hà thấy vậy chỉ nhàn nhạt trả lời: '' Ngươi đã làm việc mệt mỏi rồi, đi 'giải tỏa' đi.''
'' Đa tạ Cung chủ.'' Lâm Việt như hiểu ý nàng, khom thân hành lễ rồi dùng khinh công phóng nhanh ra ngoài, ánh mắt hiện lên tia khát máu cùng môi bạc nhếch lên thích thú.
Nàng chỉ lắc đầu cười khổ, Lâm Việt hắn trời sinh lạnh lùng cùng với tà ác nên chỉ có người tàn nhẫn và mạnh mẽ hơn hắn mới có thể làm hắn khâm phục khẩu phục, và người đó tự nhiên là nàng. Một 'Đệ nhất ám vệ' vang danh thiên hạ mà lại đi phục vụ cho một nữ tử 14 tuổi, không biết hắn có uất ức không nhỉ? ( t/g: không đâu ^^)
'' Lam Linh.''
''Có nô tỳ.''
'' Chuẩn bị, ta muốn đi dạo.'' Nàng có lẽ đã bị nghiện ra ngoài rồi, cứ ở một nơi vài ngày là liền cảm thấy nhàm chán.
'' Vâng.'' Lam Linh đột nhiên vui mừng khôn xiết, nàng cuối cùng cũng có cơ hội đi cùng chủ tử nha. Bình thường thì chỉ có tỷ tỷ của nàng bồi theo chủ tử làm nàng cơ hội cũng ít hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Tử Hà vận nam trang tiêu sái đi trên đường làm biết bao nữ tử gương mặt đỏ bừng, nhiều người giả vờ làm rơi chiếc khăn nhưng đáng tiếc Tử Hà nàng lại ngơ làm biết bao trái tim tan vỡ, còn có nhiều người giả vờ không quan tâm nhưng ánh mắt vẫn thèm thuồng dán lên trên người nàng.
'' Dương Cận Tranh vị huynh đệ.'' Từ xa không biết từ khi nào có một thanh âm nam nhân vang lên, Tử Hà cùng Lam Linh cùng nhau quay lại thì gặp phải khuôn mặt rạng rỡ của Triệu Lôi Phàm.
'' Triệu công tử, lâu rồi không gặp.'' Tử Hà lịch sự đáp lại, đối với hắn thì nàng tương đối là thân thiện.
'' Triệu công tử? Ngươi từ khi nào lại khách khí với ta như vậy?'' Triệu Lôi Phàm bất mãn thở dài, hắn từ cái ngày vào trong cung biết nàng là nữ thì không biết tại sao lại cứ bị ám ảnh về nàng. Mỗi lần nhắm mắt lại thì hình ảnh của nàng lại hiện lên làm hắn không sao ngủ được, có lần vì nhớ nàng nên mới liều đến Vương phủ để 'nhìn trộm' thì lại vô tình nghe được nha đầu thân cận của nàng nói là đã đi cầu phúc làm hắn tiếc nuối cùng bực dọc không yên.
'' Vậy thì xưng hô như thế nào mới phải?'' Tử Hà tựa tiếu phi tiếu.
'' Ngươi nhỏ hơn ta nên cứ gọi ta là Phàm ca ca đi.'' Cười tít mắt trông rất tuấn tú.
'' Phàm ca ca...ừm...không tệ.'' Nàng dù gì cũng phải để cho người ta một cái mặt chứ, huống chi hắn ta cũng rất tốt với nàng. Triệu Lôi Phàm nghe vậy gật đầu thỏa mãn: Phàm ca ca! Nghe rất dễ chịu.
Sau một hồi tán gẫu thì nàng cùng Lôi Phàm đi đến một tửu lầu để ăn cơm, trong quán đột nhiên xuất hiện hai mỹ nam làm thu hút không ít ánh mắt. Hai người cùng hẹn ngồi vào một chỗ tại lầu hai gần cửa sổ để tiện nhìn ra bên ngoài.
'' Tiểu nhị, mang tất cả các món ngon đem ra đây.'' Triệu Lôi Phàm hứng thú gọi, hắn tâm trạng đang rất là tốt.
Chẳng bao lâu, đồ ăn được dọn lên bàn đầy đủ rồi cả hai cứ thế mà vui cười thưởng thức. Đột nhiên một thanh âm mềm mại của nữ tử vang lên phá vỡ bầu không khí hào hứng của hai người:
'' Triệu công tử, gặp lại.'' Một nữ tử mặc lam y kiều diễm đi đến, mặt nàng ta một tầng ửng hồng càng thêm nhu nhược động lòng người. Tử Hà ngước lên đánh giá nàng ta thì chợt nhớ khuôn mặt quen thuộc: chẳng phải là Sở Uyển Nghi sao?
Sở Uyển Nghi thấy ánh mắt đánh giá của nàng thì cũng không tức giận mà càng thêm mê luyến Tử Hà, từ khi sinh ra cho tới giờ nàng ta gặp không biết bao nhiêu mỹ nam nhưng lại không ngờ trên đời này lại có một vị công tử tuyệt sắc giai nhân như vậy.
'' Gặp lại Sở tiểu thư.'' Triệu Lôi Phàm không để ý đến nàng ta mà lạnh nhạt xa cách, hắn cảm thấy ánh mắt của Sở Uyển Nghi như sói đói nhìn thấy con mồi với Tử Hà thì đột nhiên khó chịu. Kể cả Lam Linh cũng cảm thấy nàng ta ngứa mắt không thôi: ngươi nhìn cái gì! đến ta cũng không dám trực tiếp nhìn chủ tử.
'' Vị công tử ngồi đây là...?'' Sở Uyển Nghi vẫn ôn nhu thục nữ thanh âm mà chuyển qua có ý làm quen nàng. Triệu Lôi Phàm châu mày, mãi không thấy ai đáp lại thì nàng ta có chút xấu hổ nhưng cũng may Tử Hà lên tiếng:
'' Tại hạ là Dương Cận Tranh, hân hạnh gặp Sở tiểu thư.'' Tử Hà trưng ra bộ mặt yêu nghiệt hại nước hại dân cười nhẹ làm Uyển Nghi mặt càng đỏ như quả cà chua.
'' Hân...hạnh...'' Sở Uyển Nghi vui mừng đến nói không thành lời mà không nhận ra đang có 'khá nhiều' sát khí bắn về phía nàng ta. Lại một vài người không mời mà đến đi về phía bọn họ.