Chương : 37
'' Ai nha...không ngờ lại được gặp Triệu công tử ở đây nga~'' Một giọng nói âm trầm cùng giễu cợt vang lên, ba người ăn mặc phong lưu đi đến chỗ nàng.
Đi đầu là một nam nhân với khuôn mặt chỉ ưa nhìn với đôi mắt hồ ly càng thêm xảo trá. Tử y nam tử thì khuôn mặt lạnh nhạt nhưng sắc sảo, một vẻ đẹp khiến cả nữ tử cũng phải ghen tỵ nhưng làm người ta cảm thấy xa cách.
'' A! Ta tưởng là ai xa lạ, thì ra là Bạch công tử và Lưu công tử. Thật là trùng hợp nha.'' Triệu Lôi Phàm khuôn mặt khó chịu khó nhìn ra nhưng thanh âm vẫn như mọi ngày.
Tử Hà ngồi một bên xem chuyện gì sẽ xảy ra thì đúng lúc hai người kia đi tới, khi họ chạm mặt nàng thì thoáng có tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tắt đi. Tử Hà thì cười thần bí lọt vào mắt hai người càng thêm lo lắng.
'' Đúng! Thật là trùng hợp nha. Còn có cả Cận Tranh...công tử nữa đấy.'' Lưu Hí Ly vẫn giữ bộ mặt gian xảo của mình nhưng ánh mắt không ngừng đề phòng Tử Hà: Dương Cận Tranh! Đừng nghĩ có thể bắt ta.
Bạch Nhiên Vũ cũng đồng thời nhìn về phía nàng, môi bạc khẽ nhếch lên. Hắn đã biết nàng là Cung chủ của Băng Phong Ám Nguyệt Cung và cả tên Lưu Hí Ly này cũng thế, trên giang hồ đang phóng lệnh truy nã hai người tên 'Phong Túng' và 'Phong Diễm' không ai khác ngoài hai bọn hắn. Thái độ của nàng ta như thế chắc chắn là đã biết nhưng liệu nàng có bắt giữ bọn hắn hay không?
'' Các ngươi quen nhau?'' Triệu Lôi Phàm nhíu mày.
'' Một chút.'' Tử Hà nhàn nhã thưởng trà: quen sao? không những quen mà còn biết rất rõ.
Sở Uyển Nghi thấy mình bị ra rìa thì buồn bực không thôi nhưng cũng vẫn nén cục tức mà càng nhu nhược: '' Các vị công tử thứ lỗi cho ta vô phép, không biết...các vị công tử có thể...cho ta làm quen chứ.'' Dứt lời khuôn mặt nàng ta nổi hai tầng mây hồng càng thêm đáng yêu, nhưng trong mắt Triệu Lôi Phàm, Lưu Hí Ly thì tràn đầy châm chọc cùng khinh bỉ. Trên đời này tại sao lại có nữ nhân mặt dày đến như vậy?
'' Tất nhiên là được.'' Vương Tử Hà vẫn duy trì nét cười phong lưu, một bên là Lam Linh khuôn mặt đang từ đỏ sang đen. Một bộ dáng không quản sự đời của Bạch Nhiên Vũ làm Sở Uyển Nghi cười gượng gạo xấu hổ không thôi.
'' Sở tiểu thư, người cũng nên rời đi thôi.'' Lam Linh mất kiên nhẫn đuổi người, nàng ta ở đây thật ngứa mắt.
'' Ngươi...'' Uyển Nghi vừa nghe thì giật mình, ngay cả một tiểu đồng cũng dám nói chuyện vô lễ với nàng. Định lên tiếng trách mắng thì đã bị uy áp của Tử Hà ngăn lại:
'' Đúng! Chúng ta ở đây đều là NAM TỬ, Sở tiểu thư cũng nên rời đi.'' Nàng nhấn mạnh chữ 'nam tử' nhằm ý tứ: ở đây đều là nam nhân, ngươi phận nữ nhi sao lại lảng vảng ở đây.
'' Ta...'' Sở Uyển Nghi không ngốc đến mức không hiểu ý của nàng, chỉ biết nghẹn ngào từ từ quay người bỏ đi. Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, nàng 'Sở Uyển Nghi' chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này.
Đợi Uyển Nghi đã rời đi thì Tử Hà mới quay trở lại nét lạnh lùng vốn có, thanh âm như Tu La địa ngục: '' Bạch công tử, Lưu công tử có thể đi nơi khác nói chuyện cùng ta một lúc được chứ?''
Bạch Nhiên Vũ cùng Lưu Hí Ly đồng loạt nhíu mày, xem ra lần này tránh không thoát nên chỉ biết gật đầu. Người phóng lao thì ta phải theo lao thôi.
'' Tốt! Triệu ca ca đợi một lát được chứ.'' Song nàng quay sang Lôi Phàm, hắn muốn đi theo nhưng khi thấy ánh mắt ra lệnh của nàng thì hoảng hốt không thôi: là nàng sao? Tử Hà! Miễn cưỡng đồng ý.
'' Cảm tạ.'' Dứt lời liền cùng Lam Linh theo hai người nam nhân phía trước rời đi để lại Triệu Lôi Phàm mơ hồ ngồi đó.
Đến một khắc sau, đám người Tử Hà đang ở trong một khu rừng khá u tối, chỉ có ánh trăng soi sáng làm không khí càng thêm lạnh lẽo. Nàng nhếch môi: '' Không ngờ 'Song Sát' nổi danh trong giang hồ lại xuất hiện ở Quan Long quốc này nha.''
Không sai, Bạch Nhiên Vũ và Lưu Hí Ly chính là 'Song sát' trong lời đồn đại, thế lực này chỉ có hai người nhưng thân thủ của họ lại cực kỳ lợi hại. Đã lật đổ không biết bao nhiêu bang hội nhưng không may trong một lần ăn cắp 'Tử Đan' của phái 'Thiên Hồng Mãng' thì liền bị truy nã nặng nề, ai cũng biết 'Tử Đan' là một linh đan truyền thuyết có thể làm người sắp chết sống lại một lần nữa. Nhưng đã bị biến mất từ rất lâu, bây giờ lại xuất hiện không khỏi làm giang hồ dậy sóng một lần nữa. Trên thế gian này ngoại trừ Tử Hà ra thì không có người nào là không muốn có Tử Đan cả.
(t/g: Mình mới đăng thêm một truyện nữa tên là 'Nữ Tướng Dị Năng Thật Yêu Nghiệt' mong các bạn đọc thử và cho ý kiến nhé!!!)
Đi đầu là một nam nhân với khuôn mặt chỉ ưa nhìn với đôi mắt hồ ly càng thêm xảo trá. Tử y nam tử thì khuôn mặt lạnh nhạt nhưng sắc sảo, một vẻ đẹp khiến cả nữ tử cũng phải ghen tỵ nhưng làm người ta cảm thấy xa cách.
'' A! Ta tưởng là ai xa lạ, thì ra là Bạch công tử và Lưu công tử. Thật là trùng hợp nha.'' Triệu Lôi Phàm khuôn mặt khó chịu khó nhìn ra nhưng thanh âm vẫn như mọi ngày.
Tử Hà ngồi một bên xem chuyện gì sẽ xảy ra thì đúng lúc hai người kia đi tới, khi họ chạm mặt nàng thì thoáng có tia kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tắt đi. Tử Hà thì cười thần bí lọt vào mắt hai người càng thêm lo lắng.
'' Đúng! Thật là trùng hợp nha. Còn có cả Cận Tranh...công tử nữa đấy.'' Lưu Hí Ly vẫn giữ bộ mặt gian xảo của mình nhưng ánh mắt không ngừng đề phòng Tử Hà: Dương Cận Tranh! Đừng nghĩ có thể bắt ta.
Bạch Nhiên Vũ cũng đồng thời nhìn về phía nàng, môi bạc khẽ nhếch lên. Hắn đã biết nàng là Cung chủ của Băng Phong Ám Nguyệt Cung và cả tên Lưu Hí Ly này cũng thế, trên giang hồ đang phóng lệnh truy nã hai người tên 'Phong Túng' và 'Phong Diễm' không ai khác ngoài hai bọn hắn. Thái độ của nàng ta như thế chắc chắn là đã biết nhưng liệu nàng có bắt giữ bọn hắn hay không?
'' Các ngươi quen nhau?'' Triệu Lôi Phàm nhíu mày.
'' Một chút.'' Tử Hà nhàn nhã thưởng trà: quen sao? không những quen mà còn biết rất rõ.
Sở Uyển Nghi thấy mình bị ra rìa thì buồn bực không thôi nhưng cũng vẫn nén cục tức mà càng nhu nhược: '' Các vị công tử thứ lỗi cho ta vô phép, không biết...các vị công tử có thể...cho ta làm quen chứ.'' Dứt lời khuôn mặt nàng ta nổi hai tầng mây hồng càng thêm đáng yêu, nhưng trong mắt Triệu Lôi Phàm, Lưu Hí Ly thì tràn đầy châm chọc cùng khinh bỉ. Trên đời này tại sao lại có nữ nhân mặt dày đến như vậy?
'' Tất nhiên là được.'' Vương Tử Hà vẫn duy trì nét cười phong lưu, một bên là Lam Linh khuôn mặt đang từ đỏ sang đen. Một bộ dáng không quản sự đời của Bạch Nhiên Vũ làm Sở Uyển Nghi cười gượng gạo xấu hổ không thôi.
'' Sở tiểu thư, người cũng nên rời đi thôi.'' Lam Linh mất kiên nhẫn đuổi người, nàng ta ở đây thật ngứa mắt.
'' Ngươi...'' Uyển Nghi vừa nghe thì giật mình, ngay cả một tiểu đồng cũng dám nói chuyện vô lễ với nàng. Định lên tiếng trách mắng thì đã bị uy áp của Tử Hà ngăn lại:
'' Đúng! Chúng ta ở đây đều là NAM TỬ, Sở tiểu thư cũng nên rời đi.'' Nàng nhấn mạnh chữ 'nam tử' nhằm ý tứ: ở đây đều là nam nhân, ngươi phận nữ nhi sao lại lảng vảng ở đây.
'' Ta...'' Sở Uyển Nghi không ngốc đến mức không hiểu ý của nàng, chỉ biết nghẹn ngào từ từ quay người bỏ đi. Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, nàng 'Sở Uyển Nghi' chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này.
Đợi Uyển Nghi đã rời đi thì Tử Hà mới quay trở lại nét lạnh lùng vốn có, thanh âm như Tu La địa ngục: '' Bạch công tử, Lưu công tử có thể đi nơi khác nói chuyện cùng ta một lúc được chứ?''
Bạch Nhiên Vũ cùng Lưu Hí Ly đồng loạt nhíu mày, xem ra lần này tránh không thoát nên chỉ biết gật đầu. Người phóng lao thì ta phải theo lao thôi.
'' Tốt! Triệu ca ca đợi một lát được chứ.'' Song nàng quay sang Lôi Phàm, hắn muốn đi theo nhưng khi thấy ánh mắt ra lệnh của nàng thì hoảng hốt không thôi: là nàng sao? Tử Hà! Miễn cưỡng đồng ý.
'' Cảm tạ.'' Dứt lời liền cùng Lam Linh theo hai người nam nhân phía trước rời đi để lại Triệu Lôi Phàm mơ hồ ngồi đó.
Đến một khắc sau, đám người Tử Hà đang ở trong một khu rừng khá u tối, chỉ có ánh trăng soi sáng làm không khí càng thêm lạnh lẽo. Nàng nhếch môi: '' Không ngờ 'Song Sát' nổi danh trong giang hồ lại xuất hiện ở Quan Long quốc này nha.''
Không sai, Bạch Nhiên Vũ và Lưu Hí Ly chính là 'Song sát' trong lời đồn đại, thế lực này chỉ có hai người nhưng thân thủ của họ lại cực kỳ lợi hại. Đã lật đổ không biết bao nhiêu bang hội nhưng không may trong một lần ăn cắp 'Tử Đan' của phái 'Thiên Hồng Mãng' thì liền bị truy nã nặng nề, ai cũng biết 'Tử Đan' là một linh đan truyền thuyết có thể làm người sắp chết sống lại một lần nữa. Nhưng đã bị biến mất từ rất lâu, bây giờ lại xuất hiện không khỏi làm giang hồ dậy sóng một lần nữa. Trên thế gian này ngoại trừ Tử Hà ra thì không có người nào là không muốn có Tử Đan cả.
(t/g: Mình mới đăng thêm một truyện nữa tên là 'Nữ Tướng Dị Năng Thật Yêu Nghiệt' mong các bạn đọc thử và cho ý kiến nhé!!!)