Chương : 38
'' Đúng là không có chuyện gì mà qua mắt được Tô Nguyệt Thần ngài đây.'' Lưu Hí Ly đầy châm chọc cùng bất đắc dĩ, biết là gặp phải nàng thì bọn hắn đã không đi đến trêu ghẹo cái tên họ Triệu kia.
'' Các hạ quá khen, nhưng thứ lỗi cho ta nhiều chuyện là...chủ tử của các hạ là ai a.'' Tử Hà thâm thúy nhìn hai người bọn hắn, gật đầu thỏa mãn với biểu hiện như sắp chết của bọn họ.
Khuôn mặt của Lưu Hí Ly bây giờ trắng bạch không còn chút máu, Bạch Nhiên Vũ cũng không khá hơn là bao.
'' Cung chủ đây là có ý gì?'' Lưu Hí Ly nhíu mày gặng hỏi, rốt cuộc thì nàng còn biết được bao nhiêu chuyện. Nhưng hẳn là nàng chưa biết được chủ tử của bọn hắn nên tạm thời nên giữ miệng.
'' Haha, không muốn nói cũng không sao...được, để ta nói cho các ngươi biết. Bang hội 'Song Sát' hai thành viên của các hạ trên giang hồ không ít người kinh sợ nhưng chỉ với hai người các ngươi lại có thể xây dựng nên danh tiếng lẫy lừng ấy thì khả năng không có người phía sau trợ giúp là rất ít. Vả lại, trình độ của hai ngươi lại bằng nhau thì chắc chắn một trong hai người các ngươi không ai là...CHỦ cả.'' Vương Tử Hà từ từ nói ra từng chữ như con dao đâm vào tim bọn hắn, Lam Linh thật muốn giơ ngón trỏ lên với nàng mà: Cung chủ, thật lợi hại!
'' Cái...thế thì ngươi đến tột cùng là muốn gì? Nếu muốn 'Tử Đan' thì có chết bọn ta cũng không đưa.'' Bọn hắn khó khăn lắm mới tìm được Tử Đan về cho chủ tử, nếu không có nó thì chủ tử không cứu 'người đó' được.
Tử Hà tựa tiếu phi tiếu: '' Dĩ nhiên là không.''
Lam Linh gật đầu: '' Thứ tầm thường đó làm sao có thể lọt vào mắt của Cung chủ được chứ.''
Lưu Hí Ly cùng Bạch Nhiên Vũ đồng thời nhíu mày, thứ quý giá như Tử Đan thì làm gì có ai không muốn...kể cả người vô ưu vô cầu như chủ tử của bọn hắn còn muốn thì làm sao những người khác sẽ không. Nhưng biểu tình của nàng vẫn bình thản một cách đáng sợ đúng như không cần, vậy nàng đến cùng chỉ muốn biết chủ tử là ai thôi sao?
Lưu Hí Ly hỏi lại: '' Thực sự?''
''Ân.''
'' Nhưng tại sao ngươi lại muốn biết chủ tử của bọn ta? Rốt cuộc là ý đồ của ngươi là gì, mau nói nếu không đừng trách ta không khách khí!'' Lưu Hí Ly bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, dù sao cũng sẽ không đánh bại nàng trực diện được nên chỉ có thể dùng mưu.
Lam Linh thấy thế khinh thường: '' Các ngươi đối với Cung chủ cũng chỉ như một hạt bụi vô hại vậy mà dám ở đây lớn lối...không muốn sống!''
'' Đủ rồi!'' Bạch Nhiên Vũ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, hướng về phía Lưu Hí Ly ra hiệu đừng động thủ song: '' Chủ tử của bọn ta là Thái tử của Huyền Vũ Quốc, ngài ấy lập nên 'Song Sát' cũng vì muốn tìm Tử Đan.'' Bạch Nhiên Vũ không siêng nịnh thẳng thắng nói. Khó khăn lắm mới có được vật chủ tử muốn bọn hắn tất nhiên không thể đánh mất, dù gì Cung chủ này cũng không muốn nó...chi bằng nói sự thật cho nàng biết, may ra còn bảo tồn lại mạng sống mà đem vật về cho chủ tử. Đối với an nguy của 'người đó' thì hy sinh lần này chủ tử chắc chắn cũng không nổi giận.
Lưu Hí Ly hiểu được ý tứ, chỉ biết đạp mạnh chân xuống đất 'hừ' rồi không nói thêm gì nữa.
Vương Tử Hà gật đầu: '' Có thể đi.'' Nàng đã biết được điều cần biết, cũng không nên phí thời gian ở đây nữa.
Bạch Nhiên Vũ nghiêm túc, thanh âm như cầu khẩn: '' Ta mong ngươi đừng làm hại chủ tử.'' Đụng phải nhân vật lợi hại như Tô Nguyệt Thần chỉ sợ ngay cả chủ tử cũng không chống lại được, tốt nhất nên giữ thiện cảm cho hai bên.
'' Nếu hắn không gây khó dễ...ta tuyệt đối không làm gì.'' Tử Hà cười nhạt vận khinh công cùng Lam Linh rời đi.
Đằng sau thanh âm của Bạch Nhiên Vũ vọng lại: '' Đa tạ!!!''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Tử Hà và Lam Linh trở về phủ thì đã là vài khắc sau đó. Vừa bước vào phòng thì một thân ảnh màu lục nhanh chóng bay tới phía nàng, Lục Ngôn ủy khuất nỉ non: '' Tiểu thư, người đi đâu tại sao không báo cho chúng nô tỳ biết...làm nô tỳ lo lắng muốn chết...''
Thấy Lục Ngôn kêu oán thì Tử Hà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm mà vỗ vỗ lưng nàng ta, từ khi nào Cung chủ nàng lại phải 'được' lo lắng như trẻ hai, ba tuổi như thế.
Lam Linh một bên khổ sở không kém, Lam Ngọc mỉm cười đầy tà ác cười nói: '' Lam Linh, muội dám sau lưng ta 'vụng trộm' cùng tiểu thư!'' Rồi bộ dáng như cô vợ nhỏ bắt gặp chồng ngoại tình nhìn Tử Hà.
Tử Hà quạ đen bay đầy đầu, tình huống gì thế này! Nàng có tội tình gì sao? Ai nấy đều uy khuất như bị bắt nạt mà nhìn nàng làm Tử Hà dở khóc dở cười.
Đêm đó trong Nguyệt Hàn Các cực 'ồn ào'. Lam Linh tha thiết van xin 'hảo tỷ tỷ' nào đó đang đuổi đánh nàng: '' Tỷ tỷ, tiểu Linh sai rồi...từ nay ta không dám 'vụng trộm' cùng tiểu thư nữa.''
Còn Tử Hà trong thư phòng đau đầu nghe những lời phàn nàn, ai oán của Lục Ngôn mà muốn chạy trốn không thôi...
'' Các hạ quá khen, nhưng thứ lỗi cho ta nhiều chuyện là...chủ tử của các hạ là ai a.'' Tử Hà thâm thúy nhìn hai người bọn hắn, gật đầu thỏa mãn với biểu hiện như sắp chết của bọn họ.
Khuôn mặt của Lưu Hí Ly bây giờ trắng bạch không còn chút máu, Bạch Nhiên Vũ cũng không khá hơn là bao.
'' Cung chủ đây là có ý gì?'' Lưu Hí Ly nhíu mày gặng hỏi, rốt cuộc thì nàng còn biết được bao nhiêu chuyện. Nhưng hẳn là nàng chưa biết được chủ tử của bọn hắn nên tạm thời nên giữ miệng.
'' Haha, không muốn nói cũng không sao...được, để ta nói cho các ngươi biết. Bang hội 'Song Sát' hai thành viên của các hạ trên giang hồ không ít người kinh sợ nhưng chỉ với hai người các ngươi lại có thể xây dựng nên danh tiếng lẫy lừng ấy thì khả năng không có người phía sau trợ giúp là rất ít. Vả lại, trình độ của hai ngươi lại bằng nhau thì chắc chắn một trong hai người các ngươi không ai là...CHỦ cả.'' Vương Tử Hà từ từ nói ra từng chữ như con dao đâm vào tim bọn hắn, Lam Linh thật muốn giơ ngón trỏ lên với nàng mà: Cung chủ, thật lợi hại!
'' Cái...thế thì ngươi đến tột cùng là muốn gì? Nếu muốn 'Tử Đan' thì có chết bọn ta cũng không đưa.'' Bọn hắn khó khăn lắm mới tìm được Tử Đan về cho chủ tử, nếu không có nó thì chủ tử không cứu 'người đó' được.
Tử Hà tựa tiếu phi tiếu: '' Dĩ nhiên là không.''
Lam Linh gật đầu: '' Thứ tầm thường đó làm sao có thể lọt vào mắt của Cung chủ được chứ.''
Lưu Hí Ly cùng Bạch Nhiên Vũ đồng thời nhíu mày, thứ quý giá như Tử Đan thì làm gì có ai không muốn...kể cả người vô ưu vô cầu như chủ tử của bọn hắn còn muốn thì làm sao những người khác sẽ không. Nhưng biểu tình của nàng vẫn bình thản một cách đáng sợ đúng như không cần, vậy nàng đến cùng chỉ muốn biết chủ tử là ai thôi sao?
Lưu Hí Ly hỏi lại: '' Thực sự?''
''Ân.''
'' Nhưng tại sao ngươi lại muốn biết chủ tử của bọn ta? Rốt cuộc là ý đồ của ngươi là gì, mau nói nếu không đừng trách ta không khách khí!'' Lưu Hí Ly bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, dù sao cũng sẽ không đánh bại nàng trực diện được nên chỉ có thể dùng mưu.
Lam Linh thấy thế khinh thường: '' Các ngươi đối với Cung chủ cũng chỉ như một hạt bụi vô hại vậy mà dám ở đây lớn lối...không muốn sống!''
'' Đủ rồi!'' Bạch Nhiên Vũ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, hướng về phía Lưu Hí Ly ra hiệu đừng động thủ song: '' Chủ tử của bọn ta là Thái tử của Huyền Vũ Quốc, ngài ấy lập nên 'Song Sát' cũng vì muốn tìm Tử Đan.'' Bạch Nhiên Vũ không siêng nịnh thẳng thắng nói. Khó khăn lắm mới có được vật chủ tử muốn bọn hắn tất nhiên không thể đánh mất, dù gì Cung chủ này cũng không muốn nó...chi bằng nói sự thật cho nàng biết, may ra còn bảo tồn lại mạng sống mà đem vật về cho chủ tử. Đối với an nguy của 'người đó' thì hy sinh lần này chủ tử chắc chắn cũng không nổi giận.
Lưu Hí Ly hiểu được ý tứ, chỉ biết đạp mạnh chân xuống đất 'hừ' rồi không nói thêm gì nữa.
Vương Tử Hà gật đầu: '' Có thể đi.'' Nàng đã biết được điều cần biết, cũng không nên phí thời gian ở đây nữa.
Bạch Nhiên Vũ nghiêm túc, thanh âm như cầu khẩn: '' Ta mong ngươi đừng làm hại chủ tử.'' Đụng phải nhân vật lợi hại như Tô Nguyệt Thần chỉ sợ ngay cả chủ tử cũng không chống lại được, tốt nhất nên giữ thiện cảm cho hai bên.
'' Nếu hắn không gây khó dễ...ta tuyệt đối không làm gì.'' Tử Hà cười nhạt vận khinh công cùng Lam Linh rời đi.
Đằng sau thanh âm của Bạch Nhiên Vũ vọng lại: '' Đa tạ!!!''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Tử Hà và Lam Linh trở về phủ thì đã là vài khắc sau đó. Vừa bước vào phòng thì một thân ảnh màu lục nhanh chóng bay tới phía nàng, Lục Ngôn ủy khuất nỉ non: '' Tiểu thư, người đi đâu tại sao không báo cho chúng nô tỳ biết...làm nô tỳ lo lắng muốn chết...''
Thấy Lục Ngôn kêu oán thì Tử Hà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm mà vỗ vỗ lưng nàng ta, từ khi nào Cung chủ nàng lại phải 'được' lo lắng như trẻ hai, ba tuổi như thế.
Lam Linh một bên khổ sở không kém, Lam Ngọc mỉm cười đầy tà ác cười nói: '' Lam Linh, muội dám sau lưng ta 'vụng trộm' cùng tiểu thư!'' Rồi bộ dáng như cô vợ nhỏ bắt gặp chồng ngoại tình nhìn Tử Hà.
Tử Hà quạ đen bay đầy đầu, tình huống gì thế này! Nàng có tội tình gì sao? Ai nấy đều uy khuất như bị bắt nạt mà nhìn nàng làm Tử Hà dở khóc dở cười.
Đêm đó trong Nguyệt Hàn Các cực 'ồn ào'. Lam Linh tha thiết van xin 'hảo tỷ tỷ' nào đó đang đuổi đánh nàng: '' Tỷ tỷ, tiểu Linh sai rồi...từ nay ta không dám 'vụng trộm' cùng tiểu thư nữa.''
Còn Tử Hà trong thư phòng đau đầu nghe những lời phàn nàn, ai oán của Lục Ngôn mà muốn chạy trốn không thôi...